Garfield Báo Thù Ký

Chương 54


Đứng ở ngoài cửa không phải gái ngành mà là ông chủ khách sạn.

Nghe tiếng Lý Trăn Nhược hét lên, ông chủ vội rụt đầu rụt cổ lại, rồi mới nói: "Tiên sinh, cậu ngủ chưa? Tôi đổi cho cậu một căn phòng khác."
"Đổi phòng?" Lý Trăn Nhược khó hiểu, "Tại sao phải đổi?"
Ông chủ: "Ống thoát nước của phòng này bị vỡ.

Khách ở tầng dưới vừa mới báo cho tôi, nên phòng này tạm thời không dùng được.

Tôi đổi cho cậu phòng khác."
Lý Trăn Nhược vẫn cảm thấy kỳ quái, hỏi lại: "Đổi phòng nào?"
Ông chủ: "Tiên sinh yên tâm, tôi đổi cho cậu một phòng tốt hơn, không thu thêm tiền."
Nghe ông chủ nói vậy, Lý Trăn Nhược cảm thấy ổn, không mất miếng gì.

Cậu không có hành lý, quần áo cũng chưa cởi, nói với ông chủ: "Vậy, đổi đi."
Ông chủ dẫn cậu lên tầng, mở cửa một phòng mới.
Sau khi bước vào, Lý Trăn Nhược thấy phòng này tốt hơn cái phòng kia nhiều.

Giường sạch sẽ, drap giường không một nếp nhăn.

Phòng tắm có đầy đủ đồ dùng vệ sinh cá nhân.
Ông chủ đưa cho cậu chìa khoá rồi đi.

Lý Trăn Nhược nằm xuống giường, thoải mái nhắm mắt lại ngủ một giấc đến sáng.
Sáng hôm sau ngủ dậy, Lý Trăn Nhược mua hai cái bánh bao cho bữa sáng ở một quán gần đó.

Cậu đứng ở ven đường ăn bánh bao, bước chân chậm rãi đi về nhà ga để bắt xe.
Vừa đến nhà gà, một chiếc xe dừng lại bên cạnh, hỏi: "Cậu định đi đâu? Muốn bắt xe à?"
Lý Trăn Nhược không định trả lời, bởi vì cái xe đó có màu đen.
Tài xế bám riết không tha, "Định đi đâu vậy? Nếu không thì tôi chở cậu miễn phí nhé?"
Lý Trăn Nhược đánh giá tài xế từ trên xuống dưới.

Người này, nếu không bị bệnh thần kinh thì chắc là có ý đồ riêng.

Cậu không khỏi liên tưởng đến việc nửa đêm hôm qua ông chủ khách sạn bảo đổi phòng cho cậu.

Lý Trăn Nhược dựa người vào cửa xe, hơi khom lưng xuống, hỏi: "Có người bảo anh chở tôi à?"
Tài xế là người thật thà, bị Lý Trăn Nhược hỏi mấy câu đã nói ra hết.
Lý Trăn Nhược gõ gõ cửa xe, nói: "Cảm ơn, nhưng tôi sẽ không cần anh chở đâu.

Đi đi."
Nói xong, cậu đứng thẳng người lên nhìn tài xế lái xe rời đi.
Một lúc sau, Lý Trăn Nhược chuẩn bị đặt chân lên xe bus, một chiếc xe khác dừng lại trước nhà ga, bấm còi một cái mới hạ kính cửa xe xuống.
Lý Trăn Nhược quay đầu lại nhìn, người lái xe thế mà lại là Nghiêm Tu Kiệt.

Cậu có chút ngạc nhiên.

Phản ứng đầu tiên khi thấy có người đang quan tâm mình, cậu nghĩ rằng Lý Trăn Nhiên theo dõi mình.

Cho dù Lý Trăn Nhiên không đến thì người đến có thể là Hoa Nghị Bang.

Nhưng tại sao lại là Nghiêm Tu Kiệt?
Chẳng lẽ Nghiêm Tu Kiệt nhận ra cậu à? Không, không thể.

Cái khả năng này không lớn đâu.
Cậu đi đến xe của Nghiêm Tu Kiệt, hỏi: "Sao anh lại ở đây?"
Nghiêm Tu Kiệt trả lời: "Nhị thiếu bảo tôi đến."
Trong lòng cậu đã sớm đoán được là do Lý Trăn Nhiên sai đến.

