Ghi Chép Về Sách Minh Họa Sưu Tầm Ác Mộng

Chương 30


Edit: Ryal
Ân Lưu Minh thử nhìn lại người dân đó thêm lần nữa.
Khoảng chừng năm mươi sáu mươi tuổi, làn da bị nước biển và gió ăn mòn tới độ thô ráp và ngăm đen, trên mặt đầy nếp nhăn, ánh mắt mờ đục...
Hoàn toàn không thấy được dáng dấp Tư Hòa.
Trì Tịch cũng nghe Tư Thành nói gì, giật mình: "Cậu không nhìn nhầm đấy chứ?".
Tư Thành cắn chặt môi dưới: "Không hề".
Hắn bỗng xông tới trước mặt người dân kia, siết chặt hai bàn tay, chăm chú nhìn lão.
Người dân ngước mắt lên nhìn hắn, khàn khàn nói: "Cậu trai trẻ này cũng muốn tham gia à? Nhưng mấy người tới từ trang viên của ác ma, Loew sẽ không đồng ý đâu".
Tư Thành mím môi thật chặt, một lúc lâu sau mới hỏi: "Anh không biết em ư?".
Lão già chầm chậm xoay người, đôi nhãn cầu vẩn đục ố vàng tỉ mỉ quan sát Tư Thành một hồi lâu.
Hắn lại càng căng thẳng, nhìn lão với vẻ vừa lo sợ vừa chờ mong.
Cuối cùng lão già lắc đầu: "Chưa thấy bao giờ".
"Không thể nào!".

Tư Thành đột nhiên kích động, túm lấy tay lão.

"Đây là vết thương do anh cứu em hồi chúng ta còn ở giấc mơ thứ nhất! Anh không nhớ ư?".
Lão già nhìn Tư Thành, khuôn mặt bối rối, cố giằng ra: "Cậu trai trẻ nói gì vậy? Đó là vết sẹo để lại lúc tôi chặt cây không cẩn thận bị thương...!Chẳng lẽ cậu ở trong trang viên đó lâu quá rồi nên bị ác ma đầu độc ư?".
Tư Thành nghiến răng nhìn lão chằm chằm, một lúc lâu sau mới nản lòng thả tay ra.
Những người chơi cạnh đó cũng chẳng ngốc.

Đã ở chung được mấy ngày rồi, thân phận của những người khác có thể không tính tới, chứ ai cũng biết Tư Hòa và Tư Thành là anh em.
...!Người dân sống dậy này là anh trai của Tư Thành ư?
Thứ kì dị hơn NPC sống lại chỉ có thể là NPC sống lại nhưng không còn là chính mình.
Cũng có người sợ hãi hỏi: "Chắc cậu ta nhận nhầm chứ nhỉ?".
Sao lão già đầy mùi cá tanh trước mặt lại là người đàn ông trẻ hôm qua được?
Tư Thành mím chặt môi, bỗng quay người chạy mất.
Ân Lưu Minh và Trì Tịch liếc nhau, gật gật đầu rồi cũng chạy theo.
Tư Thành chạy tới trước một căn nhà gỗ cũ nát, móc dao ra chém mấy chục lần lên cái cọc gỗ bên cạnh, gần như biến nó thành củi, rồi mới thở hổn hển dừng lại.
Từng giọt nước nối nhau chảy dài trong đôi mắt hắn.
Ân Lưu Minh đứng phía sau, lặng im thở dài, rồi bước tới: "Muốn xác định xem lão có phải Tư Hòa hay không thì có thể thử những cách khác".
Tư Thành bỗng quay đầu lại, mắt sáng rực: "Cách gì?".
"Thử xem những người khác đi".

Ân Lưu Minh chỉ ra bến tàu.

"Lúc chúng ta vừa tới thị trấn, trừ lão đốt đèn ra thì gần như không có người dân nào ra khỏi cửa...!Nhưng từ khi có người chơi thiệt mạng, họ bắt đầu lục tục đi ra.

