Gặp Thần (Cùng Cử Quốc Triều Bái Thần Quân Quan Tuyên)

Chương 42



Sở Tê không ngờ y sẽ đến.Ở trong tưởng tượng của hắn, tỉ lệ a nương sống dậy từ cõi chết còn lớn hơn tỉ lệ Thần quân sẽ đến.Hắn đau quá, đau do bỏng khác hoàn toàn những cơn đau khác, thậm chí còn đau hơn cả khoét mắt.

Cơn đau này không phải trong nháy mắt, mà không ngừng...!không ngừng...!tăng lên theo thời gian, đau đớn dồn dập tăng thêm.Dưới tình huống không đủ năng lực phản kháng, thói quen của hắn chính là bỏ chạy trối chết, nhưng lúc này thân thể lại hoàn toàn không nghe điều khiển, mỗi tấc da bị lửa đốt tổn thương đều đang khàn khàn kêu lên đau đớn, kêu đến nỗi hắn chỉ có thể run rẩy một cách vô ích.Thần quân nhè nhẹ nâng hắn lên, không dám đụng vào: "Sư phụ đưa em về nhà...!được không?""Được." Sở Tê chậm rãi ngẩng đầu lên.

Trí nhớ của hắn vô cùng tốt, thị lực cũng cực kỳ tốt, tại nơi ánh lửa chiếu sáng như ban ngày này, hắn có thể thu hết rõ ràng khuôn mặt của từng người vào nơi đáy mắt.Hắn vốn là một người có thù tất báo.

Mỗi khi bị bắt nạt đều không nghĩ xem vì sao đối phương lại bắt nạt mình, cũng không để bụng vì sao họ bắt nạt mình.

Nếu bị bắt nạt thì tìm một cơ hội bắt nạt lại là được.Tương tự như vậy, nếu có người muốn giết hắn, vậy thì tìm cơ hội giết ngược đối phương thôi, kể cả có là một tập thể cũng thế.Giết rồi sẽ không bị bắt nạt nữa.Hắn được Thần quân nhẹ nhàng bế lên.


Lúc bế dậy cũng đau, bởi vì rất nhiều chỗ trên người đều bị bỏng, không đỏ thì đen, nối nhau thành một mảng.Nhưng cái ôm của Thần quân hết sức dịu dàng, giúp hắn có thể rút thời gian ra nhớ kỹ rất nhiều người.Rất nhiều người tại thời khắc Thần quân giáng xuống đã lập tức quỳ rạp, bao gồm cả Hoàng hậu vừa bị đốt cháy tóc và Thiên tử tự mình châm lửa.Đa số mọi người đều hoang mang hoảng sợ, nhưng Sở Tê phát hiện có vài người, ví dụ như cô bé ban đầu nói đỡ cho hắn kia, trên mặt thoáng lộ sự vui mừng, tựa hồ cảm thấy may mắn vì hắn sống sót sau tai nạn.Cùng với việc không quan tâm vì sao người ta lại bắt nạt mình, hắn cũng không quan tâm vì sao lại có người không mong hắn chết.

Hắn chỉ biết, có những người đáng chết, lại có những người tồn tại dường như cũng rất thuận mắt."Thần...!Thần quân..."Giọng Thiên tử run rẩy.

Sở Tê nghiêng đầu, nhìn cơ thể đang run bần bật của ông ta.

Hắn nghĩ: Nếu giờ phút này phụ hoàng quỳ xuống trước bản thân mình, sợ hãi chính mình, vậy ắt phải cực kỳ sảng khoái."Ta cho rằng sau khi trải qua sự kiện đồ cung kia, ngươi sẽ nghĩ lại." Giọng sư phụ vẫn dễ nghe như vậy: "Ngươi vì vương quyền mà dẫn họa hạn hán tới trên người Tiêu phi để an ủi vạn dân.

Xưa nay bản tôn không khỏi chuyện đời, khi biết đã không thể vãn hồi, cố ép xuống không đề cập tới."Hình như sư phụ...!đang nói giúp cho a nương.Nói giúp cho a nương trước mặt nhiều người như vậy.Sở Tê ngẩng mặt nhìn chiếc cằm tuấn dật của y, vẻ mặt hắn ngạc nhiên, nhưng không ngại tặng y ánh mắt chờ mong và khen ngợi."Hổ dữ không ăn thịt con, huống hồ ngươi còn là vua của một nước, là gương tốt cho vạn dân.