Chẳng qua là lúc nghe được từ miệng Nghiêm Tu Kiệt, tâm trạng có chút phức tạp, hỏi tiếp: "Anh ấy bảo anh tới làm gì?"
Hình như Nghiêm Tu Kiệt cũng biết ý của Nhị thiếu, sững sờ một lát mới nói: "Nhị thiếu bảo tôi âm thầm chăm sóc cậu."
Âm thầm...!Lý Trăn Nhược im lặng một lúc, lại hỏi tiếp: "Vậy tại sao anh lại xuất hiện ở đây? Trước mặt tôi?"

Nghiêm Tu Kiệt có chút xấu hổ, "Tại vì cậu từ chối tài xế kia rồi.

Tôi gọi cho Nhị thiếu, Nhị thiếu nói có lẽ cậu đã phát hiện ra rồi nên bảo tôi chủ động tìm đến cậu."
Lý Trăn Nhược vẫn nhìn Nghiêm Tu Kiệt, trong lòng còn nghi ngờ, "Tại sao lại là anh mà không phải Hoa Nghị Bang?"
Biểu cảm trên mặt Nghiêm Tu Kiệt có mấy phần mờ mịt, "Tôi cũng không biết."
Lý Trăn Nhược nghĩ đến rất nhiều thứ, không hiểu vì sao Lý Trăn Nhiên lại điều Nghiêm Tu Kiệt đến đây.

Chẳng lẽ vì cậu đi điều tra nguyên nhân cái chết của Lý Trăn Nhược nên mới gửi trợ lý trước đây của cậu tới?
Cậu luôn cảm thấy Lý Trăn Nhiên đã nghi ngờ thân phận của cậu.

Nhưng bắt đầu nghi ngờ từ lúc nào? Rõ ràng cậu chỉ thú nhận với anh việc mình điều tra cái chết của Lý Trăn Nhược, anh đã tỏ ra tức giận như thể mình bị lừa ấy.
"Lý tiên sinh?" Nghiêm Tu Kiệt gọi một tiếng.
Lý Trăn Nhược thoát khỏi đống suy nghĩ, hỏi: "Anh gọi tôi là gì?"
Nghiêm Tu Kiệt do dự một chút, nói: "Nhị thiếu nói tên của cậu là Lý Đoàn Tử.

Còn đưa cho tôi điện thoại và chứng minh nhân dân của cậu, muốn tôi đưa nó cho cậu."
Nói xong, Nghiêm Tu Kiệt lấy cái túi đặt ở ghế phụ lái, lấy điện thoại và chứng minh nhân dân đưa cho cậu, cùng với đó là một cái thẻ ATM, nói: "Nhị thiếu bảo cậu tùy ý mà tiêu tiền trong này."
Lý Trăn Nhược nhận lấy điện thoại và chứng minh nhân dân, cuối cùng mới nhận lấy thẻ ATM.

Cậu vẫn không có cảm tình với cái tên Lý Đoàn Tử này, mở cửa xe bên ghế phụ lái rồi ngồi vào trong.
"Anh ấy còn nói gì nữa không?" Lý Trăn Nhược hỏi.
Nghiêm Tu Kiệt đáp: "Nhị thiếu bảo, chơi đủ rồi thì về nhà."
Lý Trăn Nhược vuốt ve con số được in nổi trên mặt thẻ ATM, chậm rãi sờ từ đầu dãy số đến cuối dãy số.

Ngón tay dừng lại, hỏi Nghiêm Tu Kiệt, "Bạn gái anh ấy đâu?"
Nghiêm Tu Kiệt cười khổ, "Tôi không biết.

Chuyện riêng tư của Nhị thiếu, tôi không rõ lắm, chỉ bảo tôi đến đây chăm sóc cậu và chuyển mấy lời thôi."
"Chuyển mấy lời?" Lý Trăn Nhược liếc nhìn Nghiêm Tu Kiệt, "Không phải âm thầm chăm sóc tôi à? Anh ấy biết tôi sẽ phát hiện ra?"
Nghiêm Tu Kiệt cười gượng, nhưng không trả lời.
Thẻ ATM kẹp giữa ngón trỏ và ngón giữa quơ quơ trong không khí, Lý Trăn Nhược nói: "Thôi, bỏ đi.

