Gặp Thần (Cùng Cử Quốc Triều Bái Thần Quân Quan Tuyên)

Chương 4



Chuyển ngữ: Trầm Yên
.............................................!
Thành Nghiệp Dương tuy không phải tiên môn nhưng vẫn có người yêu thích Tiên thuật, những người này cùng với một vị nghe nói là Tiên trưởng từng học thuật ở Tiên môn tập hợp thành một đoàn thể trao đổi, xây dựng tòa Tiên Thuật Quán.

Muốn gia nhập cũng không khó, chỉ cần nộp tiền là được.
Sở Tê hỏi thăm mấy ngày mới biết được nơi như vậy, nghe nói Sở Ký cũng là một học viên trong đó.

Khi vào tới nơi mới thấy khác rất nhiều so với tưởng tượng của hắn.

Trong đó không có người đằng vân giá vũ bay tới bay lui, phần lớn đều đang ngồi khoanh chân hít vào thở ra đều đều, không biết là đang tỉnh hay đang ngủ.

Sở Tê lo gặp người quen, chọn riêng cho mình một căn phòng nhỏ, ôm mấy quyển sách đi vào nghiên cứu.

Nơi này cũng có lão sư chuyên môn hướng dẫn Tiên thuật, nhưng thu phí rất cao, người nào muốn thỉnh giáo đều phải châm chước túi tiền bản thân một chút.

Sở Tê tìm một cuốn điển tịch về phương pháp quy nạp hơi thở, phát hiện sách này viết vậy mà gần như tương tự với phương pháp hít thở để nửa tháng không cần ăn cơm mà hắn luyện được khi còn ở nơi hoang dã lúc trước.

Chẳng qua cũng chỉ như thế.

Nghĩ vậy, hắn tỉnh táo ném nó sang một bên.

Những cuốn sách còn lại viết về ít bùa chú trận pháp, ví dụ như định thân, đốt lửa,...!linh tinh gì đấy.

Thứ này chỉ cần dùng chu sa chứa linh lực vẽ thẳng lên lá bùa là được.

Sở Tê lấy một lá hỏa phù, vung tay lên, lá bùa bay đi, khi gần chạm tới khung cửa bỗng nhiên bốc cháy.

Sở Tê không kịp đề phòng, vội vàng nhảy dựng lên định chụp lấy, nhưng nửa cánh cửa kia đã nhanh chóng cháy rụi.

Tiếng động lập tức hấp dẫn sự chú ý của những người khác, Sở Tê siết chặt ngón tay theo bản năng, ánh mắt lướt qua cửa ra, thầm nghĩ việc này chỉ sợ không phù hợp lắm.

Nơi đây nếu đã dựng quán thì chắc chắn sẽ có người tài ba, tuyệt đối không thể lấy cứng đấu cứng.

Chợt nghe có người hô to một tiếng: "Tuyệt!"
Xung quanh đều là tiếng chúc mừng rộn rã vang dội.


"Huynh đài luyện bao lâu rồi?"
"Làm sao thành công được thế? Có thể dẫn dắt tiểu đệ một lần không?"
"Hình như là người mới tới, ta chưa gặp hắn bao giờ."
"Vừa mới tới mà đã có thể học được như vậy?! Có phải trước kia huynh đài từng học rồi hay không? Ta thấy huynh đài quả là căn cốt bất phàm.

Mau đi mời Lưu Tiên trưởng! Gần đây không phải ngài ấy muốn nhận đồ đệ hay sao?"
"Xin hỏi cao danh quý tánh huynh đài là gì? Tại hạ họ Doãn tên Ninh, chúng ta làm bằng hữu được không?"
Người muốn giao lưu làm quen với hắn càng ngày càng nhiều, cực kỳ giống những huynh muội trong cung tới bái phỏng hắn năm đó.

Sở Tê cứng đờ mặt, cẩn thận lui về phía sau.

