Đồng thời, nếu đạt đến giới hạn, Vận Mệnh Chi Luân sẽ tự phản tác dụng, gây hỗn loạn cho vận mệnh của chính mình và đảo ngược may rủi.
Lục Duyên tiếp nhận kiến thức kế thừa, trong lòng cũng đã hiểu ra vài phần.
Mặc dù Vận Mệnh Chi luân cho phép hắn chơi đùa với số mệnh, nhưng hắn cũng có thể bị số mệnh chơi đùa nếu một khi không cẩn thận.
Nhưng Lục Duyên cảm thấy thật ra không sao cả, cho dù bị phản tác dụng đi chăng nữa thì hắn chỉ cần chết đi sống lại là được rồi.
Ngoài tác dụng thay đổi vận mệnh, Vận Mệnh Chi Luân còn có tác dụng tiên đoán. Nếu có tình huống nào cần dự đoán tình hình trận chiến tiếp theo, chỉ cần tiêu hao linh lực để khởi động Vận Mệnh Chi luân.
Hoặc có thể không cần khởi động Vận Mệnh Chi Luân mà ngẫu nhiên dự đoán trước được những gì sẽ xảy ra trong tương lai, nhưng không xác định được tình huống cụ thể.
Ngoài ra, còn có một số kiến thức thừa kế liên quan tới vận mệnh, chẳng hạn như kiểm tra vận mệnh tương lai của mục tiêu, tuy không đủ chi tiết nhưng có thể phán đoán được vận mệnh của đối phương trong một khoảng thời gian tốt hay xấu. Lục Duyên cảm thấy, dù sau này mình không có việc gì làm thì cũng có thể kiếm sống bằng nghề thầy bói rồi.
Không cần phải nói nhiều về các kiến thức thừa kế nữa, cho dù là khả năng dự đoán hành động của đối thủ hay khả năng thay đổi vận mệnh thì chúng đều là những năng lực cực kỳ mạnh mẽ với Lục Duyên.
Việc dự đoán được hành động của đối thủ có thể cho phép hắn nắm chắc thế chủ động trong trận chiến.
Còn việc cho mình may mắn và khiến kẻ thù xui xẻo, điều Lục Duyên nghĩ đến đầu tiên là nếu hắn dùng Tử Vong Chỉ Liêm sau khi thay đổi số mệnh, liệu hắn có thể tăng khả năng giết chết đối phương dựa vào khái niệm hay không?
Vận Mệnh Chi Luân và Tử Vong Chi Liêm đúng là một sự kết hợp hoàn hảo.
Lục Duyên bỗng thấy hơi ngứa tay, muốn tìm một chiến thần thử xem sao.
Nhưng ngay sau đó, Lục Duyên lại cảm thấy mình có chút khoa trương, mình rõ ràng chỉ mới là một chiến đế mà lại muốn giao đấu với chiến thần.
Điều này có vẻ không ổn lắm, để sau rồi tính vậy.
Cho tới nay, Lục Duyên đã hoàn toàn đột phá. Hắn sở hữu tám gen siêu phàm cấp thần, tất cả đều là gen cấp thần vô cùng mạnh mẽ.
Đây là một việc đáng để ăn mừng, vậy nên Lục Duyên quyết định sẽ ăn mừng một trận.
Hắn đứng dậy, vươn vai rồi đi tắm rữa rồi đi ra ngoài.
Hắn đến trước cửa phòng trọng lực nơi Tư Thính Tuyết và Rebecca tập luyện, gõ cửa một cái.
Ngay sau đó, cửa phòng mở ra, Rebecca thò đầu ra, có vẻ nàng ấy đã luyện tập rất chăm chỉ, khuôn mặt xinh xắn đổ đầy mồ hôi.
Nhìn thấy Lục Duyên, Rebecca có chút khó hiểu:
"A Duyên, tại sao ngươi lại đến đây?"
Lục Duyên ho khan rồi nói:
"Cái đó, ta đến tìm các ngươi giao lưu một chút"
Cặp mắt Rebecca sáng lên:
"Được đấy! Ta với Tiểu Tuyết đã lâu không đấu với ngươi rồi"
Nàng ấy để Lục Duyên đi vào rồi đóng cửa lại.
Nghe thấy tiếng nói chuyện ở ngoài cửa, Tư Thính Tuyết nhìn về phía Lục Duyên, đôi mắt màu xanh băng giá hiện lên vẻ hiếu chiến.
Nhìn Tư Thính Tuyết lạnh lùng thờ ơ vậy thôi, chứ thật ra trong lòng nàng ấy lại rất cố chấp, dù biết mình không phải là đối thủ của Lục Duyên, nhưng nàng vẫn khăng khăng muốn đánh nhau với Lục Duyên.
Nàng ấy đứng lên nói:
"Sao đột nhiên ngươi lại muốn đến đấu với bọn ta?"
Lục Duyên nghiêm túc nói:
"Hình như các ngươi đã hiểu lầm ý 'giao lưu' của ta rồi"
Tư Thính Tuyết và Rebecca ngẩn ra, tỏ vẻ ngơ ngác.
Một lúc sau, Rebecca là người phản ứng lại đầu tiên, khuôn mặt xinh xắn bỗng đỏ bừng, cả người run rẩy, nàng ấy vừa lao ra cửa vừa hét lên:
"Ta nhớ mình còn có việc phải làm..."
Nhưng còn chưa kịp mở cửa, Lục Duyên đã xuất hiện ngay cửa ra vào, mỉm cười với Rebecca.
Tư Thính Tuyết ở bên cạnh vẫn còn hơi ngơ ngác, có chút không hiểu rõ tình hình cho lắm.
Nhưng ngay sau đó, Tư Thính Tuyết đã hiểu ra, dù nàng ấy có liều chết phản kháng, thì đối mặt với móng vuốt của Lục Duyên, khoảng cách sức mạnh giữa họ vẫn còn quá lớn, nàng ấy chỉ có thể chịu khuất phục mà thôi.
Hai ngày sau, ở trong phòng, mặc dù Rebecca và Tư Thính Tuyết vẫn còn mệt mỏi một chút, nhưng hai người đều nhìn Lục Duyên với vẻ không thể tin được.
Tư Thính Tuyết kinh ngạc hỏi:
"Ngươi thật sự đã đột phá đến chiến đế rồi à?"
Trong mắt Rebecca tràn đầy vẻ ngưỡng mộ:
"A Duyên, ngươi lợi hại thật! Chưa tốt nghiệp mà đã là chiến đế rồi, tu vi ngang ngửa với cả ông của ta!"
Nàng ấy vui vẻ ôm lấy cánh tay Lục Duyên.
Nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên của hai người bọn họ, Lục Duyên khẽ cười:
"Ừ, vậy nên ta mới muốn ăn mừng"
Tư Thính Tuyết lập tức đỏ bừng mặt, nàng ấy cắn một cái vào vai Lục Duyên. Với cường độ nhục thân của Lục Duyên, đương nhiên hắn không cảm nhận được gì cả, nhưng hắn vẫn giả vờ đau đớn gào lên:
"AI Sắp chết, sắp chết rồi! Đau muốn chết!"
Tư Thính Tuyết miễn cưỡng buông ra, liếc mắt nhìn Lục Duyên với vẻ bất lực:
"Đúng là đỏ mặt dày!"
Lục Duyên lập tức tự tin nói:
"Ai nói vậy chứ? Mặt của ta không phải đẹp trai hay sao?"
Vừa nói, hắn vừa nhìn Rebecca:
"Rebecca, ta có đẹp trai không?"