Gen Của Ta Vô Hạn Tiến Hóa ( Dịch Full )

Chương 542 - Chương 545: Chiến Tôn Lên Sân.

Chương 545: Chiến Tôn Lên Sân.

Không chỉ hắn ta mà cả những người khác cũng tỏ ra lo lắng, nhưng lại không thể trực tiếp ra tay.

Bên phía con người.

Đám Mông Giang cũng có vẻ nghiêm túc.

Lúc trước, khi Lý Tinh Hải và Adams chiến đấu, họ vẫn tỏ ra hờ hững, nhưng bây giờ lại trở nên nghiêm túc, lạnh lùng nhìn hai chiến đế người đầu chó ở phía xa để phòng bên kia bất ngờ tấn công.

Lý Tinh Hải nhìn Lục Duyên, trong mắt hiện lên ánh sáng:

"Lúc trước, khi nghe nói thằng nhóc này biểu hiện không tôi, ta vẫn còn chưa cảm nhận được, nhưng bây giờ tận mắt chứng kiến, quả thật có chút sợ hãi"

Adams khẽ mỉm cười, trong mắt hiện lên về nghiêm túc:

"Lần này để tiểu tử đó hành động, e rằng sau này người đầu chó sẽ không buông tha cho hắn"

Lý Tinh Hải liếc nhìn Lục Duyên, trầm giọng nói:

"Đây không phải là chuyện của sau này... Lát nữa còn chiến đấu theo đội nữa"

Sắc mặt Adams chợt thay đổi, khóe miệng khẽ giật một cái:

"Chẳng lẽ... thật là một thằng nhóc khiến người ta phải lo lắng"

Lý Tinh Hải nhếch miệng:

"Nếu cứ tiếp tục như vậy thì ta phải gọi người khác tới, nếu không sẽ không ổn lắm đâu.."

Bên kia, Vương Linh Linh nhìn Lục Duyên, trong đôi mắt xinh đẹp lóe lên tia sáng, trên mặt mang theo nụ cười dịu dàng:

"Đã lâu không gặp, thực lực của A Duyên đã tiến bộ nhiều vậy rồi à? Đúng là lợi hại... Nếu để tiểu thư biết, chắc sẽ tự kỷ mất"

Dường như nghĩ ra một ý tưởng thú vị nào đó, khóe miệng nàng ấy nhếch lên, nụ cười cũng trở nên dịu dàng hơn.

Stevenson và Bakula thì nhìn chằm chằm vào Lục Duyên.

Một thoáng hiếu chiến hiện lên trên mặt Stevenson, hắn ta nhếch miệng cười, tự lẩm bẩm một mình đây phấn khích:

"Vốn dĩ, ta muốn đợi tên này đột phá tới chiến tôn rồi mới đánh với hắn một trận. Bây giờ xem ra phải chiến đấu ngay mới được. Đợi khi hắn ta đột phá đến chiến tôn, lúc đó ta chỉ đành nhận thua thôi"

Bakula liếc nhìn Stevenson rồi lại nhìn sang Lục Duyên, khẽ hừ một tiếng, nhỏ giọng lẩm bẩm:

"Đúng là có chút sức mạnh.."

Thấy bầu không khí có phần im lặng, sắc mặt Lục Duyên trở nên kỳ quái, sau đó hắn nhìn về phía Mông Giang:

"Tư lệnh Mông, vậy chắc là ta đã thắng rồi đúng không?"

Lúc này, mọi người mới ổn định tinh thần trở lại.

Đoạn Sơn nhìn Lục Duyên thật sâu, lạnh lùng nói:

"Trận đấu này chúng ta nhận thua. Phỉ Ba, ngươi xuống đi"

Phi Ba thẫn thờ bước ra khỏi sàn đấu, cả người như mất hồn.

Nhìn thấy dáng vẻ Phỉ Ba như thế, Đoạn Sơn khẽ cau mày, nhận ra hắn ta đã sinh ra một nỗi ám ảnh với Lục Duyên.

