Những người khác của phòng bếp không hề biết chuyện gì đang xảy ra, lúc dập đầu bên ngoài loáng thoáng nghe thấy tiếng quát giận dữ của Đại gia, sau đó là tiếng Phúc Đậu khóc, hoàn toàn không biết tình hình khiến lòng bọn họ vô cùng bất an, quỳ gối trong sân không dám đứng dậy. Chờ một lúc lại thấy Tô Khuynh tới viện của lão thái thái, một lúc sau lại có một đại phu đi vào. Không biết qua bao lâu, cuối cùng bọn họ cũng thấy Tô Khuynh và Phúc Đậu đỡ Liễu ma ma ra ngoài. Vừa thấy Liễu ma ma, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, cảm giác như vừa sống sót sau đại nạn.
Hồng Yến thấy Liễu ma ma yếu ớt đến mức không thể đứng vững, lập tức rơi nước mắt: “Liễu ma ma, người bị sao thế?”
Liễu ma ma mệt mỏi lắc đầu, ý bảo nàng ta đừng hỏi nữa. Mấy người khác cũng ngậm miệng không nói thêm gì, dưới ánh mắt hoặc tò mò hay thương hại của những hạ nhân khác trong viện, đám người chậm rãi rời khỏi viện của lão thái thái.
Sau khi về phòng, Liễu ma ma bảo những người khác rời đi, chỉ giữ lại một mình Tô Khuynh, hiển nhiên là có chuyện muốn hỏi.
Tô Khuynh vén lại góc chăn cho Liễu ma ma, sau đó ngồi ở mép giường, biết bà muốn hỏi cái gì nên không đợi bà mở miệng, sau một lúc im lặng, nàng mới kể rõ chuyện đêm qua.
Tuy trước đó Liễu ma ma đã đoán được đôi chút, nhưng hôm nay nghe nàng kể hết đầu đuôi mọi chuyện vẫn không khỏi chấn động. Dù bà có nghĩ nát óc, cũng không thể ngờ được vị Đại gia kia có thể làm ra hành vi lỗ m.ãng như vậy!
“Đại gia ngài ấy… Ngươi…” Liễu ma ma mấp máy môi định nói gì đó, cuối cùng vẫn không nói ra, chỉ có thể thở dài một tiếng.
Tô Khuynh nhớ lại sự việc kinh khủng đêm qua, rồi lại nghĩ đến cảnh một thân một mình tha hương bị người ta làm nhục, không kiềm được mà nước mắt.
Liễu ma ma không khỏi đau lòng, rút tay ra khỏi chăn lau nước mắt cho nàng: “Đừng khóc nữa, có lẽ Đại gia cho rằng ngươi tình nguyện, nên mới dẫn đến chuyện hiểu lầm tai hại kia. Chung quy làm gì có tì nữ nào trong phủ không nuôi ý định trèo cao cơ chứ? Khỏi nói đến hai người Mai Hương và Đông Tuyết là nha hoàn đã được lão thái thái định sẵn, còn lại phàm là những người có chút tư sắc, ai lại không muốn tìm ra cơ hội được diện kiến Đại gia, mơ mộng một ngày nào đó được bay lên cành làm phượng hoàng chứ? Nhưng đâu ngờ rằng Đại gia lại gặp trúng đứa nhỏ thành thật như ngươi, một lòng một dạ không muốn trèo cao, chỉ muốn sống an phận phủ thường? Nói đến đây, ta cảm thấy mình đã sai. Có lẽ trước đó ta không nên nói mấy lời linh tinh kia cho ngươi nghe, tính ra là tại ta đã cản trở tương lai của ngươi mất rồi.” Liễu ma ma thở dài, sớm biết Đại gia để ý nha đầu này, lúc đó bà sẽ không lắm lời khuyên nhủ làm gì. Ai cũng có cơ duyên của mình, biết đâu nha đầu này sẽ gặp một vận số khác thì sao? Nhưng hiện tại, nha đầu này chẳng những khiến mọi chuyện hỏng bét, còn vô duyên vô cớ chọc giận Đại gia.
