ần thứ ba Hữu tướng đến trước cửa Tống phủ, gã sai vặt vẫn chỉ đáp đúng một câu: “Chủ nhân không có trong phủ, có việc thì ngày khác hẵng tới.”
Lúc quyết định xuống phía Nam, ông đã sẵn sàng mạo hiểm cả mạng sống của mình rồi. Hiện giờ chỉ bị từ chối không gặp vài lần thôi mà, ông vẫn coi đó là điều nhỏ nhặt không đáng kể. Trước thảm hoạ mất nước, bị làm khó dễ như vậy có tính là gì đâu.
“Nếu đã thế, vậy lão phu bèn mặt dày đứng chờ trước cửa nhà các ngươi, đợi đến khi chủ nhân của ngươi trở về.” Nói xong lại sai người dìu ông đến chỗ con sư tử đá trước cổng rồi ngồi xuống, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Gã sai vặt thấy ông ung dung ngồi đó, trông giống như không gặp được người thì quyết không bỏ cuộc, gã bèn đóng cổng lại trở vào trong bẩm báo. Không lâu sau, gã lại vội vàng chạy ra mở cửa, theo sau gã là một cái nhuyễn kiệu bốn người khiêng.
Gã sai vặt vén rèm kiệu: “Lão đại nhân, mời.”
Mí mắt nhăn nheo của Hữu tướng nâng lên, sau đó giơ tay ý bảo hạ nhân đỡ mình dậy, run rẩy đi vào nhuyễn kiệu.
Cỗ kiệu đi qua nghi môn, tiến thẳng vào sảnh chính của Tống phủ.
Vừa hạ kiệu, lúc Hữu tướng được người đỡ ra thì đã nhìn thấy Tống Nghị từ trong phòng đi ra chắp tay cáo tội: “Không biết tôn giả lặn lội đường xa tìm đến, Tống mỗ không thể tận tình tiếp đón, thất kính thất kính.”
Hữu tướng ho khan mấy tiếng, sau đó xua xua tay: “Không sao. Xưa có Lưu Hoàng thúc ba lần đến mời (*), nay có tiểu tướng hèn mọn ba lần cầu kiến Tống phủ. Ta nào dám tự nhận mình là nhân vật hào kiệt như Lưu Hoàng thúc, cho nên ba lần cầu kiến này có đáng là gì đâu?”
(*) Lưu Hoàng thúc chỉ Lưu Bị, ba lần đến tìm mới mời được Gia Cát Lượng xuống núi tương trợ.
“Lời này của Hữu tướng thật khiến Tống mỗ cảm thấy xấu hổ.” Tống Nghị lại chắp tay cáo tội thêm lần nữa, thở dài: “Không phải Tống mỗ kiêu căng tự đại không chịu gặp tướng gia đâu, có điều Tống mỗ chỉ là một thảo dân hèn mạt, thân mang tội trạng, lấy đâu ra mặt mũi để gặp lão tướng gia chứ? Hổ thẹn, hổ thẹn.”
Hữu tướng biết hắn đang xỉa xói nói đểu, nhưng hôm nay chuyện trong triều quá mức khẩn cấp, dĩ nhiên không muốn đấu võ mồm đá đâm chọt nhau nữa, bèn nói: “Hôm nay đến đây quả thật có việc cần thương lượng. Hay là hai chúng ta vào nhà nói chuyện đi?”
Tống Nghị hơi nhướng mày, sau đó mỉm cười giơ tay: “Mời Đại nhân.”
Hai người vào trong sảnh chính, ngồi đối diện nhau trên bàn bát tiên.
Tống Nghị pha trà ngon, thong thả rót cho Hữu tướng một chén: “Trà Long Tỉnh (*) của năm nay đấy, tướng gia nếm thử đi.”
(*) Hán Việt là Vũ tiền Long Tỉnh, nghĩ là Long Tỉnh trước mưa, là đệ nhất danh trà Trung Hoa có xuất xứ từ khu vực Tây Hồ, Hàng Châu, tỉnh Chiết Giang. Nó còn được gọi là Ngự trà – được vua ban.
