Gặp Lại - Tiểu Thất Tể Tử

Chương 2

(2)

"Cậu đánh anh ta?" Tiểu Thu rót cho tôi cốc nước ấm.

"Ừ, anh ấy muốn bao nuôi mình." Tôi vùi người trong sô pha chịu đựng từng đợt dạ dày quặn đau, chậm rãi uống hết cốc nước.

Một lúc sau, tôi chạy vội vào WC nôn thốc nôn tháo.

Tiểu Thu vỗ vỗ vai tôi, "Dạ dày không tốt còn uống rượu."

Tôi thở hồng hộc lau vệt nước dính bên môi, thực quản vẫn đau rát như bị ai châm lửa đốt.

"Yêu người ta nhiều năm như vậy, có đáng không?"

Tôi nâng mắt nhìn gương mặt ướt nhẹp trong gương, tóc đen dính bết trên trán, sắc mặt tái nhợt.

Những lời phàn nàn của Tiểu Thu như vọng về từ nơi rất xa, tôi không nghe thấy rõ: "Nếu hồi đó cậu không nhẫn tâm chia tay, cũng không có anh ta của hôm nay rồi…"

Tôi lại nhớ tới dáng vẻ vị hôn thê của Phó Trinh, người đó thứ gì cũng vượt trội hơn tôi, kể cả phần xán lạn và tươi tắn, hình như rất nhiều năm trước tôi cũng từng như vậy.

Chẳng qua sau này tôi bị ngã rất thảm, đến lúc vực dậy được, hết thảy đều thay đổi rồi.

Chờ Tiểu Thu kết thúc công việc trong khu biệt thự Vạn Hòa, hai người chúng tôi cùng nắm tay đi về phòng trọ cho thuê.

Đột nhiên tôi nhận được điện thoại từ anh em tốt của Phó Trinh.

"Đường Gia, nếu cô gặp khó khăn, tôi có thể giúp cô sắp xếp công việc."

Tôi không trả lời, chờ anh ta nói tiếp phần sau.

"Tháng sau bọn họ kết hôn rồi, Trương Tiêu Hòa là người tốt, gia cảnh cũng không kém cạnh, cô…"

"Tôi sẽ không đi quấy rầy anh ấy đâu, anh yên tâm đi."

Anh ta im lặng trong chốc lát, tiếp tục giải thích: "Chúng tôi chỉ muốn Phó Trinh sống tốt mà thôi."

"Ừ."

Những người bạn năm đó đều đứng về phía Phó Trinh, không ai ngoại lệ.

Cuộc gọi chấm dứt, đôi mắt Tiểu Thu đỏ lên, "Bọn họ không hiểu cái gì hết."

"Không sao đâu mà."

Bởi vì tôi còn muốn ở lại nơi này một thời gian cho nên đành phải tìm một công việc gần nhà. Lúc phỏng vấn, HR hồ nghi hỏi: "Cô từng bị trầm cảm?"

"Là chuyện trước kia, bây giờ đã khỏe hẳn rồi, tôi có giấy chứng nhận của bác sĩ."

Các công ty trước đó đều vì nguyên nhân này mà từ chối tôi. Công ty này có vẻ nhỏ hơn, tối hôm đó tôi nhận được thông báo đồng ý tuyển dụng.

Tôi đã nghĩ buổi họp lớp đó chính là lần gặp gỡ cuối cùng của tôi và Phó Trinh. Không ngờ chỉ ba ngày sau, Phó Trinh “nhảy dù” xuống công ty tôi, biến thành sếp của tôi.

Mà chỗ ngồi của tôi thì bị chuyển đến trước cửa văn phòng Phó Trinh.

"Tôi không đồng ý."

"Cũng được." Phó Trinh không buồn ngẩng đầu, cất tiếng lạnh như băng, "Gửi đơn từ chức cho bộ phận nhân sự."

Tôi tức đến bật cười, "Chỉ vì không đồng ý đổi vị trí mà anh muốn đuổi việc tôi?"

Hắn hơi dừng bút, rốt cuộc cũng chịu hạ cố ngẩng đầu lên nói chuyện với tôi.