Anh lái xe, đưa tôi đi gặp một người."
Nghiêm Tu Kiệt không nói nữa, khởi động xe, xuất phát.
Dọc đường đi, ngoài việc thỉnh thoảng mới mở miệng chỉ đường, còn không thì Lý Trăn Nhược chẳng nói gì.

Nghiêm Tu Kiệt cũng thế, im lặng lái xe.
Người mà Lý Trăn Nhược nghĩ đến nhiều nhất trong lúc này là Lý Trăn Nhiên.
Đôi khi, cậu cảm thấy dung lượng não mình đúng là có hạn, nghĩ đến Lý Trăn Nhiên còn nhiều hơn nguyên nhân cái chết của mình.

Dường như mục đích của cậu dần thay đổi.

Báo thù còn không quan trọng bằng Lý Trăn Nhiên đưa bạn gái về nhà.

Cậu cảm thấy mình không thể tiếp tục như thế này được.
Thế thì sao chứ? Chỉ là cậu không ngờ tới, Lý Trăn Nhiên anh lại tàn nhẫn đến mức này.
Lý Trăn Nhiên bảo Nghiêm Tu Kiệt chuyển mấy lời cho cậu, chứng tỏ anh đã xuống nước.

Ngày hôm đó, anh đã cho cậu cơ hội lựa chọn cuối cùng nhưng cậu đã từ bỏ.

Với tính cách của Lý Trăn Nhiên, ắt hẳn anh sẽ không bao giờ quan tâm đến cậu nữa.

Nhưng mà anh vẫn bảo Nghiêm Tu Kiệt đến chăm sóc cậu.
Có lẽ, bọn họ không nên kết thúc một cách không rõ ràng như thế.
Lúc này, Nghiêm Tu Kiệt đã lái xe vào con đường nhỏ.

Lý Trăn Nhược phục hồi lại tinh thần, chỉ đường cho Nghiêm Tu Kiệt đến ngôi nhà hai tầng cũ kỹ của dì Ngô.
Lý Trăn Nhược xuống xe, Nghiêm Tu Kiệt lái xe vào trong sân nhà dì Ngô, dừng ở góc sân bên phải.
Cửa nhà vẫn khoá.

Lý Trăn Nhược không xác định được trong có người không.


Vì thế, cậu đi đến gõ cửa.
Không có tiếng đáp lại, cậu lui lại mấy bước nhìn lên trên tầng.

Chợt nghe được tiếng mèo ré lên một cách đau đớn và thê lương truyền đến từ bên trong nhà.
Nghiêm Tu Kiệt vừa xuống xe, không khỏi sửng sốt, "Có chuyện gì vậy?"
Lúc này, tiếng mèo kêu chói tai.
Mặc dù bây giờ Lý Trăn Nhược đang trong hình hài con người nhưng lông tóc trên người dựng ngược hết lên.

Tiếng mèo ré lên kia, cậu cảm nhận được nỗi thống khổ của nó.

Dường như chính bản thân cũng đang trải qua nỗi thống khổ ấy.
Cậu tiến lên, gõ cửa rầm rầm, "Mở cửa!"
Bên trong không có động tĩnh.
Lý Trăn Nhược kích động, nhấc chân đạp mạnh vào cửa mấy cái, quát lên: "Mở ra!"
Sau đó, cậu nghe được tiếng bước chân nặng nề, hình như đi về phía cửa.
Cửa mở ra.

Đứng trước mặt cậu là một người thanh niên cao lớn, ánh mắt thâm trầm, vẻ mặt hung ác, gã nhìn Lý Trăn Nhược, "Ai gõ cửa?"
Lý Trăn Nhược lùi lại nửa bước, cảm thấy mình không nên đứng gần gã, nói: "Xin hỏi, đây là nhà của Ngô Giai Muội phải không?"
Gã thanh niên quát, "Chuyện gì?"
Lý Trăn Nhược: "Tôi tìm dì ấy có chút việc.

Có thể bảo dì ấy ra nói chuyện với tôi không?"
Gã thanh niên rống lên, "Không có nhà!"
Lý Trăn Nhược để ý lúc gã nói chuyện, tay phải luôn giấu sau lưng, như đang cầm cái gì đó.

Cậu không khỏi cảnh giác, hỏi: "Xin hỏi, anh là ai?"
Gã thanh niên không đáp.

Đột nhiên, từ cửa sổ phòng của tầng hai, có thứ gì đó nhảy xuống.

