Gặp Phải Tôi Em Thật Bất Hạnh

Chương 63

Lâm tẩu thích nhất là nói với Lâm Hảo chuyện nguy hiểm ngày cô sinh, khiến cô khóc không ra nước mắt, bi phẫn muốn chết, không thể làm gì khác hơn là hướng Lâm Tuyển cầu cứu, anh lại khoanh tay bày tỏ không thể giúp được gì, ngược lại còn hỏi nguy hiểm như vậy là do ai mà ra?

Ôn Nhung bị Lâm Tuyển hỏi như vậy, lập tức ngậm miệng.

Nhắc tới cũng không oan uổng Ôn Nhung, ngày đó quả thật vô cùng nguy hiểm.

Đó là một buổi tối tháng hai, gió thổi rét căm, Ôn Nhung trốn trong nhà Đoạn Như Bích ăn trộm lẩu bò. Lâm Tuyển không cho cô ăn loại thức ăn kích thích này, nhưng mùa đông làm sao nhịn được, trái lo phải nghĩ, Nhung Nhung cô nương rốt cuộc không cưỡng lại được sức hấp dẫn của đồ ăn ngon, lừa gạt Lâm Tuyển rằng Như Bích đang thất tình, cô phải đến nhà bạn tốt an ủi, vì vậy đạt được phê chuẩn, đến nhà Bích Bích ngủ một đêm.

Như Bích cô nương bị thất tình rất có oán khí, mới đầu còn có chút bận tâm, nhưng suy nghĩ một chút ăn lẩu bò có thể chết người sao? Vì vậy liền cùng Ôn Nhung sảng khoái một phen.

Trong phòng bật lò sưởi, hai người vây quanh nồi lẩu bò, miệng đầy hương cay, đúng là đã ghiền!

“Nhìn bà không có chút tiền đồ này, người không biết còn tưởng rằng Lâm Tuyển ngược đãi bà đây.” Đoạn Như Bích buồn cười lắc đầu.

“Nhưng anh ấy quả thật không cho tôi ăn mà.” Ôn Nhung cãi.

“Anh ta là vì bà, “ Đoạn Như Bích ngón tay dời xuống, “Còn đứa nhỏ trong bụng nữa.”

“Sợ gì chứ, không ăn mới xảy ra chuyện ấy, tôi thèm muốn chết, buổi tối nằm mơ đến chảy nước miếng.”

“Ghê quá đi, Lâm Tuyển sao có thể ngủ cùng giường với bà.”

Như Bích thích nhất là chọc cô, nhìn cô gấp đến độ giương mắt, vuốt lưng giúp cô thuận khí.

“Ai nói chúng tôi ngủ một giường...” Ôn Nhung mặt đỏ lên, bị sặc cay, lập tức rót một ly nước uống mới đỡ chút.

“Hai người ngủ riêng?” Đoạn Như Bích sửng sốt một chút, nhưng rất nhanh kịp phản ứng, “Tôi hiểu.”

“Tôi chưa chuẩn bị xong.” Ôn Nhung cúi đầu gắp thịt bò.

“Được rồi, tôi hiểu, loại chuyện như vậy không thể gấp gáp được.” Đoạn Như Bích lại gắp cho cô thêm chút đồ ăn rồi nói, “Bà ăn đi, tôi no rồi, đi tắm cái đã, mùi vị quấn quanh người thật khó chịu.”

“ Ừ.” Ôn Nhung phất tay một cái, lại ăn tiếp.

Đoạn Như Bích nhìn bộ dạng tham ăn của cô, bất đắc dĩ lắc đầu một cái, tự mình đến phòng tắm, Đoạn Như Bích tương đối chú trọng đến việc tắm, bật nhạc, ngâm mình trong bồn, đây là cách cô thư giản thần kinh, hôm nay cũng không ngoại lệ.

Bên này Ôn Nhung tham ăn vô cùng, ngay cả lá cũng không chừa lại, sau đó, hài lòng nằm vật xuống ghế sa lon, sờ bụng căng lên, cùng bảo bối trong bụng nói: “Cục cưng, thịt bò thật ngon đúng không? Cha con một mực không để cho chúng ta ăn, quả thực đáng ghét, đúng không?”

Trong bụng tiểu bảo bối rất an tĩnh, bất quá, lúc trước khi Ôn Nhung cùng đứa nhỏ trao đổi, bụng sẽ có chút phản ứng, giống như cảm giác được cô buồn hay vui. Cô và Lâm Tuyển thảo luận qua nhiều lần vấn đề con trai hay con gái, Lâm Tuyển luôn là không chút suy nghĩ liền nói tùy tiện, nam nữ đều tốt, Ôn Nhung cảm thấy sinh con gái tốt, đã có Lâm Tử Hào, đến lúc đó có con trai có con gái chẳng phải viên mãn, một hồi lại cảm thấy có con trai tốt, có hai đứa con trai rất uy phong.