Tô Khuynh lau nước mắt, lắc đầu nói: “Ma ma nói nghiêm trọng quá rồi, trước giờ ta vẫn luôn nghĩ như vậy, chỉ muốn sống một cuộc đời tầm thường, không hề có bất kỳ suy nghĩ trèo cao gì cả. Nếu không, tối qua đã sớm theo Đại gia, mấy câu khuyên ngăn của ma ma sao có thể ngăn được ta chứ?”
Liễu ma ma chần chừ một lát, cuối cùng vẫn mở miệng hỏi: “Nhưng… nếu ngươi theo Đại gia, vinh hoa phú quý thì khỏi phải nói, Đại gia trông cũng anh tuấn phong độ, ngươi thật sự chưa từng động tâm ư?”
Tô Khuynh nghe vậy cũng hơi khựng lại, ngay lúc lòng bà đang thấp thỏm không yên, thấy nàng cứ muốn nói rồi lại thôi, đắn đo một hồi lâu mới ngập ngừng đáp: “Liễu ma ma, ta vẫn chưa nói việc này cho bất kỳ ai, cũng vì người không phải người ngoài, nên bây giờ ta muốn thú nhận với người. Thật ra… thật ra ta đã có người mình thích.”
Nghe xong, Liễu ma ma lập tức giật thót! Bà che miệng Tô Khuynh lại theo bản năng, vì quá kinh sợ nên gằn giọng quát: “Không được nói bậy! Nếu để người khác nghe thấy, ngươi sẽ không có kết quả tốt đâu!”
Tô Khuynh vội vàng gật đầu tỏ vẻ mình đã biết, không dám nói lung tung ra ngoài.
Thấy nàng đã hiểu, Liễu ma ma mới thả tay ra, có vẻ như vừa rồi bà quá kinh hãi, giờ mới phải vỗ ngực để bình tĩnh lại. Tô Khuynh thấy khó hiểu, dù việc lén lút qua lại ở triều đại này là cấm kỵ, nhưng đâu đến mức nam nữ đến tuổi không được phép giãi bày. Huống chi lúc nãy lão thái thái cũng hỏi nàng mấy câu kiểu như có thích ai chưa cơ mà?
Thấy dáng vẻ khó hiểu của nàng, sau khi Liễu ma ma hít một hơi, hận sắt không thành thép nói: “Bình thường con nhóc nhà ngươi lanh lợi lắm mà, sao đến việc này lại hồ đồ thế? Đúng là lão thái thái đã hỏi ngươi về chuyện gả cho một tiểu tử nào đó, còn bảo ngươi nghĩ kĩ đi rồi hẵng trả lời, chẳng lẽ ngươi coi lời này là thật sao? Nếu vậy, ngươi đúng là đồ ngốc.”
Tô Khuynh thấy khó tin: “Không thể nào, lúc đó lão thái thái còn nói trước mặt mọi người cơ mà, còn rất chân thành nữa, lẽ nào là giả bộ sao?”
“Thế nên mới nói, ngươi đúng là kẻ ngốc.” Không biết tại sao Liễu ma lại thở dài, một lúc sau mới nói tiếp: “Nếu trước đêm qua, dù ngươi có suy nghĩ khác, nếu lão thái thái mà lên tiếng, ngươi có thể xin lão thái thái làm chủ cho ngươi, để ngươi được như ý nguyện. Nhưng việc đêm qua xảy ra, chắc chắn chuyện của ngươi và Đại gia không thể giấu được lão thái thái. Nếu biết Đại gia có ý với ngươi, ngươi cảm thấy lão thái thái còn để mặc cho ngươi có suy nghĩ khác sao? Lão thái thái nhân từ là thật, nhưng sau tất cả, Đại gia vẫn là con trai ruột của bà ấy. Ngươi hãy nhớ lấy điểm mấu chốt này.” Dứt lời, thở dài một hơi, chống tay nằm xuống.
