Gặp Phải Ma Tu, Thần Đều Khóc

Chương 149

Cố Tây Châu không ngờ sau khi Chi Chi biến mất hắn lại tra được kết quả như vậy, ý tưởng Tư Dư đưa ra đều cực kỳ hợp lý, thế giới thần quái vốn đã vượt ra khỏi nhận thức của người thường, đưa thêm khái niệm 'trời' vào để giải thích liền thông suốt ngay.
Vấn đề bây giờ là —— trời muốn mượn tay hắn để giết ai?
Cố Tây Châu theo bản năng quay đầu nhìn về phía Tư Dư bên cạnh.
Để ý thấy ánh mắt Cố Tây Châu, Tư Dư khẽ nâng khóe môi, hỏi: "Ổn không?"
Cố Tây Châu sửng sốt, hỏi ngược lại: "Anh không cảm thấy quỷ dị sao? Thế giới thần quái liên kết với hiện thực."
"Vẫn ổn," Có lẽ nhận ra phản ứng của mình quá bình thản, Tư Dư giải thích, "Trước đó tôi đã mơ hồ có cảm giác này, đã đi điều tra những thế giới nhiệm vụ mà tôi từng trải qua, trong đó có một vài cái tôi cho rằng tương tự với thế giới sau khi tiến vào cánh cửa, chỉ là sau khi em nói đến khái niệm 'xiềng xích' xong tôi mới đưa ra phỏng đoán này."
Cố Tây Châu nghe Tư Dư nói, Tư Dư còn nghĩ tới khả năng đó trước hắn, chỉ là không có cách nào xác minh thế giới thần quái và hiện thực có liên quan gì đến nhau hay không. Mãi đến khi Cố Tây Châu nói 'Cố Kình, Chu Tân Nguyệt, Đồng Giai' sống lại, Tư Dư mới có thể hoàn toàn chắc chắn suy đoán của mình.
"Xiềng xích đại diện cho vận mệnh, vận mệnh của chúng ta đều nằm dưới sự khống chế của nó, nó hoàn toàn có thể điều khiển vận mệnh của chúng ta, làm cho chúng ta thực hiện một việc đã định nào đó." Trên mặt Cố Tây Châu lộ ra cảm xúc lo lắng, "Sống chết của tất cả mọi người đều trong tầm khống chế của nó."
Tư Dư rũ mắt, không trả lời câu hỏi của Cố Tây Châu, anh tiến lên thêm một bước, đặt cằm lên vai Cố Tây Châu, ôm hắn, thấp giọng nói: "Em sợ sao?"
Cố Tây Châu nghe Tư Dư nói, nghiêm túc ngẫm nghĩ, trả lời: "Có chứ, tưởng tượng vận mệnh của mình bị một kẻ khác khống chế, sống chết đều không thể tự mình quyết định. Là người đều sẽ cảm thấy sợ hãi thôi."
Tư Dư ôm hắn, không nói gì.
......
Thuận lợi trở lại Ninh Khánh, vừa mới xuống sân bay thì trời đột nhiên trở nên âm u.
"Em về nhà một chuyến, hôm qua em tự nhiên rời đi như vậy, hai người họ có lẽ còn đang lo lắng cho em." Cố Tây Châu suy xét vài giây, nói với Tư Dư.
"À."
Bên tai truyền đến một tiếng cười nhẹ, đôi mắt thâm thúy của Tư Dư nhìn chăm chú vào Cố Tây Châu, nói: "Được, em nghỉ ngơi đi, có việc gì thì gọi cho tôi, bất kể lúc nào tôi cũng sẽ tới. Giờ tôi sẽ lái xe đưa em về."
Cố Tây Châu nghe vậy, nghiêm túc gật đầu với Tư Dư. Bỗng nhiên phát hiện mình bị 'nó' thao túng sống lại cũng không hẳn là chuyện xấu, ít nhất hắn quen được Tư Dư.
Cố Tây Châu ngồi ở ghế phụ, nghiêng người nắm lấy cổ áo Tư Dư, nhào đến cắn lên đôi môi kia, hô hấp của hai người cùng tăng lên, Tư Dư hôn lại càng sâu hơn, một tay nâng đỡ hàm dưới của Cố Tây Châu.
