Gặp Phải Ma Tu, Thần Đều Khóc

Chương 64

"Hai người các anh bình tĩnh lại đã!" Tư Dư thấy hai người nói không nên lời, dùng ngữ khí ôn hòa nói với hai người đồng đội, "Hít sâu, từ từ nói, không cần gấp."
Bạch Đông Dương nghe Tư Dư nói, theo lời Tư Dư hít sâu một hơi xong có vẻ thả lỏng được một chút, nhưng cảm xúc vẫn rất kích động.
Cả người Hạ Hàng vẫn trong trạng thái cảnh giác, Cố Tây Châu có thể cảm giác được cám xúc sợ hãi toát ra từ người này.
Anh ta rất sợ hãi!
Cố Tây Châu cảm thấy kỳ quái, Hạ Hàng cũng không phải newbie, một hai người chết trong thế giới nhiệm vụ cũng không có gì lạ lùng, Cố Tây Châu đặt một tay lên vai anh ta, Hạ Hàng run lên, quay đầu lại thấy là Cố Tây Châu mới bình tĩnh lại một chút.
Cố Tây Châu hỏi: "Các anh có làm cái gì đặc biệt không?"
Bạch Đông Dương lúc này đã bình tĩnh lại, trầm ngầm suy nghĩ hồi lâu, lắc đầu nói: "Không hề, sau khi hỏi đường xong chúng tôi trực tiếp đi về bên đó, trên đường cũng không giẫm lên thứ gì, mọi chuyện bất ngờ quá, chúng tôi vẫn luôn ở bên cạnh nhau, chưa hề làm cái gì bất thường cả!"
Cố Tây Châu vừa hỏi xong, Tư Dư rất ăn ý hỏi tiếp, "Lúc Khổng Linh Linh chết có gì đặc biệt không? Các anh có để ý thấy không?"
Không cần phải suy nghĩ nhiều, sắc mắt Bạch Đông Dương thảm thương: "Dường như có nghe thấy tiếng va chạm, giống như có cái gì đó tông vào Khổng Linh Linh một cái!"
"Bị tông?" Cố Tây Châu nhướng mày.
Hắn cũng không quá bất ngờ, nâng mi mắt nói: "Kể kĩ cảng tỉ mỉ xem."
"Vừa rồi ba người chúng tôi đi trên đường, đột nhiên cô ấy ngã xuống đất phát ra tiếng thét chói tai, chờ đến lúc hai người chúng tôi lại xem thì cô ấy đã chết rồi." Bạch Đông Dương sắc mặt trắng bệnh giải thích, Cố Tây Châu có thể cảm giác được người này đang thực sự sợ hãi, sợ hãi thứ mình không nắm rõ.
Hạ Hàng đi cùng cũng gật đầu, thân thẻ hắn hơi hơi run rẩy, sắc mặt trắng bệch.
"Qua nhìn xem." Cố Tây Châu chỉ nói đúng một câu, là nói với Tư Dư.
Tư Dư thấy trạng thái hiện tại của Hạ Hàng và Bạch Đông Dương hiển nhiên không hỏi thêm được cái gì hữu dụng, gật đầu với Cố Tây Châu nói: "Được."
"Đi thẳng rẽ trái!"
Bạch dông dương và Hạ Hàng chỉ đường cho bọn họ xong, Cố Tây Châu cùng Tư Dư, Phương Chấp ba người chạy tới hiện trường thấy Khổng Linh Linh nằm trên vũng máu.
Khổng Linh Linh trơn mắt, há miệng, cổ cô gãy ngoặt, thẩn thể vặn vẹo như thể không xương, vặn như chiếc bánh quai chẻo, máu tươi chảy đầy đất.
Cố Tây Châu tiến lên một bước, ngồi xổm xuống kiểm tra tình trạng tử vong của Khổng Linh Linh, như này cũng thảm quá rồi?
Cố Tây Châu đang nghĩ ngợi, đột nhiên nghe thấy Phương Chấp ở một bên nói ----
"Cố ca, hình như cố ấy bị xe đâm chết."
