Gặp Phải Tôi Em Thật Bất Hạnh

Chương 52

Ôn Nhung không biết mình đã ngủ thế nào, không hiểu sao, toàn bộ giấc mộng chỉ có một đôi mắt, đôi mắt của Lâm Tuyển, ánh mắt chứa đựng khiếp sợ cùng bi thương, cô ngồi dưới đất, cùng cặp mắt đó mặt đối mặt, cho đến khi trời sáng.

Ôn Nhung mở mắt, đầu váng mắt hoa, còn có chút sững sờ, ngồi trên giường ngẩn ra cả nửa ngày mới từ từ đứng dậy. Giơ tay lên nhìn một chút, ban đỏ trên người đã rút hết, hữu kinh vô hiểm, quá may mắn.

Nghĩ đến thuốc của Lâm Tuyển, trong lòng lại dâng lên một cơn tức, không muốn nghĩ nhiều nữai. Dù thế nào đi chăng nữa, cô cũng đã nói ra câu nói kia, nhưng một khắc sau khi nói xong không hề nhẹ nhõm như cô tưởng, trái tim dường như còn nặng nề hơn trước kia, giống như đã mất đi thứ gì đó, nhưng rốt cuộc đã mất đi thứ gì, lại không tài nào nghĩ ra nổi.

Ôn Nhung bước ra ngoài, hít một hơi thật sâu không khí trong lành buổi sớm, đem hơi thở dơ bẩn một đêm phun ra hết. Tần Khiêm ở bên cạnh nghe thấy tiếng động lập tức chạy ra ngoài, thấy Ôn Nhung, lập tức nở nụ cười: “Cô giáo Ôn, ban đỏ trên mặt cô rút hết rồi.”

Ôn Nhung sờ sờ mặt, cười nói: “Đúng vậy, hết hồn.”

“Ngại quá, tôi không biết cô không ăn được tôm.”

“Không sao, là tự tôi coi nhẹ. Tối hôm qua cám ơn anh nhé.”

Tối hôm qua, sau khi cô nói lời kia xong, Tần Khiêm chăm sóc cô đến tận khuya mới rời đi, anh ta cũng không hỏi chuyện gì đã xảy ra giữa bọn họ, chỉ im lặng ở bên cô. Anh ta không hỏi cô cũng không nhắc tới, có một số chuyện im lặng mới là cách xử lý thông minh nhất, không nên khiến nhau phải khó xử.

Ôn Nhung nghĩ một chút, lại cám ơn lần nữa.

Thầy Tiểu Tần tỏa ra ánh sáng thiên sứ, không để ý nói: “Không cần phải cám ơn tôi nhiều vậy, tôi cũng đâu có làm gì.”

“Nếu không có anh ở đây, tôi cũng không thể nào nói ra được những lời như vậy.”

Cô không phải là người giỏi nói những lời tàn nhẫn, lúc nói những lời đó, tay của cô vẫn siết chặt tay Tần Khiêm, thực ra là vì hốt hoảng, sợ mình không nói ra được.

Tần Khiêm nhìn gương mặt nghiêng cúi xuống của Ôn Nhung, không nhịn được hỏi: “Cô giáo Ôn, cô thực sự không sao chứ?”

Ôn Nhung gần như nở nụ cười ngay lập tức: “Không sao, rất ổn.”

Cô cười quá miễn cưỡng, Tần Khiêm muốn nói lại thôi, một lúc sau, mới nói: “Thời gian cũng không còn sớm, chúng ta đến lớp học đi.”

Ôn Nhung theo bản năng nhìn về phía cánh cửa đóng chặt bên kia, gật đầu nói: “Được.”

Từng ngày qua đi, khoảng cách đến kỳ thì ngày càng gần, đám trẻ con học lớp lớn đều rất hồi hộp, Ôn Nhung không phụ trách bài vở của bọn nhỏ, nhưng cũng nhìn ra được Tần Khiêm và cô giáo Thiệu ngày càng bận rộn hơn trước.

“Các em phải học tập các anh, các chị, bọn họ cố gắng như vậy, chúng ta cũng không thể thua được.”

Ôn Nhung bơm hơi cho mấy đứa nhỏ học lớp bé, đám trẻ con phía dưới cười lộ ra cả hàm răng trắng. Ôn Nhung quét mặt nhìn một vòng, đột nhiên cảm thấy có chút không đúng.

