Giả Cán Bộ

Chương 306

Hoàng Văn Thanh cầm lấy chén sứ vẽ hà đồ Thanh Minh trên mặt bàn, thổi thổi lá trà trôi nổi bên trên, nhấp một ngụm, lắc đầu nói: “ Cậu cũng quá đề cao Hứa Chí Văn rồi, hắn còn chưa đến mức ảnh hưởng đến tôi. “

Hoàng Văn Thanh không có quá nhiều háo sắc, nhưng lại rất ưa thích trà, ưa thích uống đủ loại trà, các loại kỳ lạ lá trà quý hiếm đều uống hết.

Dùng lời hắn để nói, cái này gọi là phẩm trăm trà, mới biết trăm khổ nhân gian.

“ Hứa Chí Văn vừa lên vị trí phó cục trưởng, cũng không phải là tôi đề danh và đề cử hắn với phòng tổ chức, chuyện này không liên quan đến tôi. “ Hoàng Văn Thanh đặt chén trà xuống, nói: “ Đó là Tỉnh ủy bên kia đề danh. “

Bên tai La Trạch Minh vừa động, nghi hoặc hỏi: “ Tỉnh ủy đề danh? Trang thư ký trưởng? “

Hoàng Văn Thanh dựng thẳng ngón trỏ lên, làm ra thủ thế không đúng.

“ Trang Đạo Hiền là hạng nhân vật gì, há có thể quan tâm đối với những nhân vật đầy biến động như vậy? “ Hoàng Văn Thanh bình tĩnh nói.

“ Đó là phó thư ký trưởng La Tử Cường? “ La Trạch Minh lập tức đổi giọng hỏi.

Hoàng Văn Thanh thoả mãn gật gật đầu, nói: “ Trạch Minh, không tệ lắm, tôi còn tưởng rằng liên lạc giữa cậu và một số nhân vật Tỉnh ủy bên kia không nhiều lắm. “

La Trạch Minh khiêm tốn cười nói: “ Chủ tịch tỉnh quá khen, quan hệ giữa La Tử Cường và Trang thư ký trưởng, chỉ sợ vô luận là cơ quan Tỉnh ủy, hay là cơ quan Tỉnh phủ, đều không có mấy người rõ ràng. “

“ Trang thư ký trưởng khinh thường lên tiếng trên vấn đề như vậy, tự nhiên có La Tử Cường phó thư ký trưởng nói mấy lời cho hắn. “ La Trạch Minh vừa cười vừa nói.

“ Cậu và La Tử Cường là anh em trong nhà à? Quan hệ giữa các cậu không tệ chứ? “ Hoàng Văn Thanh đột nhiên hỏi.

La Trạch Minh lắc đầu, nói: “ Mấy trăm năm trước là một nhà, hiện tại cơ hồ đã không có quan hệ huyết thống gì, nhưng quan hệ cá nhân giữa chúng tôi không tệ. “

Hoàng Văn Thanh là lão lãnh đạo của hắn, cho nên, La Trạch Minh cũng không có ý định giấu diếm Hoàng Văn Thanh cái gì, hai người La Tử Cường và La Trạch Minh đều vì chủ mình, một bên ở Tỉnh ủy, một bên ở Tỉnh phủ, người bình thường rất khó liên lạc hai người lại với nhau.

Chỉ là, Hoàng Văn Thanh ở trên cao nhìn xuống, lại thấy rất rõ ràng rành mạch.

“ Dương Tử Hiên đây là đang làm theo kiểu quan mới lên đốt ba đống lửa, một mồi lửa đầu tiên liền đốt tới sở quốc thổ, đốt tới trên đầu Hứa Chí Văn. “

Hoàng Văn Thanh thở dài nói: “ Dương Tử Hiên này và mấy người Tôn Thanh Vân kia đi lại rất gần, Dương Tử Hiên dốc sức liều mạng thiêu đốt ngọn lửa lớn này, không biết có Trần Chí Ôn bày mưu đặt kế hay không? “

“ Mặc kệ việc Dương Tử Hiên mạnh mẽ ngắm bắn Hứa Chí Văn, có Trần Chí Ôn bày mưu đặt kế hay không, tôi đều cảm thấy đây chính là một cái cơ hội không tệ, Trạch Minh….. “ Hoàng Văn Thanh cười cười nhìn La Trạch Minh.

