Gặp Phải Nam Sơn - Khanh Ẩn

Chương 124

Tô Khuynh bắt đầu thu dọn quầy hàng, lấy chiếc túi vải màu xanh xám đã khâu hồi sáng ra rồi cẩn thận cất giấy bút và mực vào trong đó. Đến khi mọi thứ đã xong xuôi thì mới đứng dậy rời đi.

Đến đầu hẻm tìm một chiếc xe bò, sau khi hỏi giá thì mới lên xe rời khỏi ngõ nhỏ.

Xa phu đánh xe kia có lòng tôn trọng những người xuất gia, không dám nhìn thẳng vào mặt nàng. Nhưng ông ta cũng rất tò mò, thế là thoáng liếc nhìn nàng một cái. Nhưng khi thấy nàng mặt mày ôn hoà, khuôn mặt trắng trẻo thanh tú thì lòng không khỏi nghĩ bụng, hẳn phải là một vị hoà thượng tuân thủ giới luật mới đúng, chắc không phải đi uống rượu nghe khúc đâu.

Dừng lại trước con hẻm phía Bắc, Tô Khuynh bảo dừng xe, sau đó xách túi đi xuống.

Thế là xa phu trơ mắt thấy tiểu hoà thượng thanh tú kia đi thẳng về hướng Quảng Hoạ Lâu nổi danh ca múa nhất trong Tử Cấm Thành, sau đó mua vé rồi vào trong. Ông ta tặc lưỡi thầm than, đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong.

Lúc xa phu đánh xe rời đi, vừa hay nhìn thấy đoàn người phía đối diện đã cưỡi ngựa đuổi tới. Người có thể cưỡi ngựa trên đường trong Tử Cấm Thành thì chắc chắn là nhân vật quyền quý mà ông ta không thể dây vào. Thế nên ông ta vội vàng đánh xe dẹp sang một bên, sợ sẽ ngáng đường quý nhân.

Đoàn người phóng vụt qua. Nhưng khoảnh khắc bọn họ lướt qua chỗ xa phu, ông ta lén lút ngẩng đầu trộm liếc nhìn một cái, đúng lúc bắt gặp ánh mắt lạnh băng của nam nhân ngồi trên lưng ngựa. Ông ta lập tức kinh hoảng, vội vàng cúi gằm mặt xuống.

Đoàn người dừng ngựa rồi nhảy xuống trước Quảng Hoạ Lâu.

Tống Nghị ngẩng đầu nhìn tấm bảng biển nền xanh chữ đỏ treo trước toà lâu. Ba chữ Quảng Hoạ Lâu to đùng vô cùng bắt mắt, hai bên có hai dải lụa xanh đỏ rũ xuống. Dù có phớt lờ những tiếng xướng khúc i i a a loáng thoáng truyền ra, chỉ cần nhìn cánh cửa này thôi cũng đã cảm nhận được mùi hương son phấn ập tới rồi.

Nghĩ lại hồi nãy nàng còn công khai đi vào, Tống Nghị lập tức đen mặt.

Tuy toà lâu này là chỗ diễn khúc, nhưng chung quy cũng chẳng phải nơi đứng đắn gì. Ngoại trừ những người thật sự tìm tới để nghe hý khúc, đương nhiên không thể thiếu những tay chơi đến làm những chuyện không đàng hoàng. Sao hắn lại không biết những kẻ đó làm gì ở trong này chứ. Thậm chí trong đó còn có cả Long Dương Quân (*), hơn nữa còn có những quý phụ nhân không chịu nổi cô đơn nên đã lén bao nuôi vài con hát, trốn trong phòng riêng làm toàn những chuyện đáng xấu hổ.

(*) Long Dương Quân: là nam sủng của Ngụy An Ly vương, từng dùng kế để vua Ngụy không nạp mỹ nữ vào cung. Ở đây ý chỉ đồng tính nam hoặc trai bao.