Gần như ngay lập tức bị giết bởi cùng một người hai lần liên tiếp có lẽ là điều không thể chấp nhận được với một Phỉ Ba kiêu ngạo.

Nếu không xóa bỏ được cái bóng này, sợ là sau này Phi Ba khó lớn mạnh nổi.

Thậm chí, nếu cứ tiếp tục như vậy, trong tương lai, ngay cả chiến hoàng mà hắn ta cũng chưa chắc đã đột phá được.

Hắn ta im lặng nhìn chằm chằm vào Lục Duyên đang đứng trên sàn đấu.

Sau đó bình tĩnh nói:

"Chi Lương, lên đi"

Một người đầu chó với mái tóc vàng trắng đan xen gật đầu, hắn ta liếc nhìn Lục Duyên, trên mặt hiện lên về nghiêm túc:

"Vâng"

Chi Lương bước lên sàn đấu, đứng trước mặt Lục Duyên.

Lục Duyên quan sát Chỉ Lương, một trong ba thiên tài người đầu chó bí ẩn.

Hắn ta mặc pháp bào màu tím, trong tay cầm một pháp trượng, khí tức khẽ nhả ra, lộ ra vẻ hung bạo và uy lực.

Lục Duyên khẽ nheo mắt lại. Là chiến tôn.

Quả nhiên trong số ba kẻ giấu mặt này có chiến tôn.

Lục Duyên không cảm thấy kinh ngạc, vì hắn đã đoán được từ trước.

Chi Lương nhìn Lục Duyên với về mặt lạnh như băng, trong tay hắn ta nổi lên từng đợt sấm sét, uy lực cuồng bạo của sấm sét không ngừng tràn ra.

"Con người, ngươi tên là Lục Duyên à? Tài năng khá đấy, nhưng đáng tiếc chỉ là một chiến tướng"

Chi Lương tỏ vẻ lạnh lùng, chậm rãi nói.

Lục Duyên mỉm cười:

"Xem thường chiến tướng à? Chẳng phải ngươi cũng từ chiến tướng mà lên sao?"

Trên người hắn xuất hiện những luồng linh quang màu trắng.

Bạch ngọc linh thể.

Ngay lập tức, khí tức của Lục Duyên tăng lên một cấp độ khác.

Sắc mặt Chi Lương hơi thay đổi, bên ngoài cơ thể hắn ta lặng lẽ hình thành một tấm chắn sấm sét.

Mông Giang nhìn lên sàn đấu, bình thản nói:

"Bắt đầu"

Giọng nói của Mông Giang vừa dứt, Lục Duyên đã biến mất tại chỗ rồi xuất hiện trước mặt Chi Lương.

Tốc độ thậm chí còn nhanh hơn lần trước.

Tuy nhiên, Chỉ Lương là một chiến tôn có gen cấp vương giả, tốc độ phản ứng của hắn ta nhanh hơn người chỉ ở cấp chiến tướng như Phỉ Ba nhiều.

Hắn ta nhìn thấy rõ động tác của Lục Duyên, đồng thời lập tức phản ứng lại.

Hắn ta vung pháp trượng lên, một luồng sấm sét dày bằng cánh tay phóng ra rồi bắn về phía Lục Duyên.

Ánh mắt Lục Duyên hiện lên vẻ sắc bén, đối đầu với đòn tấn công sấm sét, trọng kiếm tiếp tục chém về phía Chi Lương.

Cái gì?

Không cần phòng thủ à?

Con ngươi Chi Lương chợt co lại, có chút sững sờ.

Bùm!

Sấm sét nổ trên người Lục Duyên, mà trọng kiếm của Lục Duyên cũng chém lên trên lá chắn sấm sét.

Lá chắn lóe lên, cuối cùng hóa thành sấm sét rồi tan biến, trọng kiếm tiếp tục chém về phía Chi Lương.

Bình Luận (0)
Comment