Gặp Lại Sau Năm Năm - A Phì A

Chương 59

Từ lúc Hoắc Mộ hiểu chuyện, anh mới nhận thức mẹ mình làm việc gì. Trước kia anh không biết nhưng vẫn thường thấy có rất nhiều đàn ông đến tìm mẹ. Hai người thường gặp, rồi vào phòng khóa cửa lại. Không rõ họ đang làm gì bên trong, nhưng thanh âm vừa thống khổ vừa vui vẻ truyền ra, lọt vào tai anh.

Khi còn nhỏ, anh thấy các bạn cùng trang lứa ai cũng có ba ba, vì thế tò mò hỏi mẹ rằng ba mình là ai, kết quả mẹ lại ném cho anh một câu, nhìn anh cười nói: “Sao tao biết ba mày là ai? Có thể là một tên khốn không có đạo đức nào đó không mang bao mà ráng bắn vào, nên mới có mày. Một tháng tao tiếp rất nhiều đàn ông, sao biết ba mày là ai. Ông nào làm tình mà không mang bao thì đó là ba mày. Nếu tao mà biết thì tao đã gửi mày cho gã đó nuôi. Có mày làm tao thấy phiền cực kỳ, tao đã không có bao nhiêu tiền mà còn phải nuôi mày.”

Hoắc Mộ trưởng thành rất sớm, từ thời khắc đó anh đã hiểu ba mình là một trong những khách làng chơi của mẹ.

Đến tận khi trưởng thành, anh chưa từng trách nghề nghiệp của mẹ mình. Bởi vì mẹ không phải người có văn hóa, thời còn trẻ đã bị bọn rắn độc lừa đến thành phố lớn, dụ dỗ là đưa bà đến làm nhà máy gia công gì đó có thể kiếm rất nhiều tiền. Thành phố lớn không giống như ở nông thôn, nơi đó sẽ kiếm được vàng.

Cho nên bà đi theo bọn chúng, sau này mới phát hiện mình bị lừa, không có một xu trên người. Nếu muốn sống ở thành phố lớn thì phải bỏ sức ra làm công, nhưng đâu dễ dàng như vậy. Làm trong nhà xưởng coi như có được công việc ổn định, nhưng tiền lương thì rất ít và phải tăng ca cả ngày. Đám người làm chung với bà vì cùng đường mà đã đi bán thân, gặp được mối tốt có thể kiếm không ít tiền.

Bà lúc đó tuổi còn trẻ không muốn quay về quê, ngược lại còn sống trong thành phố làm việc kia, tâm bà dần chết lặng, chỉ cần kiếm ra tiền là được.

Lúc Vương Tuyết Mai hoài thai Hoắc Mộ, bà đã có ý định phá thai, nhưng sợ về già không có ai chăm sóc nên đành sinh anh ra. Anh mang họ Hoắc là vì người khách cuối cùng của bà có họ Hoắc mà thôi. Chính bà cũng không biết ba của Hoắc Mộ là ai.



Hoắc Mộ biết tiền của mẹ làm ra không sạch sẽ, ngoại trừ học phí thì tất cả những chi phí còn lại đều do anh dùng tiền của mình chi trả. Từ khi còn nhỏ, anh đã nhặt vỏ chai để bán, giao sữa bò cho người khác, ngay cả đồ ăn cũng là đồ bẩn thỉu. Từ đó, anh mắc bệnh đau dạ dày.

Lần đầu tiên gặp Cận Quan Quan, anh cảm thấy cô thực phiền.

Anh sợ mình không xứng với cô nên nhất quyết từ chối tình cảm của cô. Bởi vì hồi còn bé, có một lần các bạn học đã ngửi được mùi hôi trên người anh, rồi nói: “Người mày bẩn quá, mẹ tao nói mày rất bẩn. Mẹ mày là gái điếm, cho nên mày là con của gái điếm, mày vừa xấu vừa bẩn.”

Tuy anh còn nhỏ, nhưng anh vẫn hiểu được ý nghĩa trong lời nói của họ, kể từ khi đó anh bắt đầu trốn tránh mọi người khiến tính cách lãnh đạm dần hình thành, không muốn thân cận và không muốn làm bạn với ai.