Hữu tướng liếc mắt qua chén trà trong vắt kia, thoáng trầm mặc, rồi khẽ thở dài: “Đúng là trà ngon, nhưng bây giờ lão phu không có hứng bình phẩm. Tuy Giang Nam luôn yên bình an ổn, nhưng nào có biết bên ngoài kia chiến sự leo thang, chiến tranh loạn lạc bi thảm đến nhường nào. Đại Uyên đứng trước sóng bão, tình thế nguy nan, có thể sụp đổ bất cứ lúc nào. Tục ngữ có câu, trong cái tổ vỡ nào có trứng lành. Mặc dù hiện tại Giang Nam vẫn vui vẻ yên ổn chưa bị chiến tranh xâm lấn, nhưng nếu ngày giang sơn sụp đổ thật sự xảy đến, ai mà biết được trạng thái yên ấm hoà thuận này sẽ kéo dài được bao lâu? Tống Chế hiến, ngươi nghĩ thử mà xem?”
Tống Nghị cầm chén trà lên, dùng nắp chén gạt bỏ bọt trà, trông như chẳng để bụng chút nào: “Lời này của tướng gia khiến người khác hoang mang lắm đấy. Nếu tìm Chế hiến Đại nhân, vậy thì cứ đến nha môn Tổng đốc tìm Vương Chế hiến là được. Trong Tống phủ không có vị Đại nhân nào đâu, chỉ có một mình thảo dân thôi.”
“Người kia, chính là con rối gỗ mà ngươi nâng đỡ.” Sau một tràng ho khan, Hữu tướng cố xoa dịu lại, lần nữa nhìn về phía hắn: “Trên dưới triều dã có ai mà không biết, toàn bộ hai mươi vạn binh lực của ba tỉnh Lưỡng Giang đều nằm trong tay ngươi, đến cả Giang Lăng cũng chỉ răm rắp nghe theo lệnh của ngươi. Hiện giờ tai hoạ chiến tranh ập tới, Duyện Châu sắp bị công phá, một khi phản tặc tràn vào vùng lân cận thì kinh đô sẽ gặp nguy hiểm. Nhưng hai mươi vạn đại quân Giang Nam cứ mãi án binh bất động, Lục doanh không tương trợ, tất cả là do chưa có cái gật đầu của Tống Nghị ngươi.”
Tống Nghị cụp mắt uống trà, chưa tiếp lời.
Hữu tướng vỗ vỗ tay, ngay sau đó có một người khom lưng dùng hai tay nâng một chiếc hộp dài khoảng hai thước (~66cm) tiến vào, cực kỳ cẩn thận đưa cho Hữu tướng.
Hữu tướng đứng dậy, phủi phủi tay áo rồi chỉnh lại mũ quan trịnh trọng đón lấy.
Hạ nhân khom người lui ra. Hữu tướng trình hộp gỗ tử đàn đến trước mặt Tống Nghị: “Tạm thời gác lại ân oán ngày xưa sang một bên. Hiện giờ thiên hạ đại loạn, mong Tống Chế hiến có thể lấy đại cục làm trọng, cứu bá tánh thoát khỏi nguy nan. Chỉ cần Tống Chế hiến chịu xuất binh, nhất định sẽ đảm bảo toàn bộ Tống gia được giàu sang phú quý, con cháu hưng thịnh, vĩnh viễn hưởng yên vui.”
Động tác uống trà của Tống Nghị hơi khựng lại, ngay sau đó đặt chén xuống bàn, nhận lấy hộp gỗ kia.
Hữu tướng không thấy hắn trịnh trọng đứng dậy mà cứ ngồi yên tại đó tiếp nhận, tuy không hài lòng lắm, nhưng tình thế lúc này không cho phép ông thể hiện thái độ, chỉ đành đè nén sự tức giận, làm như không thấy.
Đan thư thiết khoán (*). Tống Nghị bình tĩnh nhìn qua vật bên trong một lát, rồi đóng hộp gỗ lại, tay đập mạnh một cái lên nắp hộp.