Một nơi tụ tập đủ loại ô hợp bẩn thỉu như vậy, sao một nữ tử trong sạch như nàng có thể tới được chứ? Chẳng lẽ nàng thật sự cho rằng mặc áo áo cà sa đeo tràng hạt là có thể hàng yêu trừ ma hay sao? Nhưng nàng nào hay biết rằng đám yêu ma quỷ quái trong đó ác độc ra sao, biết dùng miệng lưỡi để mê hoặc nàng như thế nào.

Tống Nghị bước vài bước vào trong toà lâu, vẻ mặt không được thân thiện cho lắm khiến tên gác cửa giật thót.

Thấy người tới ăn mặc sang quý đẹp đẽ, đoàn người theo sau cũng không hề tầm thường, hạ nhân kia liền biết chắc chắn là Đại nhân nào đó đến chơi, vội tươi cười niềm nở ra đón: “Xin chào quý nhân. Không biết nên xưng hô với quý nhân như thế nào ạ? Hôm nay ngài đến tìm giác nhi (*) nào đó hay là để nghe hý khúc ạ?”

(*) Giác nhi chỉ những nhân vật có danh tiếng, có tài nghệ xuất sắc trong giới hý khúc cổ.

Tống Nghị vẫn nhìn thẳng, lướt qua gã ta đi vào trong.

Phúc Lộc ở phía sau ném một thỏi bạc cho hạ nhân kia, đưa mắt ra hiệu ý bảo gã ta mau tránh ra, đừng xen vào việc của người khác.

Hạ nhân kia thức thời lui ra cửa, lòng thầm phỏng đoán xem vị quý nhân người đi vào là ai. Hình như gã ta cảm thấy có hơi quen mắt, có lẽ đã từng gặp được ở đâu đó, nhưng nghĩ mãi vẫn không nhớ ra được là ai.

Trên đài cao khua chiêng gõ trống náo nhiệt, vài giác nhi i i a a hát rất vui vẻ. Phúc Lộc liếc nhìn sơ qua, đã nhiều năm trôi qua, toà lâu này vẫn có kết cấu ba tầng như vậy. Lầu một là đại sảnh, các phòng ở lầu hai và lầu ba không thay đổi nhiều lắm, chỉ là cách trang trí chỗ này đã hơi khác một chút. Trên đài diễn cũng có giác nhi mới đi ra, hầu như toàn là những gương mặt lạ.

Tống Nghị đứng ở lối vào đại sảnh, ánh mắt sắc bén như đại bàng săn mồi quét quanh đại sảnh. Chỉ mới liếc qua một cái, ánh mắt hắn đã khoá chặt trên một người ngồi ở hàng ghế sau. Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, hắn lại chợt phát hiện ra gì đó, lập tức ngước nhìn lên trên lầu, sắc mặt u ám, ánh mắt hung bạo, tựa như thứ mình yêu thích đang bị kẻ khác nhòm ngó.

Mấy cái đầu đang thò ra trên lan can lập tức rụt trở về, hãy còn hốt hoảng, chỉ cảm thấy ánh mắt kia như chứa đầy sát khí vậy, doạ cho bọn họ sợ hãi không dám ló đầu ra nhòm ngó xung quanh nữa.

Ở đây có rất nhiều con cháu thế gia tới chơi. Có không ít người tinh mắt đã nhanh chóng nhận ra Tống Nghị, lập tức kinh hoảng tới mức xuất hồn, cố gắng co đầu rụt cổ lại để giảm thấp sự tồn tại của bản thân, đồng thời cũng không quên làm khẩu hình miệng đánh động cho bằng hữu: Tống Quốc cữu!

Thấy cuối cùng những ánh mắt như hổ rình mồi đó cũng rời khỏi người nàng, khó khăn lắm Tống Nghị mới thu lại ánh mắt, lần nữa nhìn xuống chỗ nàng.

