Gặp Phải Ma Tu, Thần Đều Khóc

Chương 142

Cố Tây Châu nói với cảnh sát trực ban: "Tôi thật sự cùng đường rồi, để cho tôi ngốc ở đây một đêm là được."
Hắn ngồi xuống hàng ghế trong đồn cảnh sát, rõ ràng là tính ăn vạ ở đây.
Người cảnh sát kia nhất thời không biết nói gì, nhìn chằm chằm Cố Tây Châu một lát, trầm mặc một hồi lâu, cuối cùng vẫn nhịn không được, mở miệng nói chuyện: "Này, anh bạn trẻ, anh gặp phải chuyện khó khăn gì sao?"
"Ừm." Cố Tây Châu suy nghĩ một lát, "Đúng là có chuyện... Tôi cũng không biết nên làm cái gì bây giờ nữa."
Cố Tây Châu dựa vào ghế, nói với cảnh sát: "Tôi ở đây ngốc một đêm thôi, làm ơn đó."
"Vậy thôi được." Cảnh sát trực ban thấy Cố Tây Châu đáng thương vô cùng, trầm ngâm một lát rồi gật đầu nói.
Vốn dĩ cảnh sát còn muốn nói với Cố Tây Châu hai câu, có điều nhìn ra bên ngoài, cũng đã 10h rồi, giờ này căn bản cũng chẳng có ai, người này lại không có đồng nào trên người, ngồi ở cục cảnh sát cả đêm cũng không sao.
Cảnh sát tiếp tục bận việc của mình, đột nhiên nghe thấy tiếng ùng ục, hắn quay đầu nhìn về phía Cố Tây Châu, gãi đầu, lấy một túi bánh mì trong ngăn kéo ra, nói với Cố Tây Châu: "Bắt lấy này!"
Nói xong, cảnh sát liền ném túi bánh mì cho Cố Tây Châu.
"Cảm ơn." Cố Tây Châu đỡ được túi bánh mì bay tới, hắn thật sự quá là thảm đi, thế giới nhiệm vụ trước phải tự mình nấu cơm, đến thế giới này trực tiếp cho hắn ngủ lề đường luôn!
Tuy rằng hắn có mang tiền theo người, nhưng vấn đề là năm 2004 vẫn đang lưu thông tiền cũ, năm 2005 mới bắt đầu sử dụng nhân dân tệ, mà tiền trong tay hắn chính là nhân dân tệ bản mới, lấy ra cũng chẳng dùng được!
Cố Tây Châu ăn một miếng bánh mì, đang ăn thì người cảnh sát đi đến an ủi hắn một tiếng: "Người anh em, tôi thấy anh cũng không phải người xấu xa gì, tuy rằng tôi không biết anh gặp phải chuyện gì, nhưng mà hãy nhớ kĩ, phải sống sót, sống sót mới có thể thay đổi."
Cố Tây Châu cười cười: "Cảm ơn, tôi biết."
"Không phải là biết," Cảnh sát ngồi xuống băng ghế dài, nhẹ giọng nói với Cố Tây Châu, "Mà là thật sự phải nghĩ như vậy, trong cuộc sống gặp chút khó khăn là chuyện thường tình, ngàn vạn lần đừng học mấy người yếu ớt đó mà nghĩ quẩn trong lòng, nhảy lầu tự tử không giải quyết được bất kì chuyện gì cả."
"Ừm..." Cố Tây Châu sửng sốt, "Cảm ơn."
Cố Tây Châu nghe đồng chí cảnh sát nói một hồi, lúc này mới dựa vào băng ghế ngủ, người cảnh sát kia còn cầm đến cho hắn một chiếc áo khoác, "Đắp lấy mà ngủ này, buổi tối lạnh, đến sáng lại trả tôi."
"Cảm ơn." Cố Tây Châu cảm tạ một tiếng, lúc này mới ngả người nằm trên ghế dài nhỏ hẹp, đi vào giấc ngủ, một đêm vô sự.