Vậy mà ngươi lại có thể vì vương quyền của mình mà liên tục sử dụng những thủ đoạn giống nhau, một lần với nữ nhân của mình, một lần với đứa con của mình." Giọng Thần quân từ đau thương khôn xiết trở thành phẫn nộ: "Những thủ đoạn này là đạo trị quốc của ngươi sao?!""Nếu đã tới nước chỉ có hy sinh phụ nữ và trẻ em mới quản lý tốt được một quốc gia...!thì Nam Đường giữ lại Thiên tử như ngươi còn tác dụng gì?!"Một tia sét đột ngột xẹt qua màn trời, tia sét sáng hơn cả ánh lửa, cùng với lời trách cứ của y cuồn cuộn đánh quẹt qua tai mọi người.

Tất cả con cháu Hoàng thất đều xanh mặt, Thiên tử càng muốn ngất xỉu: "Là...!là do dân chúng ồn ào, nói Sở Tê làm hại Thần quân, nhất quyết muốn trẫm phải ra mặt...""Thân là Thiên tử mà tai không thính mắt không sáng, không thể phân biệt rõ đúng sai thật giả...!Bản tôn thật là coi trọng ngươi."Tiếng sấm cuồn cuộn, Sở Tê ngẩng đầu, tia chớp to như thùng nước kia giáng thẳng xuống chính giữa đỉnh núi cách đó không xa.Trong đám người vang lên tiếng hô sợ hãi."Đám ngu dân các ngươi, dám cả gan làm tổn thương người ta yêu, từ hôm nay bắt đầu mưa mười ngày, trừng phạt theo lệnh trời." Cùng với một tia sét giáng xuống, bóng dáng bạch y thoáng trở nên cao vời vợi, ngữ điệu ẩn chứa thần uy hiển hách, nặng nề nện vào lòng từng người: "Sinh tử có mệnh, tự giải quyết cho tốt."Mưa to nói trút xuống là trút xuống, dồn dập không ngớt, xối lên y phục của vô số người.Khắp Tế đàn tràn ngập tiếng khóc lóc thảm thiết cầu xin.Bỗng nhiên, không biết ai la to một câu: "Thần nói lão ta không xứng làm quân vương!""Sở thị không xứng làm vương!""Lão ta mới là người chọc giận Thần quân! Giết lão ta! Giết Cảnh đế!!!"Dân chúng, quan binh và vương công quý tộc loạn thành một mớ hỗn độn, trình diễn một trò cười vô cùng khôi hài trong màn mưa.Không chỉ mình hắn không hiểu nổi, Vô Vọng dõi theo đằng xa thấy vậy cũng vội vã tiến lên: "Ý này của Thần quân là sao? Ngài thật sự muốn lật đổ Nam Đường ư? Ngôi vị Hoàng đế trên thế gian thay đổi, ắt sẽ dẫn đến thế cục máu chảy thành sông."Thần quân không nói một lời.Vô Vọng nói tiếp: "Vừa nãy ngài ngăn cản bọn họ là được rồi, hiện giờ tùy tiện nhúng tay vào chuyện nhân gian, chỉ sợ sẽ gây tổn hại đến tu vi.""Tư Phương khắc ghi ý tốt của Tiên trưởng." Thần quân nói: "Ta muốn đưa Tiểu Thất về kiểm tra vết thương đã."Thanh Thủy vội vàng đuổi kịp, hắn ta vẫn rơi vào trong mớ hỗn độn, lòng rối như tơ vò, không tài nào nhớ rõ Sở Tê bị mang ra khỏi Thần điện khi nào.Sở Tê được nhẹ nhàng đặt lên giường.

Hắn lại khẽ run, trên mặt đã không còn màu máu, nhưng ánh mắt vẫn trong trẻo tựa một mặt gương, phản chiếu gương mặt của Thần quân."Đừng sợ...!ta sẽ chữa khỏi cho em, nhé?"Sở Tê gật đầu.Ánh mắt Thần quân dừng trên tay hắn.