Thấy nàng vẫn luôn ngồi ngay ngắn trên ghế, tựa như chẳng hay biết gì về thế giới xung quanh, chỉ một mực đắm chìm trong hý khúc, đến cả cảm xúc của nàng cũng bị các nhân vật đang biểu diễn trên sân khấu tác động, phần khoé mắt và đuôi lông mày cũng khi buồn khi vui.

Hắn thấy nàng nghe cực kỳ chăm chú, thậm chí ngón tay còn gõ nhịp lên bàn, cánh môi khẽ mấp máy tựa như đang hát nhẩm theo. Hắn chợt giận đến tức cười.

Nàng thật sự không hề để tâm đến thế giới xung quanh, chỉ ngồi yên nghe khúc xem kịch. Nhưng lại đâu ngờ rằng phong thái trong sạch, dung mạo thanh tú và dáng vẻ nhỏ bé bất phân nam nữ của nàng, kiểu người vừa thanh lãng vừa cấm dục như vậy rất dễ thu hút đám yêu ma quỷ quái kia.

Còn dám công khai đi vào cái nơi dơ bẩn thế này mà cũng không sợ bị ăn tươi nuốt sống à!

Giận dữ đứng đó một lúc, hắn đột nhiên quay đầu lạnh lùng nhìn đám người đằng sau.

Tự dưng lại bị Đại nhân nhà mình dùng ánh mắt đáng sợ đó nhìn chằm chằm, Phúc Lộc cảm thấy vừa hoảng hốt vừa khó hiểu. Ngẫm nghĩ hết một lượt mà hắn ta vẫn chẳng nghĩ ra mình đã làm sai chuyện gì, thế nên chỉ coi như Đại nhân đang giận chó đánh mèo.

Tống Nghị lại cười lạnh. Vé vào Quảng Hoạ lâu xem kịch không hề rẻ, dù là hàng ghế cuối cùng cũng phải hơn mười lượng bạc. Lúc trước nàng không dư dả được bao nhiêu tiền, cùng lắm chỉ đủ đến quán rượu nghe khúc. Nếu không phải do tên nô tài này làm việc tắc trách, khiến nàng đột nhiên có quá nhiều tiền trong tay thì sao nàng lại nghĩ đến việc mới tới đây xem kịch chứ?

Tinh một tiếng, ngay sau đó giọng hát của nữ diễn viên cao vút, lanh lảnh mà nội lực:

“Có nhiều nữ anh hùng,

Cũng kiến công hiến sức,

Sinh ra bao thế hệ anh hùng giết địch giữ nước,

Nữ tử bọn ta nào có thua kém đám nam nhân!”

Tống Nghị nhịn không được mà thoáng liếc nhìn lên đài cao, chỉ thấy nữ diễn viên kia cầm thương múa máy, chém mấy phát về phía kẻ địch vang lên những tiếng leng keng, trông tư thế rất hiên ngang oai hùng. Thì ra khúc kịch hôm nay là ‘Hoa Mộc Lan’.

Vừa ra khỏi toà lâu, Tô Khuynh đã bị Tống Nghị lôi thẳng lên ngựa, cùng nhau hồi phủ.

Chờ đến tận khi đoàn người kia đã hoàn toàn khuất khỏi tầm mắt, người xem kịch trong lâu mới rúm ró mon men mò ra, nhìn theo hướng đoàn người kia rời đi mà vẫn thấy khiếp sợ.

Không ngờ Tống Quốc cữu với một tiểu hoà thượng… lại cưỡi chung một con ngựa!

Bọn họ tròn mắt nhìn nhau, trong lòng bắt đầu dậy sóng. Phải chăng bọn họ đã vô tình biết được một bí mật động trời nào đó?

Đêm xuống, sau cơn mây mưa, Tống Nghị khoác tạm áo ngoài vào, buông ống quần rồi xuống giường đến chỗ bàn rót một chén trà ấm, sau đó trở về giường đút cho nàng.