(*) Đan thư thiết khoán: là một loại văn bản của các triều đại Trung Quốc ban thưởng cho những người có công lớn với triều đình, còn được gọi là kim bài miễn tử.
Hữu tướng nheo mắt, hỏi dò: “Thế nào?”
Tống Nghị cụp mắt không đáp, tay chỉ vu.ốt ve hoa văn trên hộp gỗ, tựa như đang cân nhắc gì đó.
Đến tận khi Hữu tướng trước mặt đã bắt đầu nôn nóng, hắn mới nâng mắt, chỉ chỉ vào chiếc hộp kia: “Cũng chỉ là một vật chết cỏn con mà đã muốn Tống Nghị ta phải bán mạng sao?”
Dù Hữu tướng đã đoán trước được rằng sự việc này sẽ không thuận lợi như vậy, nhưng lòng ông vẫn trầm xuống, trực giác mách bảo ông rằng e là hắn đang muốn được nước lấn tới. Song ông vẫn mở miệng hỏi: “Vậy ngươi muốn thế nào mới bằng lòng xuất binh?”
Tống Nghị cầm chén trà lên, sau khi uống cạn thì mới nhìn sang Hữu tướng, gằn từng chữ một: “Ta muốn nắm giữ toàn bộ binh quyền, phải được bổ nhiệm thành Thiên hạ Binh mã Nguyên soái.”
Lời vừa nói ra, Hữu tướng nghiêng ngả cả người, trừng mắt nhìn chằm chằm người đối diện với vẻ giận dữ.
“Ngươi! Tống nghị ngươi đúng là lòng lang dạ thú!” Hữu tướng phẫn nộ quát lớn: “Triều đại này sớm đã xoá bỏ chức quan này rồi, binh quyền nằm trong tay Thánh Thượng, chỉ một mình Thánh Thượng được nắm giữ! Một thần tử như ngươi lại muốn kiểm soát toàn bộ binh quyền, có ý gì đây? Lòng lang dạ thú rõ như ban ngày, chẳng lẽ Tống Nghị ngươi muốn làm nhục toàn bộ Tống gia, sớm ngày huỷ hoại hết công sức của Tống lão Thái sư sao?”
Tuy đã lôi cả Tống lão Thái sư ra, nhưng Tống Nghị vẫn không dao động. Hắn chỉ ung dung rót trà rồi uống, không chút nhân nhượng: “Tống mỗ muốn chức vị này. Trừ nó ra, không suy xét gì nữa.” Không đợi Hữu tướng rống giận lần nữa, hắn lại lạnh nhạt nói thêm một câu: “Cửu Điện hạ từng đưa ra một đề nghị. Sau khi chuyện thành, chia sông cai trị.”
Câu trách cứ của Hữu tướng nghẹn lại trong cổ họng. Ông nhìn chằm chằm Tống Nghị một lát, suy sụp đỡ bàn ngồi xuống.
Căn phòng bắt đầu rơi vào sự yên lặng vô tận. Khoảng gần một canh giờ tiếp theo, hai người đều lặng im ngồi đó, thời gian như đã ngừng lại.
Cuối cùng khoảng lặng đã bị phá vỡ bằng tiếng thở dài nặng nề của Hữu tướng.
Ông lấy một cuộn Thánh chỉ màu vàng từ trong tay áo ra, đặt lên bàn, từ từ trải ra. Đây là một Thánh chỉ trống, ở giữa phần giấy trống màu vàng đã được đóng ấn ‘Hoàng Đế chi bảo’, chỉ cần viết gì lên đó cũng sẽ có hiệu lực.
Tống Nghị sai người chuẩn bị bút và mực.
Hữu tướng cầm bút chấm vào nghiên mực, thở dài, sau đó quyết tâm hạ bút viết.
Từ phải trang trái, dùng thể chữ Khải, múa bút viết.
Nay Tống Nghị người Tô Châu nhận nhiệm vụ trong lúc lâm nguy, phong làm Thiên hạ Binh mã Nguyên soái, thống lĩnh toàn quân, phụ trách chinh phạt. Dẫn theo Thiên hạ Binh mã, thay Trẫm dọn sạch kẻ địch, dẹp yên giang sơn. Chiếu cáo thiên hạ, toàn dân đều biết.
