Gặp Phải Ma Tu, Thần Đều Khóc

Chương 54

Cố Tây Châu thấy Tư Dư mệt mỏi nằm trong ổ chăn, khóe mắt hắn cong cong, nói với Tư Dư: "Ngủ ngon."
"......." Tư Dư xem chừng Cố Tây Châu đã ngủ, giải thích với Phương Chấp vẫn còn trong trạng thái quẫn bách kia, "Còng tay lại ngủ là bởi vì ở thế giới trước..."
Tư Dư giải thích đơn giản hai câu, lúc này Phương Chấp mới bừng tỉnh đại ngộ ---- Cố ca lại chọc cậu chơi!
Buổi đêm thật an tĩnh, ba người Cố Tây Châu rốt cuộc nặng nề đi vào giấc ngủ, chỉ là bên cạnh Cố Tây Châu có một cái lò lửa lớn dựa vào, hắn cảm thấy có chút nóng.
Mãi cho đến sáng nghe thấy tiếng đập cửa, Tư Dư mới từ trong mộng tỉnh lại, anh mở to mắt phát hiện Cố Tây Châu đang cúi đầu nhìn mình, tay đặt trên trán mình, lông mày cau lại lại thành một chữ xuyên.
Miệng Cố Tây Châu mấp máy, thế nhưng anh không nghe rõ Cố Tây Châu đang nói cái gì, đầu thực mơ hồ, thân thể nóng rẫy, đầu óc như thể một mảnh hồ nhão.
Lúc này cả người Tư Dư cứ như một cái bếp lò lớn, trên người nóng vô cùng.
Cố Tây Châu thấy gương mặt sốt đến đỏ rực của Tư Dư, bảo Phương Chấp bên cạnh cùng hắn nâng Tư Dư dậy.
Ngồi ở mép giường một lúc, Tư Dư quyết định ra nhà vệ sinh rửa mặt sốc lại tinh thần.
Phương Chấp đi ra mở cửa cho mấy cô gái, Cố Tây Châu thì dựa cửa đợi anh rửa mặt.
Tư Dư đi vào nhà vệ sinh, nói với Cố Tây Châu: "Cậu không cần nhìn tôi, tôi không sao."
"Nhìn anh tôi mới thấy yên tâm một chút." Cố Tây Châu nhẹ giọng nói, tay nhét túi quần, yên lặng nhìn về phía Tư Dư.
"Tùy cậu."
Rửa mặt xong, bọn họ cùng nhau lên ô tô, sau khi lên xe, trên xe cũng không có chỗ ngồi, Cố Tây Châu thấy bộ dáng lung lay sắp đổ của Tư Dư, lôi anh đến dãy cuối xe buýt, nói: "Dưa vào tôi, đừng nhúc nhích."
Tư Dư không từ chối, đem cả nửa trong lượng cơ thể dồn lên người Cố Tây Châu, đôi mắt khép hờ.
Đến cổng trường, thi thể Trương Diệu ngày hôm qua bị điều hòa rơi trúng đã biến mất, cả vòng trắng xung quanh cô cũng biến mất.
Mãi cho đến khí ăn xong bữa cơm sáng đơn giản ở nhà ăn, khí sắc của Tư Dư mới ổn hơn một chút.
"abcd, efg...."
Cô Triệu vừa vỗ tay vừa bắt nhịp, đám trẻ phía dưới theo đó cùng nhau hát.
Mấy cố gái vẫn còn sợ, hôm qua Trương Diệu và Ngô Kỳ chết, thật sự khiến bọn họ càng không đoán nổi.
"Thế giới này rốt cuộc muốn chúng ta làm gì? Quy tắc tử vong ở thế giới này như thể không có quy luật gì vậy!" Cố gái tóc ngắn cảm thán.
"Đúng vậy, điều kiện tử vong giống như chơi vậy, tiến vào vòng trắng sẽ chết, đồng ý giả quỷ cũng chết, căn bản không hề có logic, ngược lại cứ giống như các bạn nhỏ chơi đùa trong nhà trẻ còn có logic hơn."