Bởi vì muốn đem mong đợi kéo dài đến một khắc cuối cùng, bọn họ không đi kiểm tra giới tính đứa nhỏ, cho nên Ôn Nhung cũng không biết bảo bối là trai hay gái, nhưng theo biểu hiện tương đối nhẹ nhàng của đứa nhỏ, cô đoán sẽ là con gái.

“Cục cưng, sao không để ý tới mẹ?”

Vừa mới dứt lời, trong bụng một trận đau nhức truyền tới, Ôn Nhung suýt nữa từ trên ghế salon té xuống. Cô lấy lại bình tĩnh, cố gắng hô hấp thật sâu, sau một lát, cảm giác đau từ từ biến mất.

Chắc là đầy bụng, Ôn Nhung sờ trán, bị dọa đến đổ mồ hôi lạnh, tự trấn định bản thân.

Cô đỡ bụng đi tới cạnh bàn, rót ly nước ấm uống, lại quan sát, giống như không chuyện gì, Ôn Nhung lòng vẫn còn sợ hãi sờ bụng một chút, nhưng ngay khi cô buông lỏng một khắc, đau đớn lần nữa truyền tới, như muốn lấy mạng vậy, đau đến cô lăn lộn trên đất.

Lúc này, cô đột nhiên ý thức được có chuyện không ổn!

Cô sắp sinh rồi!

“Bích Bích!”

Ôn Nhung nằm trên đất hướng phòng tắm kêu la, nhưng bên trong Đoạn Như Bích đang hưởng thụ, căn bản không nghe thấy. Ôn Nhung đau đến chết đi sống lại, mặt trắng như quỷ, mồ hôi chảy như mưa, sớm có chuẩn bị tâm lý đau đẻ là địa ngục thảm thiết, nhưng đích thân trải qua cô mới hiểu được, gì mà địa ngục chứ, cô đã có thể thăng thiên.

Ôn Nhung ráng đi đến cửa phòng tắm đập mạnh cửa, hô to: “Bích Bích, cứu mạng!”

Đoạn Như Bích giống như nghe được giọng của Ôn Nhung, chỉ quàng khăn tắm đi ra, vừa mở cửa, nhất thời cả kinh thất sắc. Ôn Nhung nắm chân cô, ngẩng đầu lên, đã đau đến một câu nói cũng không nói được.

Đoạn Như Bích vội vàng ôm lấy Ôn Nhung: “Sắp... sắp sinh?”

Ôn Nhung dùng hết sức lực gật đầu một cái, sắc mặt trắng đến dọa người: “Mau, mau đưa tôi đến bệnh viện.”

“Được, bà chờ một chút.”

Đoạn Như Bích hóa thân thành nữ siêu nhân, tùy tiện nhặt lên hai bộ quần áo, cầm chìa khóa xe, đỡ Ôn Nhung đang muốn ra cửa, đột nhiên dừng lại: “Xong đời, xe tôi hôm nay đã mang đi sửa rồi!”

Ôn Nhung mới vừa cố một hơi đứng lên, nghe lời này, thiếu chút nữa bất tỉnh.

Đoạn Như Bích so với cô cũng không tốt hơn chỗ nào, mồ hôi lạnh đổ khắp người: “Không sao, chúng ta đi bắt xe, bà kiên nhẫn một chút.”

Ôn Nhung cũng coi là từng trải qua sóng to gió lớn, sức nhẫn nại siêu mạnh, dựa vào Đoạn Như Bích đi tới cửa tiểu khu, ngồi trên bồn hoa, cố gắng giữ sâu hô hấp, khi dạy học, cô từng nói qua, càng là thời điểm nguy hiểm càng phải tĩnh táo hơn.

Đoạn Như Bích ở đầu đường đón xe, nhưng hết lần này tới lần khác xe nào cũng có người, thật vất vả bắt chiếc kế trống, lái xe nghe muốn đưa phụ nữ có thai, nhìn lại Ôn Nhung mặt trắng bệch, lập tức từ chối nói phải thay ca.

“Đi mẹ anh giao ban, có tin hay không bà đây khiếu nại anh, để cho anh nửa đời sau không có cơm ăn!”

Đoạn Như Bích gấp đến độ lửa cháy lông mày, lúc này lên cơn giận dữ, nhéocổ áo tài xế không thả người. Nhưng tài xế kia sợ phiền toái chở phụ nữ có thai, sống chết không chịu.

“Bích Bích...”