Gác bút, đợi mực khô, Hữu tướng đưa Thánh chỉ cho Tống Nghị: “Hy vọng ngươi hãy lấy xã tắc bách tính làm trọng.”
Tống Nghị quỳ xuống tiếp chỉ: “Thần tạ Thánh Thượng long ân. Van tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.”
—
Trong kinh không biết chuyện ở Giang Nam. Giờ phút này từ Hoàng thân quốc thích, văn võ bá quan cho tới bách tính bình thường đều bị tin dữ trên tiền tuyến gửi về làm cho hồn bay phách lạc, hoang mang lo sợ – Liêu Đông bị thiết kỵ Hung Nô chiếm đóng rồi!
Mới chỉ một ngày trôi qua, đại quân Hung nô đã công phá thành.
Kinh thành nguy rồi!
Đại hoạ mất nước của Đại Uyên đã gần ngay trước mắt!
Người sớm nhận được tin đã nhanh chóng thu dọn gia sản, vội vàng dẫn cả nhà ra khỏi kinh thành. Mà người hay tin chậm một chút thì lại chạy trốn, không thể nghi ngờ rằng hiện tại đã muộn rồi. Cổng thành bốn phía đều đã đóng chặt, mọi người hoàn toàn không thể ra được.
Trong kinh thành chẳng những vang lên tiếng khóc than rung trời, ai oán không dứt mà những chuyện phá phách cướp bóc đổ máu cũng xảy ra thường xuyên. Trong Hoàng cung cũng rối loạn.
Rất nhiều cung nhân điên cuồng chạy khỏi Hoàng cung, lúc này chẳng ai thèm lo nghĩ đến ai. Dù có là thái giám, cung nữ hay là ma ma, cung nhân hầu hạ ở Càn Thanh Cung hay làm công việc nặng nhọc ở Nội phủ Quản lĩnh, lúc này ai ai cũng thi nhau chạy trốn. Bọn họ đều biết, một khi thiết kỵ Hung Nô công phá kinh thành, chắc chắn hoàng cung sẽ bị huyết tẩy, tự cổ chí kim đều là như vậy.
Thị vệ trong cung mở toang cửa cung, để mặc cho cung nhân chạy ra ngoài. Dù cho kẻ đó có xách tay nải hay là ôm đồ vật của Hoàng cung thì cũng mở một mắt nhắm một mắt. Nhưng nếu có phi tần mơ tưởng muốn lẩn vào trong đó trốn khỏi cung, thị vệ sẽ không thể mặc kệ mà lạnh lùng giơ kiếm lên, chém chết ngay tại chỗ.
Đây, đương nhiên là mệnh lệnh của Thánh Thượng.
Ngoại trừ phi tần bị lệnh cưỡng chế ở lại trong cung không được trốn đi, còn có toàn bộ chúng đại thần đông đảo cũng bị nhốt lại trong cung. Tất cả đều bị Thánh Thượng triệu vào Kim Loan Điện, cùng chờ tin tức.
Thánh Thượng ngồi trên long ỷ, đờ đẫn nhìn ra ngoài đại điện, mặc cho chúng đại thần cãi nhau ỏm tỏi cũng không nói câu nào.
Ngô Việt Sơn thoáng liếc mắt cẩn thận nhìn người ngồi trên long ỷ, nhớ tới mệnh lệnh trước đó gã nhận được ở trong Ngự Thư Phòng, ớn lạnh cả người.
Gã biết Thánh Thượng đang đợi cái gì. Thánh Thượng đang đợi tin kinh thành bị công phá. Thiên tử thủ quốc môn, quân vương thủ xã tắc. Đây là nguyên văn lời nói của Thánh Thượng.
Thánh Thượng hạ lệnh, một khi đất nước sụp đổ, toàn bộ văn võ bá quan triều đình đều phải hi sinh cho Tổ quốc. Nếu ai không chịu tuân theo, Cửu môn Đề đốc sẽ động thủ, tiễn bọn họ một đoạn đường.