Nghiêm Tu Kiệt đứng gần đó, bị dọa cho giật mình, kêu lên: "Cái gì thế?"
Lý Trăn Nhược quay đầu lại thấy một con mèo đáp xuống sân.

Bộ lông màu trắng, điểm xuyết trên đó là những đốm màu đen.

Chân mèo ướt đẫm máu, nó kêu gào thảm thiết chạy ra ngoài.
Gã thanh niên trẻ tuổi đẩy Lý Trăn Nhược ra, đuổi theo con mèo.
So với gã, động tác của Lý Trăn Nhược nhanh hơn.

Trước khi gã lao đến, cậu tiến lên một bước ôm lấy con mèo, rồi lùi lại hai bước.
Lúc đầu, con mèo muốn chạy, nhưng chân nó bị thương, khó chuyển động linh hoạt được.

Khi được Lý Trăn Nhược ôm lên, nó yên tĩnh lại, nhỏ giọng kêu meo meo.
Lý Trăn Nhược nhìn vết thương trên chân nó, mới phát hiện ra không chỉ chân mà cả lưng cũng ướt sũng máu.

Cậu cau mày, nói: "Anh điên rồi à? Đang yên đang lành sao lại ngược đãi nó?"
Gã thanh niên không giấu tay phải đi nữa, cậu thấy trong tay gã là một con dao thái thịt.

Gã nói: "Trả A Quyên lại cho tao!"
Thấy thế, Nghiêm Tu Kiệt vội vàng tiến lên, kéo Lý Trăn Nhược, "Cẩn thận."
Lý Trăn Nhược nhìn người thanh niên.

Ánh mắt gã hỗn loạn, khuôn mặt dữ tợn, cậu vội ôm mèo lùi về đằng sau, "A Quyên là ai?"
"AAA!" Gã gào lên.

Một câu cũng không nói, cầm dao đâm về phía cậu.
Lý Trăn Nhược nói với Nghiêm Tu Kiệt, "Chạy!"
Hai người chạy ra ngoài, chia thành hai đường một trái một phải mà cắm đầu chạy.

Gã thanh niên kia đuổi theo con mèo, nên không quản Nghiêm Tu Kiệt mà đuổi theo Lý Trăn Nhược.
Cậu không thể hiểu nổi.

Tay ôm chặt lấy con mèo, một đường chạy như điên.

Mà con mèo trong lòng cậu cứ kêu mãi, kêu đến nỗi lòng cũng nhói đau.
Trên đường chạy, thỉnh thoảng có gặp được vài người.

Thấy tình hình của hai người Lý Trăn Nhược, người xung quanh đều trốn hết xuống ruộng.

Cậu nghe thấy có người bảo: "Con trai nhà họ Lưu lại phát điên rồi."
Lý Trăn Nhược thấy đằng trước có một ngôi nhà nhỏ.

Một cô gái đang định ra ngoài.

Vừa thấy tình hình bên ngoài đã sợ run chân, cô gái đóng vội cửa lại.

Lý Trăn Nhược coi như phản ứng nhanh, lách người qua khe cửa, hét lớn: "Đóng cửa lại!"
Cô gái nhỏ nhanh chóng đóng cửa lại, ngăn chặn gã điên kia ở bên ngoài.

Sau đó, cả hai người nghe được tiếng con dao thái thịt chém lên cửa.
Lý Trăn Nhược và cô gái nhỏ cùng nhau dựa lưng lên cánh cửa, lòng lo lắng không thôi.

Sợ rằng gã điên kia sẽ phá được cửa mà xông vào.

Nhưng may mắn thay, cửa làm bằng sắt, khoá cũng tương đối chắc chắn.
Dao thái thịt chém lên cánh cửa để lại mấy vết dao.

Gã bắt đầu dùng cơ thể phá cửa, rống lên: "Trả A Quyên lại cho tao!"
Cô gái nhỏ sợ đến nỗi suýt thì bật khóc, hét vào mặt Lý Trăn Nhược: "Anh động chạm gì đến tên điên ngoài kia thế? Mau trả lại con mèo cho gã! Nhanh lên!"
Lý Trăn Nhược nói: "Không được! Gã muốn ngược đãi nó!"
Cô gái nhỏ: "Gã là tên điên! Gã cho rằng con mèo này là A Quyên.

