Sau khi Vương bà tử dọn dẹp phòng Tô Khuynh xong, Tô Khuynh tìm cớ để quay lại gian phòng kia lần nữa, lấy lại số tiền được giấu dưới phiến gạch đá xanh ở phía góc tường rồi nhờ Liễu ma ma giữ hộ.
Sau đó, nàng lại theo chân Vương bà tử đến tạ ơn lão thái thái. Mượn cơ hội này, nàng thuận thế thỉnh cầu lão thái thái cho nàng ra phủ một chuyến. Lão thái thái cũng không làm khó, chỉ hỏi lý do xong thì sảng khoái đồng ý, còn đặc biệt sai Vương bà tử dẫn nàng đi.
Sau khi hai người kia rời đi, lão thái thái ngẫm nghĩ một lát, sau đó quay sang dặn dò Đông Tuyết: “Ngươi qua viện Đại gia thông báo một tiếng đi, nói là nha đầu Hà Hương muốn ra ngoài có chút việc, e là chưa thể hầu hạ ngay được.”
Đông Tuyết nhận lệnh, liền xốc mành nỉ lên rồi đi sang viện của Đại gia.
Vào trong viện của Đại gia, Đông Tuyết hay tin Đại gia đang ở trong phòng xử lý công vụ, vì sợ quấy rầy nên không dám cho người thông báo là mình đến tìm, chỉ nhỏ giọng chuyển lời lão thái thái cho Phúc Lộc đang đứng đợi ở bên ngoài, bảo hắn khi nào rảnh thì báo lại với Đại gia.
Sau khi Phúc Lộc tiễn Đông Tuyết đi thì lại trở về tiếp tục túc trực ở bên ngoài. Đợi đến khi trong nhà truyền ra tiếng Đại gia gọi hắn vào châm trà, lúc này mới xốc mành nỉ đi vào rồi thuận tiện báo lại chuyện hồi nãy cho gia nhà hắn nghe.
Tống Nghị nghe xong, cánh tay đang cầm bút phê duyệt công văn bỗng khựng lại.
Phúc Lộc thấy Đại gia nhà hắn khẽ cau mày là biết ngay Đại gia không hài lòng, thế nên đành phải cẩn thận giải thích: “Có lẽ sợi dây chuyền kia cực kỳ quan trọng với Hà Hương cô nương. Dẫu sao cũng là đồ cha mẹ để lại nên hẳn là cực kỳ trân quý.”
Tống Nghị gác bút rồi lại là cười lạnh: “Không phải lúc trước còn nói ngâm nước lạnh lâu quá nên mất trí nhớ rồi cơ mà, sao mà nhớ ra cha mẹ là cái gì được chứ?”
Phúc Lộc lập tức ngậm miệng, không dám nói thêm gì nữa.
—
Bên Tô Khuynh, sau khi ra phủ cùng Vương bà tử thì hai người đến thẳng chợ phía Tây, bỏ ra năm xu để thuê một chiếc xe bò, sau đó liên tục giục đại thúc đánh xe phi thật nhanh đến thôn Liễu gia.
Trên đường, Vương bà tử nói chuyện được dăm ba câu với Tô Khuynh, nghe Tô Khuynh tường thuật chi tiết việc nàng được cứu lên như thế nào, bất giác thở ngắn than dài: “Cũng may gặp được người lương thiện như Liễu bà tử thì cô nương mới thoát được một kiếp khỏi Quỷ Môn Quan. Nếu mà lỡ gặp phải người có lòng dạ sắt đá, liệu có thèm quan tâm đến sống chết của cô nương hay không?”
Nhớ lại cảnh lúc trước Liễu ma ma sốt sắng cõng nàng về, Tô Khuynh cũng cảm thán: “Liễu ma ma là người tốt, người tốt thì nên được đền đáp xứng đáng.”
Người đánh xe không nhịn được nói chen vào: “Vị cô nương này quả là mạng lớn, nước sông tháng Ba băng vừa tan nên rất lạnh, đến cả một nam nhân khoẻ mạnh chưa chắc đã chịu được cái lạnh giá đó, huống chi là một cô nương trẻ như cô? Có thể sống lại nhưng cũng không dễ dàng gì, chắc là sau này cô nương có phúc lắm đấy!”
Vương bà tử cười tươi rói: “Lão đánh xe này cũng tài ra phết nhỉ, chẳng những đánh xe giỏi mà còn biết xem tướng số nữa cơ à! Không giấu gì ông, thật ra ông đoán đúng rồi, cô nương này nhà ta đang được phú quý gõ cửa đấy!”
