Tô Khuynh khoác áo bông dày bước tới, lén nắm chặt dao găm trong tay. Nàng không vội mở cửa, chỉ đứng ở trong sân cảnh giác hỏi vọng ra cổng: “Ai đó?”
“Đại sư, ta là Minh Vũ, học sinh của thư viện Nam Lộc, là cái người hay bị ngài hất xuống xe đó, ngài còn nhớ không?” Thiếu niên ngoài cửa sốt ruột nói,
Tô Khuynh cũng nhận ra giọng của cậu ta, đúng là cậu học sinh tên Minh Vũ kia. Đang do dự vì không biết đã muộn thế này rồi mà cậu ta còn đến tìm nàng làm gì thì lúc này, ngoài cửa lại vang lên một giọng nói khác.
“Đại sư Vô Ngã, tại hạ là phu tử ở thư viện. Đêm khuya quấy rầy quả thật mạo muội, nhưng tình huống rất khẩn cấp nên bất đắc dĩ phải…”
Người tự xưng là phu tử kia đang giải thích, đúng lúc này hình như có người khác chợt hô lên ‘không ổn rồi’ ‘ngất rồi’, nghe vậy giọng phu tử càng gấp gáp: “Đại sư, học sinh của ta đột nhiên bị bệnh nặng, đang gấp lắm rồi. Hy vọng đại sư rủ lòng từ bi đánh xe chở bọn ta vào thành một chuyến. Nếu còn kéo dài thêm nữa, sợ là học sinh này của ta sẽ mất mạng.”
Tô Khuynh lập tức bước đến tháo chốt mở toang cửa cổng ra, nương theo ánh trăng nhìn lướt qua những người tìm đến. Ngoài cửa có tổng cộng bốn người, trong đó ba người là học sinh của thư viện mà Tô Khuynh đã từng gặp. Trừ thiếu niên tên Minh Vũ thì còn một thiếu niên hay đi cùng chuyến với cậu ta, lúc này hai người họ đang đỡ một người khác. Tình hình của học sinh kia quả thật không ổn, đang nhắm hai mắt mê man như đã bất tỉnh nhân sự.
Người còn lại chính là vị phu tử vừa nói chuyện. Tuổi khoảng bốn mươi, râu dài lơ phơ khí chất nho nhã. Lúc này mặt ông tràn đầy vẻ nôn nóng, thấy Tô Khuynh đi ra thì vội tiến tới chắp tay thi lễ: “Đêm khuya quấy rầy đại sư thật sự mạo phạm, nhưng bệnh tình của học sinh ta đang rất gấp. Vài ngày trước xe ngựa của thư viện đã bị một vị phu tử khác dùng rồi… Haizz, thật sự không còn biện pháp nào khác nên mới đến làm phiền đại sư.”
Tô Khuynh chưa đồng ý ngay, chỉ nhìn cậu học sinh đang bất tỉnh trước mặt, sau lại nhìn con đường dẫn vào thành đen kịt và phủ đầy gió tuyết kia với vẻ sầu lo.
Đường đêm lạnh lẽo giá buốt, dù có là tay lái lâu năm cũng không dám mạo hiểm.
Như đã nhìn ra Tô Khuynh đang do dự, phu tử càng sốt ruột: “Đại sư, cứu người như cứu hoả! Cầu xin ngài hãy cứu giúp học sinh của ta đi. Nếu ngài đồng ý chuyến này, bọn ta sẵn sàng trả tiền gấp năm, thậm chí gấp mười lần tiền xe.”
Thiếu niên tên Minh Vũ ở bên cạnh cũng ra sức thuyết phục: “Đúng đó đại sư, ngài mau cứu Tử Kỳ đi!”
Tô Khuynh nghĩ một lát rồi nói: “Thôi vậy, mọi người mau nhường đường để ta đánh xe ra. Có điều trời tối đường trơn nên ta sẽ lái chậm hơn chút, mấy người đừng có mà thúc giục đấy.”
Người ngoài cửa lập tức vui mừng. Phu tử kích động nói mấy tiếng ‘được được’, đồng thời bảo hai học sinh dìu người bệnh qua một bên.
Tô Khuynh chưa vội tới chuồng bò mà trở vào buồng trong lấy chăn lông dày trước, thổi tắt hết đèn đuốc rồi mới vội vàng đi về phía chuồng bò.
Đánh xe bò ra, chờ mấy thầy trò kia lên xe thì Tô Khuynh đưa tấm thảm qua, ý bảo đắp cho thiếu niên bị bệnh kia. Phu tử cảm kích cảm tạ.
Đại phu ở Tế Thế Đường rất có y đức, dù nửa đêm bị đánh thức cũng không cáu giận, còn khoác vội áo ngoài rồi chạy lên sảnh chính khám bệnh.
Sau khi bắt mạch và hỏi han vài câu thì đưa ra kết luận, bị cảm lạnh. Kê đơn bốc thuốc xong, đại phu lập tức sai đồ đệ của mình mau đi xuống bếp sắc thuốc. Sau khi bưng thuốc lên thì giao lại cho đám thầy trò để cậu học sinh bị bệnh kia uống.
