Edit: Mùa thu của cỏ dại
Thẩm Bách Tề đưa tay ngăn lại: "Vào nhà rồi nói sau."
Triệu Sở Tống giật mình, sờ sờ cổ, đột nhiên nhớ đến hành động của Tân Quân lúc nãy, mặt đỏ bừng.
"Tôi…"
Vừa vào nhà, Trần Viễn đã nằm vật ra sofa, trán lấm tấm mồ hôi, mắt nhìn Triệu Sở Tống đầy tức giận: "Mày tốt nhất là giải thích rõ ràng cho tao, nếu không…"
Triệu Sở Tống lo lắng: "Vết thương của mày, để tao xem nào."
Trần Viễn nhíu mày: "Chuyện đó để sau, mày giải thích rõ ràng chuyện gì đã xảy ra đã. Còn cả dấu vết trên cổ mày nữa…"
"Được rồi!" Triệu Sở Tống hít sâu một hơi: "Tôi… tôi sẽ kể từ lúc ly hôn."
Thẩm Bách Tề giật mình: "Anh ly hôn? Khi nào vậy?"
Triệu Sở Tống chợt nhớ ra lời nói dối trước đó của mình, mặt anh lại đỏ lên: "Xin lỗi, Bách Tề, tôi đã lừa anh, tôi ly hôn được một thời gian rồi."
Thẩm Bách Tề nhìn anh, thở dài, như thể sự kiên trì bấy lâu nay của hắn đã sụp đổ, cuối cùng, hắn chỉ nói: "Không sao."
Triệu Sở Tống kể tiếp về những giấc mơ của mình.
Mặt Thẩm Bách Tề tái nhợt, Trần Viễn cũng bắt đầu cảm thấy khó xử.
Triệu Sở Tống liếc nhìn hai người, rồi tiếp tục kể về những giấc mơ xuân với Thẩm Bách Tề, về việc gặp Tân Lệ trên tàu điện ngầm hôm Thẩm Bách Tề không đi làm, rồi đến Trần Viễn, rồi anh bị Tân Quân đưa đi, vì muốn giữ bí mật cho Tân Quân, nên anh chỉ kể về việc ông ta nằm mơ.
Anh kể lại mọi chuyện một cách rõ ràng, trong lúc đó, Trần Viễn và Thẩm Bách Tề nhiều lần muốn nói gì đó, nhưng đều nhịn xuống.
Cuối cùng, khi Triệu Sở Tống kể xong, cả căn phòng im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Triệu Sở Tống nghẹn ngào nói: "Tôi cũng không biết tại sao lại mơ thấy những giấc mơ như vậy, trước… trước đây, tôi không biết các anh cũng mơ thấy những giấc mơ như thế, nên tôi không nghĩ nhiều. Hôm qua tôi mới biết các anh cũng… Thực sự xin lỗi. Tôi chỉ biết nếu không gặp mặt thì sẽ không mơ thấy nữa, tôi nghĩ… hay là chúng ta tạm thời đừng gặp nhau nữa, như vậy… như vậy sẽ không còn mơ thấy những giấc mơ đó nữa, cũng… cũng sẽ không gây ra rắc rối gì cho các anh."
Trần Viễn nhìn anh, rồi lấy điện thoại ra gọi: "Lát nữa đến đón tao. Mày biết địa chỉ rồi đấy." Nói xong, gã nhắm mắt lại, không nói gì nữa.
Triệu Sở Tống lo lắng nhìn gã, rồi liếc nhìn Thẩm Bách Tề, Thẩm Bách Tề vẫn còn đang ngẩn người, nghe anh nói xong, hắn hỏi: "Anh vẫn chưa nói về dấu vết trên cổ anh."
Triệu Sở Tống không thể nói ra sự thật, dù rất ghét nói dối, anh cũng chỉ còn cách nói nửa vời: "Là… là trò đùa dai của Tân tổng thôi, các anh đừng nghĩ nhiều."
Thẩm Bách Tề ừ một tiếng, rồi lại im lặng.
Dù đã nói rõ mọi chuyện, nhưng Triệu Sở Tống vẫn cảm thấy mọi thứ càng thêm rối ren, trong đầu anh là một mớ hỗn độn, không biết phải giải quyết thế nào.
Trước khi đi, Trần Viễn nhìn anh bằng ánh mắt lạnh nhạt, khiến Triệu Sở Tống rùng mình, trong lòng dâng lên một nỗi mất mát khó tả.
Triệu Sở Tống rất muốn hỏi gã Thanh Long Bang là gì, nghe tên giống như bang phái xã hội đen. Trần Viễn có phải đang làm việc cho xã hội đen không, có phải đang làm những việc nguy hiểm không.