Ngô Việt Sơn lạnh sống lưng, tim cũng đập thình thịch.
Thánh Thượng muốn hi sinh cho Tổ quốc, nhưng Ngô Việt Sơn gã… không muốn.
Cuối cùng thiết ky Hung Nô cũng phá thành.
Bọn chúng binh hùng tướng mạnh, hung hăng liều lĩnh, đặt thang xong lập tức trèo lên tường thành, dù có đá lớn hay cầu lửa rơi xuống cũng không hề sợ hãi, tiếp tục dẫm lên thi thể đồng bọn để leo len,
Trong Hoàng cung, Thái giám Tổng quản dẫn theo người đi ‘mời’ các phi tần đến Khôn Ninh Cung. Ở đó, lụa trắng đã chuẩn bị xong, đợi đến khi nhận được tin phá thành thì tất cả bọn họ đều phải cùng nhau lên đường.
Khi tới Di Cảnh Cung, bên trong đã không còn bóng người. Thái giám Tổng quản dẫn người đi tìm sơ qua, sau đó liền phất tay nói: “Thời gian không còn nhiều, đến cung khác trước đã.”
Trước khi đi, hắn nhìn thoáng qua phía hậu viện, rồi lập tức thu mắt.
Mới đi được một đoạn đã nhìn thấy tiểu Ngô thị trong Trường Nhạc Cung đỡ bụng chậm chạp bước tới, xung quanh có tận mười mấy thị vệ che chở, đều là người của nha môn Thống lĩnh.
Thái giám Tổng quản tiến tới.
Tiểu Ngô thị nhìn ra phía sau hắn, sau lại quay đầu nhìn về phía Di Cảnh Cung.
Thái giám Tổng quản cũng nhìn về Di Cảnh Cung theo tiểu Ngô thị, không nói gì, nhưng ánh mắt hơi loé lên, lập tức dẫn người rời đi.
—
Người Hung Nô đã trèo lên được tường thành, có kẻ dũng cảm đã men dọc theo tường thành mà nhảy xuống, lập tức chạy về phía cổng thành, mở cửa.
Kinh thành, không thủ nổi nữa.
Kim Loan Điện, Thánh Thượng sai người đóng cửa điện lại.
Cùng với mệnh lệnh đó, hai hàng thị vệ lập tức chạy vào bên trong, đứng xung quanh chúng đại thần ở trong điện.
Thánh Thượng nhìn dáng vẻ kinh hoàng sợ hãi của bọn họ, che mặt rồi vừa khóc vừa cười: “Vây toàn bộ chúng triều thần lại! Vây toàn bộ!”
Ngô Việt Sơn nghĩ tới lời Tề Trung Ngạn vừa ghé vào tai gã thì thầm, lặng lẽ siết chặt tay áo.
Thủ vệ trên thường thành phải lấy ít địch nhiều, dù cố gắng chém giết nhưng vẫn không thể ngăn cản đám binh lính Hung Nô tiến về phía trước. Trong tiếng cười hung tợn và máu bắn tung tóe, chỉ có thể không cam lòng và tuyệt vọng nhìn đám người Hung Nô leo lên tường thành ngày càng đông, sau đó nhảy dọc xuống theo tường thành, đi thẳng ra phía cổng…
Những binh sĩ thủ trên tường thành hoàn toàn không đành lòng mà nhắm mắt lại.
Thứ tiếp theo đón đợi bọn họ, đón đợi bá tánh trong kinh thành, chỉ sợ chính là cảnh máu chảy thành sông, địa ngục trần gian.
Triều đại này đã đi đến hồi kết, không thể nào xoay chuyển càn khôn nữa.
Đúng lúc này, bỗng có tiếng trống từ phía xa xa truyền đến.
Người trên tường thành bất ngờ trợn mắt nhìn sang.
Tiếng trống tùng tùng vang xa, tiếng hét ầm ĩ như muốn long trời lở đất. Khi đến gần hơn, hàng trăm ngàn là cờ tung bay trong đất đã gió cát, ở giữa là một lá cờ được dựng cao nhất có màu đỏ chữ đen, viết một chữ ‘Tống’ rất lớn.
