Ghi Chép Những Chuyện Kì Quái Của Xe Taxi

Chương 5

Tôn Quá đưa tay che đi ánh sáng gay gắt.

“Anh tỉnh rồi à.”

“Cậu chủ Quan?”

Đầu Tôn Quá đau như sắp nứt, gắng gượng mở mắt nhìn về nơi phát ra âm thanh, ngồi trên ghế lái phụ, chính là cậu chủ mới nhậm chức của Quỷ Môn Quan.

Đồng hồ nhỏ trên cổ tay đã ngừng hoạt động, không cần xem cũng biết kim quay tròn, đồng hồ tính km của xe cũng hỏng. Tôn Quá trông ra ngoài cửa sổ, trước mắt là bờ cát vàng biển xanh mênh mông, cái nóng khiến đường nét sự vật móp méo, làm chiếc thuyền đắm dạt bên bờ như sắp tan thành bọt.

“Quỷ Vực.”

Một giây trước khi mê man, Tôn Quá vẫn đang ở trên đường trong sáng thu, lúc này lại là bãi biển vắng lặng ngày hè, dĩ nhiên đã bị bắt cóc tới không gian khác.

Chỉ cần có quỷ khí cường đại trong tay, bất luận là con người như Tôn Quá, hay kẻ mới thành ma, cũng có thể tạo ra Quỷ Vực.

“Quỷ Môn Quan thực chẳng phải hư danh.”

Nghe thấy Tôn Quá cảm khái, cậu chủ Quan thu hồi tầm mắt: “Quỷ Vực do ai tạo ra?”

“Một con ma mới, không nghĩ nó lại lén đi theo tôi.”

Cậu chủ Quan phản đối: “Ma mới thì lấy sức mạnh ở đâu ra?”

“Quỷ khí của cậu mạnh như vậy, lạm dụng một chút là làm được ngay.” Tôn Quá cười nói, “Tân lão bản nhà họ Quan, ngay cả chuyện này cũng không biết thì thật lo lắng thay cho tương lai của Quỷ Môn Quan.”

“Anh biết rồi sao, không phải bị ma mới lừa chứ.” Cậu chủ Quan châm biếm, tâm trạng dường như rất vui vẻ.

Tôn Quá đỡ trán, quan sát tỉ mỉ gương mặt nghiêng của cậu: “Vì muốn có người thừa kế, dù cho mới nhậm chức thì ông chủ Quan cũng phải vội vàng tìm người ghép đôi. Tôi vừa cho thuê một đêm, còn định đón cậu đi xem mắt, chắc để lộ sơ hở nên nó nhân lúc xe trống rồi lẻn vào.”

Cậu chủ Quan nhíu mày: “Nói chuyện thì để ý một chút, giờ anh đưa chúng ta ra ngoài trước.”

“Con ma mới này tạo ra Quỷ Vực nhưng không có khả năng chống đỡ, cậu nhìn nó coi, đến giờ vẫn chưa thể hiện hình.” Tôn Quá nói, “Chúng ta kéo dài một chút, trời sắp sáng rồi.”

Bên ngoài là nắng hè chói chang, bên trong xe Tôn Quá vẫn cảm nhận được sự mát mẻ của sáng sớm đầu thu. Quỷ Vực này chỉ có ảo ảnh thị giác chứ không tác động toàn bộ đến cơ thể, Tôn Quá thầm nghĩ, đúng là hạ đẳng.

“Tôn Quá.”

Đột nhiên cậu chủ Quan phá tan sự im lặng, thấp giọng bảo, “Trước khi tìm thấy tân nương, tôi có việc phải làm.”

“Việc gì?”

“Anh.” Cậu nắm áo Tôn Quá kéo về phía mình, trượt người tựa vào cửa xe, mút lấy môi dưới Tôn Quá, “Anh muốn tôi phải không?”

“Làm sao tôi dám chứ?” Cánh tay Tôn Quá đặt trên kính xe, ngậm chặt môi cậu, rồi mải miết hôn xuống hai bên cổ, tiếp đó là xương quai xanh. Cậu chủ Quan thở gấp, một tay lướt qua bả vai Tôn Quá, anh giật vạt áo sơ mi bên hông cậu, tay phải luồn vào vuốt ve ***g ngực run rẩy.

Một con dao nhọn đâm thẳng vào gáy Tôn Quá, anh cười nhạt một tiếng, tay phải bóp chặt cổ cậu chủ Quan, tay trái rút con dao khỏi gáy, lưỡi dao trắng sang như mới, chẳng hề vấy máu.

“Tốt nhất ngươi nên nhớ cho kỹ,” Tôn Quá dùng dao đâm vào ngực cậu chủ Quan, dung đầu gối ép chặt bụng dưới, không thèm để ý đến tiếng xương cốt gãy vụn, “Ghế phụ lái là để ma ngồi, cái Quỷ Môn Quan cần là người ghép đôi chứ không phải tân nương.”

Khuôn mặt con quỷ méo mó vặn vẹo, vội vàng thoát khỏi hình dáng cậu chủ Quan, giãy dụa tan tác dưới chân anh: “Sao ngươi dám làm càn trong Quỷ Vực của ta!”

“Của ngươi?” Tôn Quá nói, “Ngươi vẫn chưa hiểu sao? Nếu trong Quỷ Vực mà không bị thương mới là chủ nhân của Quỷ. Loại ma mới như người, dù có mượn quỷ khí từ Quỷ Môn Quan, chỉ có thể dịch dung và tạo ra ảo ảnh thôi.”

“Đồ khốn!” Uổng công vùng vẫy nãy giờ, con quỷ dần dần tan biến chẳng còn chút dấu vết.

Tôn Quá sửa sang lại quần áo, cầm lấy con dao mới được tạo ra chưa kịp biến mất, đâm thẳng vào tim.

“Anh tỉnh rồi à.”

Tôn Quá trở về từ Quỷ Vực há miệng thở dốc, qua kính chiếu hậu trông thấy một người thanh niên: “Cậu chủ Quan.”

“Chưa được tôi cho phép mà dám lạm dụng quỷ khí, biết hậu quả thế nào không?”

“Đương nhiên tôi biết.” Tôn Quá đáp, “Cậu mới là boss cuối của Quỷ Vực, chỉ cần cậu muốn, lúc nào cũng có thể bắt linh hồn của tôi.”

“Nhưng anh thừa biết tôi sẽ không làm vậy phải không.” Khóe miệng cậu khẽ nhếch, “Chơi với ma mới vui không?”

“Cũng được, nếu hắn không đâm tôi thì hôm nay quả là ngày hạnh phúc nhất luôn.”

“Hôm nay giờ mới bắt đầu.” Cậu chủ Quan ngáp một cái tỏ vẻ không hứng thú, “Trời sáng rồi, lên đường tìm người ghép đôi đi.”

“Tuân mệnh.” Tôn Quá cười cười, khởi động xe trong ánh bình minh.
Bình Luận (0)
Comment