“Sao hôm nay Lữ Dụ không tới?”

“Báo cáo, trong nhà Lữ Dụ xảy ra chuyện ạ.”

Ôn Nhung giật mình: “Xảy ra chuyện gì?”

“Hình như là anh nó bị ốm.”

Trong nhà Lữ Dụ đang nuôi một người anh bị bệnh tim bẩm sinh, người nhà cũng đã dẫn cậu bé đến bệnh viện lớn chạy chữa, nhưng không tài nào kham nổi tiền thuốc men đắt đỏ, chỉ có thể ngừng, bây giờ cả ngày nằm trên giường, người trong thôn cũng chỉ biết âm thầm lắc đầu, nói thẳng ra là nhìn bộ dạng kia chẳng khác nào một nửa đã là người chết… Ôn Nhung cảm thấy rất có khả năng là anh cậu nhóc lại phát bệnh.

Tan lớp, Ôn Nhung vội vàng chạy vào trong thôn, cô giáo Thiệu cũng đi cùng cô.

“Aiz, trước kia cũng từng xảy ra chuyện thế này rồi, lần đó rất nguy hiểm, lúc đưa được lên bệnh viện ở trấn trên đã hôn mê rồi, cứu chữa nửa ngày mới nhặt lại được một cái mạng.”

“Cứ như vậy mãi cũng không phải cách hay.”

“Còn làm gì được chứ, không có tiền mà, lại còn phải nuôi mấy đứa con nữa.”

Lời này thẳng thắn trần trụi như vậy, đâm thẳng vào trái tim Ôn Nhung, cô rảo bước chạy tới nhà họ Lữ, vừa vào cửa đã bị cảnh tượng trước mắt dọa đến.

Trong căn nhà đơn sơ vang lên tiếng khóc ngút trời, mẹ Lữ ôm đứa bé không còn chút sinh khí nằm trên giường khóc đến tê tái ruột gan, bên giường một nhà lớn bé vây quanh, Tiểu Khoai sọ chen chúc ở giữa không ngừng rơi ra từng hạt nước mắt to bằng hạt đậu, khuôn mặt nhỏ đã sũng nước mắt. Hàng xóm chạy tới cũng không ít, đứng ngoài cửa rì rầm, đều không nhịn được lắc đầu.

Cô giáo Thiệu phản ứng kịp thời, kéo đứa trẻ ra bên cạnh, lau nước mắt, hỏi: “Anh em thế nào rồi?”

Tiểu Khoai sọ khóc nức nở, một lúc lâu mới thở đều được ra một hơi nói: “Anh phát bệnh, đột nhiên ngất đi.”

Ôn Nhung vội kêu lên: “Sao không đưa đến bệnh viện?”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Khoai sọ nhăn lại, nước mắt rơi xuống lã chã, một câu cũng không nói ra miệng. Ôn Nhung ngẩng đầu nhìn tình hình trong nhà, một nhà tám miệng ăn chen chúc trong một căn phòng nhỏ rách nát, nhà chỉ có bốn bức tường, trừ giường, cái bàn, cái ghế ra thì không có đồ dùng nào khác. Cô hiểu ra, với tình hình này, bảo nhà người ta biết lấy đâu ra tiền mà chữa bệnh cho con được?

Tận mắt chứng kiến hiện thực tàn khốc luôn khiến cho người ta quặn lòng.

Tiểu Khoai sọ ngước khuôn mặt đầy nước mắt, nức nở nói: “Cô Ôn, cô cứu anh em với.”

Ôn Nhung lòng đầy chua xót, vội vàng cúi người ôm lấy cậu bé: “Đừng sợ, có cô ở đây.”

Nhưng mà, rốt cuộc phải làm gì, cô cũng không biết xoay xở thế nào, Trẻ mắc bệnh tim không thể tiếp tục kéo dài, nhưng trước mắt nhà họ Lữ đã loạn như nồi lẩu, trong đầu cô cũng loạn thành một đoàn, không biết nên đi tìm trưởng thôn trước, hay là trực tiếp nhờ người ta giúp một tay đưa đứa bé đến bệnh viện.

“Em ở đây?”

Ôn Nhung sững người, nhanh chóng quay đầu lại, Lâm Tuyển cùng trưởng thôn một trước một sau đang bước vào nhà. Sắc mặt anh ta không tốt lắm, vẻ tiều tụy nhàn nhạt hiện lên quanh vành mắt.