“Cũng không phải do gia cố tình muốn ngăn trở nàng.” Hắn dùng ngón tay cái gạt đi giọt lệ nơi khoé mắt nàng, nơi đáy mắt hắn như ẩn chứa một ngọn lửa sáng rực, ngắm nhìn thật kỹ biểu cảm của nàng: “Nàng tưởng toà lâu đó chỉ diễn hý kịch thôi sao? Nơi đó rồng rắn lẫn lộn, bên trong ẩn giấu rất nhiều chuyện dơ bẩn, gia sợ nói ra sẽ làm ô uế lỗ tai của nàng mất.”

Thoáng ngừng lại, rồi nói tiếp: “Sau này cứ nghe khúc ở quán trà thôi, nơi đó hát đủ mọi loại khúc cho nàng nghe. Đừng có đến cái nơi ô hợp đó nữa, biết chưa?”

Tô Khuynh mơ mơ màng màng uống hết chén trà, sau đó bị hắn đỡ nằm xuống, nghe được những lời này thì cũng lẩm bẩm đáp lời.

Lòng Tống Nghị dịu xuống, liền nói: “Vậy gia sẽ coi như nàng đã đồng ý.”

Sáng sớm hôm sau, lúc Tô Khuynh vừa ra cửa đã thấy bà chủ sự kia cẩn thận đi đến bên cạnh, mỉm cười nhắc nhở: “Phu nhân, Đại nhân nói, đừng quên chuyện hôm qua người đã đồng ý với ngài ấy.”

Tô Khuynh hơi giật mình, lại nhanh chóng hoàn hồn đáp: “Biết rồi.”

Mặc dù hôm qua đã cực kỳ mệt mỏi, nhưng cũng không đến mức không hay biết gì, đương nhiên nàng cũng nghe được lời của hắn. Mà nàng cũng chỉ thuận miệng đồng ý cho có lệ, có điều nàng cũng có suy nghĩ như vậy.

Trước đó tình cờ nghe được người ta nhắc tới Quảng Hoạ lâu có khúc hát mới, nàng đột nhiên nổi hứng muốn đến nghe thử. Nàng cũng chỉ làm những gì mình muốn, không hề quan tâm đến việc những người khác đánh giá như thế nào về trang phục của mình. Chỉ có điều nàng không thích bầu không khí ồn ào bên trong đó lắm.

Vào một lần cho biết thôi. Dù hắn không đề cập tới thì nàng cũng sẽ không vào đó nữa.

Lại ra chỗ quầy hàng bày đồ bán chữ.

Hôm nay làm ăn không tốt lắm, gần một buổi sáng chỉ có năm ba người tới đây, không còn tình trạng khách đông nườm nượp như hôm trước nữa.

Tô Khuynh cũng không để bụng, người nào tới thì nàng sẽ bán cho người đó.

Sau giờ Ngọ, nàng dọn quầy hàng sau đó cầm túi tiền đến quán trà, gọi một ấm trà nóng rồi từ từ nhấm nháp, nghe khúc.

Hôm nay quá trà này cũng có vở kịch mới, là ‘Hoa Mộc Lan’.

Hôm ấy đoàn người lão thái thái lên thuyền vào kinh, từ sớm bến đò đã chật kín người. Có binh phủ của phủ Quốc công, Cấm quân cũng đến để duy trì trật tự, còn có cả gia quyến của quan viên cấp cao và con cháu quý tộc cùng tới nghênh đón.

Chiếc thuyền ba tầng cao cao chầm chậm tiến vào bờ. Những người đầu tiên bước ra khỏi thuyền chính là đám hộ vệ của Tống phủ. Sau khi đứng chỉnh tề chắp tay hành lễ với chủ nhân đang đứng khoanh tay trên bờ xong rồi mới đi theo hàng bước xuống, xếp thành hai hàng đứng cùng với đám binh phủ của phủ Quốc công.