"Tôi chỉ cung cấp lựa chọn, chẳng lẽ em nghĩ tôi có ý đồ gì sao?"

Tôi nghẹn họng, chợt nhớ tới tối qua Tiểu Thu vì chút tiền thuê nhà mà tranh cãi với người ta, miễn cưỡng mỉm cười, "Đạo đức của giám đốc Phó rất tốt, đương nhiên tôi không sợ."

Phó Trinh hơi gật đầu, "Cảm ơn, đi ra ngoài nhớ đóng cửa lại. Còn nữa, nhớ xoay ghế đưa lưng về phía tôi, lúc làm việc tôi không muốn thấy mặt em."

"..."

Những ngày sau đó chúng tôi gần như không chạm mặt nhau nữa.

Một tuần sau, công ty tổ chứng team building, vì tôi là người mới nên bị ép uống rất nhiều.

"Tiểu Đường, không uống là bị trừ lương đấy nhé."

"Yên tâm, say thì có bọn chị đưa về, cùng là nữ mà sợ cái gì."

Quản lý tươi cười mời rượu, giữa tiếng hoan hô ầm ĩ của mọi người, tôi nốc cạn ly cuối cùng, gục xuống bàn bất tỉnh nhân sự.

Ngày hôm sau, tôi tỉnh dậy trên một chiếc giường lớn, ánh nắng chiếu vào quá chói làm tôi không mở nổi mắt.

Tôi cố gắng ngồi dậy, chăn trên người trượt xuống để lộ áo tắm mềm khoác quanh người.

Tôi cực kỳ sửng sốt, đứng dậy đi ra ngoài.

Phó Trinh đang gác chân ngồi đọc báo bên ngoài phòng khách to rộng, trên người cũng mặc áo tắm của khách sạn.

Thấy tôi đi ra, hắn nhấc mắt lên thản nhiên nhìn, "Dậy rồi à, điểm tâm ở trên bàn, ăn xong ngủ thêm một lát đi."

Một nỗi sợ hãi quét qua toàn thân, sắc mặt tôi trắng bệch, "Chúng ta…"

Tờ báo bị Phó Trinh tùy ý ném lên bàn trà, hắn hơi mở cổ áo để lộ dấu hôn, "Rất không may, hôm qua là em chủ động."

Tôi như bị sét đánh, ký ức về đêm hôm qua hoàn toàn trống rỗng.

"Không thể nào."

Phó Trinh đặt một tờ hợp đồng trước mặt tôi, phía trên có dấu lăn tay của tôi, nội dung đại khái là —— Tôi đồng ý l@m tình nhân, mỗi tháng hắn cho tôi thù lao mười vạn.

"Tôi không thể lăn tay vào đây được…"

"Thật không?" Phó Trinh khẽ cười một tiếng, "Em chắc chưa?"

Đối mặt với ánh mắt chăm chú thản nhiên của hắn, tôi há miệng nhưng không thốt ra được chữ nào.

Hắn không nhìn tôi nữa, cúi đầu lấy ra một cây bút ghi âm, "Đêm qua không cẩn thận ghi lại lời em độc thoại. Cô Đường à, có muốn nghe lại chút tâm tư xấu xa của mình không nào?"

Toàn thân tôi run lên như bị đẩy xuống hầm băng.

Một cảm giác sỉ nhục cực đại thổi qua người tôi. Loại tâm tư này giấu cho riêng mình biết còn thấy xấu hổ, hiện giờ nói ra đã biến thành chứng cứ cho một tội ác tày trời.

Phó Trinh cúi đầu xuống, không thấy rõ cảm xúc trong ánh mắt, "Thèm muốn đàn ông sắp có gia đình, hừ, Đường Gia, phần ghi âm này nếu để cho người ta nghe thì thế nào đây?"

Tôi siết chặt nắm tay, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay, "Anh đang trả thù tôi?"

"Phải." Hắn thản nhiên trả lời, "Lúc trước em không cho tôi sống tốt, hiện giờ dựa vào đâu mà muốn tôi cho em sống tốt?"

"Em có hai lựa chọn."