Nếu người dân chính là những người chơi đã chết thì hẳn họ cũng giống với ngày trước".
Tư Thành mím môi, quả quyết hỏi: "Bắt đầu từ đâu đây?".
Ân Lưu Minh suy nghĩ một chốc: "Từ những người dễ nhận diện nhất".
Trong số những người chơi đã thiệt mạng, dễ nhận diện nhất là cặp người tình trẻ tuổi lần lượt mất tích ở ngày thứ nhất và ngày thứ hai.
Ân Lưu Minh dễ dàng tìm được đối tượng đáng nghi - một cặp vợ chồng già.
Hai ngày trước, mỗi lần y tới bến tàu là họ lại né đi, chưa bao giờ dám giao tiếp chính diện.
Lần này y chọn cách mai phục.
Ân Lưu Minh ngồi xổm xuống đợi trước cửa nhà hai vợ chồng, đợi đến trưa họ quay về mới bước ra chặn đường.
Đôi vợ chồng già thấy Ân Lưu Minh thì định chạy, nhưng sao mà ngờ được vẫn còn Tư Thành với tốc độ cực nhanh, hắn dùng dây thừng chạy hai vòng xung quanh là trói gô được họ vào nhau.
Ân Lưu Minh ngắm nghía khuôn mặt người chồng, gật đầu: "Ông lão này xuất hiện ở bến tàu vào ngày thứ hai".
Khi ấy người chơi đầu tiên đã chết.
Trì Tịch nói: "Hình như bà lão này xuất hiện một ngày sau đó".
Cũng là khi người chơi nữ kia chết.
Tư Thành không phải người kiên nhẫn, hắn nôn nóng ép hỏi: "Hai người biết tôi không?".
Đôi vợ chồng già nhút nhát nhìn hắn, hoảng loạn lắc đầu.
Trì Tịch hơi không đành lòng: "Sao mà phân biệt được đây?".
Họ cũng đâu có quen biết gì hai người kia.
Ân Lưu Minh ngẫm nghĩ một hồi, bảo Tư Thành trói riêng từng người rồi dẫn người chồng ra sau căn nhà gỗ.
Chẳng bao lâu sau, có tiếng hét thảm thiết của người chồng vọng lại.
Người vợ vốn đang im lặng bỗng giãy giụa kịch liệt, ngẩng đầu lên, đôi mắt già nua nhìn thẳng vào họ, giọng khàn khàn: "Trả ông ấy lại đây!".

Biểu cảm này rất quen.
Đó chính là vẻ mặt khi nữ người chơi nhìn thẳng vào mắt phu nhân Solari, đòi bà trả lại người yêu cho mình.
Ân Lưu Minh liếc nữ người chơi này một cái sâu xa.
Không cần phân biệt nữa rồi.
Tư Thành ôm người chồng quay lại, nhìn mặt Ân Lưu Minh là biết có chuyện gì.

Khuôn mặt hắn đột nhiên trở nên dữ tợn, hỏi đôi vợ chồng già kia: "Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?! Tại sao hai người lại biến thành thế này?".
Hai vợ chồng chỉ phí công giãy giụa, trong miệng thì thào gì đó không ai hiểu.
Tư Thành chẳng thiếu gì thủ đoạn ép hỏi tàn nhẫn, nhưng nhớ tới việc những kẻ trước mắt mình đây có thể cũng là người chơi, lại nhớ tới anh trai...!hắn không xuống tay được.
Cuối cùng hắn vẫn chán nản thả họ ra.
Ân Lưu Minh nói: "Tôi có ý này".
Y đưa tay vào trong túi, đặt trên sách minh họa.
Kĩ năng duy nhất y sưu tập được trong giấc mơ này là nọc độc có tác dụng thôi miên và gây tê.
1 điểm đổi được một bình, lãi cực kì.
Chiếc bình thủy tinh trong suốt đựng đầy nọc độc xuất hiện trong tay Ân Lưu Minh.
Tư Thành hơi run run: "Anh đổi đồ trong ải à?".
Chẳng phải sẽ tốn gấp đôi số điểm hay sao?
Ân Lưu Minh quơ quơ chai chất lỏng màu đỏ tươi, mỉm cười: "Không sao".
Tư Thành mím môi: "Cảm ơn".
Hai người kia hoảng sợ nhìn thứ độc trong tay Ân Lưu Minh, dường như ý thức được điều gì mà giãy giụa muốn chạy mất.
Đương nhiên là Tư Thành còn lâu mới để họ làm thế.