Một ông lão nhanh chóng chạy tới, người xung quanh vội vàng dạt ra nhường vị trí, ông lão kia nhìn Sở Tê bằng vẻ mặt ngạc nhiên xen lẫn vui mừng, hiếu kỳ hỏi: "Vị tiểu công tử này có thể tháo mũ sa xuống, để lão nhân gia ta được thấy dung mạo không?"
Quả nhiên không thể yên lòng với ý tốt!
Cửa ra đã bị chắn kín, Sở Tê không chút do dự cầm sách lên, trực tiếp phá tung cửa sổ mạn sau, tung mình nhảy lên một cây cổ thụ gần đó, nhanh chóng biến mất không còn bóng dáng.

Lưu Tiên trưởng vội lao tới trước cửa sổ: "Tiểu hữu vì cớ gì phải tháo chạy?! Lão phu hoàn toàn không có ác ý mà!!"
Mọi người phía sau ông ta cũng hai mặt nhìn nhau.

Mãi cho đến khi một công tử mặc cẩm y phe phẩy cây quạt chậm rãi đi tới, tò mò hỏi: "Sao mọi người đều tụ tập ở đây vậy? Tiên trưởng sao thế?"
Lưu Tiên trưởng nhìn cành cây đong đưa kia lưu luyến không thôi, thở dài nói: "Hôm nay có một tiểu công tử mới vào quán, vậy mà chỉ trong nửa canh giờ đã học được cách dùng hỏa phù."
Lưu Tiên trưởng tiếc nuối xoay người, nhìn thấy khuôn mặt công tử cẩm y kia mới hoàn hồn, khom người nói: "Ngũ Điện hạ."
Sở Ký rất ngạc nhiên.

Hắn ta là người học thành công cách dùng bùa chú trong thời gian ngắn nhất tại Tiên Thuật Quán nghiệp dư này, nhưng cũng phải mất gần một năm.

Trên đời thật sự có người học được chỉ trong nửa canh giờ thôi sao? Nghe qua thật sự hơi bị vớ vẩn: "Ồ? Chẳng lẽ do trước đó hắn đã từng học qua ở nơi khác?"
Lưu Tiên trưởng cầm lấy một quyển sách Sở Tê chưa kịp mang đi, chính là phương pháp điều tiết hơi thở kia, nói: "Nếu học qua rồi sẽ không đọc loại sách nhập môn này."
"Tên của hắn là gì?"
Lưu Tiên trưởng dẫn hắn ta đi xem thử bản đăng ký, nói: "Thất......!Thất Nha?"
Sở Ký: "?"
Đây là tên kiểu gì vậy?
Sở Tê rời khỏi Tiên quán một lúc lại lần nữa vòng trở về khách điếm, lần này hắn cẩn thận hơn rất nhiều, thời điểm luyện tập không tiếp tục ném loạn nữa.

Tiên thuật này sợ rằng không phải trận pháp cấp nhập môn.

Sở Tê chọn mấy thuật định thân phong thần, vào trong núi luyện tập với động vật, rất hiệu quả.

Quả thực vô cùng đơn giản.

Ngày xuân tới, chồi non đâm chồi nảy lộc trên những cành cây khô màu xám, băng tuyết tan ra thành dòng suối nhỏ, róc rách chảy xuống vách núi.

Sau khi Sở Tê học tạm ổn rồi, hắn vẫn không xuống núi mà nằm vùng bên bờ vực.

Nhưng chưa một lần gặp lại vị Thần quân kia.

Có điều hắn không tiếp tục ở trong lều trại lung lay sắp đổ kia nữa, mà hắn tìm cho mình một sơn động khô ráo.

Một buổi tối đầu tháng hai, Sở Tê tự nướng một con gà rừng cho mình.

Khi đang vui vẻ ăn thì chợt thấy một luồng ánh sáng trắng tựa sao băng rơi thẳng xuống.

Tiếng nổ ầm vang làm chấn động khắp khu rừng, chim chóc bay tán loạn.

Sở Tê cầm gà nướng, dựng tai nghe ngóng.