Lão đánh xe kia không khỏi nhìn sang Tô Khuynh, sợ mạo phạm không dám nhìn kỹ, chỉ biết là cô nương này rất xinh đẹp, thế là tấm tắc khen: “Nhìn cô nương còn trẻ như vậy mà đã được hưởng phúc lành rồi, chắc sau này sẽ an nhàn lắm đây! Không ngờ chiếc xe bò này của ta lại có thể chở được quý nhân, biết đâu ta lại được lây vận may của quý nhân, sau này cũng nhận được may mắn gì đó cũng nên.”
Hiện giờ Tô Khuynh không thể nghe lọt mấy lời như vậy, sắc mặt lập tức đanh lại. Sợ Vương bà tử nhìn thấy, vội nói lái sang chuyện khác: “Ngẫm lại lúc trước đại nạn không chết, cũng là số mệnh đã định trước. Khó khăn lắm mới thoát nạn, cho nên Vương ma ma à, sau khi lấy được sợi dây chuyền kia ta muốn đến bờ sông bái tế một lần, cảm tạ âm ti địa phủ đã thương xót cái mạng nhỏ của ta.”
Vương bà tử hơi kiêng kỵ việc này, vẻ mặt hiện lên vài nét do dự. Tô Khuynh thấy vậy thì cười nói: “Trời lạnh đường trơn, đến nơi thì Vương ma ma cứ ở lại nhà Liễu ma ma chờ ta là được. Ta đã từng đến bờ sông đó rồi, cũng khá quen thuộc, chỉ có vài bước chân thôi là tới, không mất nhiều thời gian đâu.”
Vương bà tử vẫn không yên tâm để nàng đi một mình, đang định nói thêm thì Tô Khuynh lại nhanh chóng khuyên nhủ: “Mấy hôm nữa là tỷ tỷ nhà ta lâm bồn rồi, người lớn tuổi như bà gặp phải thì không tốt lắm đâu.”
Nghe Tô Khuynh nói xong, Vương bà tử đã từ bỏ ý định đi cùng nàng. Bởi vì nhà có con dâu sắp lâm bồn, tiếp xúc với mấy việc như này e là sẽ gặp xui xẻo.
Sau khi vào thôn Liễu gia, Tô Khuynh lập tức dẫn Vương bà tử đến thẳng nhà của Liễu ma ma.
Liễu ma ma có hai cô con gái đã gả xa được mấy năm, hiện giờ trong nhà chỉ còn lại một mình Liễu đại thúc. Liễu đại thúc là một nông dân thật thà chất phác, làm thuê cho Tống gia mấy chục mẫu đất, quanh năm suốt tháng chăm chỉ trên đồng ruộng, đến ngày lễ ngày Tết mới có chút thời gian nghỉ ngơi. Đang Tết nhất, dĩ nhiên Liễu đại thúc sẽ ở nhà nghỉ ngơi, nhưng thấy Tô Khuynh trở về thì lại rất ngạc nhiên.
Nghe được lý do Tô Khuynh trở về, Liễu đại thúc cũng không chậm trễ, vội về phòng tìm lại sợi dây chuyền lúc trước Liễu ma ma cất giữ rồi giao lại cho Tô Khuynh.
Tô Khuynh nhận lấy, sau khi cảm tạ Liễu đại thúc thì nắm chặt sợi dây chuyền trong lòng bàn tay.
Vương bà tử cũng chỉ liếc mắt nhìn sợi dây chuyền kia một lần, nhưng đã phát hiện ra sợi dây chuyền kia có kiểu dáng khá mới mẻ độc đáo, tay nghề cực kỳ khéo léo, nhìn chất liệu cũng rất lạ, nhìn tựa vàng nhưng lại không phải vàng cũng chẳng phải bạc. Tuy bà ta đã hầu hạ bên cạnh lão thái thái nhiều năm như vậy rồi, thế nhưng vẫn chưa từng được nhìn thấy thứ gì giống như vậy.
Tất nhiên là Tô Khuynh có thể nhìn thấy vẻ ngạc nhiên kia của Vương bà tử, nhưng nàng cũng không muốn lên tiếng giải thích, chỉ kể một vài chuyện của Liễu ma ma ở phòng bếp cho Liễu đại thúc nghe. Một lúc sau, nhà Liễu nhị thúc ở sát vách nghe được động tĩnh liền chạy sang đây. Liễu nhị thẩm chính là mẹ của Phúc Đậu, muốn hỏi thăm nàng tin tức của Phúc Đậu. Vì Tô Khuynh còn chuyện khác phải làm nên không nói tỉ mỉ, sau khi mượn Liễu đại thúc mấy cây hương thì cáo từ rời đi, chỉ để Vương bà tử ở lại kể cặn kẽ cho họ.