Chẳng biết tại sao, Ôn Nhung không nhịn được mà nhìn vào mắt anh ta, tầm mắt chuyển qua một nửa lại đột nhiên thu hồi, giống như sợ rằng mình sẽ nhìn thấy đôi mắt trong mộng kia.

Lâm Tuyển nhìn tình huống lộn xộn một cái, nói: “Ôn Nhung, em theo tôi ra ngoài một chút.”

Ôn Nhung cho rằng anh ta muốn nói chuyện tối qua, lập tức cau mày.

“Chỗ này không tiện nói chuyện, chúng ta ra ngoài sân nói.”

Ôn Nhung hít một hơi, không nhịn được lớn tiếng với anh ta: “Lâm Tuyển, tôi biết anh không thật lòng tới đây dạy học, nhưng anh cũng nên có chút lương tâm chứ, nhìn xem tình huống bây giờ thế nào, cho dù anh không phải thực lòng, thì làm ơn cũng đừng có khiến chỗ này thêm loạn.”

Lâm Tuyển nheo mắt, mặt banh lại không nói một lời, trưởng thôn đứng một bên lại nhảy ra, vội vội vàng vàng khuyên giải Ôn Nhung: “Cô giáo Ôn, cô đừng nói vậy, thầy Lâm cũng là nghe nói con nhà họ Lữ phát bệnh mới chạy tới. Bọn tôi đã mượn xe rồi, lập tức đưa đứa trẻ lên trấn trên, thầy Lâm cũng đã gọi điện đến bệnh viện, bên kia đã chuẩn bị xong.”

Ôn Nhung sửng sốt, giương mắt nhìn Lâm Tuyển, Lâm Tuyển nhàn nhạt cười: “Thực ra tôi chỉ muốn nói em hoảng loạn như thế cũng vô dụng, bên bệnh viện tôi đã sắp xếp với trưởng thôn rồi, em có muốn đi cùng không?”

Nói xong, anh ta lướt qua Ôn Nhung bước tới trước giường, kéo Lữ mẹ đang khóc đến quên trời quên đất ra, bình tĩnh nói: “Giờ không phải lúc khóc lóc, trước đưa đứa bé đến bệnh viện đã rồi hãy nói.”

Mấy người chen chúc trên một chiếc máy kéo cũ, vượt qua hai mỏm núi, dọc theo đường nhỏ kéo dài, cả mồm đầy đất cát mới chạy đến được bệnh viện trấn trên. Cái gọi là bệnh viện trấn trên cũng chỉ là một khu nhà, căn bản không thể nào đánh đồng với bệnh viện lớn trong thành phố được, nhưng có còn hơn không. Anh của Tiểu Khoai sọ nhanh chóng được đưa vào phòng cấp cứu, Tiểu Khoai sọ cùng cha mẹ lo lắng đợi bên ngoài, Ôn Nhung đứng bên cạnh, lúc này ngoại trừ nói mấy câu an ủi ra, cô cũng không biết làm sao cho phải.

“Lo lắng cũng vô ích, chuyện cần làm chúng ta đều đã làm.”

Ôn Nhung cúi đầu, nhìn cốc nước Lâm Tuyển đưa tới, sau khi do dự, nhận lấy đưa cho mẹ của Tiểu Khoai sọ.

Thấy cô làm vậy Lâm Tuyển cũng không nói nhiều, chỉ đứng bên cạnh cô, rất thực tế nói: “Nếu như không được, có thể phải chuyển tới bệnh viện trong thành phố, loại bệnh này nếu tiếp tục kéo dài chẳng khác nào chờ chết.”

Ôn Nhung không phủ nhận anh ta nói rất có lý, nhưng cô không thích giọng điệu của anh ta lúc nói mấy lời này, trách móc nói: “Anh nói nghe dễ lắm, không thấy tình huống nhà bọn họ sao, biết lấy đâu ra tiền trả tiền thuốc.”

“Nếu như là tiền thuốc, cũng không có vấn đề gì, tôi chi.”

Thực ra thì hắn cũng chẳng có ý khinh miệt gì cả, nhưng không hiểu sao Ôn Nhung lại nghe ra chút hời hợt, sau đó giống như thuyền lướt qua mặt nước, mãnh liệt dậy sóng.