“Vì để lâu nên hiện tại bệnh tình của cậu ta khá nguy hiểm.” Đại phu thử kiểm tra thì thấy cả người cậu ta nóng ran, sốt đến bất tỉnh nhân sự còn bắt đầu nói sảng, không khỏi nhíu mày: “Mới uống thuốc rồi, nếu qua đêm nay có thể hạ sốt thì ổn, còn không thì phiền phức đấy.” Trên mặt phu tử lộ vẻ lo âu.
Minh Vũ nói với vẻ hối hận: “Đều do ta, ở chung một phòng nhưng lại không phát hiện sự khác thường của huynh ấy. Nếu có thể phát hiện sớm và đưa cậu ấy đến đây thì mọi chuyện đã không ra nông nỗi này.”
Thiếu niên khác lại nói: “Chuyện này không thể trách huynh được. Thẩm Tử Kỳ luôn thu mình một góc còn lầm lì quái gở, trước giờ có chịu nói chuyện với chúng ta lần nào đâu, ai mà phát hiện được sự bất thường của cậu ta chứ?”
Minh Vũ đang định nói thêm thì phu tử đã mở miệng cắt ngang: “Được rồi, đừng nói nữa, chăm sóc Tử Kỳ quan trọng hơn.”
Đại phu nói: “Tối nay mọi người cứ ở lại đây trông cậu ta đi. Lát nữa ta sẽ dặn dò vài điều cần phải lưu ý, mọi người nhớ phải làm theo đấy. Ta ở ngay sân sau, nếu cậu ta có gì không ổn thì phải đến đánh thức ta đấy.”
Đám người cảm tạ. Đại phu dặn dò xong thì về sân sau.
Tô Khuynh thấy mình đã hết chuyện thì cũng định cáo từ rời đi.
Phu tử vội gọi nàng lại, xin nàng có thể ở lại đến bình minh không, chờ cậu thiếu niên kia hạ sốt rồi đưa bọn họ về cùng luôn. Nói rồi nhét hai miếng bạc vụn vào tay nàng, bảo đây là tiền nhờ vả.
Tô Khuynh suy nghĩ một lát thì cũng đành nhận, đồng ý với yêu cầu của ông ấy.
—
Đầu tháng Chạp, trong cung nghênh đón việc vui. Tống Quý Phi sinh hạ Hoàng tử.
Đây là vị Hoàng tử đầu tiên sau khi Tân Hoàng đăng cơ, đồng thời cũng là vị Hoàng tử đầu tiên trong hậu cung, rất xứng danh Hoàng trưởng tử. Tình thế ở hậu cung cũng bắt đầu trở nên phức tạp.
Kể từ ngày Tân Hoàng phong vị cho hậu cung vào hai tháng trước, đại Ngô thị là thê tử Tân Hoàng, nghiễm nhiên ngồi vào vị trí chủ của lục cung. Tống thị lại có huynh trưởng là người phò tá đăng cơ, được sắc phong Quý phi là chuyện đã được định sẵn. Vấn đề là tiểu Ngô thị cũng được sắc phong làm Quý phi, địa vị ngang bằng với Tống thị, thế nên đã khiến người ta thấy bất ngờ.
Ngô gia đã có một Hoàng Hậu, lại thêm một Quý phi… Hậu cung ngầm đại biểu cho quyền lực trên triều, bởi vậy không khó để nhìn ra Tân Hoàng đang thiên vị Ngô gia.
Trước đây hai chị em Ngô thị chiếm ưu thế trong hậu cung, nhưng sau khi Tống Quý phi sinh hạ Hoàng trưởng tử, dường như thế lực của hai bên đã rơi vào thế cân bằng.
Nhưng tình hình trong triều lại không được rõ ràng như vậy.
Khi Tiên Đế còn tại vị, hai đảng phái Vương – Vu liên tục tranh chấp suốt mấy chục năm. Tuy Tiên Đế băng hà Tân Hoàng đăng cơ, ngoài mặt thì Vương Tả tướng có vẻ yếu thế, Vu tướng chiếm thế thượng phong, nhưng triều cục không chỉ có mỗi bè cánh của Vu tướng là chiếm giữ.
Tuy Tân Hoàng có ý định giáng tội tước bỏ chức của Vương Tả tướng, nhưng nghĩ đến việc Thiền Vu (*) Hung Nô cực kì sủng ái Yên Thị (*) nên chỉ đành án binh bất động.
(*) Thiền Vu: Vua của Hung Nô; Yên Thị: Hoàng Hậu của Hung Nô.
Đây cũng là chỗ dựa của Vương Tả tướng. Cây đại thụ như lão ta không ngã thì những kẻ theo phe lão cũng sẽ không đổ, vẫn có thể tranh giành quyền lực với Vu tướng.
Mà trong cuộc chiến này, ngoài việc giằng co về những pháp lệnh của triều đình, dĩ nhiên không thể thiếu được chuyện giải quyết ân oán cá nhân.
Nhưng từ khi Tân Hoàng đăng cơ, ngoài mối tranh chấp truyền kiếp của hai phe Vương – Vu, trên triều còn xuất hiện thêm một phe trung lập.
Trước kia phe trung lập thường rất thiệt thòi, nhưng từ khi Tổng đốc Lưỡng Giang Tống Nghị gia nhập thì tình thế đã dần thay đổi.