Đoạn Như Bích ngẩng đầu, Ôn Nhung đã xanh cả mặt, cô dùng ngón tay chỉ xuống dưới người, Đoạn Như Bích thuận thế nhìn, trong bóng đêm không thấy rõ, giống như có chất lỏng nhỏ giọt xuống đất.

Thừa lúc Đoạn Như Bích phân tâm trong nháy mắt, tài xế kia đẩy cô ra, chân đạp ga chạy mất.

Đoạn Như Bích không rảnh mắng chửi người, chạy thật nhanh đến bên người Ôn Nhung, cầm bàn tay lạnh như băng, da đầu cũng nổ tung: “Bà sao rồi?”

“Chắc là... vỡ nước ối.” Nói xong, Ôn Nhung còn nặn ra một nụ cười khó coi muốn an ủi cô.

Họa không đến một lần!

Kêu xe cứu thương, hay là gọi điện thoại cho Lâm Tuyển?

Nhưng nước xa không cứu được lửa gần!

Vừa lúc đó, một chiếc xe khó khăn lắm đậu ở bên cạnh các cô, sau đó, người trên xe như thiên thần giá lâm, mang ánh sáng hy vọng đi đến trước mặt các cô.

Lâm Tuyển mặt đen thui, nhưng thấy Ôn Nhung lại đổi sang trắng, lại nhìn thấy máu đỏtrên đất, mặt cắt không còn giọt máu, không nói hai lời, ôm ngang cô lên, cẩn thận đặt cô ngồi ở ghế sau, sờ mái tóc ướt đẫm, cúi người hôn lên môi cô, nhìn chằm chằm vẻ mặt cô đang sợ hãi, trấn an nói: “Đừng sợ, có anh ở đây.”

Dọc theo đường đi, Lâm Tuyển vượt qua vô số xe, vượt tất cả đèn đỏ, thần tốc chạy tới bệnh viện.

Bọn họ thật ra đã sớm đặt phòng VIP ở bệnh viện, nhưng không nghĩ tới Ôn Nhung lại sinh non, bác sĩ cũng ứng phó không kịp, vội vã chạy tới, lập tức đem Ôn Nhung đưa vào phòng sinh.

“Nhung Nhung, không sao, hít sâu vào.” Lâm Tuyển nắm tay Ôn Nhung, giống như muốn đem sức lực toàn thân truyền sang cho cô.

“Đau...” Ôn Nhung đau đến tầm mắt đều mơ hồ, chỉ có hết sức cầm tay anh, mới xác nhận anh đang ở bên người cô.

“Mọi chuyện sẽ tốt thôi, tin tưởng anh, cục cưng chúng ta phải ra đời. Nếu như không chịu nổi thì cắn anh.”

Lâm Tuyển thấy Ôn Nhung biểu tình yếu ớt như vậy, hận không thể thay cô chịu đựng, cô gái này khi trẻ tuổi bởi vì anh chịu một lần đau không đáng có, bây giờ lại vì anh lại chịu đựng thêm một lần đau đến khắc cốt ghi tâm.

Anh đi theo vào phòng sinh, Đoạn Như Bích ngây ngô ở ngoài cửa đứng ngồi không yên.

Sau năm giờ, tâm như lửa đốt.

Đoạn trí nhớ này Ôn Nhung vừa hỗn loạn vừa rõ ràng, loạn là cô không biết thời gian địa điểm, rõ ràng là đau đớn cả đời khó quên, Lâm Tuyển một mực nắm tay cô, ở bên tai bảo cô cố gắng lên, thật sự cô đã đem khí lực ra dùng hết, cô thề cô có thể lật một tòa nhà, nhưng lại không sinh được. Trạng thái này không biết giằng co bao lâu, bác sĩ thậm chí định cho cô sinh mổ. Đột nhiên, bên tai cô truyền tới một tiếng thét kinh hãi, ngay sau đó, tiếng khóc vang dội khắp căn phòng.

“Sinh rồi! Là con trai!”

“Nhung Nhung, là con trai.”

Thanh âm Lâm Tuyển mừng không kể xiết, mang theo chút run rẩy, Ôn Nhung dùng chút sức lực cuối cùng, nghiêng đầu nhìn về phía đứa nhỏ trong tay Lâm Tuyển, thật xấu xí... Sau đó, nghiêng đầu một cái, bất tỉnh nhân sự.

Nghe nói vì chuyện này Đoạn Như Bích bị Lâm Tuyển nắm được đuôi, bất đắc dĩ trở thành mẹ nuôi tiểu công tử Lâm gia, gánh hết việc trông nom cậu nhỏ, quan trọng nhất là miễn phí, không oán không hận, nhưng hễ có một chút phản kháng, Lâm Tuyển liền lạnh lùng ném tới một câu: “Là ai cho Nhung Nhung ăn lẩu bò?”