Lời Liễu ma ma như một hồi chuông cảnh báo gõ mạnh bên tai nàng, khiến nàng hoàn toàn tỉnh táo. Cuối cùng lúc này nàng cũng hiểu ra, chỉ cần nàng còn ở Tống phủ một ngày, chỉ cần Đại gia của Tống phủ vẫn còn ý nghĩ không an phận với nàng, thì nàng không thể nắm giữ cuộc đời của mình. Đừng nói đến quyền làm chủ, ngay cả suy nghĩ của nàng cũng bị trói chặt, bởi trên người nàng đã in ấn ký vô hình của Tống Nghị, chỉ cần hắn muốn động vào, thì mọi lúc mọi nơi đều có thể cướp lấy.
Cả người Tô Khuynh cảm thấy ớn lạnh, nàng nhìn Liễu ma ma, nói với giọng run rẩy: “Vậy người nói xem, nếu ta muốn chuộc thân, liệu lão thái thái có đồng ý không?”
Liễu ma ma nghe xong lại đột nhiên bật dậy, nhìn chằm chằm nàng nói: “Chuộc thân? Một nha đầu không nơi nương tựa như ngươi, dù cho ngươi chuộc thân ra phủ thì ngươi có thể đi đâu hả? Bên ngoài mẹ mìn nhiều lắm, những kẻ vô lương tâm ấy chuyên bắt những cô nương không chốn nương thân như ngươi rồi bán hết vào mấy nơi bẩn thỉu đấy! Nếu thật sự bị mắc mưu, vậy cuộc đời gái nhà lành coi như xong, từ đó bị lún sâu xuống vũng bùn, sống không bằng chết. Cho nên Hà Hương, ngươi đừng nghĩ đến chuyện đó nữa, không được đâu.”
Tô Khuynh nghe được bỗng trợn mắt há hốc mồm, tâm như tro tàn. Hoá ra dù bây giờ có rời khỏi phủ cũng không thể làm cánh chim tự do tung bay trên bầu trời vô tận, không chừng sẽ lọt vào nơi hung hiểm hơn trong phủ gấp trăm lần. Nhất thời vẻ mặt nàng vừa hoảng hốt vừa bi thương, thật sự không tìm được sự tồn tại của nàng ở triều đại này có ý nghĩa gì.
Liễu ma ma thấy dáng vẻ suy sụp như bị rút cạn sức sống của nàng trong tích tắc thì không đành lòng, chỉ đành khuyên nhủ: “Thật ra Đại gia cũng không tồi, không chỉ anh tuấn phong độ, tuổi còn trẻ mà đã quyền cao chức trọng, không biết có bao nhiêu danh môn quý tộc của ba tỉnh Lưỡng Giang đến nịnh bợ lấy lòng ngài ấy đâu. Nếu thực sự có ngày ấy, có khi cũng là phúc phận của ngươi, được hưởng ngày lành đấy! Tuy tính tình có hơi lạnh lùng, nhưng trên đời làm gì có chuyện lưỡng toàn như vậy chứ? Chỉ cần ngươi ngày thường cẩn thận một chút, đừng khiến ngài ấy tức giận, vậy là ổn rồi…”
Liễu ma ma lải nhải khuyên bảo, Tô Khuynh biết đây là ý tốt của bà, nên không ngắt lời bà, cũng không phản bác câu nào, thế nhưng trong lòng đã có quyết định. Đối với Đại gia của Tống gia, trong lòng nàng chẳng chứa một chút tình yêu nam nữ nào cả, thế nên sẽ không bao giờ khuất phục hay gửi gắm cho hắn. Nếu thực sự có ngày hắn lấy cường quyền ra ép bức, cùng lắm thì nàng tìm tới đoạn sông kia nhảy quách xuống, không chừng còn có thể tìm được đường về nhà!
