Giả Cán Bộ

Chương 198

Nghe xong lời này, Dương Tử Hiên và Trịnh Kiến Minh nhíu mày, Trịnh Kiến Minh cười ha ha nói:“Bụng ta không thoải mái, phải đi vệ sinh một chút, lão Bành cứ hướng Dương thị trưởng hồi báo trước đi, Dương thị trưởng lần này cũng là một trong những lãnh đạo chịu trách nhiệm vụ giả mạo nông sản, cậu cứ hồi báo mọi vấn đề cho Dương thị trưởng.”.

Nói xong, Trịnh Kiến Minh liền đi về hướng nhà cầu.

Dương Tử Hiên dở khóc dở cười, lão Trịnh này quả nhiên là tư tưởng quan liêu, nhìn thấy vấn đề xuất hiện, lập tức liền chạy, nhìn lão Trịnh kia đi một chuyến này, chắc chắn là nửa giờ không về.

Dương Tử Hiên cảm thấy rất khinh bỉ Trịnh Kiến Minh, một chút trách nhiệm cũng không chịu gánh chịu, chỉ sợ rằng cả đời này cũng chỉ có thể ngồi ở chức phó thị trưởng, lăn qua lăn lại!

Bất quá, Trịnh Kiến Minh làm như thế, cũng làm cho Dương Tử Hiên đoán được, sợ rằng công ty này không đơn giản, Trịnh Kiến Minh nhất định là biết nội tình trong công ty, cho nên mới vội vàng phủi tay như vậy.

Bành Thanh cũng sửng sốt, trong đầu khinh bỉ Trịnh Kiến Minh một hồi, phó thị trưởng cũng là cái dạng bỏ của chạy lấy người mà thôi!

“Lão Bành, ngươi tiếp tục nói đi!” Dương Tử Hiên nói.

Bành Thanh lúc này mới bắt đầu từ từ đánh giá Dương Tử Hiên, mặc dù trẻ tuổi, nhưng nói chuyện làm việc rất trầm ổn, lúc nói chuyện cũng mạch lạc rõ ràng, trước đây Bành Thanh cũng không coi trọng tiểu thị trưởng này, hiện tại nhìn lại, thị trưởng này cũng rất có bản lãnh.

Hơn nữa, hắn cũng chưa từng nghe nói qua bối cảnh của Dương Tử Hiên, nhưng có thể còn trẻ như vậy đã làm đến chức phó thị trưởng kiêm nhiệm công ủy bí thư khu công nghiệp, nhất định là bối cảnh đơn giản.

“Lão Bành, ngươi nói rõ ràng xem, công ty này thế nào? Liên quan đến ai?” Dương Tử Hiên bình tĩnh hỏi.

Bành Thanh không nghĩ tới, Dương Tử Hiên lại hỏi một câu như vậy, ngượng ngùng nói:“Cái công ty này đúng là công ty nhà nước, không phải xí nghiệp dân doanh và tư doanh.”.

Dương Tử Hiên nheo mắt lại, bọn giả mạo nông sản này lại xuất xứ từ một công ty nhà nước, đây chính là chuyện hết sức khó giải quyết, dù sao, chuyện này náo loạn lớn, nếu như để người dân biết là công ty nhà nước gây ra, tám phần sẽ dẫn đến hỗn loạn.

Khó trách Trịnh Kiến Minh vừa nghe đến công ty này, liền lập tức bỏ đi, Trịnh Kiến Minh nhất định đã sớm biết về tình hình công ty, nhưng Trịnh Kiến Minh không muốn phản ứng, chắc chắn công ty này cũng có bối cảnh rất sâu.

“Dương thị trưởng, đội liên hợp chấp pháp của chúng ta nên tiếp tục ngừng hoạt động công ty, hay là xử lý cẩn thận, chỉ tiến hành cảnh cáo?” Bành Thanh cẩn thận hỏi.

Dương Tử Hiên bước đi qua lại một chút, trầm ngâm nửa ngày mới quay đầu lại nói:“Không cảnh cáo, trực tiếp ngừng!”

Bành Thanh sửng sốt, hắn vốn cho rằng Dương Tử Hiên sợ chọc phải phiền phức, sẽ xử lý nhẹ một chút, hạ lệnh cảnh cáo chút bọn này là được rồi.