"Ai mà biết được còn có cách chết kì quái nào nữa chứ!"
Cố Tây Châu phe phẩy tờ danh sách trong tay, nhìn chằm chằm vào chỗ đám trẻ đang ngồi, trong đảm trẻ này hắn xác định không hề có quỷ quái, trầm mặc một lát, hắn nói: "Quả thực là không có quy luật, thế nhưng tôi cho rằng mỗi người xuất hiện trong thế giới nhiệm vụ đều có nguyên nhân của nó, người phụ nữ đến đón con ở cổng chắc chắn không vô duyên cô cớ xuất hiện ở đó, khẳng định là tới tìm người."
"Chắc chắn trong trường không có đứa trẻ nào khác, ngày đầu tiên tới đây, cô Triệu đưa chúng ta thăm quan trường, em chắc chắn là không còn đứa bé nào ở lại." Phương Chấp nói.
Nói đến đây, mấy người đều trầm mặc.
"Muốn xác nhận thì cũng đơn giản thôi, chờ chút nữa nỏi mấy bạn nhỏ liền biết.' Cố Tây Châu nhẹ giọng nói, "Tư Diêu Tinh không khỏe, tiểu Phương, cậu chăm sóc anh ấy, chút nữa tôi chơi với mấy đứa trẻ đó."
Tư Dư nghe thấy Cố Tây Châu nói vậy, dặn: "Đừng để bị bắt được."
Cố Tây Châu nói: "Yên tâm đi."
Tư Dư nói: "Ừm..."
Sau khi cô Triệu tuyên bố tự do hoạt động, Cố Tây Châu vừa mới đi được nửa đường quả nhiên bắt gặp mấy đứa trẻ túm lấy ống quần ba cô gái kia, "Cô ơi, cô chơi trốn tìm cùng bọn con đi!"
Cố Tây Châu nghe thấy giọng mấy đứa trẻ, hắn chậm rãi ngồi xổm xuống, vỗ vỗ mấy bạn nhỏ, nói: "Ba cô giáo này không khỏe, nhưng mà nếu các con có thể trả lời một câu hỏi này, thầy sẽ chơi cùng các con."
Cô bé xinh đẹp hôm qua nói chuyện cùng Tư Dư hỏi: "Câu hỏi gì ạ?"
"Nói cho thầy vì sao các con chỉ chơi trốn tìm được không?" Cố Tây Châu nhẹ nhàng nói, "Nói xong thầy liền chơi cùng các con."
Cô bé xinh đẹp liếc hắn một cái, không nghĩ ngợi, nói: "Bởi vì bọn con muốn tìm Hàn Hàn!"
"Hàn Hàn là ai nha?" vừa nãy Cố Tây Châu có xem qua danh sách, chắc chắn trên danh sách không có bạn nhỏ nào tên Hàn Hàn, hắn đặt tay lên vai cô bé: "Sao thầy lại không thấy tên của bạn ấy nhỉ?"
Cô bé suy nghĩ một xíu, nói: "Hàn Hàn chính là Hàn Hàn ấy ạ!"
Cố Tây Châu: "Là bạn cùng lớp của con à?"
Cô bé gật đầu.
"Tìm Hàn Hàn bởi vì không thấy bạn ấy đâu sao?" Cố Tây Châu nhẹ nhàng hỏi, "Không thấy từ lúc nào?"
Cô bé bĩu môi, nhíu mày giống như đang cố nhớ lại.
"Con không biết không thấy từ lúc nào, con chỉ nhớ hôm đó bọn con đang chơi trốn tim, sau khi cậu ấy trốn đi thì bọn con không tìm dược nữa, đến bây giờ vẫn chưa tìm được. Cô giáo nói với bọn con, chỉ cần bọn con cứ tiếp tục chơi trốn tìm, sớm muộn gì cũng có ngày tìm được Hàn Hàn.
