Edit: Mùa thu của cỏ dại
Trần Viễn không có ý định nói cho anh biết gã đang làm gì.
Triệu Sở Tống chỉ cần nghĩ đến vết thương do súng bắn trên người Trần Viễn là thấy lo lắng.
Dù sao hai người cũng là bạn thân mười mấy năm, anh không thể thấy Trần Viễn tiếp tục sa chân vào con đường sai lầm.
"Khụ…" Triệu Sở Tống hắng giọng, suy nghĩ xem nên mở lời thế nào.
"Có gì thì nói mau."
"Trần Viễn, công việc hiện tại của mày… có… có nguy hiểm không?"
Trần Viễn cười nhạt: "Cũng tạm, mấy năm trước thì nguy hiểm, giờ đỡ hơn nhiều rồi."
"Nếu… nếu đỡ hơn nhiều rồi, sao lại… bị thương nặng như vậy?"
"Lần này là ngoài ý muốn, đỡ đạn cho sếp, sau này sẽ không có chuyện đó nữa. Mày yên tâm đi."
Triệu Sở Tống vẫn rất lo lắng, nhưng Trần Viễn vẫn giữ thái độ cứng rắn, anh cũng không biết nói gì hơn.
"Vậy… vậy…"
Trần Viễn mất kiên nhẫn: "Mày bị nói lắp à? Lải nhải cái gì? Trưa nay tao muốn ăn thịt kho tàu, nhớ làm cho tao."
"Không được, bây giờ mày không thể ăn đồ nhiều dầu mỡ, để… để tao làm món khác cho mày nhé." Dù biết nếu từ chối, Trần Viễn sẽ lại đánh anh, nhưng vì sức khỏe của gã, Triệu Sở Tống vẫn can đảm lên tiếng.
"Tùy mày, đừng lải nhải nữa là được!"
Thấy gã thỏa hiệp, Triệu Sở Tống vội vàng đi chợ mua đồ ăn.
Trần “đại gia” ăn no nê rồi nằm vật ra giường.
Triệu "osin" dọn dẹp rồi vào bếp rửa bát.
Mấy năm trước, tuy Trần Viễn tính tình không tốt, hay đánh mắng Triệu Sở Tống, nhưng gã không bao giờ vô cớ nổi giận, làm gì cũng rất phải phép. Sao giờ càng lớn càng giống trẻ con thế này.
Triệu Sở Tống ngồi trên bồn cầu, tranh thủ hút một điếu thuốc.
Anh không thích hút thuốc, chỉ khi nào tâm trạng không tốt mới hút.
Giờ đây, tâm trạng anh đang rất tệ.
Đặc biệt là khi thức dậy, anh vẫn còn chìm đắm trong hình ảnh Trần Viễn e thẹn trong mơ, trong đầu anh cứ tua đi tua lại những hình ảnh dâm mỹ đó.
Hình ảnh Trần Viễn bất lực, yếu ớt khi bắn ra những giọt tinh dịch cuối cùng vì bị kích thích tuyến tiền liệt. Hay lúc gã miệng thì đuổi Triệu Sở Tống đi, nhưng hậu huyệt lại siết chặt lấy dương v*t đang cương cứng của anh, tay cũng bám chặt lấy cánh tay anh không buông.
Bên tai anh vẫn văng vẳng tiếng thở dốc và tiếng rên rỉ của Trần Viễn khi lên đỉnh.
Tỉnh dậy rồi lại bị Trần Viễn nổi nóng vô cớ, sự đối lập quá lớn này khiến anh khó mà thích nghi.
Vì gã bị thương, tâm trạng không tốt, nên Triệu Sở Tống quyết định tha thứ cho gã, nhưng tối nay, khi nằm mơ, anh nhất định phải lấy lại chút mặt mũi.
"Triệu Sở Tống, mày chết đuối trong nhà vệ sinh rồi à? Muốn tao vào vớt mày ra không?"
Triệu Sở Tống vội vàng dập tắt điếu thuốc, rầu rĩ bước ra khỏi nhà vệ sinh.
Trần Viễn đang gác một chân lên bàn, tay cầm album ảnh của Triệu Sở Tống, lật qua lật lại.
Hắn ta vừa chỉ trỏ vừa nói: "Nhìn xem, kiểu tóc này của mày quê mùa thật. Hồi cấp ba à? Đúng là không có tao dẫn dắt là thẩm mỹ của mày kém quá."