Ngày hôm sau, Cố Tây Châu bị đánh thức.
"Ấy, Tiểu Trương, sao lại có một người nằm đây thế?"
"Anh ta nói không có chỗ ngủ, không có tiền ăn cơm, nên tôi để anh ta ở lại cục cảnh sát ngây người một đêm."
Vị cảnh sát trẻ tuổi đi vào, liếc mắt nhìn Cố Tây Châu, à một tiếng thật dài, "Đúng rồi, tôi mang bữa sáng cho cậu này, ăn rồi về nghỉ ngơi đi!"
"Được, cảm ơn Lý ca!"
Cố Tây Châu mơ mơ mảng mảng ngồi dậy, xoa xoa đôi mắt nhập nhèm ngái ngủ, nằm ngủ một đêm trên chiếc ghế cứng ngắc, hẹp dài làm cả người Cố Tây Châu đau đến khó chịu, lúc mở mắt ra, đông chí cảnh sát trực đêm qua mang theo đôi mắt thâm quầng chào hỏi hắn rồi mới rời đi.
"Tỉnh rồi?" Vị cảnh sát họ Lý vừa đưa bữa sáng cho cậu cảnh sát trực đêm nói với Cố Tây Châu, "Ăn chút không?"
Cố Tây Châu vốn định từ chối, nhưng lời chưa ra đến miệng đã thấy mình quả thực cũng hơi đói.
Ăn bữa sáng xong, cảnh sát họ Lý móc hai tờ 50 tệ bản cũ từ trong ví ra, đưa cho Cố Tây Châu, nói: "Cầm đi, về nhà sớm một chút, đừng để cho người nhà lo lắng."
Cố Tây Châu nhìn chằm chằm tiền trong tay, sửng sốt, hắn đang định nói chuyện thì đột nhiên phát hiện trên chiếc bút máy kẹp ở túi áo có khắc tên, "Anh là Lý Diệu Mộc?"
"Hả, làm sao vậy?" Lý Diệu Mộc khó hiểu nhìn Cố Tây Châu, "Tên của tôi làm sao ư?"
Cố Tây Châu vội vàng xua tay nói: "Không có gì."
Lý Diệu Mộc chính là vị cảnh sát lúc trước phụ trách vụ án của Đồng Giai, cùng là đồng nghiệp của Vương Ngạo, xem ra cục cảnh sát mà hắn tùy tiện rẽ vào chính là nơi lúc trước Vương Ngạo nhậm chức.
Cố Tây Châu rời khỏi cục cảnh sát, lúc nhét tiền mà Lý Diệu Mộc cho hắn vào túi quần thì bỗng dưng phát hiện trong túi có thêm một tờ giấy, trên đó viết mấy chữ: Đồng Giai, cứu cô ấy!
Cố Tây Châu nắm chặt rờ giấy trong lòng bàn tay, là chữ của Chi Chi, xem ra hôm qua sau khi hắn ngủ, Cố Chi Chi đã xuất hiện.
Nhưng mà nếu hắn cứu Đồng Giai, vậy có khả năng Cố Chi Chi sẽ biến mất.
Cố Tây Châu đi đến trường học của Chi Chi, trong lòng đầy mâu thuẫn. Lúc thấy Vương Thư và Cố Chi Chi, hắn nấp sau lùm cây bên ngoài trường, Chi Chi áy náy chính là vì hôm đó bọn họ chọc ghẹo Đồng Giai, sau đó Đồng Giai vì tự sát mà không còn nữa, mặc kệ chuyện này có liên quan đến Cố Chi Chi hay không, trong tiềm thức Cố Chi Chi vẫn cho rằng chính mình có trách nhiệm, cho nên mới sinh ra một thế giới như thế này!
Như vậy nếu như hắn thay đổi chuyện 'trêu chọc Đồng Giai' trong thế giới thần quái này thì nguyện vọng của Chi Chi cũng sẽ không được hình thành!