"Đúng vậy, bọn con muốn tìm được Hàn Hàn, như vậy thì mẹ Hàn Hàn sẽ không phải ngày nào cũng đến cổng trường chờ cậu ấy nữa.!" Cô bé cười, lắc lắc chùm tóc đuôi ngựa phía sau.
Cô tây châu nhìn cô bé, hỏi thêm, "Dì xinh đẹp mỗi ngày đều tới kia đấy ư?"
"Đúng ạ, chính là mẹ Hàn Hàn!" Cô bé cười nói, "Dì xinh đẹp tốt lắm, bọn con thấy hàng ngày dì ấy đều tới đón Hàn Hàn nhưng lại không đón được, trông rất thương tâm, cho nên chúng con muốn chơi trốn tìm để tìm Hàn Hàn!"
Cô tây châu hiểu rõ, trong trường con một bé con mấy tích, nhiệm vụ lần này chính là tìm được cậu bé kia!
Mấy người liếc nhau, đáy mắt không giấu nổi tia vui mừng.
"Được rồi, thầy ơi, thầy giả quỷ đi!" Cô bé cười tủm tỉm nói.
Cố Tây Châu: "......"
"Không được, thầy không muốn làm quỷ, con làm được không?" Cố Tây Châu nhìn vào mắt cô bé, nhẹ giọng nói.
Cô bé nghe cô tây châu nói, cực kì không vui, phồng má: "Thầy gạt trẻ con, vừa nãy thầy đồng ý rồi!"
Cố Tây Châu lấy tay cản cô bé chạy tới, vừa lừa vừa gạt nói: "Thầy bảo con làm quỷ vì con giỏi nha."
"A?" Cô bé nghiêng đầu, kì quái nhìn vè phía Cố Tây Châu.
"Không phải con vừa nói các con muốn tìm Hàn Hàn sao? Giả quỷ tài như con mới có thể bắt được Hàn Hàn nghịch ngợm, bắt Hàn Hàn về nhà với dì xinh đẹp." Cố Tây Châu dùng vẻ mặt đứng đắn giải thích cho cô bé, "Con nói xem, thầy nói đúng không nào?"
Cô bé trần mặc một lát, bị Cố Tây Châu thuyết phục, gật đầu: "Thầy nói như vậy đúng thật nha, vậy, vậy con giả quỷ đi!"
Vòng đầu tiên một cậu bé bị bắt, trò chơi kết thúc, Cố Tây Châu rời khỏi trò chơi, trở lại chỗ mọi người, hắn nhìn thoáng qua đồng hồ bên khu dạy học, hiện tại là 10h, thừa dịp đang ở trong trường, bọn họ đi khắp nơi tìm đứa trẻ mất tích.
Để lại Tư Dư đang ốm cùng hai cô gái, Cố Tây Châu mang theo Phương Chấp và cô gái tóc ngắn, dự định tìm một vòng khu dạy học, Tư Dư nãy giờ vẫn luôn không nói chuyện chậm rãi nói: "Không có khả năng ở khu dạy học, phạm vi hoạt động của mấy đứa trẻ bị giáo viện hạn chế ở sân thể dục, đứa trẻ mất tích hẳn là mất tích ở gần đây mới đúng."
Cố Tây Châu nghe vậy gật đầu, theo như vậy mang hai người đi từ trái sang phải, từ trước ra sau, cơ hồ lật cả sân thể dục lên một lần, tất cả những gì gần đó đều tìm một lượt, mãi đến khi chuông tan học vang lên, nhắc nhở giờ cơm trưa đã đến bọn họ mới kết thúc.
Cố Tây Châu dường như đến giữa trưa cũng chưa dừng lại, cả người toàn là mổ hôi, bọn họ cùng nhau đến nhà ăn ăn cơm.
"Đứa trẻ kia ở nơi nào nha?" Cô gái tóc ngắn oán giận, "Hơn nữa chắc gì thật sự là phải tìm nó!"
"Ờm...Chính xác." Cố Tây Châu gật gật đầu, "Nhưng thật ra tôi có một biện pháp xác định một chút."
