Gặp Phải Ma Tu, Thần Đều Khóc

Chương 126

Cố Chi Chi liếc nhìn con số trên mặt xúc xắc, đồng tử thoáng rung động.
Ngày hôm sau, Cố Tây Châu còn chưa tỉnh ngủ, rèm cửa sổ đã bị quỷ kéo ra, ánh mặt trời xuyên qua cửa kính trong suốt soi vào trong phòng, hắn bất mạn nhíu chặt lông mày, xoay qua hướng khác cố chấp ngủ tiếp, đồng thời kéo chăn che đầu mình lại.
Cố Tây Châu mơ mơ màng màng, không hề biết có một con vật nhỏ đang tung tăng vui vẻ đi vào phòng hắn, nhảy lên giường hắn, chuẩn bị liếm hắn mấy cái.
Cố Tây Châu nằm trên giường cau có, ai dám dẫm hắn thế?
Đẩy chăn ra, Cố Tây Châu thấy cún con đang dẫm lên ngực hắn, cái lưỡi nho nhỏ thè ra ý đồ định liền mặt hắn, Cố Tây Châu vội vàng đưa tay ngăn cái đầu cún đang từ từ dí sát lại gần.
"Stop stop stop, ngồi xuống!" Nghe thấy Cố Tây Châu nói, cún con nghiêng nghiêng đầu, sửng sốt một chút, sau đó tiếp tục dí vào mặt Cố Tây Châu, có ý muốn tặng cho Cố Tây Châu một chiếc hôn chào buổi sáng.
Cún con nhà tôi ngốc quá, làm sao bây giờ? Được vứt không?
Cố Tây Châu thầm làu bàu trong lòng một lát, nhìn ánh mặt trời bên ngoài, thấy một tờ giấy đặt trên chăn: Đồ cần mua hôm nay: Xương sườn, thịt bò, khoai tây, đậu đũa...... Còn có nhớ phải đặt bánh kem, bây giờ cậu mà không đi ngay, đợi tí nữa chỉ có tự làm cơm thôi đấy.
Cố Tây Châu thấy dòng cuối cùng, gãi đầu hít sâu một hơi, nỗ lực xua đi cơn buồn ngủ, sau đó xoay người xuống khỏi giường đi vào phòng vệ sinh rửa mặt.
30 phút sau, Cố Tây Châu cầm tờ giấy đứng trong siêu thị, mua y hệt những thứ được yêu cầu trong tờ giấy, đương nhiên trong đó còn có một phần đồ ăn làm sẵn, đồng thời hắn còn đặt hai nồi tôm hùm ship đến nhà lúc 12h.
Mua tất cả những thứ cần thiết về nhà xong, Cố Tây Châu ngồi vắt chân trên ghế xem TV như một ông cụ.
Hai giờ sau, chuông điện thoại hắn vang lên, cả nhà Vương Ngạo đều đã đến dưới lầu, chuẩn bị lên.
Cố Tây Châu báo trước cho Cố Chi Chi một câu, sau đó mở cửa xuống lầu đón mấy người Vương Ngạo lên.
"Cún con, mẹ ơi, mẹ nhìn này, là một em cún đó mẹ." Đồng chí Hoắc mập vừa vào cửa đã dính lấy cún con nhà Cố Tây Châu, chạy qua động tay động chân, giở trò với em cún nhỏ, cún con đáng thương kêu ấu ấu, lại không biết nói chuyện, chỉ có thể chịu đựng sự ' âu yếm ' mà bé mập dành cho nó.
"Đừng bắt nạt cún con." Vương Thư nhướng mày nhìn về phía bé Hoắc mập, bé Hoắc mập ôm Golden nhà Cố Tây Châu nhìn ba cầu xin sự giúp đỡ.
Hoắc Tranh thấy ánh mắt vợ mình, nắm tay để ở trên môi ho nhẹ một tiếng, dời ánh mắt có chút đồng tình đi chỗ khác, ngồi vào sofa cùng với Vương Ngạo và Khổng Nguyệt.
"Vương thúc mọi người cứ từ từ, còn hai món nữa, xong ngay đây!" Cố Tây Châu cười nói.
"Tôi tới giúp ông!" Vương Thư nghĩ rồi tiếp lời.
Cố Tây Châu vội vàng xua tay, tuyệt đối không thể để Vương Thư hỗ trợ, "Không cần, mọi người ngồi đợi xíu nữa thôi! Xong ngay ấy mà"
Cố Tây Châu sắp xếp gia đình Vương Ngạo xong mới quay lại phòng bếp, đóng cửa lại, chậm rì rì dựa vào tủ bát, chờ Chi Chi nấu cơm, nếu để cho Vương Thư vào hỗ trợ, hắn đâu có được nhàn nhã như này!