Cổ tay trắng nõn giờ đã bị đốt đến đỏ bừng, bởi vì vừa rồi bị dính một mảng da vào tay áo y nên trên cổ tay lúc này đã lộ ra thịt đỏ hồng.Thần quân chỉ nhìn thoáng qua liền dời tầm mắt, nói: "Đau chỗ nào hãy nói với sư phụ.""Đau chân."Thanh Thủy nhìn theo tầm mắt Thần quân, cả cơ thể bỗng chấn động, hốt hoảng cúi đầu.Đó là nơi bị thiêu đầu tiên, máu thịt đỏ au xen lẫn trong làn da cháy đen, nửa bên ngón chân đã lộ ra xương cốt, toàn bộ mặt chân gồ ghề, các đốm đen ngưng kết thành từng mảng từng mảng, nhìn thôi đã thấy ghê người."Thanh Thủy." Thần quân lên tiếng: "Để Tiên trưởng dẫn theo ngươi, đi mời Khô Hoằng."Thanh Thủy không dám chậm trễ, đang định xoay người, Thần quân lại bỗng duỗi tay, một trường đao sắc bén tản ra ánh sáng vàng ròng bay lơ lửng giữa không trung.Hắn ta ngơ ngác nhìn."Đây là đao Đồ Thần, thuộc sở hữu của Tư Đạo, trong thiên địa chỉ có một thanh này, đao linh thần uy khó lường, nếu trên đường có người dám cản, ngươi hãy lấy đao này tử hình tại chỗ."Y vừa dứt lời, trên đao lập tức chiếu ra bóng dáng nho nhỏ của một nữ tử y phục đẹp đẽ quý giá, ngữ điệu y lãnh khốc: "Thất thần gì nữa, Thiên...!Thần tôn có lệnh, còn không mau đi?"Thanh Thủy vội vàng nâng đôi tay nhận lấy.Đao linh hiếm dịp được thả ra, đang định chơi trò oai phong thì chợt thấy sống lưng lạnh toát, khi ngoảnh lại đúng lúc đối diện với một ánh mắt tham lam, lập tức kinh hoàng.

Tầm mắt Sở Tê thẳng băng, mãi đến khi Thanh Thủy cầm đao ra khỏi cửa mới lưu luyến không rời, thôi không nhìn nữa.Thần quân đã đứng dậy đi lấy thuốc.


Y có thể chữa khỏi vài vết thương nhỏ bên ngoài, nhưng bị thần thức hạn chế kiểm soát nên không thể khiến thịt mọc lại trên xương trắng.Nửa bên xương ngón chân của Sở Tê đã lộ ra ngoài, ánh mắt di chuyển theo bóng dáng y, nói: "Sư phụ, ta váng đầu."Bị thương nặng tới mức này mà không choáng váng mới kỳ quái.

Thần quân nói: "Em chờ một lát.

Ta thoa thuốc cho em rồi thay bộ quần áo khác."Sở Tê chớp mắt thật mạnh hai cái, nghe lời gật đâu, nói: "Sư phụ còn thuốc giảm đau không? Ta đau lắm luôn."Giọng nói của hắn hàm chứa biên độ run rẩy rất nhỏ, là sự nhẫn nại đã sớm thành thói quen.Thần quân đi tới rất nhanh, Sở Tê nuốt một ngụm vài viên, nói: "Vẫn đau."Thần quân lẳng lặng nhìn hắn một lúc lâu, mới chậm rãi nói: "Bỏng, khó ngăn đau.

Tiểu Thất...!có thể nhẫn nhịn không?"Lửa ác nhân gian không chỉ thiêu đốt cơ thể hắn, mà tín niệm nhất trí của nhiều người như vậy còn tạo thành tổn thương rất lớn, thiêu đốt cả linh hồn hắn.Nếu vừa rồi y tới trễ chút nữa thôi, máu thịt Sở Tê bị đốt thành tro tàn, linh hồn cũng sẽ theo đó tan biến.Đời này của hắn vốn được hưởng từ phúc đức tích góp suốt vạn năm, nhưng cũng chỉ khó khăn lắm mới thay đổi đời này mà thôi.Nếu đời này không còn...!thì chính là không còn thật.Sở Tê tiếp tục gật đầu.Hắn không thấy hồn phách mình bị đốt thành lỗ hổng nào, chỉ cảm thấy đau, đau đớn khó nhịn nổi.