Đây là lần đầu tiên từ sau khi La Trạch Minh bị đuổi ra khỏi thành phố Nam Hồ, Hoàng Văn Thanh lộ ra một nụ cười sáng lạn như thế.

Lần này, Dương Tử Hiên ở tại Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh ngắm bắn Hứa Chí Văn, ô dù của Hứa Chí Văn đúng là phái bản địa, Dương Tử Hiên khẳng định đã chọc giận một hệ cán bộ phái bản địa, Hoàng Văn Thanh sẽ dễ dàng lôi kéo phái bản địa kết minh, đối kháng hệ Đại Danh và Bí thư Tỉnh ủy Chu Trì Khôn đã có xu thế hợp tác.

Căn cơ phái bản địa tại La Phù tỉnh rất thâm sâu, với tư cách phái nhân vật mang tính đại biểu của phái bản địa, Trang Đạo Hiền ngồi trên vị trí Trưởng thư ký tỉnh ủy, cũng cực kỳ cường thế.

Chu Trì Khôn nhậm chức Bí thư Tỉnh ủy, về sau, đại quản gia Tỉnh ủy Trang Đạo Hiền này, đã tiến hành rồi cản tay rất nhiều lần đối với hắn.

Chu Trì Khôn nhiều lần muốn đổi Trang Đạo Hiền, cái thư ký trưởng này đi, Trang Đạo Hiền cũng càng bất mãn đối với Chu Trì Khôn, hai người sớm đã bằng mặt không bằng lòng rồi, bí mật mâu thuẫn sớm trở nên gay gắt.

La Trạch Minh lập tức hiểu ý tứ trong lời nói của Hoàng Văn Thanh, hắn nói: “ Chủ tịch tỉnh, trong khoảng thời gian này, tôi sẽ ngồi nhiều cùng thư ký trưởng La Tử Cường, tâm sự với hắn, kịp thời nói cách nghĩ của ngài cho hắn biết, để cho hắn trở về nói cho thư ký trưởng Trang Đạo Hiền. “

Hoàng Văn Thanh thoả mãn gật đầu, La Trạch Minh này có lẽ là cực kỳ hiểu được cách phỏng đoán tâm ý lãnh đạo, mình chỉ mở đầu một cái, là hắn biết phần cuối rồi, cũng không uổng phí hắn bồi dưỡng và bảo vệ một phen.

Dù sao, đến một bậc Thường ủy tỉnh ủy này, coi như là thành chư hầu địa phương rồi, thường xuyên lén lui tới chỗ nhau là cực kỳ kiêng kị, rất dễ dàng bị người hãm hại nói là kéo bè kết phái, trung ương cũng cực kỳ kiêng kị đối với việc thường ủy đảng uỷ địa phương nhiều lần lui tới nhau.

Bởi vậy, mặc dù là Hoàng Văn Thanh muốn kết minh cùng Trang Đạo Hiền, cũng khó có thể lén tiếp xúc cùng Trang Đạo Hiền, đều là thông qua một ít người trung gian truyền tin tức.

Là một nhân vật cao tầng chính trị, năng lực nghe thấy tiếng gió biết bão sắp tới, là cực kỳ quan trọng.

Cho nên, Hoàng Văn Thanh muốn thông qua La Trạch Minh, tiếp xúc cùng La Tử Cường, hoàn thành kết minh tạm thời giữa hai thế lực lớn ở La Phù tỉnh.

...

Dương Tử Hiên đương nhiên không nghĩ tới, mình đả kích Hứa Chí Văn, vậy mà lại làm cho Hoàng Văn Thanh có khả năng kết minh cùng phái bản địa, lúc này hắn đang ở trong đại học La Phù lắc lư đi chơi lang thang.