Hắn vặn nắp bình, rót cho mỗi người một ít vào miệng.
Đôi vợ chồng cố nôn khan, động tác dần chậm lại, biểu cảm dần dại ra và cuối cùng hoàn toàn biến thành ngơ ngẩn, nếp nhăn trên mặt họ cũng chẳng ngừng run run.
Ân Lưu Minh ngồi xổm xuống, nhìn vào mắt họ: "Hai người là ai?".
Đôi môi người chồng giật giật: "Sieff...".
Người vợ nhíu mày, muốn nói gì rồi lại thôi.
Thấy thế, Ân Lưu Minh quay sang hỏi người vợ: "Tên thật của bà là gì?".
Những nếp nhăn trên mặt bà lão run run, ánh mắt lay động, bà ta gian nan thốt ra ba chữ: "Thạch, Thạch San San...".
Tên tiếng Trung.
Đôi mắt Tư Thành sáng rực: "Bà còn nhớ có chuyện gì xảy ra không?".
Thạch San San ngơ ngác: "Đau...".
"Đau ở đâu?".
"Mắt...!Có thứ gì đó muốn chui vào...".
Ân Lưu Minh nhớ tới đám xúc tu sền sệt rất nhanh trên trụ đá, cau mày: "Sao hai người lại biến thành như bây giờ?".
"Thần...!Thần Cá biến đổi...".

Thạch San San như đang nói mớ, khuôn mặt ngày càng lộ vẻ giằng co dữ dội, con ngươi dần hiện nỗi thống khổ: "Tôi là ai...!Cậu là ai?".
Tư Thành trầm giọng: "Bà là Thạch San San".
"Thạch San San?...!Là ai? Tôi đau quá, đau quá...".

Thạch San San đột nhiên gào lên.

"Trả anh ấy lại cho tôi! Không, tôi đau quá! A a a...!Cứu tôi với!".
Bà ta dần nói năng lộn xộn, giãy giụa kịch liệt, thậm chí thoát được cả sợi dây đang trói mình.
Thạch San San lập tức túm lấy ông chồng bên cạnh, cởi trói cho lão với tốc độ khó có thể thuộc về người thường rồi chạy mất.
Tư Thành định đuổi theo thì Ân Lưu Minh cản lại: "Không cần đâu, chúng ta đã xác định được điều cần xác định rồi".
Tư Thành nghiến răng: "Giờ đi tìm anh tôi".
"Không".

Ân Lưu Minh bất ngờ lắc đầu.

"Điều tra cái này trước đã".
Y nhẹ nhàng quơ chiếc bình chứa thứ độc đỏ tươi vẫn còn hơn phân nửa trong tay.
Ân Lưu Minh vặn nắp, nhìn Trì Tịch: "Ngửi thử đi".
Trì Tịch sợ hết hồn, bất an nhìn y, xác định chắc chắn không phải trò đùa thì mới cúi đầu ngửi một cái rồi che mũi: "Mùi gì kì quá!".
"Có quen không?".
Cậu ngẩn ra, nhớ lại một chốc, nói vẻ không chắc chắn: "Nếu nhạt hơn chút thì khá giống với thứ của người dân trong thị trấn...".
Tư Thành đột nhiên choáng váng.

Ân Lưu Minh lại giơ chiếc bình lên, giải thích: "Độc này của tôi là dùng phương pháp đặc biệt để lấy từ đám quái vật côn trùng trong khu rừng kia".
Nói cách khác, đám dân trấn dùng nọc độc côn trùng để làm đồ uống cho người chơi?
Y liếc Tư Thành, nghĩ ngợi chốc lát rồi vẫn giảng giải: "Thứ độc này có tác dụng gây hưng phấn nhất định, tối qua cậu kích động muốn xông ra ngoài có thể cũng là tại nó".
Tư Thành siết chặt hai tay, cụp mắt, bỗng quay người muốn bỏ đi.
"Chờ đã, còn một việc nữa".
Ân Lưu Minh gọi hắn lại: "Cậu không thấy thứ chất lỏng này trông quen lắm à?".
Màu đỏ tươi, sền sệt, hệt như máu.
Tuy Tư Thành có lo nhưng cũng chẳng phải hạng dốt nát gì.