Nhưng anh biết, dù có hỏi, Trần Viễn cũng sẽ không nói cho anh biết, nên anh chỉ đành nhìn gã rời đi.
Sau khi Trần Viễn đi, Thẩm Bách Tề cũng không tiện ở lại lâu hơn, hắn nói với Triệu Sở Tống: "Ngày mai tôi lái xe đến đón anh đi làm."
"Hả?" Triệu Sở Tống cứ nghĩ sau khi nói rõ mọi chuyện, Thẩm Bách Tề sẽ rất ghét anh, không ngờ hắn lại nói vậy. "Tôi… không cần đâu, sao lại làm phiền anh chứ."
"Cứ quyết định vậy đi, anh nghỉ ngơi cho tốt, mai tôi đến đón anh dưới nhà." Nói xong, hắn xoay người rời đi.
Không biết có phải ảo giác hay không, Triệu Sở Tống cảm thấy bước đi của Thẩm Bách Tề hơi khác thường, không chỉ là bây giờ, mà từ khi gặp lại Thẩm Bách Tề, anh đã có cảm giác này, như thể… chân hắn bị thương.
Nhìn căn nhà trống rỗng, Triệu Sở Tống lại không hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa.
Trần Viễn đột ngột rời đi, để lại những dấu vết của gã trong căn nhà.
Chỉ mới một ngày anh không ở nhà, mà nhà cửa đã bừa bộn, đồ đạc vứt lung tung.
Một người luộm thuộm như Trần Viễn, không biết bao nhiêu năm qua gã đã sống thế nào.
Có lẽ sau khi đi, gã sẽ nhanh chóng quên đi những ngày ở cùng anh, biết đâu gã sẽ sớm tìm được một cô bạn gái để chăm sóc cho mình.
Thẩm Bách Tề vừa đi không lâu, chuông cửa lại vang lên. Triệu Sở Tống nghĩ là hắn quên đồ gì đó, nên ra mở cửa, nhưng khi nhìn qua mắt mèo, anh giật mình.
Anh đành phải mở cửa.
Tân Lệ nghênh ngang bước vào.
Cậu nhíu mày: "Nhà chú bừa bộn thật đấy."
Triệu Sở Tống đã biết thân phận của Tân Lệ, nhưng anh không biết tại sao cậu lại tìm đến mình. Anh lo lắng cậu cũng biết chuyện anh mơ thấy những giấc mơ đó.
Anh ấp úng: "Tân Lệ? Sao… sao cháu lại đến đây?"
Tân Lệ nhìn thẳng vào Triệu Sở Tống bằng đôi mắt đen láy.
"Sao chú lại biết cháu?" Triệu Sở Tống chột dạ. May mà Tân Lệ nhanh chóng chuyển chủ đề: "Ba cháu nói với chú sao? Ông ấy có làm gì chú không?"
"Không… không có gì, ông ấy chỉ mong cháu sớm về nhà thôi." Triệu Sở Tống nói dối.
Tân Lệ không có ý định rời đi: "Cháu giận dỗi với cậu, giờ không có chỗ ở. Chú cho cháu ở nhờ được không?"
Triệu Sở Tống hoảng sợ, thấy cậu là lại nhớ đến giấc mơ đó, nếu cậu ở lại, lỡ anh lại mơ thấy những giấc mơ đó với cậu thì sao? Thật là cầm thú.
Hơn nữa… anh… anh còn "làm" với ba cậu nữa.
Anh vội vàng nói: "Không… không được, sao được chứ, ba cháu đang rất lo lắng cho cháu, cháu nên về nhà đi."
Tân Lệ không quan tâm, chỉ làm theo ý mình, mắt nheo lại như con cáo: "Chú, chúng ta chỉ gặp nhau một lần trên tàu điện ngầm, mà chú đã nhớ cháu rõ thế này. Có phải chú…"
Triệu Sở Tống vội vàng lắc đầu: "Không phải, không phải, tôi không có…"
Tân Lệ cười tủm tỉm: "Cháu mặc kệ, ba cháu tìm chú, chắc chắn đã đưa tiền cho chú, cháu sẽ ở lại đây, coi như tiền thuê nhà. Chú phải cho cháu ở lại, cháu sẽ không đi đâu."
Cậu ta suy nghĩ một chút, rồi nói thêm: "Chú không được gọi điện cho ba cháu, nếu không cháu sẽ nói với ông ấy là chú đã hôn cháu, còn sờ soạng cháu nữa."