Đúng lúc này, Cố Tây Châu đột nhiên đừng dậy, đi đến cạnh một bàn phía xa xa, trên trán hắn vẫn còn đầy mồ hôi, Cố Tây Châu nói với cô Triệu: "Cô Triệu, tôi muốn thỉnh giáo một chuyện."
Cô Triệu nhìn hắn lộ ra vẻ tươi cười, buộn đũa trong tay, "Cậu nói đi."
"Vừa nãy tôi chơi trốn tìm cùng mấy bạn nhỏ, các bé nói cho bọn tôi chời trốn tìm cùng là vì muốn tìm một đứa nhỏ tên 'Hàn Hàn', cô biết chuyện của đứa bé này không?" Cố Tây Châu nhẹ giọng hỏi, "Cậu bé chuyển trường ư?"
Cô Triệu trầm mặc một lát, lắc đầu: "Lúc đó tôi không chủ nhiệm lớp này, nhưng có nghe được một số chuyện.
"Đứa trẻ kia tên là Đinh Hàn, tôi nghe nói chiều hôm đó chơi trốn tìm, sau khi trò chơi kết thúc thì không thấy đứa trẻ kia, lúc ấy chủ nhiệm lớp cùng các bạn nhỏ đã tìm rất lâu nhưng không tìm thấy, đến lúc tan học thằng bé cũng không xuất hiện.
"Giáo viên cũng không thể để các con muộn giờ liền giao những đứa trẻ khsc cho viện trưởng đưa ra ngoài thay, còn họ tiếp tục ở sân thể dục tìm, nhưng mà vẫn không tìm được."
Cố Tây Châu tính toán trong lòng, hắn khẽ gật đầu, hỏi: "Sau này thì sao?"
"Hôm đó không biết vì sao mẹ Đinh Hàn cứ mãi không tới, gọi điện cũng không ai tiếp, cả một ngày đều không tới." Cô Triệu nhớ lại nói, "Cô chủ nhiệm kia còn tưởng rằng mẹ Đinh Hàn đã đón con rồi! Liền không tìm nữa.
"Kết quả tối đó ba Đinh Hàn đến đây, không tìm thấy con liền gọi cảnh sát, đúng.... Tôi ấn tượng ba Đinh Hàn là cảnh sát, cậu ấy tới, trường học mới biết mẹ Đinh Hàn trên đường tới đây bị xe đụng phải, đang nằm viện."
"Ngày hôm đó cảnh sát lật tung trường học lên một lượt cũng không tìm được Đinh Hàn, còn lấy băng ghi hình ngoài trường học, xác định thằng bé không ra khỏi trường, trong ngày cùng không có người lạ tiến vào trường."
Cảnh sát? Cố Tây Châu nghĩ đến mấy vòng trắng chết chóc, nguyên nhân cho mấy cái dấu việt hiện trường bọn nhỏ vẽ đã có giải thích hợp lý.
Ba Đinh Hàn là cảnh sát, cho dù ba thằng bé không muốn nó thấy ảnh chụp hiện trường trường tử vong nhưng vẫn là khó tránh khỏi, mà một đứa trẻ như Đinh Hàn tự nhiên sẽ tự lý giải cái này theo ý nghĩ của mình, cho rằng bị cái vạch này đóng khung thì sẽ chết.
Mấy đứa trẻ ảnh hưởng bởi suy nghĩ của đinh nhà cũng có nhân định tương đồng, bọn nhỏ vẽ ra một đám vòng trắng chính là cảnh tượng tử vong phục dựng như cũ, đây là nguyên nhân đứng ở trong vòng sẽ chết.
Lúc này đại khái Cố Tây Châu đã khá chắc chắn nhiệm vụ ở thế giới này là muốn tìm được Đinh Hàn, hắn nhướng mày hỏi: "Vậy là cứ như vậy không thấy người luôn ư?"
Cô Triệu gật đầu, "Đúng vậy, trường học cũng rất phiền não, cô giáo kia cũng vì vậy mà từ chức. Sau cũng không biết sao lại có một vài tin đồn kì quái, nói trường chúng ta có quỷ quấy nhiễu."