Cố Tây Châu đang nghĩ ngợi, đột nhiên quỷ cong ngón tay búng trán hắn, đôi tay ám toàn mùi tỏi, đồng thời còn có một tờ giấy dán lên trán hắn, Cố Tây Châu gỡ xuống thì thấy bên trên viết: Làm nhanh lên.
Cố Tây Châu:...... Đã nói là cậu nấu cơm mà? Đồ lừa đảo!
Có điều Cố Chi Chi cũng không để Cố Tây Châu làm gì nhiều, dù gì hắn cũng biết Cố Tây Châu đến nấu cơm cho chính mình ăn còn lười, không phải ăn ngoài thì cũng là há mồm chờ hắn nấu.
Cố Tây Châu bê một mâm đồ ăn ra, tuy rằng đều là cơm nhà đơn giản, còn tôm hùm các thứ linh tinh vẫn là mua ngoài, nhưng không thể không nói Chi Chi thật đúng là hiền huệ, đáng tiếc chả mấy khi thấy Chi Chi hiền huệ, Chi Chi bạo lực đánh hắn thì thường thấy.
"Ba ơi? Ba ơi? Con muốn ăn cái kia!" Bé Hoắc mập ngồi cạnh Hoắc Tranh nỗ lực giật giật góc áo ba, hô to.
Hoắc Tranh trừng nó một cái, "Tự mình gắp, con không có tay sao?"
Bé Hoắc mập: "...... Dạ."
Đồng chí Hoắc mập không được chiều thì tủi thân tự gắp một miếng thịt bỏ vào bát mình, yên lặng ăn cơm.
"Chồng ơi, lột vỏ tôm cho em đi!" Giọng Vương Thư lảnh lót.
Hoắc Tranh: "Được!"
Thấy động tác nhanh nhẹn của ba, bé Hoắc mập hoài nghi nhân sinh: "???"
Cố Tây Châu nhịn không được, trêu chọc: "Hiện trường tiêu chuẩn kép điển hình, ăn một bữa cơm còn phải kèm cơm chó."
Vương Thư nghe vậy, cười khanh khách nói: "Ai bảo ông là cún FA, tôi Hoắc Tranh đây miễn nhiễm sát thương, ông xem con trai tôi có thể mua nước tương được rồi, ông thì sao!"
Bé Hoắc mập đã có thể đi mua nước tương: "......"
Cố Tây Châu khẽ cười, không nói chuyện.
Cả ngày hôm đó, mãi cho đến hơn 8h tối, Cố Tây Châu mới tiễn gia đình Vương Ngạo về.
||||| Truyện đề cử: Đan Đại Chí Tôn |||||
"Vương thúc, hẹn gặp lại, đi đường cẩn thận ạ."
Vương Ngạo ừ một tiếng, nhìn người nhà đã lên xe, ông kéo Cố Tây Châu ra một bên nói: "Tây Châu, lần trước cái kia...... Có phải cháu có gì đó gạt ta không? Mấy thứ kì kì quái quái đó cháu không nên đụng vào đâu đấy."
"Vương thúc yên tâm," Cố Tây Châu khẽ gật đầu, nhẹ giọng nói, "Quả thực cháu có chuyện gạt chú, nhưng cháu không hề vi phạm pháp luật, chú xem, không phải ngày nào tan tầm xong cháu cũng về nhà ngay đấy sao, đi làm thì ở riệt luôn tại cục cảnh sát? Ngày nào chú cũng nhìn thấy cháu mà!"
"Ừm, cũng đúng." Vương Ngạo gật đầu, không yên tâm phải dặn dò Cố Tây Châu đôi câu mới cùng người nhà rời đi.
Cố Tây Châu thở ra một hơi thật dài, hắn ngẩng đầu nhìn về phía tầng 7 nhà mình, trong nhà vẫn còn bật đèn.
Lên lầu đẩy cửa ra, Cố Tây Châu nghe thấy tiếng rửa chén trong phòng bếp, hắn khoanh tay dựa vào cửa phòng bếp, hỏi: "Cần giúp không?"
Cố Chi Chi:......
Cố Tây Châu: "Cậu không nói lời nào, tôi sẽ coi như là cậu cần."
Cố Chi Chi:......
Một người một quỷ dọn dẹp tàn cục sạch sẽ, Cố Tây Châu vừa ngồi xuống liền thấy trên cuốn sổ lò xo viết hai chữ ' cảm ơn '.
Đọc chữ trên sổ, ánh mắt Cố Tây Châu vô tình liếc qua hai viên xúc xắc trên bàn, thấy cái này Cố Tây Châu nhớ tới lúc đi ra ngoài mua đồ sáng nay, hắn gửi tin nhắn WeChat bảo hai người Phương Chấp, Mã Kỳ tìm xúc xắc thử xem, Phương Chấp tung xúc xắc được tất cả các con số từ 1 tới 6, còn Mã Kỳ vẫn chưa thấy trả lời gì.