Cố Tây Châu chưa kịp đặt câu hỏi đã nghe thấy Phương Chấp tiếp tục giải thích: "Hồi còn ở trường em từng tiếp xúc qua một vụ xe quá tải trọng gây án bỏ trốn, thân thể Khổng Linh Linh như thể bị cuốn vào bánh xe tải trọng lớn, bị chẹt qua, anh xem, phần thân để bị nghiền bẹp có hoa văn."
"Có vẻ là dấu bánh xe đè lên." Cố Tây Châu trầm mặc nói.
Đây cũng chính là nguyên nhân Khổng Linh Linh hét chói tai ngã xuống đất, hẳn là cô ấy bị "xe tải trọng lớn" tông ngã, bị chẹt qua mà chết, tuy rằng bọn họ có thể dựa vào kinh nghiệm làm cảnh sát hình sự của mình để xác định phương thức Khổng Linh Linh tử vong, nhưng vẫn không thể xác định điều kiện tử vong.
"Điều kiện tử vong là gì mới được chứ?" Cố Tây Châu đứng lên, rảo bước đến bên Tư Dư, lẩm bẩm.
Tư Dư nghe thấy Cố Tây Châu nói tựa hồ cũng rơi vào trầm tư, anh suy nghĩ một lát, khoác tay lên vai Cố Tây Châu, nói: "Về trước đã."
"Ừm." Cố Tây Châu gật đầu, đang chuẩn bị đi thì Tư Dư đột nhiên gọi hắn và Phương Chấp lại.
"Sao thế?" Cố Tây Châu và Phương Chấp đồng thời quay đầu lại hỏi.
Tư Dư hạ giọng nói với hai người bọn họ: "Đi theo mấy học sinh đó đi."
"Được." Cố Tây Châu gật đầu.
Phương Chấp cũng gật đầu.
Bởi vì không biết Khổng Linh Linh đã khởi động điều kiện tử vong gì, xem chừng tình huống hiện tại rất có khả năng liên quan đến cái gì đó trên đường đi.
Phía trước ba người bọn họ là một nữ sinh trẻ tuổi, ba người đi theo sau cô nữ sinh, an toàn đi đến thư viện xong, thấy hai người Bạch Đông Dương và Hạ Hàng vẫn còn đứng đó, còn có ba đồng đội khác trong đội Trình Dược đang mồ hôi đầm đìa.
"Các anh xem xong thi thể có phát hiện được gì không?" Trình Dược hiển nhiên biết được việc Khổng Linh Linh chết qua lời Hạ Hàng cùng Bạch Đông Dương, thấy ba người Cố Tây Châu liền lập tức hỏi.
"Chúng tôi đã xem qua trạng thái tử vong của Khổng Linh Linh, có vẻ là bị xe chẹt chết." Cố Tây Châu tường thuật lại, "Thân thể cô ấu bị đè bẹp trên mặt đất, trên đó còn có dấu vết bánh xe."
"Xe?" Trình Dược sửng sốt, nhìn quanh, "Trong trường học làm gì có xe..."
Cố Tây Châu gật đầu, Tư Dư bên cạnh giải thích, "Hẳn là quy tắc tử vong, cô ấy đã kích hoạt điều kiện tử vong."
Nói xong chưa đầy nửa giây, Tư Dư quay đầu nhìn về phía Hạ Hàng và Bạch Đông Dương đã bình tĩnh lại, nói: "Khẳng đinh vừa rồi cô ấy đã làm cái gì đó mà hai anh không làm, hai người nhớ kĩ lại xem, cái này rất quan trọng, nếu không làm rõ được không biết chừng ai đó trong chúng ta cũng lại đang đi trên đường thì tử vong giống cô ấy!"
Bạch Đông Dương trầm mặc, vò đầu suy nghĩ thật lâu, lắc đầu, "Không có gì hết, ba người chúng tôi sau khi tách đôi vẫn luôn ở cạnh nhau, cũng chưa làm cái gì khác, hơn nữa hỏi đường cũng là cùng nhau hỏi!"