Cố Tây Châu nói chuyện với cô Triệu, đồng thời thỉnh thoảng lại nhìn về phía những người bạn đồng hành ở bàn ăn bên kia.
"Đúng rồi, sao tự nhiên cậu lại hỏi về cái này?" Cô Triệu nhẹ giọng hỏi.
Cố Tây Châu nghe vậy mỉm cười, "Không có gì, chỉ là tò mò sao mấy bạn nhỏ chỉ chơi trốn tìm mà không chơi các trò khác."
Cô Triệu bừng tỉnh đại ngộ, nói: "Hóa ra là như vậy à, lúc ấy tôi vừa nhận lớp, mấy đứa ngày nào cũng kêu muốn Hàn Hàn trở về, tôi liền lừa bọn nhỏ chỉ cí chơi trốn tìm mới có thể tìm được nơi Hàn Hàn trốn, cho nên mới ngày nào cũng chơi trốn tìm, chính là muốn tìm Hàn Hàn."
"Cô Triệu có nhở người phụ nữ xinh đẹp ở cổng không?" Cố Tây Châu nhẹ giọng nói.
Cô Triệu nghi hoặc nhìn Cố Tây Châu.
Cố Tây Châu ra vẻ lơ đãng nói: "Cô ấy chính là mẹ Hàn Hàn, cô ấy tới đón con."
Cô Triệu nghe xong những lời này, sắc mặt đột nhiên trắng bệch, run giọng nói: "Hóa ra là thế, tôi còn tưởng rằng cô ấy...đầu óc có vấn đề, aizzz."
Cô Triệu có chút áy náy, cúi đầu, cô tây châu còn định hỏi một vài chuyện nhưng cô Triệu lại không chịu trả lời hắn nữa.
Trong nhà ăn các bạn nhỏ cũng đang ăn trưa, thế nhưng đều rất quy củ, hiển nhiên là giáo dưỡng đều không tồi.
Sau khi Cố Tây Châu trở về, nói tin tức vừa rồi cho những người khác, Tư Dư dựa vào bàn, suy nghĩ một lát, nói: "Có thể chắc chắn chúng ta chỉ cần tìm được đứa bé kia là có thể rời khỏi nơi này."
Cô gái tóc ngắn lộ ra tia vui mừng, hôm nay là ngày thứ hai, cách kỳ hạn cuối cùng còn 5 ngày, hôm qua bọn họ còn không biết xoay xở thế này, thế mà hôm nay đã tìm được nhiều manh mối hữu dụng như vậy!
"Nhưng mà hôm nay chúng ta tìm lâu như vậy, đâu có thấy thi thể," cô gái tóc ngắn nói với Tư Dư, "Những chỗ anh nói, chúng tôi đều tỉm rồi!"
Tư Dư vừa định nói chuyện liền nghe được một giọng có chút ấp úng: "Thật ra trên sân thể dục còn một chỗ chưa tìm..."
Phương Chấp gãi đầu, nói tiếp: "Chúng ta đi tìm ở hồ nước chỗ sân thể dục kia đi."
Tư Dư gật đầu, "Đúng vậy, hồ nước kia chúng ta chưa tìm."
Vừa nghe thấy lời này, ba cô gái đều sửng sốt, do dự nói: "Hồ nước to như vậy, có cá, có rong rêu, còn nhiều lá cây như vậy.... Đứa trẻ ở đó ư?"
"Chính là vì nguyên nhân này, Đinh Hàn mới rất có khả năng ở bên trong, chiều nay chúng ta thử xem." Cố Tây Châu đồng tình với lời Tư Dư, nói.
Qua giờ cơm trưa, bởi vì Tư Dư sinh bệnh, có chút không mở mắt ra được, Cố Tây Châu liếc hắn một cái, nói: "Anh ngủ một chút đi, tôi đi cùng bọn họ ra hồ nước xem, anh nghỉ ngơi đi."