“A, tiền, lại là tiền, đầu tiên là sách, rồi từ điển điện tử, bây giờ là tiền thuốc, Lâm Tuyển, trẻ con ở đây trừ tiền ra, còn cần hơn cả là sự quan tâm, nếu anh không phải thật tâm muốn giúp bọn họ, thì cũng đừng bố thí loạn xạ.”

Lâm Tuyển không chút hoang mang hỏi ngược lại: “Sao em biết tôi không thật tâm.”

Ôn Nhung nghiêng đầu: “Anh biết sao?”

Lâm Tuyển nghiêng mắt qua cười nói: “Biết.”

Ôn Nhung chỉ bật cười: “Anh biết thật tâm là cái gì? A, anh mà vẫn còn có tim sao? Tôi còn tưởng tim anh bị chó ăn mất rồi cơ đấy.”

Lâm Tuyển cẩn thận nhìn chằm chằm phản ứng của cô: “Em không tin?”

“Không tin.”

Lâm Tuyển lộ ra định lực của lão hồ ly, trên mặt vẫn không nhúc nhích nói: “Tôi không ngại em nói như vậy, nhưng con người sẽ thay đổi, em tin mình có thể thay đổi, không thích tôi nữa, tại sao lại không tin tôi có thể thay đổi, trở nên có nhân tính?”

“Thôi đi, thú tính may ra còn đúng”. Bị lời này của anh ta nói ra làm cho sửng sốt, nhưng cô đã sớm nhìn thấu người đàn ông này, sẽ không dễ dàng mắc mưu: “Anh đây là đang thấy ấm ức sao, anh cũng biết tức giận vì người khác không tin mình, vậy anh có nghĩ đến, lúc anh hoài nghi người khác không thật lòng, cảm giác của họ thế nào không?”

Bản thân mình không muốn thì đừng có bắt người khác làm, chính là đạo lý này. Ai nói Ôn Tiểu Nhung không biết tức giận, con thỏ nóng lên cũng biết cắn người. Ánh mắt của Lâm Tuyển tối sầm, cố gắng khắc chế bản thân mình, mặt căng cứng im lặng, từ tối qua đến giờ hắn mới phát hiện ra, đời này, trừ hồi còn bé khi mới bước vào nhà họ Lâm bị thân thích xem thường ra, hắn chưa từng bị khinh thường như thế bao giờ. Nhưng hắn biết, tính cách của Ôn Nhung vốn không gay gắt như vậy, là chính hắn đã ép cô thành thế này, cho nên dù cô có ăn nói khó nghe đến đâu, hắn cũng phải chịu đựng. Giờ hắn cứ đi một bước là phải suy ngẫm ba bước, Ôn Nhung đã cách hắn quá xa, hắn không thể đẩy cô đến một vị trí xa hơn nữa.

Đúng vào lúc hai người đang giằng co không ngớt, bác sĩ bước ra.

Mẹ của Tiểu Khoai sọ nhào tới đầu tiên, níu chặt lấy tay bác sĩ: “Con tôi thế nào rồi?”

“Tạm thời qua cơn nguy hiểm, nhưng tình trạng cậu bé ở chỗ chúng tôi thì không thể nào tiến hành trị liệu bước tiếp theo được, nhất định phải chuyển đến bệnh viện lớn trong thành phố.”

Vừa nghe thấy đã thoát khỏi nguy hiểm mọi người đầu tiên đều thở phào nhẹ nhõm, nhưng nửa câu sau lại lập tức khiến cho lòng người siết chặt.

“Vậy thì đi bệnh viện lớn.”

Người nói là Lâm Tuyển, anh ta nói một cách đương nhiên như vậy, cha mẹ Tiểu Khoai sọ giật mình, một lúc sau kêu lên “Đứa con đáng thương của tôi…”

Lâm Tuyển lại nói: “Nếu như là vấn đề tiền bạc, không cần phải lo lắng, tôi sẽ bỏ ra, tính mạng của đứa bé quan trọng hơn.”

Lúc anh ta nói những lời này, cứ nhìn chằm chằm Ôn Nhung, giống như đang nói, em thấy chưa, tôi đâu có làm chuyện xấu. Ôn Nhung trong lòng thì bực, nhưng Lâm Tuyển đích thực là chẳng làm gì sai, cô đành chèn ép sự bực bội trong lòng, chạy đi chăm sóc mẹ của Tiểu khoai sọ.