Cố Tây Châu suy xét trong chốc lát, chủ yếu là không có Tư Dư ở đây, Cố Tây Châu cũng không biết như vậy có được hay không, hắn chỉ có thể dò đá qua sông, thử xem.
Cố Tây Châu đến chỗ bảo vệ, lấy cớ cần chuyển trường cho con, muốn tham quan trường học một chuyến, bảo vệ cổng trường ngờ vực nhìn hắn nửa ngày vẫn chưa cho qua, "Anh bao nhiêu tuổi vậy?"
"36!" Cố Tây Châu nói: "Chỉ là tôi trông tương đối trẻ mà thôi."
"Chậc, được thôi, anh đợi chút, tôi gọi giáo viên phụ trách một cuộc."
"Cảm ơn."
Bảo vệ trường học suy nghĩ, đi vào phòng bảo vệ gọi một cuộc điện thoại, "Cô Quan à, chuyện là thế này, có một phụ huynh muốn được tư vấn chuyện chuyển trường cho con, tôi lại không dám cứ thế để cho anh ta đi vào, cô xem phải làm sao bây giờ?
"À, sẽ có giáo viên mới ra tiếp đúng không? Được, tôi sẽ bảo anh ta chờ ở cửa."
Gọi điện thoại xong không bao lâu, một cô gái trẻ mới hơn 20 tuổi một chút đi ra từ trong trường, cô mặc áo ngắn tay, quần jeans, trang điểm nhẹ nhàng trong trẻo, trông vô cùng xinh đẹp.
Cô gái trẻ tuổi đi ra nhìn thấy Cố Tây Châu, ngây người, quay đầu nhìn về phía bảo vệ cổng trường, hỏi: "Đại ca, người cô giáo Quan bảo em ra đón đâu?"
"Là anh ấy đó!"
Cô gái trẻ tuổi lặng lẽ liếc mắt đánh giá Cố Tây Châu, thu hồi thần thái kinh ngạc trên khuôn mặt, nhẹ giọng nói: "Xin chào, tôi tên là Lưu Đình Đình, cô giáo Quan bảo tôi đưa anh đến phòng giáo viên."
Cố Tây Châu gật đầu nói: "Làm phiền cô rồi."
"Không cần khách khí, là việc nên làm." Đôi môi ánh mắt Lưu Đình Đình đều mang theo ý cười, đi được một hồi, cô không nhịn được trộm ngắm người "phụ huynh" đi bên cạnh mình.
Lưu Đình Đình nhìn chằm chằm khuôn mặt anh tuấn của Cố Tây Châu, cảm thấy có chút đáng tiếc, sao mình lại không gặp được người đàn ông đẹp trai như vậy để lấy về làm chồng chứ?
Cố Tây Châu cũng phát hiện Lưu Đình Đình nhìn mình chằm chằm, quay đầu hơi kì quái liếc cô một cái, Lưu Đình Đình tức khắc dời tầm mắt đi nơi khác, nói tránh đi: "Sắp tới rồi!"
"Ồ, cảm ơn." Cố Tây Châu vừa đi vừa chú ý biển của các lớp hắn đi ngang qua, xác định phòng học của Chi Chi ở tầng 1 xong, lúc này mới đi theo Lưu Đình Đình lên tầng 3.
Đi lên xong, Cố Tây Châu nghiêm túc nói chuyện trường học cả nửa ngày với cô giáo Quan, hắn phát hiện NPC so với thật còn chân thật hơn, nói là NPC, chẳng bằng đảo ngược lại nói rằng là một hình ảnh phản chiếu, giống như rút ra một đoạn trong tiến trình thế giới, sau đó đặt toàn bộ những gì phản chiếu được từ đoạn thời gian kia vào trong không gian này.