Tư Dư xua tay nói: "Không cần, tôi ở bên cạnh chờ mọi người."
.....
Buổi chiều sau khi tan học ngày hôm sau, Cố Tây Châu nhìn đồng hồ phía khu dạy học, nói: "Còn nửa tiếng nữa đến chuyến xe cuối cùng, đã rút hết nước rồi, mọi người để ý thời gian, 20 phút nữa mặc kệ có tìm được hay không, chúng ta ra xe đi về trước."
"Được!" Phương Chấp lập tức cầm dao rựa cùng Cố Tây Châu tiến vào hồ nước đầy bùn lầy và rong rêu, dùng tay gom mấy cọng rong đó lại cắt bỏ.
Ba cô gái cũng sôi nổi nhảy xuống hỗ trợ cắt rong.
Không bao lâu, Cố Tây Châu cắt rong rêu trước mặt mình liền thấy một khuôn mặt nhỏ sắc xanh tím, bờ môi trắng bệch không một tia huyết sắc.
"Thúc thúc, chú tới tìm con ư?" Cậu bé mặc áo cộc tay màu vàng và quần đùi màu đen đột nhiên mở mắt, nhìn về phía Cố Tây Châu hỏi.
Tư Dư đứng lên, gấp giọng hô: "Cố Tây Châu, cẩn thận!"
Cố Tây Châu quay đầu lại nhìn anh, xua tay ý bảo anh không cần khẩn trương.
Ba cô gái và Phương Chấp toàn thân cứng đờ, một chút cũng không dám động.
Cố Tây Châu trả lời cậu bé: "Bạn nhỏ à, con là Đinh Hàn sao?"
Cậu bé gật gật đầu: "Đúng vậy, thúc thúc biết con ạ?"
"Mẹ con ở cổng trường chờ con, con đi cùng thúc thúc đến gặp cô ấy được không?"
"Thật vậy ạ?" Biểu cảm trên mặt Đinh Hàn đột nhiên nhiều thêm một tia kinh hì, "Hôm nay mẹ cũng tới sao?"
"Ừ, có tới."
Cố Tây Châu nói: "Con xem, thúc thúc giúp con cắt rong quấn trên người, thúc thúc ôm con đi lên, được không?"
"Cảm ơn thúc thúc, nơi này lạnh lắm, rốt cuộc con cũng có thể ra ngoài!" định hàn lộ ra nụ cười, chỉ là phối hợp với làn da xanh tím nhìn qua có chút dọa người.
Cố Tây Châu thập phần xác định Đinh Hàn trước mặt là quỷ, đã chết rất lấu, vì vậy lúc hắn bế Đinh Hàn lên, thân thể cậu bé lạnh như thể động băng.
Mang Đinh Hàn ra khỏi hồ nước, Cố Tây Châu nhìn chằm chằm vào cậu bé, tránh cho "tiểu quỷ" đội nhiên động thủ đả thương người, nhưng mãi cho đến khi ra khỏi trường học, Đinh Hàn cũng không đả thương người, vừa đến cửa cậu bé đã nhìn thấy người phụ nữ xinh đẹp đứng ở cổng trường.
Đinh Hàn sải chân chạy tới, bắt lấy tay người phụ nữ mà hô: "Mẹ, rốt cuộc con cũng chờ được mẹ tới đón con!"
Người phụ nữ xinh đẹp ôm Đinh Hàn, vô nhẹ mông thằng bé, khóc nói: "Đứa nhỏ này, sao muộn như vậy con mới ra! Hù chết mẹ rồi!"
Đinh Hàn dùng bàn tay nho nhỏ lau sạch nước mắt trên má mẹ, nói: "Mẹ à, mẹ với ba sinh em trai cho con đi!"
"Không phải trước kia con nói muốn có em gái sao?" Người phụ nữ xinh đẹp hỏi.
Đinh Hàn xua tay: "Không muốn không muốn, phải là em trai cơ! Như vậy liền có thể thay con bảo vệ mẹ!"