“Này…” Cha của Tiểu khoai sọ khẩn trương kích động đến mức nói không mạch lạc, nhưng sốt ruột cứu con, ông ta đã sớm hoảng đến không suy nghĩ được gì chỉ biết nghe theo lời Lâm Tuyển.

Vậy nên, cả một nhà mang ơn Lâm Tuyển, nói là làm trâu làm ngựa cũng sẽ báo đáp lại phần ân tình này của Lâm Tuyển, sau đó lập tức làm thủ tục chuyển viện, không biết Lâm Tuyển liên hệ với ai, chỉ chốc lát đã nhận được tin tốt, bệnh viện tốt nhất trong thành phố đã chuẩn bị xong giường bệnh, tìm bác sĩ ngoại khoa tim giỏi nhất chữa trị cho đứa trẻ.

Ôn Nhung đứng một bên nhìn cả nhà Tiểu Khoai sọ lau nước mắt nắm tay Lâm Tuyển nói năng không mạch lạc, tâm trạng thực phức tạp, cô vẫn không tin anh ta thực lòng ra tay giúp đỡ được mấy phần, nhưng cô không thể ngăn cản hành động này của anh ta, dù sao anh ta nói không sai, tính mạng của đứa trẻ là quan trọng nhất, cũng chỉ có Lâm Tuyển mới có khả năng trong thời gian ngắn như vậy điều

động được tài nguyên, sắp xếp được bệnh viện cùng bác sĩ tốt nhất.

“Chính là anh chàng đó đấy, đứng giữa ấy, người cao cao, đeo mắt kính, tay đang đeo băng ấy.”

“Cô nói anh chàng rất tuấn tú đó là anh ta hả?”

Ôn Nhung nghiêng đầu, thấy hai cô y tá che miệng chỉ chỏ về phía này.

“Anh ta không phải người trấn trên thì phải? Cũng không giống người trong thôn.”

“Nghe nói là tới đây dạy học.”

“A. Nhìn qua không tồi, khó trách người ta mới đến lấy thuốc có một lần, cô đã nhớ.”

“Đúng vậy, chẳng qua là không biết anh ta bị dị ứng với cái gì, lấy mấy loại thuốc chống dị ứng liền, chắc là không quen đất đai.”

“Thật là khổ, buổi chiều từ thôn ra hình như cũng không có xe, không biết anh ta tới bằng cách nào.”

“Ừ, lúc tôi gặp anh ta áo sơ mi cũng ướt đẫm, đầu đầy mồ hôi.”

Y tá tiếp tục líu ríu, mà Ôn Nhung đã không nghe lọt nổi câu nào nữa.

Thuốc chống dị ứng? Đầu đầy mồ hôi?

Chẳng phải anh ta nói chẳng qua anh ta chỉ trùng hợp mang thuốc theo sao, sao anh ta có thể vì cô mà chạy một quãng đường dài như vậy tới mua thuốc?

Ôn Nhung hỗn loạn, quay đầu lại nhìn Lâm Tuyển, anh ta đang bàn bạc gì đó với trưởng thôn, Ôn Nhung nhìn bóng dáng của anh ta, trái tim đập nhanh đến dĩ thường, chỉ cảm thấy có một luồng khí nóng cứ bồi hồi trong ngực, nóng đến mức khiến cô thở hổn hển. Mắt bỗng hoa lên, cô lắc đầu, lập tức vịn vào bờ tường, tỉnh táo lại, chỉ cảm thấy tim đập hụt hơi, khó chịu không nói thành lời. Bên kia, bệnh viện điều một chiếc xe nhỏ, anh của Tiểu Khoai sọ được đưa lên xe, cha mẹ cậu bé ngồi lên theo.

Lâm Tuyển nói mấy câu với bác sĩ, đi tới trước mặt Ôn Nhung: “Trưởng thôn sẽ đi cùng bọn họ vào trong thành phố một chuyến, tôi sẽ tiếp tục liên lạc với bên kia…”

Ôn Nhung nghiêng đầu qua chỗ khác, ngắt lời anh ta: “Không cần phải nói với tôi mấy chuyện này.”

Trong dạ dày bỗng đảo lộn một trận, Ôn Nhung lập tức vịn vào tường khuỵu xuống, đột nhiên, một thứ dịch chua chua vọt lên cổ họng.