"Nhìn mặt mày ngố tàu chưa kìa, xấu xí, lại còn nổi mụn?"
"Đây là vợ cũ của mày à? Ly hôn rồi còn giữ ảnh làm gì?" Gã xé đôi bức ảnh.
Dù đã không còn quan tâm đến vợ cũ, nhưng thấy ảnh chung bị xé, Triệu Sở Tống vẫn hơi buồn: "Mày… mày xé ảnh làm gì, đâu… đâu có liên quan đến mày."
"À." Trần Viễn ngồi dậy, đóng album lại, nhìn thẳng vào Triệu Sở Tống: "Mày đang giận tao đấy à? Vẫn còn vương vấn vợ cũ, muốn quay lại với cô ta? Có muốn tao xin lỗi, rồi dán lại ảnh cho mày không?"
"Không… không… không cần. Mày… mày cứ xé…" Uy lực của Trần Viễn sau mười mấy năm vẫn còn đó, Triệu Sở Tống vẫn không dám nổi giận với gã.
Trần Viễn lúc này mới hài lòng, tìm hết những bức ảnh chụp chung của anh và vợ cũ, rồi xé từng tấm một.
Triệu Sở Tống không dám giận, càng không dám nói gì.
Điều duy nhất giúp anh kiên trì lúc này là giấc mơ buổi tối.
Thời gian thật kỳ lạ, khi bạn mong chờ một thời điểm nào đó đến thật nhanh, nó lại trôi qua rất chậm chạp.
Triệu Sở Tống mong chờ giấc mơ đến mức thấy thời gian trôi quá chậm, cứ một lúc lại xem đồng hồ.
Trần Viễn thì không nghĩ nhiều như vậy, gã nằm dài chờ Triệu Sở Tống hầu hạ.
Nhưng mỗi khi nhìn Triệu Sở Tống lại có cảm giác như mình đang nợ gã điều gì đó, rõ ràng anh mới là người bị hại.
Lúc trước cũng không nói cho anh biết mình đi đâu, cứ thế biến mất, mười mấy năm không gặp, vừa gặp lại đã bị thương nặng như vậy, anh vất vả đưa gã về nhà chăm sóc.
Vậy mà gã vẫn hung dữ với anh, như thể anh đang xen vào chuyện của gã.
Haiz, ai bảo mình tốt tính chứ.
Cuối cùng cũng đến giờ đi ngủ, Triệu Sở Tống thở phào nhẹ nhõm.
Vì phòng ngủ đã bị gã chiếm, Triệu Sở Tống đành ra phòng khách ngủ.
Từ khi Thẩm Bách Tề rời đi, Triệu Sở Tống chưa từng bước vào căn phòng này, giờ nghĩ đến việc Thẩm Bách Tề đã ngủ ở đây một đêm, anh thấy người nóng ran.
Trần Viễn ban đầu còn kiếm cớ không ngủ, nhưng khi Triệu Sở Tống hỏi tại sao, gã lập tức im lặng, rồi bảo anh cút đi.
Triệu Sở Tống nằm trên giường, không hiểu sao lại thấy hơi khó ngủ, có lẽ vì quá phấn khích, mãi một lúc sau anh mới ngủ được.
Vừa vào giấc mơ, anh đã cảm nhận được sự hiện diện của Trần Viễn, anh vui mừng như được toại nguyện, đây là lần đầu tiên anh mong chờ giấc mơ đến vậy.
Thấy Triệu Sở Tống đến, Trần Viễn cáu kỉnh: "Lâu… quá…" Câu nói còn lại bị Triệu Sở Tống nuốt vào trong miệng. Trần Viễn nhanh chóng quấn lấy lưỡi gã.
Giữa những hơi thở gấp gáp, Triệu Sở Tống cắn nhẹ vào tai Trần Viễn: "Ngon thật đấy."
"Cút."
"Được rồi, được rồi." Triệu Sở Tống nghe lời, rời khỏi môi gã.
Thấy anh nói cút là cút thật, Trần Viễn hơi tức giận, định đá anh, nhưng chỉ cần một nụ hôn, gã đã mềm nhũn, không còn chút sức lực nào.
Triệu Sở Tống dễ dàng nắm lấy chân gã, vuốt ve nhẹ nhàng, anh khẽ cười, nhìn Trần Viễn đang giương nanh múa vuốt, bỗng nhiên anh nhớ đến một chú mèo hoang, chỉ cần chạm vào là xù lông lên.