Tô Khuynh nhanh chân bước thẳng đến hướng con suối nhỏ lúc trước nàng rơi xuống, không nghỉ chân dù chỉ một chút. Đi một mạch cuối cùng cũng thấy được cái con suối kia, trong lòng thầm thở trút ra.
Chính là con suối này này. Sau khi được Liễu ma ma cứu lên, tuy nàng đã thử đi thử lại không biết bao nhiêu lần, nhưng lần nào cũng thất bại. Cơ mà nàng vẫn muốn thử thêm lần nữa, lỡ như lần này có thể thành công thì sao?
Lỡ như thành công… Trước mắt Tô Khuynh bất giác hiện lên khuôn mặt hiền hoà của bố mẹ, hiện lên đôi mắt biết cười của Nguỵ Từ Hạo… Tiếp đó, nàng lại bất giác nhớ đến thân xác trẻ hơn mười tuổi này.
Thật ra, nàng không quá giám chắc rằng cái thân thể này có phải là nàng hay không. Suy cho cùng thời gian đã quá lâu, ai mà nhớ được mười năm trước bản thân mình trông ra sao chứ? Huống chi trên cơ thể này không có đặc điểm riêng biệt như nốt ruồi hoặc bớt, sao nàng dám chắc chắn đây? Nếu nói đây chính là bản thân nàng, nhưng sao lúc xuyên tới nàng lại không mặc bộ đồ công sở chứ? Nếu nói chỉ là mượn xác hoàn hồn, vậy làm phải giải thích việc cái vòng cổ này xuyên đến cùng nàng thế nào đây?
Nếu nàng có thể xuyên được về thật, lỡ như là cái thân thể này xuyên về, vậy thì đây vẫn là nàng sao? Người nhà của nàng, người yêu của nàng, sẽ nhận ra nàng chứ…
Sẽ nhận ra thôi. Hít thở sâu, Tô Khuynh thôi vu.ốt ve chiếc vòng trong tay rồi chậm rãi đeo lên cổ, ánh mắt đầy kiên định. Không thứ gì có thể thay đổi được quyết định của nàng, cho dù với mọi người nàng có trở thành một kẻ xa lạ, nàng vẫn phải trở về!
Trời đông giá rét lạnh thấu xương, trên mặt dòng suối nhỏ đã kết thành một tầng băng mỏng. Gió lạnh thoảng qua, những miếng băng mỏng va vào nhau, phát ra những âm thanh khiến người ta nghe chỉ thấy rét buốt.
Dường như Tô Khuynh không hề nghe thấy. Một người bình sinh không tin thần Phật như nàng, giờ phút này cũng mặc kệ có phải là nước đến chân mới nhảy hay không, sau khi đốt nén nhang khấu đầu một cái, đôi tay nắm chặt sợi dây chuyền trước ngực, miệng lẩm bẩm, nhắm mắt lại rồi chạy thẳng đến dòng suối nhảy xuống!
Bên rừng trúc cách đó không xa, hai con ngựa bờm đen cao lớn đang thở ra từng đợt hơi trắng, thỉnh thoảng lại hí lên phì phò. Trên lưng hai con tuấn mã đều có một người đang ngồi, hiển nhiên đã nhìn thấy hết một màn vừa rồi.
Trong lòng Phúc Lộc run sợ, thầm nghĩ chắc chắn Hà Hương cô nương này điên rồi, đang êm đẹp sao lại ra nông nỗi này? Vì không muốn ở bên Đại gia mà lại tự đi tìm chết, một chiêu này thực sự rất tàn nhẫn, giống như dùng roi quất túi bụi vào mặt Đại gia nhà hắn vậy!
Lại lén liếc nhìn vẻ mặt của Đại gia nhà mình, quả nhiên sắc mặt xám xịt, khoé miệng nhếch lên khiến người khác phải run sợ. Phúc Lộc vội cúi đầu không dám nhìn nữa, giờ phút này hắn ta cũng không đoán được Đại gia đang nghĩ gì, mà cũng không thể im lặng thế này, vậy nên chỉ đành cắn răng nhỏ giọng kiến nghị: “Hay là, tiểu nhân đi thuyết phục Hà Hương cô nương trở về nhé?”
Đôi mắt sắc lạnh của Tống Nghị nhìn chằm chằm vào nữ tử trong lòng suối, sau một lát im lặng thì lạnh lùng lên tiếng: “Nếu nàng ta tình nguyện chết, vậy thì cứ thành toàn cho nàng ta.”