Như phát hiện ra điều gì, hắn lập tức bật dậy lao thẳng về nơi bắt nguồn của tiếng động.

Từ xa xa, hắn nhìn thấy một người bạch y như sương đang ngồi dưới tàng cây.

Sở Tê len lén vòng về phía trước y, nấp sau thân cây thăm dò, trông thấy sắc mặt đối phương tái nhợt, bên môi dính máu tươi.

Bị thương.

Dựa vào hàng động điều tức ngay tại chỗ này, có thể nhận ra y bị thương không nhẹ.

Đối đầu với người có gương mặt như Tư Phương, ai có thể nỡ lòng xuống tay được? Các thần tiên khác đều kiêu ngạo như vậy sao?
Không nghĩ ra, Sở Tê nhanh chóng ném ý nghĩ này ra sau đầu.

Thật ra Thần quân Tư Phương bị thương đối với hắn lại là một chuyện tốt.

Lần trước y còn khỏe khoắn mạnh mẽ hắn không bắt được.


Hôm nay có thể nói là ông trời mở bắt, cho hắn bắt gặp con phượng hoàng gặp nạn này.

Thần quân nhắm chặt hai mắt, vẫn không nhúc nhích, khuôn mặt bởi vì quá tái nhợt mà hiện ra vài phần mỹ cảm yếu ớt.

Sở Tê nhẹ tay nhẹ chân tiến lên, cẩn thận ngồi xổm xuống, thử vươn tay sờ mặt y.

Mày kiếm hơi chau lại, nam nhân bỗng nhiên ngước mắt, ánh mắt tựa lưỡi dao sắc bén xông thẳng đến.

Tay Sở Tê hơi khựng lại rồi dè dặt thu về.

Hắn cầm gà nướng lên, ôn tồn nói: "Người có muốn ăn chút gì không?"
"Không cần."
Vẫn là giọng điệu và vẻ mặt xa cách người ta ngàn dặm kia.

Có vẻ vì đang bị thương nên giọng y hơi uể oải ủ rũ: "Cách xa ta một chút."
Không đứng dậy đi luôn, cũng không đẩy thẳng ra, chỉ dùng lời nói xua đuổi, chứng tỏ một là thân thể y không cách nào nhúc nhích, hai là ý định đuổi hắn đi không quá mãnh liệt.

Nhưng từ vẻ mặt của y, hắn nhìn ra được người nọ không thể đứng lên.

Sở Tê khẽ cười, không vì y xua đuổi mà tức giận, giọng điệu vẫn chứa ý lấy lòng như cũ, nhìn qua vô cùng lương thiện: "Phụ huynh nhà ta đều cực kỳ sùng bái Thần quân, ngày lễ ngày tết luôn bái tế, ta cũng nghe Kính Thần Huấn mỗi ngày, sớm đã là tín đồ trung thành của ngài."
Sở Tê có một đôi mắt cực kỳ xinh đẹp.

Kể cả trên mặt có mười mấy vết thương ngang dọc, cũng không giấu nổi ánh mắt trong trẻo sạch sẽ như nước.

Thời điểm hắn nghiêm túc nói chuyện, người ta rất khó phân biệt rõ thật giả.

Nhưng Thần quân Tư Phương bảo vệ Nam Đường nhiều năm như vậy, hiển nhiên sẽ không bởi vì lời tâm sự của một tín đồ mà báo đáp chờ mong của người đó.

Y vẫn lạnh nhạt nói: "Vậy hãy nghe lời ta, mau rời khỏi nơi này đi."
"Trong rừng có rất nhiều sài lang quẩn quanh, vết thương ngài nghiêm trọng như vậy, sao ta yên tâm đi được?" Sở Tê xung phong nhận việc: "Ta canh ở đây cho ngài, chờ ngài có thể cử động rồi sẽ đi."
Hắn chân thành thể hiện sự kiên quyết của mình, không cho Tư Phương lấy một cơ hội từ chối.