Nói chuyện với mọi người một lát xong, mấy thầy cô dẫn hắn đi tham quan trường học, hắn vẫn luôn hỏi đông hỏi tây, thuận tiện lấy cớ nói chuyện phiếm cùng với mấy cô giáo, nhắc tới việc rời trường, các thầy cô liền nói muốn tiễn hắn ra cổng, nhưng Cố Tây Châu căn bản không nghĩ đến việc ra khỏi trường học mà lại muốn đi xem tình hình Cố Chi Chi.
Hiện tại hắn hoàn toàn không biết chính mình nên làm cái gì, thậm chí không biết chính mình có nên đi tìm Đồng Giai hay không! Nếu cứu Đồng Giai thì Cố Chi Chi biến mất, hắn khó lòng thuyết phục bản thân làm như vậy.
Không thể không nói vẻ ngoài đẹp mã vẫn là một ưu thế, Cố Tây Châu ngồi trong nhà ăn trường trung học, thầm nghĩ trong lòng, hắn cảm giác mặt mũi của mình đều ném xuống đất cả rồi, vừa rồi lúc mấy cô giáo lịch sự mời hắn cùng ăn cơm trưa hắn liền đi theo luôn, lại còn quẹt thẻ của người ta!
Cố Tây Châu đang ăn cơm, đợi trong nhà ăn chốc lát, cuối cùng cũng thấy được cậu thiếu niên Cố Chi Chi.
Cố Chi Chi cùng mấy bạn nam đến nhà ăn ăn cơm xong, không lập tức quay về lớp học mà lại chơi trên sân thể dục, mấy đứa trẻ chơi đùa, đồng thời bắt một con sâu lông gói vào tờ giấy. Một màn này lọt vào mắt Cố Tây Châu, cô giáo Quan đi tiễn Cố Tây Châu đang đứng bên cạnh hắn.
"Mấy bé trai đó bắt sâu lông là muốn chọc ghẹo bạn nữ sao?" Cố Tây Châu chỉ đám trẻ Cố Chi Chi đang chuẩn bị đi về lớp học, nói với cô giáo Quan bên cạnh.
Cô giáo Quan nghe vậy, lộp cộp đôi giày cao gót đi qua đó, không hổ là giáo viên tổng phụ trách, vừa thấy cô giáo Quan là mấy bé trai lập tức đều im như ve sầu mùa đông, ngoan ngoãn như gà.
"Đưa sâu lông cho cô!" Cô giáo Quan lạnh giọng nói.
Cố Chi Chi đưa đồ vật trong tay cho cô giáo xong, cô giáo Quan trực tiếp cầm tờ khăn giấy có cuốn con sâu lông đi về phía Cố Tây Châu, lúc này Cố Chi Chi cũng phát hiện ra Cố Tây Châu, vẻ mặt kinh ngạc, trợn mắt há miệng.
"Sao thế?" Cố Tây Châu đi qua, nói: "Gặp chú thấy kì lạ lắm sao."
Cố Chi Chi bất đắc dĩ nói: "Đương nhiên là kỳ lạ ạ!"
"Ấy, Phương tiên sinh, anh biết học sinh trường chúng tôi sao?" Cô giáo Quan kì quái hỏi.
Cố Tây Châu: "Ừm, cô giáo Quan không cần tiễn tôi đâu, tôi tâm sự với cháu một chút rồi đi."
"Vậy —— Được thôi." Cô giáo Quan rũ mắt liếc nhìn Cố Chi Chi một cái, hơi do dự một chút rồi đáp ứng, rốt cuộc cũng sắp đến cổng trường rồi, có bảo vệ giữ cổng, cũng không lo lắng Cố Tây Châu là người xấu bắt cóc trẻ con.
Cô giáo Quan vừa đi, Cố Chi Chi liền chỉ vào Cố Tây Châu, hỏi: "Chú ơi, rốt cuộc chú tới trường cháu làm gì?"
Cố Tây Châu suy nghĩ, trả lời: "Em trai tôi học ở trường này."