“...”

Dĩ nhiên, Ôn Nhung cũng không dễ dàng trốn thoát trách nhiệm như vậy, thấy cô mới vừa sinh con xong, cần tĩnh dưỡng, Lâm Tuyển đem chuyện này dời lại một tháng, nhưng trí nhớ người đàn ông này tốt khiến Ôn Nhung phải ghen tị, chờ Ôn Nhung tròn tháng, anh liền không khách khí dạy dỗ… Dạy dỗ phải dứt khoát.

“Biết sai chưa?”

“Biết sai rồi.”

“Sai ở chỗ nào?”

“Không nên ăn lẩu bò.”

Xem ra lẩu bò sau này tuyệt không có khả năng lại vào nhà bọn họ.

“Gì nữa?”

“Gì nữa?” Ôn Nhung mê mang.

Lâm Tuyển híp cặp mắt đào hoa lại, nguy hiểm nó: “Em còn chưa nghĩ ra?”

“... Cái gì?” Ôn Nhung nuốt ngụm nước miếng, lui về phía sau.

“Tại sao đầu tiên không gọi cho anh! Nếu không phải đúng lúc anh đưa quần áo cho em, em và con sẽ ra sao đây?”

Ôn Nhung kêu oan: “Lúc ấy đau đến chết đi sống lại, làm sao có thời gian gọi điện cho anh.”

Lâm Tuyển từng bước ép sát, đem Ôn Nhung ôm chặt vào trong ngực: “Lý do không hợp lý, phải phạt.”

Ôn Nhung khẩn trương đến đổ mồ hôi: “Anh muốn làm gì?”

Lâm Tuyển biểu tình trầm xuống, chợt nhanh chóng hôn lên môi Ôn Nhung, sau đó lập tức làm sâu nụ hôn này, khiến Ôn Tiểu Nhung không phân được nam bắc.

Lâm Tuyển thoáng rời đi chút, ở bên tai cô nói nhỏ: “Gả cho anh.”

“...”

Nếu không phải Ôn Tiểu Nhung ý chí mạnh mẽ, thiếu chút nữa thì trúng chiêu, cô nghiêng người, lui qua một bên, cười nói: “Chiêu này vô dụng, em không đồng ý.”

Cộng thêm lần này, mười chín lần trước khi cô đang mang thai, tổng cộng hai mươi lần, Lâm Tuyển cơ hồ một tháng cầu hôn hai lần, hơn nữa mỗi lần cũng bất ngờ, khi cô chưa kịp chuẩn bị, ví như khi đi trên đường, đột nhiên nói, hôm nay khí trời tốt, kết hôn đi, hoặc là sáng sớm khi cô còn chưa ngủ tỉnh, quấn cô nói, đồng ý gả cho anh, sẽ để cho em ngủ tiếp. Cũng may, Ôn Nhung không bị trúng chiêu.

Thủ đoạn Lâm Tuyển ép cưới hoàn toàn có thể viết thành một bộ sử kí ép cưới bảo điển.

Lâm Tuyển chống cằm, thở dài, Ôn Nhung cho là anh còn có chiêu sau, ai ngờ anh đi tới trước giường cục cưng nói: “Chúng ta đặt tên gì cho con đây?”

Lúc trước bọn họ cũng nghĩ đến rất nhiều tên, Lâm Tuyển đều cảm thấy không hài lòng, Ôn Nhung cảm thấy không cần thiết phải quan trọng hóa như vậy, nhưng cha đứa nhỏ quá nghiêm túc, cô cũng không có biện pháp.

Ôn Nhung tò mò: “Anh nghĩ nên đặt tên gì?”

“Lâm Hảo.”

“...”

Ôn Nhung đợi nửa ngày, mới xác định chính là Lâm Hảo, cái tên này rất bình thường không có gì lạ, không thể sánh với những cái tên ý tứ sâu xa trước kia.

Ôn Nhung nghẹo đầu nói: “Tên này, không bằng đặt Lâm Tuấn là được rồi.”

Nhưng Lâm Tuyển đối với cái tên này hài lòng vô cùng, giọng điệu kiên định: “Đặt là Lâm Hảo đi.” Anh chọc chọc khuôn mặt mềm mại mập mạp của con trai, cười nói, “Nếu em không chịu, vậy thì ngày nào anh cũng sẽ gọi, một ngày nào đó, em sẽ bằng lòng thôi.”

Hắn nghiêng mặt sang bên, ánh mắt xa xa nhìn về phía Ôn Nhung, đó là ánh mắt của một con hồ ly, Ôn Nhung khóc không ra nước mắt.
Bình Luận (0)
Comment