“Thị trưởng, như vậy có thể tạo thành ảnh hưởng không tốt hay không, hay là cứ hướng thị ủy báo cáo một chút đã?” Bành Thanh sợ Dương Tử Hiên nhất thời tâm huyết dâng trào, đầy thiện ý nhắc nhở hắn nên bình tĩnh.

“Không cần báo cáo, ngươi cứ dựa theo ta nói đi làm, chỉ cảnh cáo không đủ để người dân bình tĩnh, nhất định phải trực tiếp ngừng! Nếu chỉ cảnh cáo, nông dân bị hại sẽ liên tục tụ tập ở trước cửa chính phủ huyện các ngươi, nếu như bị tỉnh biết, sợ rằng sẽ trở thành hoạ cực lớn!” Dương Tử Hiên nói rất rõ ràng.

Bành Thanh giống như vừa mới biết Dương Tử Hiên, mặc dù Dương thị trưởng này tuổi trẻ, nhưng rất can đảm gánh chịu trách nhiệm, nếu Trịnh Kiến Minh làm được như vậy thì tốt.

“Lão Bành, ngươi là quan huyện cha mẹ, tin tưởng ngươi cũng hiểu nỗi khổ của nông dân, hôm nay ta và Trịnh thị trưởng đi một chuyến, chỉ có thể dụng bốn chữ để hình dung – chó cắn áo rách!” Thanh âm Dương Tử Hiên rất nghiêm nghị.

Bành Thanh gật đầu nói:“Yên tâm, Dương thị trưởng, chúng ta nhất định sẽ dựa theo ngài chỉ thị để làm việc.”.

Tạm thời xử lý vấn đề nơi đây, Dương Tử Hiên ngồi xe trở lại khu công nghiệp, không đi cùng Trịnh Kiến Minh.

Dương Tử Hiên không đi đến tòa nhà chính phủ, mà là trực tiếp đi đường núi, trở về khu công nghiệp, vừa ngồi xe đến đường Hoàng Tĩnh, liền thấy được một chiếc Nissan ngừng cách đó không xa.

Lúc này ánh sáng rất yếu, Dương Tử Hiên nghiêng đầu nhìn một chút, loáng thoáng nhìn thấy bóng lưng một nam một nữ, trong lòng Dương Tử Hiên đột nhiên hiện lên một danh từ -- chơi trên xe!

Nhưng trong lòng Dương Tử Hiên hiện lên một tia nghi hoặc, tại sao bóng lưng nam nữ kia quen thuộc như vậy?

Trầm tư một hồi, Dương Tử Hiên vỗ vỗ đầu, bóng lưng nam tử mới vừa rồi kia và bóng lưng Bạch Thự hết sức giống nhau, chỉ là, không biết nữ nhân kia là ai, vợ Bạch Thự, Dương Tử Hiên cũng đã gặp qua một lần, nữ tử vừa rồi tuyệt đối không phải vợ Bạch Thự.

Bóng lưng nữ nhân kia, Dương Tử Hiên cũng cảm thấy hết sức quen thuộc, nhất định đã gặp qua ở nơi nào đó, nhưng hắn cũng không nghĩ ra, liền bảo tài xế quay đầu đi về đường vừa rồi một chuyến, thời điểm đi qua nữ nhân kia, cố ý đi chậm lại, từ từ quan sát.

Dương Tử Hiên sợ bị Bạch Thự bên trong Nissan phát hiện, cho nên không dám thò đầu ra cẩn thận quan sát, chỉ có thể đem mặt dán vào cửa sổ xe thủy tinh, cố gắng nhìn ra bên ngoài.

“ Người này không phải... “ Dương Tử Hiên chợt nhớ ra người con gái này là ai, người này không phải là bảo mẫu trong nhà Trương Lan kia sao?

Bạch Thự vậy mà lại chơi bời cùng bảo mẫu trong nhà Trương Lan trong xe, cái này là sự tình gì?

Dương Tử Hiên nhíu mày, chẳng lẽ là quan hệ minh hữu giữa Bạch Thự cùng Trương Lan không phải bền chắc như thép, bảo mẫu này là ánh mắt của Bạch Thự sao?

Hai mắt Dương Tử Hiên tỏa sáng, đây là một cái phát hiện rất không tệ.