Có điều sư phụ đã nói vậy rồi thì cũng chỉ đành nhịn.

Sở Tê rủ hàng mi, nhìn về phía bàn tay mình, nghĩ thầm chờ Y tiên Khô Hoằng tới có lẽ sẽ tốt lên.Thần quân quay người sang chỗ khác, bóng lưng chợt còng xuống trong nháy mắt, tựa như bị rút cạn sức lực, ngay lập tức lại chấn hưng thẳng lên.

Y vực dậy tinh thần, nhanh chóng chuẩn bị thuốc trị thương tới thoa cho Sở Tê.Sở Tê thay y phục một cách khó khăn, ngoan ngoãn nằm xuống giường.

Thần quân ngồi gập chân bên cạnh hắn, vươn tay vuốt ve mái tóc hắn, nói: "Ta nhìn em...!ngủ đi."Sở Tê nhắm mắt vào, rồi lại mở ra: "Ngài muốn đổi Thiên tử, có thể cho Nhị ca ca làm Hoàng đế không?"Chuyện như vậy đặt vào khi trước, chắc chắn Thần quân sẽ trả lời rằng: Cho người có tài.Nhưng giờ phút này y gật đầu không cần nghĩ ngợi, dịu giọng nói: "Được."Sở Tê càng ngạc nhiên hơn.Hắn nhắm mắt lại suy nghĩ một lát, lại mở mắt ra, hỏi y: "Sao ngài không hỏi ta vì sao?""Vì sao vậy?""Vì Nhị ca ca rất tốt với ta." Sở Tê nói: "Sư phụ, không phải ta chỉ mang thù không nhớ ơn.

Có người đối xử với ta rất tốt, ta sẽ nhớ rõ, dù rằng cũng chẳng mấy ai đối xử tốt với ta.""...!Ừ."Sở Tê nhìn y một lát, nói: "Sư phụ...!Vì sao ngài muốn tới cứu ta?""Vì sư phụ thích Tiểu Thất đó.""Nhưng ta làm chuyện xấu với ngài.

Ngài đây là đang định chữa khỏi cho ta rồi đòi về sao?""Không phải." Thần quân nói: "Ta tha thứ cho em, ta không trách em, ta chỉ muốn chữa khỏi cho em, sẽ không chờ em khỏe rồi dạy dỗ em."Sở Tê không rõ.Thần quân nói tiếp: "Khi Nhị ca ca của em đối tốt với em có từng đòi em thứ gì chưa?""Chưa từng.""Em xem, không phải tất cả ý tốt đều cần báo đáp.


Sư phụ đối tốt với em cũng không cần em báo đáp gì cả, chỉ đơn giản vì muốn em sống tốt mà thôi.""Nhưng ta và Nhị ca ca không có thù, ta chưa từng bắt nạt Nhị ca ca." Sở Tê vẫn nhìn y: "Ta bắt nạt ngài, sao ngài còn đối tốt với ta? Do ta là Dạng Nguyệt ư?""Không phải." Thần quân không biết làm sao, kiên nhẫn nói: "Không liên quan tới việc đó, dù hôm nay bị thương chỉ là Sở Tê, ta cũng sẽ cứu em."Sở Tê lại nghĩ thêm một lát, mới nói: "Ngài cho ta một viên kẹo, ta cũng sẽ cho ngài một viên kẹo.

Ngài cho ta hai viên, ta cũng sẽ cho ngài hai viên.

Ngài cho ta ba viên, ta có thể cho ngài bốn viên...!Ngài không cho ta, ta sẽ rộng lượng chút, đưa ngài một viên.""Nhưng trước khi ngài cho ta viên kẹo thứ tư, ta sẽ không chủ động đưa kẹo tiếp cho ngài." Sở Tê nói: "Huống hồ nếu ngài muốn lấy lại kẹo lúc trước, ta chắc chắn sẽ không chịu thiệt, ta cũng muốn cướp kẹo của mình về."Hắn thật sự không hiểu nổi: "Vì sao ngài còn phải cho ta? Ta không chỉ không cho ngài, ta còn đoạt của ngài.