Hô hấp càng thêm rực cháy, càng hôn càng sâu, hơi thở ngày càng nặng nề, nghển cổ giao hòa, hơi thở gần kề giữa đôi môi ướt át ngọt ngào. Ở trong không gian nhỏ hẹp, Cố Tây Châu cảm giác thân thể nóng lên, đang muốn làm một cái gì đó thì đột nhiên nhìn thấy dáng vẻ của chính mình trong gương chiếu hậu.
Móa!
Hắn bất ngờ đẩy Tư Dư ra. Tư Dư bị hắn đẩy, trực tiếp đụng đầu vào trần xe, vẻ mặt vô tội thêm chút ngơ ngác: "Lại nữa, làm sao vậy?"
Cố Tây Châu: Người này, rốt cuộc là thích thân xác của Chi Chi, hay là thích chính hắn chứ!
"Không có gì..." Cố Tây Châu cứng nhắc rời tầm mắt đi, nói: "Lái xe nhanh đi."
Tư Dư vò đầu, quả thực sắp bị Cố Tây Châu làm cho tức chết rồi, "Rồi rồi rồi, đưa em về trước."
Xe chạy không nhanh lắm, Tư Dư lái xe đến dưới lầu nhà Cố Tây Châu, hắn do dự một chút, nói: "Em lên trước nhé."
Tư Dư ừ một tiếng, "Được."
Ở nhà, Chu Tân Nguyệt đã về hưu nhìn thấy Cố Tây Châu, nói với hắn đôi câu xong mới thả ra: "Cái thằng nhóc này, nếu Vương Ngạo không gọi điện cho mẹ, mẹ còn không biết hai hôm trước con phải xử lý án giết người như thế nào. Con trai à, có phải gần đây con bị áp lực lớn quá không? Nếu như không muốn làm nữa thì từ chức sớm chút, mẹ nuôi con!"
"Mẹ đây là bảo con ăn bám mẹ đấy ư?" Cố Tây Châu đáp lời, nghe Chu Tân Nguyệt nói tức khắc cảm thấy vui vẻ.
Chu Tân Nguyệt thấy hắn cười, nghĩ rằng hôm qua Cố Tây Châu đột nhiên chạy ra khỏi nhà là vì chuyện công việc, bà nói: "Chỗ tài sản mẹ con thừa kế từ ông ngoại con còn không đủ nuôi con chắc?"
Cố Tây Châu ngẩn ngơ một chút, "Vậy là có bao nhiêu tài sản ạ?"
Chu Tân Nguyệt nhíu mày, dường như đang nghiêm túc suy xét về câu hỏi của Cố Tây Châu, vài giây sau bà mới nói: "Giá trị cổ phần cụ thể thì mẹ cũng không rõ lắm, có điều một năm phải hai ba trăm vạn tiền hoa hồng, mẹ cũng chẳng nghiên cứu bao giờ, từ khi ông ngoại con ra đi đã để lại mấy thứ đó cho mẹ rồi."
Cố Tây Châu: Hóa ra chiếc Land Rover kia của Chi Chi là dùng tiền chia hoa hồng 1 năm để mua, tên lừa đảo Chi Chi lại lừa mình.
......
Ngày hôm sau.
Cố Tây Châu đang mơ mơ màng màng nằm trên giường, cửa phòng bỗng nhiên bật mở.
Cố Tây Châu nằm trên giường cau mày, theo thói quen nói: "Chi Chi, tôi muốn uống nước."
Cố Tây Châu vừa nói xong, quay đầu liền thấy Chu Tân Nguyệt đứng ở cửa, khẽ nhíu mày nhìn hắn một cái, sau đó đi ra khỏi phòng rót một ly nước đưa tới trước mặt Cố Tây Châu.
Cố Tây Châu nhận ly nước, có chút ngây ngốc, vò đầu nói: 'Cảm ơn."
Chu Tân Nguyệt vươn tay sờ đầu Cố Tây Châu, "Đứa nhỏ ngốc này, còn khách khí với mẹ nữa sao, nhanh đi ăn cơm nào."
"Ưm!" Cố Tây Châu gật đầu.