Triệu Sở Tống bị sự trơ tráo của Tân Lệ làm cho choáng váng, anh định nói mình không lấy tiền của ba cậu, nhưng chưa kịp mở miệng, Tân Lệ đã mếu máo như sắp khóc: "Chú, chú đừng nói với ba cháu là cháu ở đây được không? Cháu không muốn về nhà, về nhà ông ấy sẽ lại bắt cháu làm những việc cháu không thích. Chú giúp cháu đi, làm ơn. Cháu sẽ ngoan, sẽ không làm phiền chú đâu."
Nếu Tân Lệ vẫn cứng đầu như lúc trước, Triệu Sở Tống sẽ gọi điện cho Tân Quân, nhưng nhìn cậu tủi thân như vậy, anh lại mềm lòng.
Tân Lệ lại năn nỉ anh một hồi, nói chỉ ở lại vài ngày, đợi ba cậu hết giận rồi sẽ về.
Triệu Sở Tống bị cậu làm phiền đến mức bất lực, đành phải đồng ý cho cậu ở lại.
Tân Lệ lập tức vui mừng ra mặt, chạy ra cửa kéo vào một chiếc vali to tướng, cong người bước vào phòng ngủ.
Chẳng mấy chốc, một cái đầu tóc rối bù ló ra khỏi cửa: "Chú, cháu muốn ngủ phòng này. Chú đừng vào phòng cháu nhé!"
Triệu Sở Tống vẫn còn chút cảnh giác, anh đồng ý cho Tân Lệ ở lại, nhưng không có nghĩa là anh sẽ không báo cho Tân Quân. Anh định gọi điện cho Tân Quân, nhưng lại chợt nhớ ra mình không có số điện thoại của ông ta.
Anh trợn tròn mắt, đành phải từ bỏ ý định đó.
Trước khi ngủ, Triệu Sở Tống lo lắng đến mức mất ngủ, anh pha một cốc cà phê đậm đặc, định thức trắng đêm, dù mơ thấy ai lúc này cũng không phải chuyện tốt.
Nhưng cà phê dường như không có tác dụng, đến giờ, anh vẫn ngủ thiếp đi.
Trong giấc mơ mông lung, rất nhiều hình ảnh hiện lên, cuối cùng dừng lại ở hình ảnh một vòng eo thon nhỏ và cặp mông căng tròn đang bị siết chặt.
Khi mở mắt ra, anh đang ở nhà.
Tân Lệ đang bám chặt lấy anh, môi nhỏ đỏ mọng hôn loạn xạ lên môi Triệu Sở Tống.
"Chú, cháu khó chịu quá, chú hôn cháu đi, sờ cháu đi." Cậu ta nắm lấy tay Triệu Sở Tống, đặt lên hạ thân mình.
Lý trí trong đầu anh vẫn đang hét lên "không được", nhưng sợi dây nào đó đã đứt phựt.
Triệu Sở Tống mò vào trong quần Tân Lệ, cậu đã ướt sũng, dương v*t cương cứng, trơn trượt, đang đập thình thịch trong tay anh.
Tân Lệ cọ xát vào người Triệu Sở Tống, rên rỉ như một chú mèo con, lưỡi nhỏ vụng về liếm láp giữa hai hàm răng đang giao nhau.
Cơ thể của một thiếu niên khác hẳn với một người đàn ông trưởng thành, không có sự cứng rắn và mạnh mẽ, mà là sự mềm mại, yếu ớt, ôm vào lòng cũng sợ làm đau, như một món đồ sứ tinh xảo, dễ vỡ, cần được nâng niu, bảo vệ.
Nhưng món đồ sứ này lại không hề ngoan ngoãn, cậu liên tục vặn vẹo người, rên rỉ, trêu chọc người đàn ông đang ôm mình. Chẳng mấy chốc, hai đầu v* màu hồng đã bị bàn tay to lớn của người đàn ông véo đến sưng tấy, cương cứng, cả làn da trắng nõn chi chít những vết đỏ.
Khi chạm đến điểm sâu nhất trong cơ thể Tân Lệ, cậu thiếu niên hét lên một tiếng, khoái cảm quá mãnh liệt khiến nước mắt cậu tuôn rơi, nước miếng cũng chảy ra theo những tiếng thở dốc, làm ướt cả gối.
Cả cơ thể cậu, ngoại trừ những chỗ bị bàn tay Triệu Sở Tống bóp mạnh đến đỏ ửng, đều ửng hồng vì dục vọng. Đôi mắt mơ màng vừa gợi cảm đến mê người, lại vừa ngây thơ như một trinh nữ.
Hầu như không có người đàn ông nào có thể cưỡng lại được sức hút của một thiếu niên như vậy.
Triệu Sở Tống siết chặt vòng eo thon nhỏ, trắng nõn của Tân Lệ, từng chút một đâm sâu vào hậu huyệt đang co rút không ngừng như có sự sống.