Ngài không tức giận, không hận ta, còn muốn tiếp tục cho ta...!Vì sao ngài phải làm như vậy?""...!Bởi vì có vài người chính là trường hợp đặc biệt, người nơi đầu quả tim, được đối xử khác với những người bình thường." Thần quân nói với hắn: "Tiểu Thất chính là người khác biệt đó.""Bởi vì Dạng Nguyệt.""Đã nói không liên quan tới hắn rồi mà." Thần quân lại tới gần cụng trán hắn, giọng nói khàn khàn: "Bởi vì ta thích Tiểu Thất, ta yêu Tiểu Thất, ta mong Tiểu Thất khỏe mạnh vui vẻ.

Kỳ vọng này giống như em muốn có được ta, em hiểu không?""Đại bảo bối..."Thần quân khẽ cười, nói: "Đúng, giống như đại bảo bối em không từ thủ đoạn muốn đạt được, ta cũng sẽ không từ thủ đoạn muốn em sống tốt."Sở Tê bỗng nhiên hiểu được.Hắn đột nhiên bật dậy, lại lập tức ngã về, trên trán rịn mồ hôi li ti, sắc mặt như tờ giấy càng tái nhợt hơn.Nhưng đôi mắt lại sáng tựa sao trời.Thần quân theo bản năng muốn ôm hắn, tay vòng hờ qua, nhưng vẫn chỉ dừng ở vòng hờ qua mà thôi.

Y nói khẽ: "Đừng lộn xộn.""Muốn ôm.""Trên người em có vết thương.""Muốn ôm." Hắn rất kiên trì, học đi đôi với hành mà đe dọa: "Nếu không ta sẽ không sống tốt.""...!Dữ như vậy." Thần quân nhẹ nhàng ôm hắn, Sở Tê giãy giụa nhích tới lồng ngực y, Thần quân chỉ còn cách cẩn thận vòng lấy hắn, dốc sức điều chỉnh tư thế khiến hắn hài lòng.Sở Tê làm ổ trong lòng y, trên cánh tay và chân đều quấn đầy băng gạc như xác ướp.Tùy tiện động đậy chút thôi mà trên trán hắn đã mướt mồ hôi, tóc dính bết vào, đôi môi hồng căng bóng cũng như bị rút cạn máu, hắn thở hồng hộc nói: "Sư phụ rất tốt với ta, ta cũng sẽ đối xử tốt với sư phụ.""Ta biết, đừng nhúc nhích, được rồi, đừng cử động, cứ vậy thôi."Thần quân vững vàng ôm lấy hắn.Sở Tê nghe tiếng tim đập của y, đôi mắt nhìn thẳng về phía trước, gằn từng chữ: "Có người đối xử tệ với ta, nhất định ta cũng phải báo thù.""Tiểu Thất."Bản thân kêu thảm thiết không ai để ý, hắn nhìn ra từ trong lửa, thấy từng gương mặt méo mó đang hoan hô, đáng giận đến tột cùng.Còn có cả vẻ mặt khó xử giả nhân giả nghĩa của Hoàng thất liên quan.Khiến người ta nôn mửa."Tiểu Thất, Tiểu Thất?"Một luồng lạnh lẽo bỗng rót vào trán hắn, Sở Tê khó khăn lắm mới hoàn hồn, khắp người đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt: "Sư phụ?""...!Sư phụ đã trừng phạt bọn họ, Nam Đường sẽ nhanh chóng loạn lên.

Tiểu Thất à...!hiện tại em phải dưỡng thương, đừng suy nghĩ bậy bạ, biết không?""Vâng." Sở Tê nói: "Cảm ơn sư phụ."Ánh mắt Thần quân như nước, nhìn hắn thêm một lát, lại lần nữa dán tới, trán kề trán với hắn, nói bằng giọng hơi khàn: "Tiểu Thất nghe lời nhé em, chuyện này cứ giao cho sư phụ.

Để ta xử lý, ta nhất định sẽ đòi lại công bằng cho em...""Ta muốn tự mình đòi." Sở Tê nói: "Từ Minh Đạm...!cho tới những người hôm nay."Đồng tử xưa nay sạch sẽ trong trẻo của hắn bỗng dày đặc quỷ khí:"...!Bọn họ đều bắt nạt ta...!bắt nạt ta...!phải giết hết...!giết hết tất cả.".


Bình Luận (0)
Comment