Anh còn không mau trả nó về?"
Lý Trăn Nhược hổn hển thở, "A Quyên là ai?"
Cô gái nhỏ: "Em gái gã, bị chết đuối khi đang tắm sông."
Lý Trăn Nhược nhịn không được chửi một câu: "Đệt mợ! Không thể đưa con mèo này cho gã! Gã sẽ giết nó mất!"
Cô gái nhỏ: "Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?"
Lý Trăn Nhược: "Trong nhà gã không có ai sao?"
Cô gái nhỏ chợt nhớ ra, "Có, dì Ngô.

Mau gọi dì Ngô về!" Nói xong, cô gái lớn tiếng gọi mẹ, "Mẹ! Mau gọi điện thoại cho dì Ngô, bảo rằng con trai của dì ấy lại phát điên rồi!"
Người trong nhà đáp lại một tiếng.
Bọn họ ở bên trong vừa lo vừa sợ vừa cầu dì Ngô về nhanh một chút.

Người bên ngoài không biết mệt là gì, vẫn cứ tông cả người vào cửa sắt.

Lý Trăn Nhược và cô gái nhỏ cùng dựa vào cánh cửa, cảm thấy sức va chạm vào cửa dần yếu đi, nhưng tần suất va chạm không hề giảm.
Mèo con cẩn thận liếm vết thương.

Máu đã khô, dính với lông mèo.

Thoạt nhìn, nó vẫn đáng thương như cũ.
Mười mấy phút sau, Lý Trăn Nhược nghe được giọng của một người phụ nữ từ bên ngoài, hét lên một tiếng: "A Cường, con đang làm cái gì thế?"
Cô gái nhỏ nhẹ nhõm thở ra một hơi, "Cuối cùng dì Ngô cũng về rồi."
Hai người nghe thấy tiếng bước chân của dì Ngô đến gần.

Dì hết khuyên nhủ rồi kéo con trai mình, bảo gã đừng làm phiền người ta nữa, về nhà với dì.
Dẫu vậy, hai người vẫn đứng đợi trước cửa một lát trước khi mở cửa ra lần nữa.
Con dao thái thịt trong tay gã thanh niên bị đoạt đi.

Khi nhìn đến Lý Trăn Nhược đang ôm con mèo xuất hiện, gã có hơi kích động chỉ vào cậu, "Mày cướp A Quyên của tao! Còn muốn đưa A Quyên đi tắm sông!"
Dì Ngô cau mày nói, "Đó không phải A Quyên.

A Quyên đã còn không nữa rồi."
Vẻ mặt gã thanh niên thất thần, "Vừa nãy A Quyên định trốn ra sông.

Con sẽ không để em ấy đi! Phải trói lại!"
Dì Ngô khẽ vỗ lưng gã, "Đó không phải A Quyên, không phải A Quyên."
Lúc này, Nghiêm Tu Kiệt chạy tới, đứng cách xa hai mẹ con dì Ngô, cảnh giác nhìn bọn họ.
Dì Ngô nói một câu xin lỗi với Lý Trăn Nhược, rồi nói: "Lúc nhỏ, A Cường dẫn em gái đi tắm sông.


Nhưng con bé lại xảy ra chuyện không may, từ lúc đó tinh thần nó không được ổn định.

Nó...!không làm cậu bị thương chứ?"
Lý Trăn Nhược lắc đầu, "Chỉ có con mèo này bị ngược đãi."
"Haizzz..." Dì Ngô cũng không biết phải nói gì.
Lý Trăn Nhược xoa đầu mèo một chút, nói với dì Ngô, "Dì Ngô, con có chuyện muốn hỏi dì."
Dì nhìn Lý Trăn Nhược, vẻ mặt kỳ lạ.
Lý Trăn Nhược nói tiếp: "Con muốn hỏi chuyện của Lý Tứ thiếu, đứa con trai út của Lý Giang Lâm."
Sắc mặt dì Ngô lập tức trắng bệch, kéo tay con trai mình, lắp bắp nói: "Tôi...!Tôi đưa con tôi về trước." Nói xong, dì kéo con trai mình đi.
Con trai dì vẫn nhìn con mèo chằm chặp, "A Quyên không thể đi tắm sông."
Lý Trăn Nhược tiến lên một bước, nói: "Dì đưa anh ấy về trước đi.