Hắn ép mình tỉnh táo lại, cẩn thận hồi tưởng, sắc mặt dần trở nên nghiêm túc xen khiếp hãi: "Phu nhân Solari?".
Tối nào phu nhân Solari cũng uống một cốc gì đó, trừ việc màu hơi nhạt thì gần giống thứ độc này như đúc!
Trì Tịch hít sâu một hơi: "Bà ấy uống thứ này làm gì?".
Ân Lưu Minh khẽ nói: "E rằng không phải bà ấy muốn uống, mà là có người muốn bà ấy uống".
Nọc độc có khả năng gây hưng phấn, làm tê liệt, thôi miên; nó có thể khiến phu nhân Solari chìm đắm trong thế giới của riêng mình - quên đi sự tồn tại của giấc mơ này, quên đi mục đích của chính mình, mất quyền kiểm soát trang viên Solari.
Chắc chắn đó cũng là kẻ đầu sỏ hạ độc vào đồ uống của người chơi khiến họ phải thiệt mạng.
Kẻ lén bỏ độc đó là...
"Quản gia!".
Tư Thành nghiến răng nghiến lợi, con dao găm trong tay lóe sáng: "Gã ở đâu?".
Khi trước, cứ đến bữa tối là quản gia sẽ dâng lên cho phu nhân Solari một cốc đồ uống đỏ tươi, họ chỉ cần ngồi xem là đủ rồi.
Số người tập hợp trước cửa phòng ăn hôm nay ít hơn hôm qua một chút.
Hỏi ra mới biết, lại có thêm hai người chơi chết dưới tay lũ quái vật không biết tên - đương nhiên tất cả mọi người đều biết đó là do quái vật xúc tu làm.
Trừ hai người chơi thì có thêm hai dân trấn chết, trừ hốc mắt và đại não cùng bị ăn mòn thì trên người họ có rất nhiều vết thương do móc câu lưu lại.
...!Một trong hai người chơi đã chết rất thạo chiến đấu bằng móc câu.
Tính đi tính lại, đã có chín người thiệt mạng rồi.
Nhưng trong bữa tối hôm nay, phu nhân Solari lại tự cầm theo đồ uống: "Các cô cậu hẳn là đói lắm rồi nhỉ, hôm nay quản gia ra ngoài mời đầu bếp về làm tiệc cho mọi người, chắc sẽ mất một khoảng thời gian ngắn.

Xin một người hãy kiên trì chờ đợi, tạm chịu khổ một ngày vậy".
Trên bàn có bày số bánh mì và nước uống ít hơn hẳn mấy ngày vừa rồi.
Có vết xe đổ khi trước, không ai dám động tay.
Phu nhân Solari ngạc nhiên nhìn họ: "Mọi người không đói ư?".
Dĩ nhiên là đói chứ, nhưng ai dám ăn những thứ có thể khiến mình chết?
Ân Lưu Minh lạnh mặt nhìn cốc nước của phu nhân Solari - chất lỏng đỏ trong đó đã ít đi phân nửa, hiển nhiên bà đã uống bớt.
Y tiến lên một bước: "Thưa phu nhân, quản gia rời đi từ lúc nào vậy?".
Đôi mày đẹp của phu nhân Solari khẽ nhíu: "A, từ tối qua thì phải, đưa đồ ăn cho mọi người xong là ông ấy đi ngay.

Đừng lo, quản gia của ta rất đáng tin cậy, nhất định ông ấy sẽ về trước tối mai".
...!Đi từ tối qua à...
Ân Lưu Minh gật đầu như có điều suy nghĩ.
Y len lén liếc sang bên cạnh phu nhân Solari.
Trong lúc y và phu nhân trò chuyện, Trì Tịch cẩn thận tới gần, nhẹ nhàng ngửi cốc nước bà đặt ở một bên.
Sau đó cậu biến sắc, gật đầu với y.
Ân Lưu Minh lễ phép kết thúc cuộc trò chuyện.
Đến khi phu nhân Solari đã đứng dậy và đi mất, Trì Tịch vội vã xông tới: "Anh Ân ơi, mùi giống nhau!".
Tư Thành cũng bước đến, thấp giọng hỏi: "Giờ sao?".
Ân Lưu Minh ngẫm lại: "Lúc trước cậu và Tư Hòa đã điều tra trang viên rồi à?".
"Đúng thế".
"Có nơi nào tương tự như tầng hầm hoặc địa lao không?".
"Đúng là có một chỗ.

Nhưng trống không.

Sao vậy?".
"Thử đi xác nhận xem".

Ân Lưu Minh nói.