Chu Tân Nguyệt rời khỏi phòng xong, Cố Tây Châu nhìn một lượt căn phòng trống rỗng, xác nhận lại một lần nữa rằng Chi Chi đã biến mất.
Cố Tây Châu vốn nên ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, nhưng hôm nay là sinh nhật 49 tuổi của lão Quách trong cục cảnh sát, bởi vì không định làm tiệc sinh nhật cho nên mấy ngày trước đã nói sau khi tan tầm mời mọi người đi ăn một bữa, coi như là xong cái sinh nhật.
Vì vậy Cố Tây Châu thấy sắp đến giờ tan tầm thì chào Chu Tân Nguyệt, lái xe đến cục cảnh sát.
Cố Tây Châu ngồi trong xe đợi một lát liền thấy vài đồng nghiệp đi từ trong cục cảnh sát ra, hiển nhiên là mọi người đều nhận ra xe hắn, Hướng Nguyên trực tiếp đi tới gõ cửa sổ xe.
Cố Tây Châu hạ cửa sổ, Hướng Nguyên không hề khách khí trực tiếp mở cửa ngồi vào ghế phụ, còn vươn vai không quên nói giỡn với Cố Tây Châu: "Lão Cố à, mấy ngày này cậu sao thế? Thế mà lại còn xin nghỉ để nghỉ ngơi, đây đâu có giống cậu đâu, cậu là cái đồ cuồng công việc nha."
"Có chút mệt mỏi, vừa hay không có án tử thì nghỉ ngơi chút, làm sao nào?" Cố Tây Châu lườm Hướng Nguyên một cái, nói.
Hướng Nguyên lắc đầu, "Kì lạ.
"Nhanh lên, lái theo xe lão Quách, đừng mất dấu," Nói rồi Hướng Nguyên lấy di động ra ve vẩy trước mắt Cố Tây Châu, nói, "Xem con gái tôi nè, mặc cái váy nho nhỏ đáng yêu nhờ?!"
"Ờ." Cố Tây Châu xụ mặt, tiếp tục lái xe, Phương Chấp ngồi ở ghế sau kê nắm tay bên môi, ho vài tiếng.
"Khụ khụ khụ," Phương Chấp nói, "Hướng ca, anh cho bọn em hết người nọ đến người kia xem, không bằng đăng lên vòng bạn bè."
Nghe Phương Chấp nói, mấy đồng nghiệp tức khắc che miệng cười rộ lên. Hôm nay Hướng Nguyên vừa đến cục cảnh sát liền đem ảnh con gái biểu diễn văn nghệ cho bọn hắn xem, ai mà ngờ được cái tên hề hước trước mặt này lại là một bác sĩ pháp y, bàn tay ngày nào cũng sờ vào thi thể?
Vẻ mặt Hướng Nguyên khinh thường nhìn lại, "Thế ngốc lắm!"
Đến lúc bọn họ lái xe đến chỗ ăn, Cố Tây Châu lấy điện thoại ra nói chuyện với Tư Dư đôi câu, quay lại lướt vòng bạn bè thì thấy Hướng Nguyên đã đăng ảnh con gái lên đó, nhịn không được mà cong khóe miệng, thật đúng là ngốc mà.
Cảnh sát hình sự hiếm khi có thời gian ăn cơm nhàn nhã, dường như lúc nào cũng bận án, vất vả lắm mới có hôm nay rảnh rỗi tụ họp được nhiều người với nhau như vậy, ngoại trừ Vương Ngạo lên thành phố họp ra thì ngay cả Mã Kỳ cũng tới.
Mã Kỳ ngồi bên cạnh Cố Tây Châu, thấy mọi người hừng hực ăn, hắn hỏi: "Nhận được tài liệu chưa? Rốt cuộc cậu đã phát hiện ra cái gì?"
Cố Tây Châu nhìn hắn, nói sơ qua về phát hiện của mình nhưng không nhắc đến thay đổi rằng hai người Cố Kình sống lại, sau đó lại nói đến phỏng đoán của Tư Dư.
"Chà, chuyện này có vẻ hợp lý," Mã Kỳ bình thản tiếp nhận tồn tại của 'trời' theo lời Cố Tây Châu nói, hắn nhìn xung quanh, nhỏ giọng nói, "Thật ra tôi không cảm thấy kì quái lắm."