Hạ Hàng: "Thật sự không có, chúng tôi dọc đường vừa đi vừa nhìn xem có thấy người phụ nữ kia không, không làm cái gì..."
Trình Dược nghe hai người nói, hiển nhiên rất thất vọng, bực bội day trán nói: "Cái thể giới nhiệm vụ rác rưởi này đang làm cái quái gì vậy!"
Không khí lúc này có chút ngưng trệ, sắc mặt mọi người đều không tốt lắm, không linh linh đi trên đường đột nhiên tử vong, nếu không tìm ra điều kiện tử vong, bọn họ đi lại trong trường cũng rất có khả năng sẽ vô duyên vô cớ kích hoạt điều kiện tử vong!
"Tôi không biết cái này có tính là không giống nhau hay không." Trầm mặc hồi lâu, Bạch Đông Dương đột nhiên lên tiếng, "Cô ấy đi trước tôi và Hạ Hàng, đúng, đúng là ở phía trước."
Cố Tây Châu nhớ lại vị trí thân thể Khổng Linh Linh vừa nãy, "Có phải cô ấy ở phía trước bên trái so với các anh, hoặc là quẹo phải?"
"Đúng! Đúng, lúc đấy chúng tôi đang ở đoạn đường nhau, bên phải là đường đến sân thể chất, cô ấy rẽ phải trước, sau đó liền đột nhiên ngã xuống đất!" Bạch Đông Dương tựa hồ nghĩ đến điều gì, "Có phải chúng ta cứ rẽ phải liền chết không?"
Tư Dư nghe vậy lắc đầu, "Không phải, vị trí mà các anh vừa nói, chúng tôi ban đầu từ thư viện đến đó là đi thẳng rẽ trái, lúc trở về chúng tôi đi theo sau một nữ sinh, là đi thẳng rẽ phải."
"Hơn nữa mọi người đi trong trường học có lẽ đều từng đi thẳng rẽ phải." Tư Dư nhướng mày lắc đầu nhẹ giọng nói.
Cố Tây Châu cũng gật đầu, nếu nói chỉ cần rẽ phải liền chết, vậy thì điều kiện này quá dễ đạt được!
"Các anh còn nhớ rõ người chỉ đường cho các anh nói làm thế nào để đến sân thể chất không?" Tư Dư hỏi.
Bạch Đông Dương cùng Hạ Hàng liếc nhau, lộ ra vẻ mặt đăm chiêu hồi ức.
"Chúng tôi ra khỏi nhà ăn, không biến đường nên tìm một nữ sinh hỏi đường, cô ấy chỉ cho chúng tôi, từ nhà ăn rẽ trái rồi đi thẳng, sau đó rẽ phải rồi đi thẳng, rẽ trái rẽ trái... Sau đó rẽ phải đi thẳng là đến!"
Hạ Hàng nhớ lại, "Tôi khẳng định là không thành vấn đề nha!"
Cố Tây Châu nghe Hạ Hàng nói, lắc đầu: "Không, có vấn đề!"
"Vấn đề gì?" Vẻ mặt Hạ Hàng mờ mịt hỏi.
Cố Tây Châu chỉ vào nhà ăn cách bọn họ không xa, nhướng mày nói: "Thấy không? Ở nhà ăn có thể thấy được thư viện, đây là một đường thẳng, vừa rồi chúng ta từ thư viện đi thẳng rẽ trái là đến nơi Khổng Linh Linh tử vong, nói cách khác, ngoạt trừ đường nhỏ mà sinh viên kia nói với các anh, kì thật đi từ nhà ăn chỉ cần đi thẳng rẽ phải, rẽ trái, rẽ phải là đến."
Phương Chấp nghe vậy, cau mầy trầm mặt một lát nói: "Vậy hẳn là điều kiện tử vong có liên quan đến đường nhỏ?!"
Tư Dư gật đầu, "Như vậy đi, chúng ta đi theo mấy sinh viên ở đây, xem bọn họ đi lại như thế nào, để ý một chút những đường nhỏ mà bọn họ không đi, loại bỏ điều kiện tử vong, mọi người xin giấy của mấy sinh viên trên đường, ghi lại!"