Thân thể nhỏ bé của Phúc Lộc khẽ run lên, sau đó càng cúi đầu thấp hơn, cực lực hạ thấp sự tồn tại của mình xuống thấp nhất có thể.
Tô Khuynh trong lòng suối bị lạnh đến phát run lẩy bẩy. Mãi mới đợi được mười lăm phút, thế nhưng vẫn chẳng thấy dòng suối thay đổi tí nào. Đáy lòng nàng hơi trầm xuống, chẳng lẽ lần này vẫn rẽ vào ngõ cụt như lần trước sao?
Việc đã đến nước này, sao nàng có thể cam tâm. Sợ nàng đứng không đúng chỗ, nàng lại gian nan di chuyển chân rồi nhảy sang chỗ khác, sau đó nhắm mắt lại từ từ cảm nhận. Nhưng đợi mãi đến khi chân nàng bị đông lạnh đến cứng đờ, mà vẫn không cảm nhận được bất kỳ sự biến hoá nào của lòng suối.
“Thần Phật trên cao, làm ơn làm ơn, cầu xin mọi người, hãy phù hộ con…” Tô Khuynh chắp tay trước ngực, nhắm mắt lại rồi liên tục cầu xin. Chỉ cần nàng có thể trở về thì sẽ tình nguyện hiến toàn bộ gia sản của mình cho các chùa chiền miếu thờ Phật lớn, chỉ cần cho nàng trở về thôi!
Cũng không biết đã cầu nguyện như vậy bao nhiêu lần, cũng không biết thần Phật có nghe được hay không, thì dòng nước suối xung quanh nàng cũng chẳng hề có chút động tĩnh nào. Đến lúc này, nàng đã ngâm mình trong dòng suối gần nửa canh giờ, hơn nửa người đã tê buốt trong cái lạnh, đến cả đôi môi cũng bị lạnh cóng đến mức khó mà có thể cầu nguyện thêm nữa.
Tô khuynh đã gần như tuyệt vọng, trong lòng thầm hận. Nàng vẫn luôn tự nhận mình là người chính trực, chưa từng gây ra việc tội ác tày trời, vì sao ông trời lại biến nàng trở thành kẻ tha hương đất khách thế này chứ! Có bản lĩnh đưa nàng đến, vì sao lại không thể đưa nàng về hả?
Không biết là do lạnh hay căm phẫn, cả người Tô Khuynh run bần bật, khuôn mặt trắng trợt như giấy, không giống người sống nữa. Nhất là khi gió lạnh thổi qua, cả người nàng lại lao đao như sắp đổ. Nhìn qua là có thể thấy rằng, sợ là chỉ một lát nữa thôi cả người nàng sẽ ngã nhào xuống dòng suối.
Ngay lúc này, nghị lực của Tô Khuynh đột nhiên bùng lên! Nàng nhắm mắt lại bắt đầu cảm nhận, không phải ảo giác, nàng cảm nhận được, cảm nhận được lúc trước xuyên qua, trong lòng suối có trạng thái xoáy nước như thế này!
Cuối cùng trời xanh vẫn thương xót nàng.
Tô Khuynh mừng phát khóc. Đôi tay vẫn nắm chặt sợi dây chuyền, hai mắt nàng nhìn chằm chằm vào dòng nước xung quanh nàng chầm chậm lưu chuyển, trong lòng vui mừng đến mức lâng lâng như bay lên chín tầng mây xanh! Chính là trạng thái này, chính là trạng thái này! Lúc trước khi đang chơi đùa bên dòng suối thơ mộng, lúc ấy nàng vẫn bình thường, đến khi dòng nước chảy quanh nàng ngày một nhanh hơn rồi tạo thành xoáy nước, lúc nàng muốn thoát thân thì đã muộn rồi, khi tỉnh lại thì đã lạc vào cái thời đại xa lạ này. Hiện giờ cảnh tượng quen thuộc lại tái hiện, sao nàng không vui đến phát khóc được cơ chứ?
Tô Khuynh khẽ mấp máy môi, cảm tạ trời xanh rủ lòng thương. Đợi nàng trở về được rồi, chắc chắn sẽ giữ lời hứa, mang toàn bộ gia sản của mình đi quyên góp!
Ngay khi Tô Khuynh đang phấn khích đến cùng cực vì cảm nhận được xoáy nước, bỗng nhiên, một cánh tay rắn rỏi túm chặt lấy cánh tay nàng, sau đó một giọng nói tựa như cơn ác mộng vang lên bên tai nàng: “Không có gia cho phép, ngươi muốn chết cũng đừng có mơ!”