Vì anh nhận thức được bản thân anh…rất bẩn.

Hoắc Mộ để tâm đến Cận Quan Quan, vì mỗi khi cô say mê nhìn và tươi cười khen anh: “Hoắc Mộ, người cậu thơm quá, có hương bạc hà, còn có hương chanh. Và cậu cũng sạch nữa, cậu là nam sinh sạch sẽ nhất mình từng gặp.”

Khi ấy, anh bỗng cảm thấy châm chọc, từ nhỏ đến lớn ai cũng thấy anh bẩn, nhưng chỉ có Cận Quan Quan là thấy anh sạch sẽ.

Sau này Hoắc Mộ mới phát hiện, Cận Quan Quan là đại tiểu thư sống trong nhung lụa, đại khái là vì được gia đình bảo vệ, cưng chiều nên tư tưởng vô cùng rộng rãi, cả người cô toát ra một cổ hơi thở đơn thuần. Nữ sinh như vậy anh không thể làm bẩn.

Sau khi kết giao cùng Cận Quan Quan một thời gian, anh chợt nhận ra “thế giới” của anh thật thuần túy, anh không nên tùy tiện bước vào, cho nên nhẫn tâm nói lời chia tay. Cận Quan Quan nghe anh muốn chia đã khóc rất nhiều, ôm anh cầu xin.

Hoắc Mộ rơi vào đường cùng đành đưa cô đến nơi mình sống để cô nhìn rõ anh đã sinh hoạt trong hoàn cảnh nào và nói thẳng anh là con của gái điếm.


Anh cứ nghĩ rằng Cận Quan Quan sẽ chán ghét anh, từ nay sẽ không có bất kỳ dây dưa nào nữa. Không ngờ cô lại ôm lấy anh từ sau lưng, khóc nức nở: “Hoắc Mộ, về sau anh còn có em, anh không hề cô độc. Mẹ anh không thích anh thì có em thích anh. Nếu cả thế giới không ai thích anh, thì em sẽ là người duy nhất thích anh.”

Đó cũng là lần đầu tiên Cận Quan Quan gặp Vương Tuyết Mai.

Bà ta không thích cô nhóc này, vừa nhìn vào đã biết ngay là người có tiền.

Những thế hệ trước trong nông thôn thường hay xem tướng mạo phụ nữ, bà ta cũng không ngoại lệ. Bà ta nhìn qua đã thấy cô có dung mạo giống hồ ly tinh, mà đã là hồ ly tinh thì chắc chắn sẽ hại người. Đến tối, bà nói với Hoắc Mộ: “Chia tay nó đi. Mày muốn cùng nó chơi đùa ,tao không quản, nhưng muốn tiến tới thì tao không đồng ý. Con bé đó không hợp với mày, nó là người có tiền, mày nghĩ gia đình nó sẽ cho nó ở cùng với con trai của gái điếm sao? Bộ dáng quyến rũ của nó chắc chắn sẽ hại mày.”

Lần đầu Hoắc Mộ cãi lại mẹ của mình: “Không thể, trừ Quan Quan con sẽ không ở cạnh ai hết. Con không chia tay, càng không cùng cô ấy chơi đùa, con hoàn toàn nghiêm túc với cô ấy.”



Trong mấy năm chịu án tù giam, Hoắc Mộ đã mơ ước thật nhiều điều.

Anh và Cận Quan Quan quen nhau mấy năm rồi kết hôn, hai người sẽ có em bé, tay bé con cuộn thành nắm đấm rạng rỡ gọi anh là ba, gọi Quan Quan là mẹ.

Nghĩ đến sinh hoạt ngọt ngào trong tương lai, mọi thống khổ trong nhà giam như tan đi.

Ngày hai người họ gặp lại, một lần nữa xuất hiện trong cuộc đời Cận Quan Quan, nhìn qua tấm kính thấy được bộ dáng kinh ngạc của cô, khi ấy anh chỉ muốn nói:

Anh nhớ em rất nhiều.

-Toàn văn hoàn-
Bình Luận (0)
Comment