"Ừ..." Cố Tây Châu nheo mắt.
"Khụ khụ..." Phương Chấp ở bên cạnh ho nhẹ một tiếng, bọn họ như thế này có bị tính là đang tuyên truyền tư tưởng phong kiến mê tín dị đoan không...
Ăn cơm xong, mọi người lại ồn ào muốn đi quán bar uống rượu, mọi người đều đi, chỉ có những người phải làm nhiệm vụ mới về. Họ chọn một quán bar khá ổn, mấy người bắt đầu uống rượu.
Hướng Nguyên la hét đòi đấu xúc xắc uống rượu với Cố Tây Châu, Cố Tây Châu liếc xéo Hướng Nguyên một cái.
"Ha," Cố Tây Châu bày ra vẻ mặt 'cậu lại tìm chết hở', sau đó tung xúc xắc, không ngoài dự kiến, 'đôi lục'
"Lão Cố, sao dạo này cậu lại may thế chứ? Càng ngày càng may." Hướng Nguyên đã uống hơi nhiều, đôi tay nắm lấy tay Cố Tây Châu lay lay, "Bàn tay vàng bé nhỏ này, lợi hại nha."
Cố Tây Châu đẩy Hướng Nguyên đang vuốt ve bàn tay hắn ra, nói: "Eo, cái động tác này của cậu ghê chết lên được, không phải là cậu thích tôi đấy chứ?"
Hướng Nguyên thiếu chút nữa là trợn ngược mắt lên đến trời, khinh thường: "Ọe, lão Cố, rốt cuộc Tư tổng đã làm gì cậu mà cậu lại biến thành như vậy, tôi là thẳng nam, thẳng như sắt thép! Thẳng nam!"
Cố Tây Châu giơ tay vỗ lên trán Hướng Nguyên, lần này hiển nhiên là vỗ đau Hướng Nguyên, Hướng Nguyên theo bản năng che trán lại.
Hướng Nguyên xoa xoa trán, "Làm gì đó?"
"Người ta nói một lần mang thai ngốc ba năm, bây giờ tôi thực sự hoài nghi con gái cậu không phải do vợ cậu sinh, mà là cậu sinh. Đầu óc cậu chập mạch rồi đi? Tôi đùa thế mà cậu lại đến là nghiêm túc cơ."
Vậy mà Hướng Nguyên lại nghiêm mặt nói: "Cậu đừng nói nữa, quả thực là tôi rất muốn sinh thay vợ tôi đó!"
Cố Tây Châu thực sự bị Hướng Nguyên làm cho không tức nổi nữa.
Dần dà, mọi người xung quanh ít nhiều đều đã uống rượu, không ai chú ý ba người Cố Tây Châu, Phương Chấp, Mã Kỳ chậm rãi ẩn mình vào trong góc. Ba người tùy ý trò chuyện một chút xong, Cố Tây Châu nhíu mày, lấy một tờ giấy từ trong túi ra đưa cho Mã Kỳ.
"Đây là gì?" Mã Kỳ nhận tờ giấy, nheo mắt.
"Trong thế giới trước tôi có gặp được một người, muốn nhờ anh giúp điều tra hắn một chút, nhưng không cần liên hệ. Đây là số điện thoại hắn cho tôi, người thật hẳn là họ Lý."
Mã Kỳ không nhìn ra cảm xúc do dự trong đáy mắt Cố Tây Châu, gật đầu nghiêm mặt nói: "Được, tôi sẽ cho bọn họ điều tra một chút."
"Chú ý phải cẩn thận một chút, hắn có một đạo cụ, tác dụng của đạo cụ đó rất đặc biệt. Tôi không biết ở bên ngoài có dùng được hay không."
Cố Tây Châu cố ý dặn dò một câu. Tuy rằng hắn tin tưởng nhân phẩm của Mã Kỳ nhưng vẫn không nói thẳng tác dụng đạo cụ của Lý Yên, đạo cụ của anh ta có tác dụng quá đặc biệt.
"Được, không vấn đề gì." Mã Kỳ thấy Cố Tây Châu không nói kĩ càng tỉ mỉ về chuyện đạo cụ nhưng vẫn gật đầu đáp ứng hắn như cũ.