Đại học La Phù là một trong những đại học nổi tiếng nhất trong nước, bắt nguồn từ niên đại năm tám mươi, dưới sự chủ trì của lão hiệu trưởng, tiến hành một loạt cải cách giáo dục sớm nhất trong nước, bởi vì cải cách vô cùng cấp tiến, nên đã được phát triển rất nhanh.

Hồ xanh nước biếc, tùy ý có thể thấy được tình nhân có đôi có cặp, ngày mùa hè quần áo trắng bồng bềnh, Dương Tử Hiên có chút hâm mộ những học trò vẫn còn sống trong lồng kính này, không cần giống như hắn, hao hết tâm tư suy nghĩ đấu đá nhau.

Hôm nay, Dương Tử Hiên không để cho Hồ Khải đi cùng, cũng không để cho Khả Cũng đi, mà là một mình đến xem xét nơi hắn sắp phải hoàn thành nghiên cứu sinh.

Dương Tử Hiên vừa đi vừa tự hỏi, lần này tiến hành cách ly thẩm tra đối với Hứa Chí Văn, tất nhiên sẽ có rất nhiều người gọi điện thoại đến để cầu tình.

Cho nên, Dương Tử Hiên rời khỏi văn phòng, không tiếp điện thoại của bất luận kẻ nào, đi tới đại học La Phù.

Đi mệt rồi, Dương Tử Hiên trực tiếp ngồi xuống ở bên cạnh một cái hồ, ánh mắt ngơ ngác nhìn về phía trước đến xuất thần, suy nghĩ trong đầu đã sớm bay mất.

“ YAA.A.A.. Thật sự là anh à? Tôi còn tưởng rằng tôi là nhìn lầm rồi! “ Một giọng nữ thanh thúy đột nhiên nhấp nhoáng tại bên tai Dương Tử Hiên.

Dương Tử Hiên cẩn thận đánh giá cô bé đột nhiên đứng ở trước mắt mình, trên mặt không có dấu vết trang điểm, một áo khoác sợi tơ, rỗng trước ngực, một quả cầu hình nước xinh đẹp chui vào ngực, đặc biệt gây chú ý ánh mắt người đối diện, dường như là đang dẫn dắt người khác chú ý đến nàng.

Giày da cao gót màu đen không nhiễm một hạt bụi, làn da bảo dưỡng cực kỳ tốt, từng tấc da thịt đều lộ ra một tia khí chất ưu nhã, cực kỳ phù hợp với sách báo nàng ôm ở trước ngực.

Bộ dáng như vậy, khí chất như vậy, thần thái như vậy, lại làm cho Dương Tử Hiên lập tức nhảy ra một cái tên trong đầu ―― Đàm Tình.

Thời điểm ở thành phố Nam Hồ, Dương Tử Hiên bị người ngụy trang Ban Kỷ Luật Thanh tra bắt, về sau, đã từng gặp nàng mấy lần, cũng đã lưu số điện thoại cho nàng.

“ Tại sao anh(cô) lại ở chỗ này? “ Hai người không hẹn mà cùng chỉ đối phương, hô lên một câu như vậy.

Đàm Tình bĩu môi nói: “ Là tôi hỏi anh trước, nên anh phải trả lời tôi trước! “

“ Tôi có chuyện mới đến tỉnh thành. “ Dương Tử Hiên gian nan trả lời, hắn biết rõ, nếu như hắn nói mình là do Tỉnh ủy điều đến Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh, Đàm Tình khẳng định sẽ không tin.

Ban đầu ở Nam Hồ cũng vậy, Đàm Tình đánh chết cũng không tin Dương Tử Hiên còn trẻ như vậy đã là phó thị trưởng.

“ Anh nói dối! “ Đàm Tình lập tức nói như đinh chém sắt.

Dương Tử Hiên hơi sững sờ, giác quan thứ sáu của cô gái này thật đúng là mạnh mẽ, thoáng cái liền nhìn ra hắn là nói dối.

Chỉ là, Đàm Tình lập tức nói thêm một câu, thiếu chút nữa lại làm cho hắn té xỉu.
Bình Luận (0)
Comment