"Có khi sẽ cứu được hai người".
Mễ An Bồi đi tới: "Mọi người định làm gì thế! Tôi cũng muốn đi!".
Trì Tịch vốn định đi cùng, bị chen lời lại yên lặng.
Ân Lưu Minh liếc cậu một cái, đồng ý cho Mễ An Bồi theo trước rồi vỗ vai Trì Tịch: "Nếu cậu không đi thì có thể thông báo việc quản gia hạ độc cho các người chơi khác".
Trì Tịch bị chấn động: "Chia sẻ tin tình báo cho họ ấy ạ?".
"Nhắc qua là được".

Ân Lưu Minh nói.

"Sống được chừng nào hay chừng ấy".
Tư Thành bên cạnh nhìn y vẻ kinh ngạc, nhíu mày: "Đừng tốt bụng với những người chơi khác quá".
Ân Lưu Minh chỉ cười, không đáp.
Y không tốt bụng, nhưng cũng chẳng lo liệu có ai giải được câu đố nhanh hơn mình hay không.
Cứu được bao nhiêu người thì cứ cứu thôi.
Địa lao của trang viên Solari nằm sau hồ nước trong vườn.
Lúc trước điều tra nơi này, Tư Thành và Tư Hòa tới đây sớm nhất, tìm được cả cách phá khóa cửa.
Theo lời hắn thì khi ấy nơi này trống rỗng chẳng có ai.
Ân Lưu Minh khẽ hỏi: "Hai người điều tra vào buổi sáng à?".
Tư Thành gật đầu.
"Nếu đến muộn chút thì có khi sẽ có phát hiện mới".
Ân Lưu Minh thẳng tay bẻ gãy khóa cửa, đi vào với khuôn mặt lạnh tanh.
Mễ An Bồi chà một tiếng, ngó nghiêng: "Anh Ân có bị tâm thần phân liệt không nhỉ?".
Tính cách lẫn khí chất giữa ngày và đêm chênh lệch lớn quá.
Tư Thành liếc cậu chàng một cái, cũng bước vào theo.
Mễ An Bồi chẳng có ai phụ họa, bực bội nhủ thầm: "Nếu Tiểu Trì mà ở đây thì kiểu gì cũng có nhiều đề tàu chung lắm cho coi...!Sau này mọi người nhớ cho tôi đi theo đấy!".
Địa lao của trang viên Solari rất sạch, có tận ba bốn lớp cửa.
Lúc mới đến thì chẳng thấy gì, nhưng khi đi sâu vào lại dường như có người khàn giọng gọi: "Có ai không...".
Ân Lưu Minh rảo bước thật nhanh, đi tới căn phòng tối om cuối cùng trong địa lao, phá tan hàng rào sắt.
Trong đó có hai người bị còng tay đang thoi thóp.

Một trong số đó nằm co quắp trên đất, thi thoảng ngẩng đầu gào một câu yếu ớt, biểu cảm cũng dại đi như thể chỉ đang thử vận mà thôi.
Đột nhiên thấy đám Ân Lưu Minh xuất hiện, người chơi ấy tỏ vẻ vui mừng xen đôi phần hoảng hốt, như thể ngỡ mình đang mơ.
Mễ An Bồi chửi tục một tiếng: "Sao họ lại ở đây?".
Ân Lưu Minh tìm được chìa khóa trên bàn, tháo còng cho họ: "Bị phu nhân Solari trục xuất tới đây".
"Ớ?".
"Họ trộm lên lầu hai".
Hai người này chính là những kẻ Ân Lưu Minh đã chạm mặt trên tầng hai, những người chơi muốn ăn cắp đá quý mà bị phu nhân Solari bắt được.
"Họ không chết ư?".

Mễ An Bồi móc một chai nước uống và hai mẩu bánh mì ra cho họ, lập tức bị cướp lấy ăn ngấu nghiến.

"Mẹ kiếp, rốt cuộc mấy người chịu đói bao lâu rồi?".
Một người chơi nuốt miếng bánh mì khô khốc xuống bụng, nói lúng búng: "Hai ngày...".
Hai ngày bị nhốt ở đây, không ăn không uống!
Lúc đầu khi bị phu nhân Solari quẳng tới đây, họ còn mừng vì mình không phải chết; sau đó kêu trời trời không biết mà kêu đất đất cũng chẳng hay, địch còn chẳng thấy tên nào chứ đừng nói đồng đội, họ phải chịu đói khát ở đây suốt hai ngày.
Ân Lưu Minh nói: "Vốn phải là quản gia và hầu gái tới đây mang những người chơi phạm phải điều cấm của phu nhân Solari nên bị nhốt vào đây đi nơi khác.