Đinh Hàn lại khẽ lau nước mặt trên mặt người phụ nữ xinh đẹp, ôm ôm cô, dùng giọng trẻ con trong trẻo nói: "Mẹ à, mẹ cũng biết là con dã chết rồi, con chết không liên quan đến việc mẹ đến muộn, không thể trách mẹ được, là tự con không cẩn thận rơi xuống hồ nước! Mẹ mau trở về đi thôi! Sau này không cần ngày nào cũng đến đón con, bởi vì lần này con thực sự đi rồi!"
Thân thể Đinh Hàn chậm rãi tan vỡ, cậu bé nhẹ giọng nói: "Mẹ, con yêu mẹ."
Người phụ nữ xinh đẹp nghe lời Đinh Hàn nói, bật ra tiếng khóc nức nở, cô che miệng, ngồi xổm xuống ven đường khóc lên.
Theo thân ảnh Đinh Hàn biến mất, vườn trường xuất hiện một cánh cửa gỗ ----
Cố Tây Châu nhìn thoáng qua người phụ nữ ngồi bệt ven đường, đưa tay nhẹ nhàng vặn tay nắm cửa gỗ, quay đầu lại làm động tác mời với mấy cô gái, ba cô gái nhìn chằm chằm người phụ nữ vẫn đang khóc nức nở, có chút không đành lòng, thế nhưng vẫn nhanh chóng tiến vào trong cánh cửa.
Ba người Cố Tây Châu bọn họ cũng trước sau bước vào trong cánh cửa, trước khi bước vào Cố Tây Châu quay lại nhìn thoáng qua Tư Dư đi phía sau hắn một cái, sau đó là một trận choáng váng -----
"Hàn Hàn! Hàn Hàn cậu lại nghịch rồi, đừng có làm rối tóc tớ có được không!" Cô bé xinh đẹp phồng má, lấy tay tét bàn tay nhỏ duỗi ra kéo tóc mình của Đinh Hàn.
Đinh Hàn làm mặt quỷ: "Được thôi."
Trên bục giảng là một cô giáo xa lạ, bọn họ đang nói chuyện, Cố Tây Châu lại cảm thấy hình ảnh trước mắt mình nhanh chóng nhảy cóc, hắn nghe thấy tiếng nước.
Tiếp theo Cố Tây Châu cảm giác nước bao phủ lấy hắn, rong nước quấn quanh người hắn, ý thức dần mơ hồ.
Đinh Hàn muốn giãy khỏi rong rêu quấn quanh người mình, thế nhưng càng động, rong nước trên người quấn càng chặt, bởi vì chết đuối mà liều mạng giãy giụa, cuối cùng Đinh Hàn dần dần kiệt sức, không còn bong bóng nước nào nổi lên được nữa.
Cố Tây Châu nhìn thấy Đinh Hàn chậm rãi chìm xuống đáy nước, rong rêu quấn kín người che giấu cả người cậu bé ở đó.
Rất nhanh, Đinh Hàn đã không còn giãy giụa nữa, hoàn toàn mất đi sự sống.
Không biết bao lâu sau, hắn nghe thấy tiếng gọi.
"Hàn Hàn! Hàn Hàn cậu ở đâu!"
"Đinh Hàn, Đinh Hàn con đừng trốn nữa, mau ra đây nào! Cô giận đó!"
Giống như những gì cô Triệu nói, cố rất nhiều người đi tìm, chỉ có điều đều không thấy Đinh Hàn, còn có người nhảy xuống hồ tìm Đinh Hàn, nhưng mà thân thể Đinh Hàn chìm sâu xuống phía dưới, trên người lại toàn là rong rêu, hoàn toàn không thấy người đâu.
"Hàn Hàn, Hàn Hàn con mau ra đây đi, mẹ tới đón con này!"
Cố Tây Châu để ý tới đó là giọng của người phụ nữ xinh đẹp – mẹ Đinh Hàn.
Một tuần sau, ngày nào Cố Tây Châu cũng thấy mẹ Đinh Hàn, tìm con giống như phát điên, ngày nào cũng tới.