Đã lâu như vậy rồi, Mã Kỳ đang làm gì?
Cố Tây Châu cầm điện thoại gọi một cuộc cho Mã Kỳ, đợi thật lâu sau mới có người nhấc máy.
Cố Tây Châu: "Mã ca?"
Mã Kỳ: "Ừ, là tôi......"
Giọng Mã Kỳ chất chứa chút gì đó nghẹn ngào, hơn nữa còn rất trầm thấp, Cố Tây Châu hỏi theo phản xạ: "Mã ca, anh vừa mới khóc à?"
"Ừ......" Mã Kỳ nghe Cố Tây Châu hỏi, nhịn không được đưa tay che miệng, mũi bỗng nhiên cay cay, nước mắt liền theo khóe mắt chảy xuống.
Cố Tây Châu cảm nhận được rõ ràng là tâm trạng Mã Kỳ đang không ổn lắm, hắn thấp giọng dò hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì sao?"
"Hôm nay một đồng đội của tôi... chết rồi," Mã Kỳ trầm mặc một chút, tiếp tục nói, "Bốn người chúng tôi cùng nhau đi vào...... Cậu......Cậu ấy chết rồi, tôi tận mắt chứng kiến cậu ấy nhảy từ cửa sổ xuống, tự sát ngay trước mặt chúng tôi.
"Tôi chứng kiến cậu ấy nhảy, nhảy xuống dưới, thi thể cậu ấy huyết nhục mơ hồ......"
Đến cuối cùng, Mã Kỳ nghẹn ngào nói không nên lời.
Cố Tây Châu an ủi Mã Kỳ, nhưng mà trong đầu lại đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, nếu có một ngày Tư Dư, Phương Chấp tử vong ngay trước mặt hắn, hắn sẽ cảm thấy như thế nào?
Cố Tây Châu cảm thấy trái tim nhói đau, giống như bị một lưỡi dao sắc bén đâm thẳng vào lồng ngực, rất đau, đau đến nỗi hắn nói không nên lời, trong lòng rầu rĩ, ngột ngạt.
Những người khác hắn có thể mặc kệ, nhưng mà Tư Dư và Phương Chấp không giống như vậy, Tư Dư thì không cần phải nói, Cố Tây Châu thừa nhận chính mình rung động, còn Phương Chấp trong mắt Cố Tây Châu không khác gì một đứa em trai, bất kể ai trong hai người họ tử vong, hắn đều rất khó chịu.
May mắn là trải qua mấy thế giới vừa rồi, vận số cũng đều không quá tệ, có Tư Dư gánh hai người bọn họ, hơn nữa còn có giá trị vũ lực của hắn, mấy thế giới đó đều coi như là thuận buồm xuôi gió.
Chỉ có ở trong thế giới người tuyết, hắn suýt chút nữa bị Phục Dịch Nhiên gài chết, may là có đạo cụ của Lý Yên, không biết có phải do vận khí hắn tốt hay không, thế nhưng nhờ có đạo cụ này mà hắn mới được cứu.
Đồng đội của Mã Kỳ đột nhiên tử vong làm cho Cố Tây Châu ý thức được một việc......
Thế giới nhiệm vụ không phải không có tử vong, chỉ là tử vong còn chưa rơi xuống đầu hắn.
Người cùng nhau đồng sinh cộng tử bấy lâu, đương nhiên cũng có tình nghĩa, Mã Kỳ khóc đến thương tâm như vậy, Cố Tây Châu hoàn toàn có thể lý giải, loại cảm giác đau lòng này vượt quá sức tưởng tượng.
Cố Tây Châu không tiếp tục hỏi Mã Kỳ chuyện xúc xắc nữa, chờ Mã Kỳ bình tĩnh lại rồi nói sau.
Nghĩ đến đây, hầu kết Cố Tây Châu khẽ thắt lại, rũ mắt phát ngốc.
Tử vong trong thế giới nhiệm vụ mới là thứ vĩnh hằng, nói không chừng ngày nào đó hắn cũng vậy, giống như Chi Chi.
Cố Chi Chi cũng nghe được cuộc điện thoại với Mã Kỳ, cầm bút viết: Cậu sẽ không sao đâu.
"Có thể sống một ngày là thêm được một ngày," Cố Tây Châu cười cười, "Kỳ thật vẫn luôn là tôi chiếm tiện nghi của cậu, ha ha ha."
Cố Chi Chi hơi rũ mắt nhìn về phía Cố Tây Châu, sau đó chậm rãi dời tầm mắt đi nơi khác.
Khoảng chừng 2h sau, chuông điện thoại của Cố Tây Châu lại vang lên một lần nữa, Cố Tây Châu thấy trên màn hình hiển thị tên Mã Kỳ thì hơi ngạc nhiên, Mã Kỳ nhanh như vậy đã bình tĩnh lại được rồi sao?