Kể từ hôm ấy, Tô Khuynh vốn không muốn dính líu gì đến nội viện nữa, nhưng lão thái thái cố ý sai người tới truyền lời, lần nào cũng chỉ đích danh Tô Khuynh gọi qua. Không còn lựa chọn nào khác, nàng chỉ đành phải nhận lại việc đưa cơm đến nội viện.
Mỗi lần đưa cơm qua nội viện, lão thái thái luôn gọi nàng vào sảnh chính, nắm tay nàng ân cần hỏi han này nọ, thỉnh thoảng còn giữ nàng lại bên cạnh hầu hạ, còn đặc biệt sai nàng gắp vài món bỏ vào chén Tống Nghị, ý định của bà đã rõ như ban ngày.
Thời gian trôi qua, lòng Tô Khuynh càng thêm trầm xuống, cả người chìm trong trầm mặc. Đối lập với vẻ trầm lặng của nàng thì lão thái thái càng thêm nhiệt tình, kèm thèo đó là những lời đồn đang được bàn tán sôi nối khắp phủ. Rốt cuộc hiện giờ lão thái thái đã không thèm che giấu ý đồ của mình nữa, dám nô tài trong phủ cũng nhiều kẻ tinh ranh, sao không nhìn ra cái ý định kia chứ? Nhất thời, trong phủ rỉ tai nhau tin đồn nàng sắp nhập vào viện Đại gia làm nha hoàn thông phòng mà bàn tán rôm rả, thậm chí còn thêm mắm dặm muối là đã chọn ngày xong rồi, vẽ hoa thêm lá không thiếu thứ gì.
Những chuyện đó khiến Tô Khuynh vừa ra khỏi cửa, hạ nhận khác thấy nàng không phải lấm lét tránh né, thì là a dua nịnh hót, hoặc hâm mộ. Cũng có kẻ ghen ghét đố kị, chỉ cần nàng vừa mới quay lưng rời đi, đám người ở sau sẽ xúm lại chỉ chỉ trỏ trỏ bàn tán sôi nổi về nàng. Tóm lại, sau ngày ấy, nàng không thể tận hưởng cuộc sống bình yên như xưa nữa, đi đến đâu cũng bị bàn tán.
Hôm ấy đến giờ Tô Khuynh đi đưa cơm, vừa vào sân viện của lão thái thái, Lâm quản sự trong viện đã tươi cười đến đón tiếp, cầm lấy hộp đồ ăn xong thì luôn miệng ân cần hỏi han. Trước giờ Tô Khuynh hiếm khi nói chuyện với Lâm quản sự này, dạo gần đây ông ta mới xong việc bên ngời trở nên mới nhớ mặt. Vẫn nhớ lần đầu gặp ông ta cư xử vô cùng khách sáo, hoàn toàn trái ngược với thái độ nhiệt tình ân cần như bây giờ.
Trong mắt Tô Khuynh tràn đầy vẻ hoảng sợ. Người khác càng như vậy, nàng càng cảm thấy, thời gian lão thái thái muốn đâm thủng tầng giấy mỏng này cũng sắp tới rồi.
Đang suy nghĩ miên man, bất chợt cảm thấy có ánh mắt lạnh lùng đang nhìn mình. Tô Khuynh giương mắt nhìn qua theo bản năng, lại thấy một nữ tử mặc áo khoác hoa màu đỏ tươi đứng dưới hiên đang trừng mắt nhìn nàng đầy căm hận, không phải Mai Hương thì là ai?