Một lúc sau, Mã Kỳ nhìn đồng hồ, ra mặt bảo mọi người tan cuộc về nhà. Mọi người nhìn đồng hồ đều thấy đã 11h, cũng nên đi về rồi, hôm nay không biết có bao nhiêu người về nhà phải quỳ ván giặt đồ đây.
Xe Cố Tây Châu dừng ở bên ngoài, hắn cân nhắc rồi gọi người lái thay đến. Đợi một lát, hắn liền thấy người lái thay đi đến, là một thanh niên trẻ tuổi.
Ngồi trên ghế phụ, đôi mắt Cố Tây Châu khép hờ, cả người đều choáng váng.
"Anh, cho em địa chỉ nhà anh đi, em mở dẫn đường." Cậu thanh niên trẻ tuổi nói.
"À..." Cố Tây Châu nhàn nhạt nói địa chỉ.
"Anh, nhà anh có ai không?"
Cố Tây Châu nhìn đối phương đầy soi xét, có lẽ là vì ánh mắt hắn vốn tương đối sắc bén, chỉ thấy đối phương giơ tay lên, nhỏ giọng giải thích, "Em thấy anh uống rượu rồi, nếu như nhà không có ai thì em cũng tiện, có thể đỡ anh lên nhà."
"Có người, không cần phiền toái như vậy, tôi có thể tự mình lên nhà." Cố Tây Châu lạnh nhạt nói.
"Ồ..."
Cố Tây Châu không để ý tới ngữ điệu thất vọng của đối phương, lập tức dựa vào cửa sổ mơ màng một lát.
"Anh, anh tỉnh dậy đi, anh đang khó chịu, uống nước vào sẽ đỡ hơn nhiều đó."
Cố Tây Châu híp mắt, ngẩn ra một chút, đang nghĩ nước ở đâu ra thì đối phương cứ như biết đọc suy nghĩ, nói tiếp: "Em vừa xuống xe mua, em thấy anh có vẻ không thoải mái lắm."
Cố Tây Châu nói: "À, cảm ơn."
Cố Tây Châu nhận chai nước, vặn ra uống mấy ngụm xong thì buông chai nước, quay đầu, một tay chống cằm nhìn cảnh đêm bên ngoài cửa sổ.
Không biết tại sao Cố Tây Châu cảm thấy người mình có chút khô nóng, hắn hạ cửa sổ xuống xong, gió lạnh thổi vào vẫn làm hắn cảm thấy người nóng bừng như cũ, hắn kéo cổ áo cho thoáng.
"Anh, anh vẫn không thoải mái ư?"
"Hơi nóng." Cố Tây Châu bĩu môi, "Cũng chẳng hiểu là như nào."
"Anh," Người lái thay đột nhiên dừng xe lại, nghiêng đầu nói với Cố Tây Châu, "Em giúp anh nhé."
Vẻ mặt Cố Tây Châu mờ mịt: "Gì cơ?"
"Chính là như vậy đó." Cậu trai nói rồi áp bàn tay nhỏ lên cánh tay Cố Tây Châu, khẽ khàng sờ mó, "Anh, không phải là anh đang nóng sao? Em giải quyết giúp anh, nhé?"
Đối phương cong cong khóe miệng, cười đến là xán lạn, không giấu được vẻ mặt đắc ý. Tuy rằng vô cùng kinh ngạc nhưng rốt cuộc Cố Tây Châu cũng hiểu ra là có chuyện gì, một người đàn ông như hắn lại bị người lái thay chính mình tìm tới bỏ thuốc!
Cố Tây Châu không nhịn nổi mà mắng một câu thô tục, "Đ,c,m,m!"
Ai biết đâu da mặt đối phương quá dày, hắn nhìn Cố Tây Châu dường như vô cùng phấn khích, còn hấp háy mắt đáp lời: "Anh, dáng vẻ mắng chửi người của anh thật đẹp mắt!"
"Đệch!" Tên khốn này căn bản là không biết xấu hổ, Cố Tây Châu chịu đựng khô nóng trong người, đang muốn mở cửa xe đi xuống, nào ngờ tên lái thay hắn gọi tới này liền khóa cửa xe khẩn cấp.