Theo sau là Lâm quản gia của Tống phủ, chỉ huy đám bà tử và nha hoàn đặt thang, trải thảm, kéo những tấm rèm lụa ra, rồi lại căng chiếc dù màu xanh lơ để che nắng chắn gió… Bận rộn như vậy một lúc lâu, khoảng chừng mười lăm phút sau, cuối cùng cũng chuẩn bị xong xuôi, lúc này mới trở vào thuyền, mời đám người lão thái thái ra ngoài.

Lão thái thái được con dâu thứ, Điền thị, đỡ xuống thuyền.

Vừa đặt chân vào bờ, đám quan lớn và người trong giới quý tộc vội vàng dắt theo gia quyến tiến lên bái kiến. Biết đám người lão thái thái ngồi thuyền mệt nhọc nên cũng không dám quấy rầy lâu, chỉ đơn giản là báo gia môn rồi lại chào hỏi mấy sau, sau đó lập tức cung kính lui sang một bên.

Người kinh ngạc nhất chính là Điền thị. Nghe bọn họ báo gia môn, không phải có xuất thân từ phủ Công tước thì cũng là hầu phủ, không thì lại là Đề đốc, võ quan Nhất phẩm trong triều và các Thống lĩnh, rồi nào là Thượng thư, quan văn Nhất phẩm Đại học sĩ, đến cả đám quan viên Nhị phẩm Tam phẩm cũng nhiều không kể xiết. Theo suy tính của nàng ta, ước chừng tám đến chín phần mười các nhà danh gia vọng tộc, quan to hiển hách và các hậu duệ quý tộc đều đang tề tựu ở chỗ này.

Khi còn ở Ba Thục, nàng ta đã ngưỡng mộ uy phong của phu quân mình biết bao, thường hay trêu là nếu trước khi y về hưu có thể trở thành trọng thần Tam phẩm trong kinh thôi, vậy là cuộc đời này đã mãn nguyện lắm rồi. Thế nhưng lại không hề biết rằng những vị trọng thần Tam phẩm trong kinh, khi đứng trước mặt đại bá cũng chỉ là một cái danh xưng mà thôi.

Lúc trước khi còn ở thành Tô Châu, mặc dù đã được nghe kể đại bá uy phong đến mức nào, nhưng đến khi được tận mắt nhìn thấy thì mới chấn động. Nàng ta đến trong kinh thành phồn thịnh này rồi mới biết rằng đại bá đúng là quyền thế ngập trời, uy danh sáng rõ như mặt trời ban trưa.

Lão thái thái nhận được rất nhiều lời khen ngợi, đương nhiên cười đến nỗi không khép được miệng, suốt cả quãng đường hồi phủ đều có tâm tình rất tốt.

“Tổ mẫu, chúng ta đang đến phủ Quốc công ư?” Minh ca chín tuổi đã được dạy dỗ thành dáng vẻ của một tiểu Đại nhân, nhưng chung quy vẫn là một đứa trẻ hiếu kỳ, nhịn không được mà mở cửa sổ của xe ra nhòm ngó xung quanh.

Lão thái thái vừa cười ha hả vừa đáp lời thằng bé, trong lúc lơ đãng lại nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ. Sao nhìn giống con đường dẫn về Tống phủ lúc trước thế nhỉ?

Điền thị thấy lão thái thái nhíu mi, lập tức kéo Minh ca lại, khẽ mắng: “Ngồi nghiêm chỉnh nào, đừng lắm miệng.”

Xe ngựa đi vào Tống phủ. Sau khi lão thái thái xuống xe ngựa thì nét mặt vui mừng trước đó đã tan biến.

Phúc Lộc là người hầu của Tống gia, đã nhiều năm như vậy, sao hắn ta lại không hiểu tính tình của lão thái chứ. Thấy vậy, hắn ta bèn cười xoà, giải thích: “Phải khiến lão thái thái, Nhị phu nhân và các tiểu chủ tử chịu tủi thân chút rồi, tạm thời mọi người cứ ở lại bên này trước đã. Chắc lão thái thái cũng biết trước kia người sống trong phủ Quốc công là ai rồi nhỉ (Cửu Vương). Đại nhân nói sợ sẽ đụng chạm đến người, thế nên tạm thời chưa thể sang bên đó ở. Đợi ngài ấy mời thầy phong thuỷ đến trùng tu lại một lượt, lúc đó cung thỉnh lão thái thái qua đó cũng không muộn.”