Cố Tây Châu tiếp điện thoại, chỉ nghe thấy một giọng nữ cao vút, nói: "Alo, alo, chào anh, phiền anh đến đường xxx đón bạn anh, được không? Anh ta uống say quá rồi, bên này chúng tôi còn phải đóng cửa!"
"À à, được, tôi tới liền." Cố Tây Châu liếc nhìn thời gian, tầm 10h, cũng không tính là muộn, hắn trực tiếp lái xe đi đón Mã Kỳ.
"Hu hu hu......" Mã Kỳ mất kiểm soát, ngồi xổm ở góc đường khóc rống, không ngăn được nước mắt ào ào rơi xuống, thật sự không tài nào liên hệ người đàn ông yếu mềm này với một cảnh sát phòng chống ma túy, "Tôi tận mắt thấy cậu áy chết trước mặt tôi, sao con người lại yếu ớt nhỏ bé đến vậy, rốt cuộc chúng ta tồn tại thế này có ý nghĩa gì, mỗi ngày, mỗi giờ, mỗi khắc đều nhìn chằm chằm thời gian sống của bản thân từ từ đếm ngược!"
"Người khác tử vong là bất ngờ ập tới, chúng ta lại đang dần dần đếm ngược! Biết chính xác thời gian tử vong của chính mình, Cố Tây Châu," Mã Kỳ khóc lóc túm chặt cổ áo Cố Tây Châu, suy sụp hỏi, "Cậu nói xem, rốt cuộc chúng ta vẫn luôn giãy giụa vì điều gì, sao vẫn cứ cố chấp giãy giụa trong cái thế giới nhiệm vụ đó chứ! Dù sao sớm muộn gì cũng đều phải chết! Đều phải chết!"
Cố Tây Châu suy nghĩ, trả lời: "Chắc là bởi vì tôi sợ chết đi."
Lúc này đây, rõ ràng việc đồng đội tử vong trong thế giới nhiệm vụ đã đả kích Mã Kỳ nghiêm trọng, Cố Tây Châu cũng không ngăn trở, cùng Mã Kỳ tìm một quán bar tiếp tục uống rượu.
Cố Tây Châu ngồi ở quầy bar nhìn Mã Kỳ uống rượu.
"Thật sự, tôi cảm thấy mệt mỏi quá, nỗ lực sống, nhưng lại không biết khi nào mới có thể được giải thoát......" Mã Kỳ thống khổ nói, "Giống như có một đôi tay vô hình, khống chế vận mệnh của tất cả chúng ta.
"Có đôi khi tôi muốn thua quách đi, cũng khá tốt, ít nhất không cần tiếp tục lo lắng đề phòng trong thế giới nhiệm vụ như thế này, kỳ thật tôi rất sợ hãi, mỗi lần đi vào đều không biết chính mình còn có thể ra khỏi đó được nữa hay không.
"Tôi cảm thấy...... Mệt mỏi."
Cố Tây Châu ngồi bên cạnh, trầm mặc uống rượu, không nói lời nào, tâm trạng hắn lúc này cũng trầm trọng không khác gì Mã Kỳ.
Đâu ai có thể bảo đảm chính mình vĩnh viễn bất tử? Không có người nào như vậy đi......
Diệp Xu 126 tuổi cho Mã Kỳ biết thế giới nhiệm vụ có thể cho người ta cuộc sống vĩnh hằng, có vô hạn khả năng, nhưng cái chết của đồng đội lại giáng một cái tát làm hắn tỉnh lại, thế giới nhiệm vụ không chỉ có vĩnh sinh, còn có tử vong.
Điện thoại Cố Tây Châu đặt trên bàn di động rung lên, hắn rũ mắt nhìn thoáng qua ——
Tư Dư: Ngày mai muốn ăn gì?
Cố Tây Châu cầm điện thoại lên, gửi voice chat: Tùy.
Tư Dư: Bên em ồn quá, em đang ở bên ngoài?
Cố Tây Châu ừm một tiếng: Ở bên ngoài uống rượu với Mã Kỳ, chính là Mã Vũ trong thế giới vườn trường ấy, hắn có một đồng đội vừa tử vong.
Tư Dư: Em có lái xe không?
Cố Tây Châu thấy Tư Dư hỏi, ngẩn người một chút, không hiểu Tư Dư hỏi cái này để làm gì, hắn trả lời: Có, lát nữa chỉ có thể kêu người lái thay đưa xe về hộ.
Tư Dư: Phát định vị qua đây, tôi lập tức đến đó.
Cố Tây Châu: Đến đây làm gì?
Tư Dư: Làm người lái thay cho em.

Bình Luận (0)
Comment