"Hoặc là thực hiện theo hợp đồng, hoặc là tôi phát tán đoạn ghi âm."

Tiếng nhảy tích tắc của đồng hồ treo trên tường cùng tiếng tim đập đâm thẳng vào màng tai tôi.

Môi tôi khô nứt, đờ đẫn ngẩng đầu, "Vậy anh cứ truyền ra đi."

Dưới cái nhìn lạnh băng của hắn, tôi máy móc nói: "Phó Trinh, tôi nhất quyết không làm kẻ thứ ba."

Phó Trinh vẫn nhìn tôi chằm chằm, mỉm cười, "Đường Gia, em cho rằng em là ai?"

"Em có quyền lựa chọn sao?"

4

Tôi tìm thấy quần áo của mình bị vứt hỗn độn trong phòng tắm.

Còn quần áo của Phó Trinh thì được treo rất ngay ngắn trên mắc áo gắn vào cửa, phân biệt rõ ràng.

Hình ảnh này làm tôi đau mắt, tôi thở dài yên lặng thay quần áo, rời khỏi khách sạn.

Tiểu Thu gọi điện thoại tới, ngữ khí âm u, "Đường Gia, bọn họ đòi năm mươi vạn."

Nền trời trên cao xám xịt không có lấy một tia nắng.

Vì phải chữa bệnh cho tôi mà lúc nào Tiểu Thu cũng túng thiếu, khoản tiết kiệm của tôi thì ít ỏi đến thảm thương.

"Bọn họ dọa nếu không đưa tiền sẽ phát tán chuyện của cậu ra ngoài, cũng không chịu tiết lộ cho cậu di vật và tro cốt của dì hiện đang cất ở đâu."

"Để mình cố gắng xin ứng trước lương, lại vay mượn người ta thêm một ít, chắc tháng sau là gom đủ."

"Ừ."

Do dự mất một lúc, tôi bấm vào điện thoại một dãy số.

Qua hồi lâu đầu bên kia mới bắt máy.

"Cô Đường, có chuyện gì sao?"

Tôi thở hắt một tiếng, "Bác sĩ Giang, xin lỗi vì đã quấy rầy anh, tôi…"

Hình như ở bên đó Giang Ngôn Châu đang rất bận.

Anh di chuyển mấy lần, cuối cùng đến được một chỗ khá yên tĩnh rồi kiên nhẫn hỏi: "Cô gặp chuyện gì khó xử à?"

Tôi hít sâu một hơi, "Anh có thể cho tôi mượn bốn mươi vạn được không?"

Đây là lần đầu tiên tôi đi hỏi vay tiền người ta, vừa dứt lời toàn thân đã nóng bừng như lửa đốt.

Phía bên kia đột nhiên vang lên tiếng ồn ào, "Bác sĩ Giang, phẫu thuật khẩn cấp!"

"Tôi biết rồi."

Tôi vốn không ôm hy vọng gì nhiều, đã chuẩn bị tâm lý anh sẽ lập tức ngắt điện thoại.

Nhưng vào giây cuối cùng, Giang Ngôn Châu để lại một câu: "Gửi số tài khoản, nội trong hôm nay tôi sẽ chuyển tiền."

Vừa nói xong, cuộc gọi cũng chấm dứt.

Bầu trời vẫn xám xịt như cũ, nhưng tiếng bận rộn lạnh như băng kia đột nhiên lại có thêm độ ấm.

Chiều tối hôm đó, quản lý đến gõ bàn tôi, "Tối nay đi ăn cơm với khách hàng, cô cũng phải đi."

Mấy tiếng đồng hồ trước tôi vừa xin ứng trước lương tháng, cộng với số tiền đi vay và khoản tiết kiệm, miễn cưỡng gom đủ năm mươi vạn.

Thời điểm đi vào phòng khách, tôi nhìn thấy Phó Trinh, thấy bóng dáng cao gầy của hắn đang rất thành thạo hàn huyên cùng những người khác, ánh sáng từ đèn chùm pha lê treo trên trần chiếu rọi xuống sườn mặt tuấn tú.
Bình Luận (0)
Comment