Thì ra lúc trước Mai Hương bị ngã gãy chân, sau đó vẫn luôn nằm trên giường dưỡng bệnh. Cái gọi là thương gân động cốt một trăm ngày, ít nhất cũng phải nghỉ ngơi hơn ba tháng. Nhưng mấy ngày gần đây nàng ta nghe được vài tin đồn nhảm, nói cái gì mà tiểu tiện nhân vô liêm sỉ nào đó của phòng bếp, không biết đã dùng thủ đoạn gì mê hoặc lão thái thái, khiến lão thái thái sửa lại dự tính ban đầu, gạt bỏ nàng ta và Đông Tuyết, còn muốn đưa con điếm này đến viện Đại gia! Đến cả ngày lành cũng chọn xong hết rồi! Mai Hương vừa nghe xong thì sao mà nằm được nữa, cố gồng người chạy tới phòng của lão thái thái, dập đầu chúc Tết xong liền lấy cớ ra ngoài giám sát. Nàng ta muốn xem thử, là con tiện nhân bỉ ổi nào dám cướp đi con đường vinh hoa phú quý của nàng ta!
Vừa thấy khuôn mặt Tô Khuynh, Mai Hương tức đến nghiến răng nghiến lợi, thầm nghĩ, quả thật là tiểu tiện nhân này. Mọi khi nhìn khuôn mặt lẳng lơ kia là biết nàng không phải kẻ an phận mà! Quả không sai, hiện giờ còn không phải thấy lơ là cảnh giác mà xông vào sao?
Tô Khuynh liếc qua nhìn Mai Hương một cái rồi lại thản nhiên rũ mắt. Dạo gần đây, nàng đã quen nhìn những ánh mắt ghen ghét thù hằn đó rồi, không cần phải chấp nhặt làm gì cho mệt.
Lâm quản sự đưa tay vén mành nỉ, Tô Khuynh cúi đầu đi vào. Mai Hương thấy dáng vẻ ân cần của Lâm quản sự thì lại càng tức đến nỗi run người, vành mắt cũng phiếm hồng.
Đúng lúc Vương bà tử đi ngang qua thì nhìn thấy, bèn đi tới kéo Mai Hương qua một bên, thấp giọng khuyên nhủ: “Trời ơi, bà cô của tôi ơi, ngươi nên về phòng nghỉ ngơi liền đi, đừng có xoắn xít ganh đua thiệt hơn nữa, loại chuyện như này không đùa được đâu! Bây giờ, ngươi nên xóa hết những suy nghĩ lung tung kia đi. Nếu cứ cắn mãi không buông, coi chừng sẽ làm lão thái thái nổi giận đấy.”
Mai Hương thở phì phò nhìn đăm đăm về phía phòng lão thái thái, nhỏ giọng khóc lóc: “Ma ma cứ bảo ta từ bỏ ý định, nhưng đâu thể nói bỏ là bỏ chứ? Con điếm kia là cái thá gì, chỉ là tì nữ thô sử ở phòng bếp mà thôi, cũng không biết đã dùng thủ đoạn bỉ ổi gì để được lão thái thái coi trọng! Ả cho rằng không ai biết thật sao, đêm 30, ả và Đại gia…”
Vương bà tử sợ tới mức vội bịt miệng nàng ta: “Bà cô của ta ơi, còn nói lại chuyện này nữa là chết thật đấy! Ta chỉ nhắc cô một câu cuối cùng, Đại gia nhà ta không phải người hiền lành gì đâu. Nếu ngươi cứ ganh đua tị nạnh, chọc giận Đại gia, không phải nói nhẹ nhàng vài câu là xong chuyện đâu!” Dứt lời, sợ Mai Hương lại nói ra mấy lời hoang đường làm liên lụy đến bà ta, thế nên vội buông tay rồi chạy mất.
Mai Hương tức tối dậm chân, lại quên mất vết thương ở chân vẫn chưa khỏi hẳn, cơn đau thấu tim ập đến làm nàng ta run rẩy, vừa tức vừa bực vừa đau, tiếng khóc cũng càng thêm thảm thiết. Nhìn vào trong phòng với đôi mắt đầy vẻ căm hận, cũng mặc kệ cái chân đang bị thương, tự khập khiễng bước trở về phòng mình.