Con đợi dì ở bên ngoài, muốn hỏi dì một số chuyện."
Dì Ngô tránh ánh mắt của cậu, không đáp lời, kéo con trai mình đi.
Lý Trăn Nhược bế con mèo.

Cậu cùng Nghiêm Tu Kiệt quay lại khoảng sân nhỏ nhà dì Ngô.

Dì dẫn con trai vào trong nhà, đóng cửa lại.
Trong sân, Lý Trăn Nhược ngồi xổm xuống và đặt con mèo xuống đất.
Con mèo đi khập khiễng.

Dù được đặt xuống đất như nó vẫn bám lấy Lý Trăn Nhược không buông.

Đứng dưới chân cậu, nó ngẩng đầu lên, yếu ớt kêu mất tiếng.
Lý Trăn Nhược nhẹ nhàng vuốt lông mèo, nói: "Đợi lát nữa tao đưa mày đi bệnh viện thú y."
Nghiêm Tu Kiệt đứng bên cạnh, quay đầu nhìn ngôi nhà cũ, hơi nhíu mày, "Sao mãi chưa ra? Hay là chúng ta gõ cửa đi?"
Lý Trăn Nhược bảo: "Đợi thêm chút nữa đi."
Bọn họ đợi thêm 4, 5 phút mà không thấy ai ra.

Dì Ngô đứng trong nhà nhìn ra ngoài.

Thấy Lý Trăn Nhược và Nghiêm Tu Kiệt vẫn đợi, dì đi ra nói với bọn họ: "Tôi không biết cái gì cả.

Các cậu đi đi."
Lý Trăn Nhược đứng lên, hít sâu một hơi, cố gắng nói với giọng bình tĩnh nhất có thể: "Dì Ngô, có phải dì đưa đồ của Lý Trăn Nhược cho người khác không?"
Dì Ngô ngây người, nhìn cậu chằm chằm.

Dì siết chặt khung cửa, run giọng hỏi: "Cậu là ai? Chuyện này liên quan gì đến cậu?"
Nghe đoạn đối thoại, Nghiêm Tu Kiệt hơi hơi sửng sốt, kinh ngạc nhìn Lý Trăn Nhược.
Lý Trăn Nhược nói: "Dì làm ở nhà họ Lý nhiều năm như thế, tuy không bằng dì Vương nhưng Lý Trăn Nhược đối xử với dì rất lễ phép, coi như trưởng bối mà đối đãi.

Mỗi lần gặp đều gọi một tiếng "dì", cũng chưa từng bạc đãi dì bao giờ.

Tại sao dì lại hại anh ấy? Vì cái gì? Vì tiền?"
Dì Ngô kích động, âm thanh nói chuyện mang theo tiếng nức nở, "Tôi không có làm hại cậu ấy! Không ai nói cho tôi biết những thứ kia dùng để làm gì, tôi cũng không biết họ cần nó để làm gì!"
Trong lòng cảm thấy khó chịu nhưng khí thế của cậu không giảm, lạnh giọng hỏi: "Là ai? Lý Trăn Nhược chết là do bọn họ hại.

Dì nói cho tôi biết, là ai làm hại anh ấy.

Nếu như dì nói ra thì cũng có thể coi như trả giá cho hành động ban đầu của mình.

Để cho Lý Trăn Nhược thanh thản ra đi, anh ấy sẽ không bám lấy gì nữa."
Thân thể dì Ngô cứng đờ.

Ánh mắt dì hơi loé lên, chắc là vì sẽ không bị Lý Trăn Nhược bám theo nữa, dì run rẩy nói: "Là Chu thiếu gia.

Đúng, là cậu ấy bảo tôi tìm trong phòng Tứ thiếu có tóc hay tinh d!ch không.

Nhưng mà tôi chỉ tìm được mảnh giấy dính máu của Tứ thiếu nên đưa đã đưa cho Chu thiếu và hỏi máu có được không.

Cậu ấy bảo được rồi đưa cho tôi 2000 tệ.

Tôi cũng không biết cái đó dùng để làm gì.

Sau này Tứ thiếu bị đuổi ra khỏi nhà, tôi mới nghĩ đến chuyện này liệu có liên quan gì đến nhau hay không.

Chỉ là tôi không dám đi hỏi."
Vừa nói, dì Ngô vừa không kìm được cảm xúc bắt đầu khóc nức nở..

Bình Luận (0)
Comment