"Những người khác phải làm sao đây?" Trình Dược hạ giọng nói, ở đây chỉ có 8 người, có 3 người không ở đây!
Cố Tây Châu trầm giọng nói, "Đi theo mấy sinh viên đó, nếu thấy bọn họ thì nhắc bọn họ. Bây giờ vẫn chưa rõ lắm những đường tắt tử vong, đừng đi loạn."
"Đúng rồi, vừa nãy chúng tôi gặp Tề Phi trong thư viện, Tề Phi nói hắn thấy người đó là tóc dài." Cố Tây Châu nói tin tình báo vừa có được cho Trình Dược, "Người phụ nữ kia đi về khu giáo vụ."
"Chúng ta đến khu giáo vụ! Lúc chúng ta tới không làm sao mà!" Hạ Hàng đề nghị.
Tư Dư lắc đầu, "Sáng nay chúng ta đến khu dạy học, nhưng lúc quay về thì trái phải đảo lộn, ai cũng không chắc có phải chết do lôi tắt hay không, trước hết chúng ta phải loại trừ điều kiện tử vong."
"Tôi tán thành." Cố Tây Châu nói.
Vài đồng đội còn lại cũng tỏ vẻ tán thành, có lẽ bởi vì Khổng Linh Linh chết, Hạ Hàng nhìn đường đi vẫn còn sợ hãi, đi trên đường có chút run run.
Cố Tây Châu nhìn quanh tứ phía, trầm mặc một chút, nói với mọi người: "Đúng rồi, không cần liên tục đi theo một người, đối phương đi vào trong tòa nhà thì mọi người đi theo vào sau đó lại đi ra."
Tư Dư nghe vậy, ánh mắt nhìn Cố Tây Châu có chút tán thưởng, dùng thanh âm dễ nghe bổ sung: "Đúng vậy, lúc mấy học sinh đó tiến vào tòa nhà, tương đương với việc reset mấy cái đường tắt đó, nếu như không reset mà tùy ý đi theo người khác, khả năng sẽ vô tình kích hoạt nhánh tử vong!"
"Được!" Trình Dược nhìn về phía Cố Tây Châu, có chút kinh ngạc, vừa nãy hắn hoàn toàn không nghĩ tới điều này, chỉ nghĩ phải nhớ đường đi.
"Vậy tôi đi theo cậu kia đi." Cố Tây Châu chỉ vào một nam sinh mặc đồ bóng rổ thuận miệng nói.
Vừa đi vừa nhớ kỹ đường, trái phải trái...trái...
Khoảng chừng nửa tiếng sau, Cố Tây Châu gặp Tư Dư trên đường, đi theo hai người khác nhau vào kí túc xá nam, bời vì mãi không có ai rời kí túc xá nên hai người không dám tùy tiện đi lại, dứt khoát ngồi luôn trên cầu thang kí túc xá.
"Đây là đường tôi đi theo một vài người, anh nhìn xem." Cố Tây Châu trên đường vừa đi vừa nhớ, vẫn là xin một tờ giấy của một sinh viên trong thư viện viết xuống.
"Ừ." Tư Dư gật đầu, nhận tờ giấy trong tay Cố Tây Châu, chậm rãi đọc.
Ve sầu kêu râm ran bên ngoài, ánh mặt trời chói chang chiếu xuống, hai người ngồi trên cầu thang, Cố Tây Châu một tay chống cằm nhìn Tư Dư chằm chằm.
Đôi mắt anh được ánh sáng chiếu rọi, phản chiếu ánh sáng nhàn nhạt, bóng cây dừng lại trên má anh, quang ảnh đan xen, chiếu lên làm da thật trắng, thật trong trẻo.
Cố Tây Châu nhìn thoáng qua, chả trách NPC toàn bị tên tiểu bạch kiểm này mê hoặc, gương mặt này quả thực có bộ dáng của bạch y thiếu niên ôn nhu, cực kì mê hoặc.
"Hẳn là trái trái phải!"

Bình Luận (0)
Comment