Lính thủ thành chưa kịp nhớ ra đoàn binh mã Tống gia này từ đâu tới, tiếng hô hò vang vọng khắp đất trời ngày càng gần hơn, gần đến mức cuối cùng bọn họ cũng nghe được khẩu hiệu…
Thiên hạ Binh mã Đại Nguyên soái Tống Nghị, gấp rút dẫn quân cứu viện kinh đô và vùng lân cận!
Trong Kim Loan Điện, Thánh Thượng chảy đầy máu trên long ỷ, sống chết chưa rõ.
Thị vệ chạy vào báo tin vui choáng váng, chúng đại thần nghe tin xong cũng sững sờ.
Vốn Ngô Việt Sơn đột nhiên nổi loạn trong điện, giơ tay đâm một mũi tên khiến bọn họ hoảng hốt không thốt lên lời. Vất vả lắm họ mới bị Ngô Việt Sơn thuyết phục, bất đắc dĩ chấp nhận lời đề nghị đổi mạng Thánh Thượng để củng cố giang sơn, ai mà ngờ tình thế trong kinh lại sinh biến chứ?
“Thánh Thượng…” Không biết triều thần nào đột nhiên hô to một tiếng, ngay sau đó các triều thần khác lập tức hoàn hồn lại, vội vàng chạy lên chỗ long ỷ, miệng hô to Thánh Thượng.
Còn có thần tử nhảy dựng lên mắng Ngô Việt Sơn bất trung bất nghĩa, ám sát Thánh Thượng, đúng là đại nghịch bất đạo.
Đầu Ngô Việt Sơn trống rỗng. Gã đang mong nước mất nhà tan, chỉ cố tìm cách sống sót, đâu ngờ rằng kết quả sẽ như vậy chứ?
Trong hoảng loạn, gã lập tức dẫn thị vệ trong nha môn Thống lĩnh mau chóng chạy trốn. Nhưng hiện tại tình thế đã sáng tỏ, chỉ có kẻ ngu mới tiếp tục chấp mê bất ngộ.
Đám thị vệ kia không nghe theo lời Ngô Việt Sơn mà bắt lấy gã, chỉ hy vọng sau khi mọi việc kết thúc có thể lấy công chuộc tội.
—
Tiểu Ngô thị vội vàng chạy tới Khôn Ninh Cung, mặt tái mét nhìn Hoàng Hậu, không còn vẻ kiều diễm như trước nữa: “Tỷ tỷ, sao muội nghe nói Đại ca của Tống Bảo Châu dẫn theo mười vạn quân binh tới đây vậy? Là thật ư?”
Hoàng Hậu thấy ả ta hoảng loạn, bèn trấn an: “Đừng sợ, mười vạn đại quân này tới bảo vệ kinh thành chúng ta, mọi chuyện đều qua hết rồi.”
“Không phải!” Tiểu Ngô thị cắn chặt răng.
Vỗ vỗ bụng, tiểu Ngô thị loạng choạng sắp ngã. Không phải như thế, lúc trước phụ thân từng lén nói với ả, kinh thành không giữ nổi nữa, bảo ả ta nhất định phải chăm sóc bản thân thật tốt, đợi khi Hoàng nhi được sinh ra thì sẽ nâng đỡ nó đăng cơ. Còn ả ta sẽ trở thành Thái Hậu nương nương buông rèm nhiếp chính.
Nhưng bây giờ…
Hoàng Hậu không hề hay biết gì về chuyện này. Nàng ta thấy tiểu Ngô thị hốt hoảng, trong lòng bắt đầu sinh nghi, bèn nhíu mày hỏi: “Sao muội đến muộn thế? Hồi nãy muội đã đi đâu đó trước phải không?”
Vừa hỏi xong, tiểu Ngô thị chợt giật thót, lảo đảo quỳ xuống ôm chân Hoàng Hậu: “Tỷ tỷ cứu muội… Muội, muội đã giết ma ma của Tống Bảo Châu rồi…”