Đinh Hàn vốn dĩ đã chết, sau khi nghe thấy tiếng gọi của người mẹ, vậy mà lại đột nhiên mở mắt, nó rất muốn đi ra ngoài, nói với mẹ, con ở đây, thế nhưng mấy cái rong rêu kia quấn lấy cơ thể cậu bé, cậu bé không thể động đậy được.
"Mẹ, mẹ, con ở đây!"
Ước chừng thời gian trôi qua rất lâu sau, Đinh Hàn ở dưới mặt nước ngây người cũng thật lâu lại thấy được gương mặt một bạn nhỏ quen thuộc.
Cô bé xinh đẹp giả quỷ kia, nhìn xuống mặt nước nói: "Hàn Hàn, cậu ở trong đó ư?"
"Hàn Hàn, cậu trả lời tớ được không?!"
"Xem ra cậu không ở đây rồi, tớ phải đi!" Cô bé nhụt chí rời khỏi bờ hồ nước.
Đinh Hàn thấy bạn cùng bàn của mình, dường như khóc nấc lên, Cố Tây Châu không biết quỷ có nước mắt hay không, chỉ là hắn có thể cảm nhận được cảm xúc thương tâm của Đinh Hàn.
Ánh mặt trời bên ngoài chói mắt, Đinh Hàn ở trong nước lại chỉ cảm thấy thật lạnh.
Thật kì quái, nó biết mình đã chết, nó muốn rời đi, nhưng lại nhớ rằng đã nói với mẹ là hôm nay sẽ về nhà.
Đinh Hàn nhanh chóng biến thành một loại linh thể, linh thể của cậu bé có thể rời khỏi hồ nước, nhưng không ai nhìn thấy cậu, mỗi ngày Đinh Hàn đều đi theo mẹ ngồi xe buýt đến trường học, nhưng lại không thấy Đinh Hàn đâu, ánh mắt người phụ nữ càng ngày càng dại ra, còn thường xuyên khóc thầm.
Mẹ rất đau lòng, trước kia mẹ không như vậy!
Là bởi vì nó nghịch ngợm không nghe lời mẹ ư?
Đinh Hàn nghĩ.
Cậu bé trở thành linh hồn đi theo người mẹ, ngày nào cũng thấy mẹ ôm ảnh rồi khóc.
"Đều là lỗi của mẹ, mẹ đi chậm nên mới xảy ra chuyện này, đều là lỗi của mẹ...."
Đinh Hàn bé nhỏ hoảng loạn nhìn mẹ, hét lên: "Mẹ bị biến thái quấy rối nên mới xuống bus rồi bị xe đâm! Mẹ không đến muộn! Không phải lỗi của mẹ, là tự con ngã xuống nước!"
Tiểu quỷ muốn lau đi nước mắt trên mặt mẹ, nhưng mà bàn tay đưa lên gương mặt người lại xuyên qua mất.
"Mẹ! Mẹ! Sao mẹ lại không thấy con!" Đinh Hàn gấp đến mức khóc lên.
Từ đó trở đi, ngày nào người phụ nữ cũng đến trường muốn đón Đinh Hàn về nhà, mà Đinh Hàn cả ngày đi theo phía sau mẹ, hy vọng mẹ có thể thấy mình.
Người phụ nữ vĩnh viễn không biết rằng con trai vẫn luôn ở bên cạnh cô.
Thật lâu sau, Đinh Hàn không muốn tiếp tục nhìn mẹ tự trách nữa, linh thể quay trở về trong hồ nước, ngày ngày nhìn mặt trời lên cao rồi lại lặn, chờ mong một ngày có người có thể phát hiện ra thi thể mình.
....
Sau đó Cố Tây Châu trở lại biệt thự xa hoa đèn đuốc sáng trưng, hắn vẫn chưa kịp lấy lại tinh thần, đột nhiên nghe thấy tiếng loảng xoảng lớn từ bên ngoài truyền tới!

Bình Luận (0)
Comment