Dương Tử Hiên làm rõ ràng chuyện này, về sau, liền bảo lái xe trực tiếp đi xe về khu công nghiệp, trời nhập thu, ban đêm ở khu công nghiệp cũng trở nên lạnh lẽo, Dương Tử Hiên xuống xe, về nhà uống chén trà nóng.

“ Linh linh linh….! “ Một hồi tiếng chuông cửa vang lên ở bên ngoài cánh cửa.

Dương Tử Hiên nói thầm một tiếng, đã trễ thế như vậy, còn ai đến tìm mình đây?

Mở cửa xem xét, lại là Chú Thanh Nam một thân váy tuyết phưởng, mi mục như vẽ, tóc đen như mực, ăn mặc quần áo trắng tuyết phưởng, lại hơi có chút thanh tú và xinh đẹp, ít đi vài phần hàm súc thú vị của nữ nhân, nhiều hơn vài phần thanh xuân ngượng ngùng, linh lung bay bổng, lại làm cho Dương Tử Hiên không nhịn được mà khen một tiếng.

“ Chú tổng đêm khuya như vậy lại đến thăm tôi, có việc gì gấp sao? “ Dương Tử Hiên vừa nói, đồng thời ngắm nhìn bốn phía, không phát hiện người nào khác, sau đó mới quay đầu hỏi.

Dù sao, cái Tiểu Dương lâu này gần bờ sông, xung quanh cơ hồ đều là nhà của các thường ủy khu công nghiệp, nhưng nhà của Dương Tử Hiên lại có vẻ có chút độc lập, vài Tiểu Dương lâu bốn phía đều là trống rỗng không người ở, cho nên, Dương Tử Hiên ngắm nhìn bốn phía, không có người nào khác, trong nội tâm mới cảm thấy yên tâm.

Dù sao, lúc đêm khuya cô nam quả nữ gặp nhau, rất dễ dàng truyền ra chút ít hiềm nghi tình ngay lý gian, Dương Tử Hiên cũng không muốn gặp tai bay vạ gió như vậy.

“ Tôi muốn nói chuyện cùng Dương bí thư ngài về sự tình Thánh Đông chúng ta hôm nay, tôi cũng đã đi một chuyến đến văn phòng ngài, nhưng lại nghe được Hồ thư ký nói ngài đi thành phố họp rồi, cho nên mới mạo muội đêm khuya đến thăm, quấy rầy ngài nghỉ ngơi. “ Chú Thanh Nam nói chuyện có lẽ vẫn là rất quy củ, không nhìn ra sắc mặt có thay đổi gì.

Dương Tử Hiên gật gật đầu, nói: “ Vào trước đi đã, bên ngoài gió lớn lắm! “

Chú Thanh Nam lên tiếng đồng ý, liền thuận tay giữ cửa đi vào trong, đèn tường hơi ảm đạm chiếu xuống, Dương Tử Hiên có thể chứng kiến khuôn mặt thanh tú động lòng người của Chú Thanh Nam.

Dương Tử Hiên vội vàng thu liễm tâm thần, nữ nhân này đúng là người rất xinh đẹp, lại có thể ở phía sau màn khống chế cả tập đoàn Thánh Đông trong mấy năm gần đây, khẳng định cũng là loại người thập phần thông minh, trêu chọc nàng chắc chắn không phải là chuyện gì tốt.

“ Chú tổng uống gì không? “ Dương Tử Hiên nhìn Chú Thanh Nam ngồi ở trên ghế sa lon da đen rất ưu nhã hỏi.

“ Tùy ý thôi! “ Cặp môi đỏ mọng của Chú Thanh Nam trong bóng đêm có vẻ rất mê hoặc, nói: “ Có lẽ là tôi vẫn nên tự mình tới, không dám bắt bí thư tự mình đi! “

Dương Tử Hiên vừa cười vừa nói: “ Cô cứ gọi tôi là Tử Hiên được rồi, đối với các xí nghiệp trong khu công nghiệp, công ủy chúng ta vẫn thập phần tôn trọng, bảo trì quan hệ tư nhân tốt đẹp chính là chuyện phải làm. “ Nói xong cũng thuận tay đưa ly cà phê lên, đặt ở trước mặt Chú Thanh Nam, để một ly ở trước mặt mình.
Bình Luận (0)
Comment