Nam nhân nhìn hắn một lát, thấy hắn đi vài bước, ngồi xuống một nơi rất xa, thật sự không hề quấy rầy chính mình, thầm nghĩ: Nam Đường dù sao cũng là địa bàn của mình, sự trung thành của tín đồ này dường như không phải giả, vì vậy liền hoàn toàn buông lỏng cảnh giác, tiếp tục vận công chữa thương.

Sở Tê ngồi dựa lưng lên thân cây, lực chú ý lại chưa từng rời khỏi người y.

Lời hắn nói có ý thử.

Câu Chờ ngài có thể cử động rồi sẽ đi" là để xác định xem y có thể cử động thật hay không, cũng để y buông cảnh giác.

Hắn ăn gà nướng trong tay.

Suốt quá trình đó Thần quân Tư Phương vẫn không hề nhúc nhích.

Sở Tê nhấm nuốt đồ ăn, sau khi quan sát một lát, hắn vứt thanh xiên gà nướng đi, lau miệng rồi đứng dậy đi tới.

Lúc này hắn đã to gan hơn nhiều, đi thẳng tới trước mặt Tư Phương, nhưng đối phương lại không có bất kỳ phản ứng gì.

Quả nhiên y thật sự không thể cử động, hoặc là hoàn toàn yên tâm về hắn.

Kể ra cũng lạ, nếu Thần quân này có bản lĩnh thật thì vì sao ngay từ đầu đã phải cảnh giác với một phàm nhân như hắn chứ?
Sở Tê đi tới phía sau y, lấy Định Thân Phù mình đã vẽ xong xuôi ra, đập thẳng lên lưng y.

Thân thể Tư Phương hơi chấn động, linh lực vốn đang vận chuyển theo quy luật đột ngột bị quấy nhiễu, y ngạc nhiên ngước mắt lên.

Còn chưa hết, Sở Tê sợ một lá bùa không chế ngự được y, lại tiếp tục đập thêm bốn lá nữa.

Nội tức bị cản trở tắc nghẽn, khí huyết trong lồng ngực Tư Phương dâng cuồn cuộn, thân thể không chịu kiểm soát mà gập xuống, y phun ra một ngụm máu tươi.

Y vẫn hơi mờ mịt, nghĩ kiểu gì cũng không ngờ được mình lại rơi vào bẫy của một phàm nhân.

Nhưng hiện tại từ cổ y trở xuống, mỗi tấc da thịt đều như bị đóng băng, ngay cả tay cũng không thể động đậy.

Phàm nhân một lần nữa vòng trở về trước mặt y, nhẹ nhàng đỡ y lên, ánh mắt Tư Phương lạnh căm: "Ngươi......"
Bờ môi của y bị một ngón tay đè lên.

Sở Tê ngăn y nói chuyện, sau đó xoay người khom lưng, dùng một tay đỡ cõng y lên.

Khung xương hắn tinh tế, trên người lại không có nổi hai lạng thịt, lưng cứng đến cộm người, nhưng hắn lại rất khỏe, đi đứng cũng cực kỳ linh hoạt.

Kể cả có như thế, hơi thở của hắn vẫn nhanh chóng trở nên dồn dập.


Vị Thần quân này nặng hơn tưởng tượng của hắn rất nhiều.

Hắn đưa chiến lợi phẩm của mình tới một sơn động, bỗng nhiên buông lỏng cánh tay, chiến lợi phẩm lập tức ngã xuống đất.

Sở Tê thở hổn hển quay người lại.

Thần quân Tư Phương nằm úp mặt xuống đất, Sở Tê điều tiết hơi thở một lát mới duỗi tay túm chặt cánh tay y, dùng sức kéo người vào, đặt dựa lên vách động.

Trên mặt Thần quân Tư Phương không có bất kỳ cảm xúc nào, nhưng khuôn mặt tuấn tú hết trắng lại xanh đã tiết lộ nội tâm không thể bình tĩnh của y lúc này.

Vết máu nơi khóe miệng y còn chưa khô, bạch y ngấm nước bùn, mặt cũng dính than chì.