Cố Tây Châu lạnh mặt nhìn con gà lôi* vội vội vàng vàng cởi áo bỏ quần như lột xuống một lớp da xong thì xoay người lao đến chuẩn bị chạm vạo hắn, đúng lúc này Cố Tây Châu trở tay lấy còng số 8 trong túi ra còng tay tên lái thay gà lôi này lại, trầm giọng nói: "Giỏi ha, bỏ thuốc cả cảnh sát à?"
*Gà lôi (野鸡): là tiếng lóng dùng để chỉ gái đứng đường, hay là những kẻ gạ gẫm người qua đường nói chung
"Cảnh, cảnh sát?" Vẻ mặt cậu trai thộn ra.
Cố Tây Châu mắng một câu 'đần độn' sau đó móc điện thoại ra gọi 110.
Cảnh sát gần nơi này nhất cấp tốc đến nơi, nghe Cố Tây Châu miêu tả xong, mấy người đều nghẹn cười, sau đó cuối cùng vẫn thật sự không nhịn được đều bật cười.
"Cố đội, ha ha ha.... Ai da, cái đó... cái gì ấy... thuốc mà Cố đội uống phải ấy, không sao chứ? Có cần bọn tôi gọi 120 giúp anh không?"
"Tôi không xong rồi... Cười chết..."
Vốn dĩ Cố Tây Châu trông đẹp trai, hơn nữa mới trẻ như vậy mà đã là đội trưởng đội cảnh sát hình sự. Họp hành, tết trồng cây hàng năm có nhiều người tham gia, không ít cảnh sát đều quen biết hắn, không khéo lần này mấy người bên tổ trực đêm đều sẽ biết Cố Tây Châu.
Cố Tây Châu:......
"Không cần, có người tới đón tôi rồi." Cố Tây Châu bĩu môi nói, "À, anh ấy tới rồi."
Tư Dư vội vàng chạy tới nhìn thấy Cố Tây Châu mặt mũi đỏ hồng ngồi trong cục cảnh sát, Cố Tây Châu theo Tư Dư rời đi, ngồi trên xe việt dã của Cố Tây Châu, lái được một hồi, đến chỗ yên lặng, Tư Dư ho nhẹ một tiếng, hỏi: "Hiện tại em ổn không?"
"Ổn con khỉ..."
Tư Dư trầm mặc một lát, dựa sát lại, hơi thở lướt qua Cố Tây Châu, lơ đãng nói, "Cho nên em gọi tôi tới đây giúp em dập lửa."
Cố Tây Châu:......
Tư Dư dừng xe lại, tiến đến trước mặt Cố Tây Châu, ban đầu còn hôn thật khẽ, sau đó chậm rãi tăng dần, tiếng thở dốc vang lên bên tai, trong mắt ảnh phản chiếu dáng vẻ trấn tĩnh của Cố Tây Châu.
"Cố Tây Châu, vậy anh không khách khí nữa," Tư Dư nín thở, thấp giọng nói bên tai Cố Tây Châu, "Em đừng hối hận đó."
"Hối hận?" Cố Tây Châu hơi nhướng mày, lườm Tư Dư một cái, nói, "Hối hận cái gì, kì thực, Tư Dư à, em thật sự rất thích anh, chỉ là em không biết thứ anh thích chính là em, hay là..."
"Là em, là linh hồn em." Tư Dư cúi người nhẹ nhàng trả lời bên tai Cố Tây Châu như thể biết được trong đầu Cố Tây Châu nghĩ gì.
Tư Dư đưa tay vuốt ve những sợi tóc mềm mại của Cố Tây Châu, dùng giọng nói khàn khàn cùng với khuôn mặt nghiêm túc, nói, "Là em cho tôi sinh mệnh, giờ tôi giao nó vào tay em một lần nữa."
"Có cần phải khoa trương thế không?" Bàn tay của Cố Tây Châu đan vào tay Tư Dư, nhướng mày cười như có như không, hỏi.
"Có."
Tiếng nói khàn khàn nặng nề trầm thấp, đáy mắt chỉ phản chiếu bóng hình Cố Tây Châu.
"Em sẽ quý trọng nó." Cố Tây Châu suy nghĩ, nghiêm trang nói.

Bình Luận (0)
Comment