Nhưng hầu gái không còn, quản gia cũng chạy, dĩ nhiên là chẳng ai thèm tới chỗ này rồi".
Vậy nên hai người chơi này mới không bị tính là "vật tế".
Mễ An Bồi nhớ họ cũng dội nước bẩn khi bắt đám nữ hầu: "A, chẳng phải mấy cô kia cũng bị nhốt ở đây hay sao?".
"Chắc quản gia đã xử lí chúng".

Ân Lưu Minh giải thích.

"Phu nhân Solari chưa từng ra tay trực tiếp với người chơi bao giờ, cách bà ấy trừng phạt chúng ta chỉ là nhốt vào địa lao thôi.

Quản gia mới là người cho bà ấy uống độc dược, rồi xuống địa lao giết người treo lên trụ đá".
Kẻ thù của họ không phải phu nhân Solari...!Mà là quản gia Ralph.
Khuôn mặt Tư Thành lạnh xuống: "Tìm gã ở đâu đây?".
"Hôm qua quản gia vội vàng bỏ đi, chẳng phải vì phía người dân có chuyện à?".

Mễ An Bồi ngẫm nghĩ.

"Nên gã mới chạy đến?".
Tư Thành hỏi: "Đêm nay ta canh giữ tại đây à?".
Chẳng biết từ lúc nào, hắn đã muốn nghe theo ý của Ân Lưu Minh trong vô thức.
Ân Lưu Minh lắc đầu: "Tối qua gã cũng không đến, chắc chắn đã từ bỏ trang viên rồi.


Ôm cây đợi thỏ chẳng ích gì đâu".
Tư Thành nóng nảy: "Vậy...".
Ân Lưu Minh bỗng quay đầu nhìn hắn, đôi mắt sắc sảo như lóe lên: "Dám mạo hiểm không?".
Tư Thành ngẩn người, ngẩng phắt đầu: "Đương nhiên!".
"Hôm nay có hai người dân chết, thi thể họ cũng được đưa ra biển đúng không?".

Ân Lưu Minh nói.

"Chúng ta thử đi theo xem".
Mễ An Bồi hít sâu một hơi: "Đù má!".
Đêm khuya ngồi thuyền độc mộc ra biển! Lại còn là cùng thi thể!
Con ngươi Tư Thành đầy hưng phấn, nhưng giọng vẫn đầy tỉnh táo: "Anh sợ thì ở lại đi".
Mễ An Bồi cười khà khà: "Thực ra tôi cũng thích mạo hiểm lắm".
Nhưng cậu chàng chợt nảy ra câu hỏi mới: "Ba người chúng ta đều chưa từng làm thuyền độc mộc, ra biển thế nào đây?".
Ân Lưu Minh đáp: "Chúng ta mang theo một người".
"Ai?".
"Tư Hòa".
Tư Thành ngẩn ra, mừng rỡ trợn mắt.
"Dân trấn hồi sinh" bị nghi là Tư Hòa vốn đảm nhận trọng trách chỉ đạo những người chơi chọn phe này đi chặt cây làm thuyền độc mộc mà!
Tư Thành muốn đi tìm kẻ ấy từ lâu rồi, nhưng vẫn cố nhịn - giờ đã có lí do chính đáng, hắn bèn muốn xuất phát ngay chẳng chút do dự.
Một giọng nói yếu ớt vang lên: "Còn bọn tôi thì sao?".
Mễ An Bồi cúi xuống, ngạc nhiên đáp: "Mấy người tự lo thân đi chứ, định ỷ lại vào bọn tôi mãi à?".
Người chơi kia vừa ngấu nghiến ăn hết bánh mì và nước Mễ An Bồi mang tới, giờ đã khỏe lại chút ít, cười gượng gạo: "Dù sao mấy cậu cũng coi như có ơn cứu mạng bọn tôi mà, bọn tôi phải báo đáp chứ".
Mễ An Bồi vặc lại chẳng chút khách khí: "Định ké công chứ gì?".
Khi hệ thống tổng kết, tuy thưởng phá ải chỉ dành cho một người nhưng ai càng góp nhiều sức thì càng được cộng nhiều điểm hơn.
Người chơi kia vẫn mặt dày: "Gì chứ? Bọn tôi thật lòng mà...".
"Mấy anh về bảo những người chơi khác điều tra từng hộ gia đình trong thị trấn đi".