Anh cũng làm vậy, ngậm lấy vành tai Trần Viễn, dùng lưỡi liếm láp, cắn nhẹ.
Vì vết thương của gã, nên Triệu Sở Tống rất cẩn thận, nhưng chính vì vậy mà khiến Trần Viễn càng thêm khó chịu.
Dù là lúc mở rộng hay lúc "làm", gã đều giục Triệu Sở Tống nhanh lên.
Ban ngày, Triệu Sở Tống còn nghe lời gã, nhưng giờ đang nằm mơ, Triệu Sở Tống hoàn toàn phớt lờ, cứ từ từ làm theo ý mình.
Tuy Trần Viễn không hài lòng, nhưng cũng không làm quá lên. Chẳng mấy chốc, gã đã nhắm mắt, chìm đắm trong cơn sóng khoái cảm.
Triệu Sở Tống cặm cụi "làm việc", không lâu sau, anh cảm thấy Trần Viễn run lên bần bật, hậu huyệt siết chặt. Anh nắm lấy vai Trần Viễn.
"Tìm thấy rồi." Anh khẽ cười, hơi rút ra một chút.
Dù vẫn còn chìm đắm trong dư vị khoái cảm, nhưng Trần Viễn vẫn thở phào nhẹ nhõm.
"Chát!" Một tiếng tát không lớn không nhỏ. Trần Viễn cứng người lại.
Triệu Sở Tống vừa tát vào cặp mông căng tròn của Trần Viễn.
"Mày dám… A!" Câu nói tiếp theo của Trần Viễn đột ngột chuyển giọng, biến thành tiếng hét.
Sau khi tìm thấy tuyến tiền liệt, Triệu Sở Tống mạnh mẽ đâm vào.
Cơn khoái cảm quá mãnh liệt khiến Trần Viễn thở hổn hển, khóe miệng chảy cả nước miếng. Sự xấu hổ và khoái cảm bất ngờ khiến mắt gã đỏ hoe, cả người mềm nhũn như nước.
"Lần sau phải nghe lời đấy." Triệu Sở Tống nói với vẻ mặt nghiêm túc, "Phải ngoan, nếu không em lại đánh anh."
Trần Viễn tức giận đến mức không nói nên lời, giơ tay định tát Triệu Sở Tống.
Triệu Sở Tống dễ dàng nắm lấy bàn tay mềm nhũn của gã, đưa lên miệng, chậm rãi liếm láp lòng bàn tay gã.
Trần Viễn lại run lên.
"Vẫn chưa ngoan."
"Chát! Chát! Chát!" Lại ba cái tát nữa.
Khóe mắt Trần Viễn chảy ra những giọt nước mắt vừa xấu hổ vừa tức giận, gã trừng mắt nhìn Triệu Sở Tống như muốn xé xác anh.
Triệu Sở Tống thấy hơi áy náy, cúi xuống hôn lên khóe mắt gã, liếm đi nước mắt, vừa dịu dàng xoa eo gã.
"Thôi nào, em không đánh nữa. Đừng khóc. Ngoan nào."
Trần Viễn càng ngày càng nóng tính.
Buổi sáng, nếu Triệu Sở Tống không tránh kịp, chắc chắn anh sẽ lại bị ăn một cú đấm, mà lần này còn mạnh hơn hôm trước.
Triệu Sở Tống không hiểu sao Trần Viễn lại có tật xấu đánh người khi vừa ngủ dậy, anh chỉ còn biết cam chịu, rồi đến tối, khi nằm mơ, anh sẽ lấy lại chút mặt mũi.
Ở nhà vài ngày, thấy vết thương của Trần Viễn đã đỡ hơn, Triệu Sở Tống liền hỏi gã có thể tự ở nhà được không, vì anh phải đi làm.
Trần Viễn hừ lạnh: "Tùy mày. Tao cần mày hầu hạ à? Trưa về nấu cơm là được."
Triệu Sở Tống hơi khó xử, anh còn chưa biết công việc mới là gì, chưa chắc đã về kịp nấu cơm.
Nhưng Trần “đại gia” lúc này lại quan tâm đến việc vết thương có nhanh lành hay không, nói gã không ăn đồ ăn bên ngoài, không tốt cho vết thương.