Thấy sắc mặt lão thái thái đã tốt hơn chút, Phúc Lộc lại tranh thủ rèn sắt khi còn nóng: “Dạo này Đại nhân không được rảnh rỗi lắm, cứ xử lý xong công vụ trong ngày là lại liên tục có khách ghé thăm. Sau đó lại phải đích thân chỉ đạo đám thợ thủ công gõ gõ đập đập, nói là nhất định phải làm đúng theo sở thích của lão thái thái, để lão thái thái được thoải mái nhất có thể.”

Lão thái thái lập tức vui vẻ ra mặt.

Cuối cùng cũng xoa dịu được bên này, Phúc Lộc âm thầm thở phào một hơi. Nhưng lại nghĩ đến việc phủ Quốc công đang thi công rầm rộ xây dựng tường viện, tách riêng khu nhà kia ra, trong lòng hắn ta lại nổi lên u sầu.

Giờ hắn chỉ giấu được nhất thời, nhưng đợi đến khi lão thái thái chuyển vào trong phủ Quốc công mà biết được chuyện này, không biết bà sẽ lên án thế nào nữa.

Tô Khuynh cảm thấy chuyện đám người Tống gia và lão thái thái nhập kinh chẳng liên quan gì đến nàng. Thứ nhất nàng không phải con dâu Tống gia, thứ hai nàng chẳng phải thiếp của Tống gia, cuối cùng nàng cũng không phải nô bộc của Tống gia. Tống gia có như thế nào thì cũng chẳng hề liên quan một tí ti gì đến nàng cả.

Nên sống như thế nào thì cứ sống thế nấy. Nhưng điều khác biệt so với trước đây chính là, nàng đã mua một chiếc xe bò khác. Thế nên nàng đã sắp xếp lại cuộc sống ban ngày của mình, buổi sáng bày quầy bán chữ, buổi chiều đánh xe kiếm sống.

Nàng đã thành thạo với việc đánh xe bò, do đó từ ngày mua xe bò là nàng có thể bắt đầu đón khách luôn. Nhờ vậy nàng sẽ không bị bó buộc tại một chỗ duy nhất, ngày nào cũng có thể rong ruổi khắp các đường lớn ngõ nhỏ trong kinh thành, hiểu được thêm các phong tục dân gian, ngắm nhìn thế giới muôn hình vạn trạng, cho nên cũng được mở mang tầm mắt hơn rất nhiều.

Hôm đó, sau giờ Ngọ, Tô Khuynh vừa mới đánh xe đến cuối hẻm, dường như chỉ trong chớp mắt, trên ván xe đã ngồi kín chỗ.

Nàng quay đầu nhìn lại, lập tức thấy những tên binh phủ đang co rúm người ngồi trên xe bò. Bọn họ người thì trông về phía xa xa, người thì quay mặt đi, người lại nhìn trời, tóm lại là không dám đối diện với nàng.

Nhưng nếu có khách muốn đi nhờ xe tiến tới hỏi giá, đám binh phủ đó lại nhất trí trừng mắt cảnh cáo đe doạ, lén lút xua đuổi rất nhiều khách hàng của nàng.

“Đi đâu?” Tô Khuynh hỏi.

Nhóm binh phủ lại bắt đầu rúm ró, lí nhí đáp: “Phủ Hộ Quốc công.”

Tô Khuynh xoay người lại, vung roi đánh xe đi. Lòng thầm nghĩ, để tối về phải nói lại với hắn chuyện này. Ngồi xe thì cứ ngồi, nhưng đuổi khách đi là không được.

Bình Luận (0)
Comment