Ân Lưu Minh khẽ nói.

"Tiện thể khống chế họ luôn.

Nhớ nhấn mạnh vụ quản gia một chút".
Người chơi kia phấn chấn hẳn lên: "Không thành vấn đề!".
Mễ An Bồi bĩu môi, lầm bầm: "Tiện cho mấy người rồi".
"Nhóm anh Ân ra biển rồi ư?".
Trì Tịch xác nhận hết lần này đến lần khác với hai người được cứu kia, đáy mắt lộ vẻ thất vọng.
Lại chỉ có mình cậu bị bỏ lại phía sau.
Nhưng rồi cậu lại phấn chấn lên ngay lập tức: Không thể ỷ lại vào anh Ân mãi được, cậu cũng có nguyện vọng của riêng mình, phải nỗ lực chứ.
Lôi Anh Triết là nhà lãnh đạo được đa số các người chơi tin tưởng, hắn ta nhanh chóng chia họ thành nhiều nhóm nhỏ, phân công đi khống chế người dân.
Trì Tịch cùng nhóm với Lôi Anh Triết.
Những người chơi khác tỏ vẻ hâm mộ, cậu lại lúng túng: "Anh Lôi à, tôi...".
"Cho phép tôi nói thẳng, năng lực chiến đấu của cậu khá yếu, cậu thiên về những chi tiết nhỏ như khứu giác hơn".

Lôi Anh Triết cười.

"Nhân tài đặc biệt thì phải được chăm sóc đặc biệt, nên tôi vào cùng nhóm với cậu, bảo đảm cậu được an toàn và cũng để cậu được tham gia quá trình giải đố, cuối cùng kiếm được nhiều điểm hơn chút".
Hợp lí đến mức Trì Tịch chẳng tìm được sai sót nào trong câu nói ấy, cậu chỉ đành đáp vẻ cảm kích: "Cảm ơn anh Lôi".
"Không cần cảm ơn đâu".

Lôi Anh Triết dẫn cậu đi về phía mục tiêu của họ - căn nhà gỗ nhỏ cạnh bìa rừng, thấp giọng cười hỏi: "Cậu cũng khách sáo thế với Ân Lưu Minh à?".
Trì Tịch ngơ ngác: "Anh Ân đã cứu mạng tôi...".
Cậu bỗng cảnh giác nhìn Lôi Anh Triết.
Lôi Anh Triết cười cười xua tay: "Đừng nghĩ gì nhiều, tôi chỉ đại diện cho công đoàn muốn chiêu mộ Ân Lưu Minh nên mới muốn tìm hiểu thông tin về cậu ấy thôi, cậu thấy không tiện thì không cần đáp đâu".
Trì Tịch thở phào nhẹ nhõm, quyết định không hé nửa lời về chuyện liên quan tới Ân Lưu Minh.
Lôi Anh Triết cũng hiểu mà không hỏi gì thêm nữa.
Dựa vào thực lực của Lôi Anh Triết, họ vốn có thể trói gô người dân kia lại một cách dễ dàng - nhưng chẳng ngờ căn nhà này cũ quá, hai người vừa xông vào đã sụp nóc!
Người dân kia nhân cơ hội đó mà chạy vào rừng cây với tốc độ không thuộc về con người.
Lôi Anh Triết lập tức đuổi theo, Trì Tịch cũng theo sát phía sau mà chẳng kịp nghĩ gì nhiều.
Nhưng tốc độ của hai kẻ kia nhanh tới nỗi cậu không đuổi kịp.
Kẻ địch và đồng đội cùng mất tung tích, Trì Tịch ngơ ngác dừng lại.
Cậu nhíu mày, nghĩ một chốc, nắm chặt món vũ khí mình đã đổi trước khi vào giấc mơ rồi men theo trí nhớ mà đi về hướng trụ đá.
Bỗng chân cậu trượt đi, như vấp phải thứ gì.
Trì Tịch chống tay ngồi dậy, xoa mặt, chợt cảm giác có thứ gì bò lên vai mình mang theo thứ mùi cỏ xanh nhạt nhẽo quen thuộc.
Sau đó cậu có cảm giác cổ mình bị cào ba lần.
Thứ kia dừng lại một chốc rồi vội vàng cào thêm ba cái nữa, như thể đang thúc giục cậu..

Bình Luận (0)
Comment