Sở Tê nhìn y một lát, bỗng nhiên cảm thấy đây vẫn là Thần quân Tư Phương cao cao tại thượng lúc trước ư? Thậm chí còn bắt đầu nghi ngờ liệu có ai lén thay đổi người trên lưng hắn hay không.

Hắn chần chờ một lát, đầu tiên đặt y ngay ngắn như búp bê, sau đó vươn tay tới chỉnh lại góc áo bị nhăn của y.

Hắn đã ở trong sơn động mấy ngày, nồi niêu gáo bồn đầy đủ, hơn nữa còn rất đẹp rất tinh xảo, khác xa hoàn toàn sơn động đơn sơ này.

Sở Tê đi múc nước, khi trở về thì dùng khăn lông lau mặt cho y.

Ánh mắt Tư Phương lạnh như hàn băng, giọng nói ẩn chứa chút ý chất vấn: "Ngươi muốn làm gì?"
Sở Tê nghiêm túc lau khô mặt cho y, giống như đang chà lau một món trang sức bằng ngọc tinh xảo.

Chờ đến khi bùn hôi bị lau hết, tướng mạo Thần quân Tư Phương trở về như cũ, hắn mới tin tưởng đây chính là đại bảo bối mình cõng về kia.

Hắn đỡ lấy phát quan đã nghiêng rơi trên đầu Tư Phương.

Búi tóc y rời rạc, vài sợi tóc rũ xuống thái dương, Sở Tê nhấc tay vén lên sau mang tai cho y, đôi mắt không hề chớp, cẩn thận chỉnh trang cho y.

Tựa như đang chỉnh trang một món bảo bối trên đời.

Trong mắt chứa đựng sự tò mò xen lẫn hài lòng.

"Không làm gì cả." Sở Tê vươn tay sờ lên khuôn mặt y, cảm xúc bóng loáng tinh tế, không khỏi nhẹ nhàng cọ cọ.

Tư Phương dần phát hiện ra điều gì đó, môi hơi mấp máy: "Tiểu hữu......"
"Ta tên Sở Tê." Sở Tê di chuyển bàn tay, lòng bàn tay mềm mại nắm lấy vành tai y.

Cơ thể Tư Phương càng cứng đờ, y trầm giọng: "Sở Tê, ngươi biết mình đang làm gì không?"
"Biết." Làn da của Tư Phương thật sự quá mịn màng, tâm trạng Sở Tê rất tốt, vui vẻ nói: "Ta đang xúc phạm thần linh."
Không lấy làm hổ thẹn, ngược lại còn cho rằng đây là vinh dự, lấy làm tự hào, đắc chí.

Khuôn mặt của Thần quân sa sầm xuống.

Nếu y có thể động đậy, chắc chắn sẽ không chút do dự băm tay Sở Tê ra.

Bàn tay kia xoa tới xoa lui trên tai y mãi, Thần quân khẽ nghiến răng, cảnh cáo: "Dừng ở đây, ta có thể giữ cho ngươi một mạng."
Sở Tê chớp chớp mắt, nụ cười bỗng càng trở nên rạng rỡ hơn.

Hắn như một chú mèo hoa lao thẳng tới, gương mặt ghé sát lại gần.

Khuôn mặt tuấn tú của Thần quân hơi hoảng hốt, đầu chợt ngả về sau tựa lên vách tường, cổ rướn thẳng.

Gương mặt của Sở Tê gần trong gang tấc, lúc này, vết sẹo trên mặt hắn lại như biến mất, lọt vào tầm mắt chỉ còn vầng trán cao, sống mũi cao thẳng và ánh mắt trong sáng.

"Ta muốn mạng làm gì?" Hô hấp giao hòa, đôi bàn tay gầy mảnh khảnh đặt lên bả vai Tư Phương, Sở Tê nghiêm túc nhìn thẳng vào hắn, giọng nói nhẹ nhàng: "Ta muốn ngươi."
Âm cuối kết thúc tại nơi giao nhau giữa hai cánh môi..


Bình Luận (0)
Comment