“Ọe.” Cô che miệng, không chút nghĩ ngợi, nhanh chóng lao vào phòng rửa tay nôn thốc tháo.

Chờ cô nôn xong, rửa mặt, ngẩng đầu lên, thiếu chút nữa bị nữ quỷ trong gương hù cho hết hồn, cô ghé lại gần mặt gương nhìn kỹ một chút, mặt trắng đến không còn tí huyết sắc, ngay cả môi cũng trắng bệch như tờ giấy.

“Sao rồi?” Lâm Tuyển đứng bên ngoài đợi cả nửa ngày, thấy cô không đi ra, không nhịn được nói vọng vào trong.

“Không phải việc của anh.”

Ôn Nhung lại hắt nước lên mặt, sau đó mới chậm rãi ra khỏi phòng rửa tay.

Lâm Tuyển đứng ngay ở ngoài, cô vừa đi ra, anh ta đã chắn trước người cô, cúi đầu nói: “Nếu em thấy không thoải mái thì đi khám bác sĩ luôn đi.”

Ôn Nhung cau mày, dùng sức đẩy anh ta một cái: “Không cần. Anh tránh ra.”

Chẳng ngờ tới cái đẩy này lại khiến cô bị ngã ngược về phía sau, cũng may là Lâm Tuyển không để ý đến cánh tay còn chưa khỏi hẳn của mình, nhanh chóng cúi người ôm lấy cô. Ôn Nhung vốn định đẩy anh ta ra, nhưng không hiểu tại sao lại váng vất đến chóng mặt, tựa vào ngực Lâm Tuyển, sức lực toàn thân như bị rút sạch, nói một câu cũng thấy buồn nôn.

Lâm Tuyển sờ sờ trán cô, tay đầy mồ hôi lạnh, trái tim trầm xuống, không đợi Ôn Nhung cự nự đã bế ngang người cô chạy thẳng đến phòng cấp cứu.

“Bỏ tôi xuống…” Ôn Nhung biết sự chống cự này chẳng có chút ý nghĩa nào, nhưng bị anh ta ôm khiến cô xấu hổ vô cùng.

“Đã thành ra thế này rồi còn so đo nhiều thế làm gì.”

Lâm Tuyển giúp cô lấy số, đứng sau cô giám sát, Ôn Nhung chẳng còn tí sức lực nào, ngồi trước mặt bác sĩ, biết mình trốn không thoát, trợn mắt dữ dằn trừng Lâm Tuyển một cái, đành phải chịu đựng.

Bác sĩ hỏi cô một vài vấn đề bình thường, chỗ nào không thoải mái, khi nào bắt đầu, gần đây đã ăn gì, Ôn Nhung trả lời từng câu một, cô nghĩ là hôm qua ăn phải tôm hỏng, cho nên cũng chẳng bận tâm mấy.

Nhưng bác sĩ này xem ra đã có chút kinh nghiệm, anh ta hỏi thêm hai câu nữa, đột nhiên lại nói: “Kinh nguyệt của cô có đều không?”

Ôn Nhung ngẩn ra một lúc lâu, nghĩ đến việc Lâm Tuyển còn đang ngồi bên cạnh, một trăm lần không muốn trả lời, cô hắng giọng mấy cái, cúi đầu nhỏ giọng nói: “Không đều lắm.”

Bác sĩ tiếp tục hỏi: “Tháng này đã tới chưa?”

Ôn Nhung sắp chôn đầu xuống đất rồi, cô chẳng qua là dạ dày không được thoải mái, nhức đầu thôi, hỏi kinh nguyệt của cô làm gì chứ!

“Bác sĩ đang hỏi kìa.” Lâm Tuyển ngồi bên cạnh nhắc nhở một câu.

“Ai khiến anh xen vào.” Ôn Nhung gắt nhẹ một câu, bấy giờ mới trả lời: “Vẫn chưa tới.”

Bác sĩ trầm ngâm trong chốc lát, nói: “Đi kiểm tra đi.”

“Kiểm tra gì?”

Bác sĩ không nói gì, chỉ đẩy giấy khám đã ghi xong cho Ôn Nhung. Ôn Nhung nhìn một cái, thiếu chút nữa bất tỉnh, kiểm tra cô có mang thai hay không ư?
Bình Luận (0)
Comment