"À." Cố Chi Chi nhướng mày, mấy bạn học nói là phải đi rồi, Cố Chi Chi bảo bọn họ đi trước, mình thì lưu lại cổng trường nhìn chằm chằm Cố Tây Châu, một lát sau mới nói: "Ngày hôm qua cảm ơn chú ạ, bằng không cháu đã vỡ đầu chảy máu rồi!"
"Không có gì." Cố Tây Châu trầm mặc một lát, nói.
Cố Chi Chi ngẩng khuôn mặt nho nhỏ, hỏi, "Chú ơi, cháu tên là Cố Tây Châu, chú tên là gì ạ?"
"Phương Nhiễm." Cố Tây Châu trầm giọng, dùng cái tên giả vừa rồi đã nói với các thầy cô bên chỗ cô giáo Quan.
"Phương Nhiễm, chú Phương." Cố Chi Chi nghiêm túc nhìn Cố Tây Châu, hô lên.
Đúng lúc này, có một nữ sinh chậm rãi chạy lại, chống nạnh hô: "Cố Tây Châu, đến giờ nghỉ trưa rồi, cậu vẫn chưa về lớp đi à! Cô giáo sắp đến rồi đó!"
"Đồng Giai, cậu có phiền không hả!" Cố Tây Châu oán giận nói với cô bé tết tóc đuôi sam, "Rồi, rồi, tới ngay đây!"
Tầm mắt Cố Tây Châu không kiềm chế được mà dừng trên người Đồng Giai.
"Chú ơi, hẹn gặp lại!" Cố Chi Chi còn chào Cố Tây Châu rồi mới theo Đồng Giai rời đi.
Cố Tây Châu nhìn theo bóng dáng Đồng Giai và Cố Chi Chi, lòng không kiềm được mà trầm xuống. Một cô bé ngoan ngoãn như vậy, hôm nay sau khi về nhà lại nhảy lầu tự sát.
Cố Tây Châu xoa xoa giữa chân mày, rời khỏi trường học, hiện tại không có phân đoạn Cố Chi Chi dùng sâu lông dọa Đồng Giai, có lẽ thế giới nhiệm vụ sẽ phát sinh một chút thay đổi.
Cố Tây Châu vẫn luôn đứng ở ngoài cổng trường chờ học sinh tan học, hắn đứng ở bên ngoài, liếc mắt một cái là thấy được Chi Chi đứng ở phía bên kia rào sắt, Cố Chi Chi giống như bình thường, đi về cùng Vương Thư, trái tim Cố Tây Châu tức khắc thả lỏng, hắn đang định rời đi, nhưng thân thể đột nhiên không động đậy được!
Hắn cảm giác được thân thể tựa như không chịu sự khống chế của hắn, cổ hắn cũng không phải là của hắn, cái đầu kia chậm rãi chuyển động, đem tầm mắt đặt lên một cô bé ở nơi xa, loại cảm giác này giống như là lúc mở cửa rời khỏi thế giới...hắn ở trong thân thể này nhưng chỉ là người đứng xem!
Không ngoài dự đoán, trong mắt Cố Tây Châu chính là —— Đồng Giai.
Chủ nhân thân thể đuổi kịp Đồng Giai đang rũ đầu cõng cặp sách đi về.
Là Chi Chi.
Cố Chi Chi đang khống chế thân thể này!
Cố Tây Châu ý thức được Cố Chi Chi vẫn luôn đi cùng hắn, chưa từng rời đi, trái tim hắn như thắt lại, vì sao hắn lại không nghe thấy tiếng xiềng xích?
Không, chuyện này không quan trọng.
Dừng lại! Chi Chi, dừng lại đi! Cậu sẽ biến mất đấy!
Đối phương như thể biết hắn nghĩ gì trong lòng.
Một giọng nói trầm thấp, rõ ràng vang lên, như là tự nói với chính mình.
"Tôi biết."

Bình Luận (0)
Comment