Giả Cán Bộ

Chương 444

"Chúng tôi đã sớm đặt tiệc tại khách sạn Giang Đông, Dương sở trưởng, coi như là ngài thưởng cho công ty Xuân Huy chúng tôi chút mặt mũi đi, ngài là đại lãnh đạo, đến nhà máy chúng tôi thị sát một chuyến cũng không dễ dàng, không thể để cho ngài đi ăn một bữa bình thường rồi coi như xong chứ?" Khô Lộc Văn là người nói chuyện có trọng lượng nhất ở công ty Xuân Huy.

Đã từng dẫn đầu công ty Xuân Huy sáng tạo ra rất nhiều chiến tích huy hoàng, năm đó, rất nhiều công nhân bên trong nhà máy sùng bái cuồng nhiệt Khô Lộc Văn, dốc hết sức làm việc vì hắn.

Nếu như không phải mấy năm này hiệu quả và lợi ích công ty Xuân Huy ngày càng giảm xuống, đã sớm thối nát không biết đến trình độ gì, chỉ sợ loại tình huống sùng bái anh hùng cá nhân này sẽ còn tiếp tục.

Dương Tử Hiên nhìn cái bụng phình của Khô Lộc Văn, còn có cả mặt mũi đầy thịt mỡ, đã không thể phân rõ giới hạn giữa cái cằm và mặt nữa rồi, trong lòng cảm thấy chán ghét một hồi, nói không chừng chính là do hậu quả mỗi ngày đều đi khách sạn Giang Đông, thuê một "phòng cho tổng thống", sống phóng túng ăn chơi.

Thời điểm Dương Tử Hiên đọc qua tin tức tố cáo, liền phát hiện có một quần chúng nặc danh, đưa tin tức tố cáo Khô Lộc Văn cùng mấy phó xưởng trưởng trường kỳ bao một căn "phòng cho tổng thống" ở khách sạn Giang Đông, thay phiên nhau sống phóng túng ở bên trong.

"Phải hoà mình cùng với quần chúng nha, tôi thật vất vả đến đây một chuyến, Khô xưởng trưởng không thể để cho tôi và những công nhân viên chức công ty Xuân Huy, đang yên lặng sáng tạo hiệu quả và lợi ích cực lớn vì công ty này, cùng nhau ngồi cùng bàn ăn cơm sao?"

Khuôn mặt Dương Tử Hiên vốn đang bình tĩnh, bỗng nhiên trở nên nghiêm túc, trái tim Khô Lộc Văn và mấy phó xưởng trưởng đều mãnh liệt co rụt lại.

"Xuân Huy công ty các vị mấy năm này đều có hiệu quả và lợi ích tốt như vậy, trừ các vị, những người thuộc tầng quản lý có quyết sách phát triển này ra, không thể tách rời khỏi những công nhân vất vả phấn đấu làm việc tại dây truyền sản xuất này!" Dương Tử Hiên chậm rãi nói.

Nghe được những lời này của Dương Tử Hiên, trên mặt đám quản lý đều xuất hiện dáng tươi cười.

Trên mặt Khô Lộc Văn cùng Lưu Bảo tràn đầy vẻ sáng rọi, xem ra Dương Tử Hiên đối với bọn họ, những người thuộc tầng quản lý này, vẫn tương đối tán đồng, như vậy, nguy hiểm từ việc bọn hắn bị đưa tin tức tố cáo đã giảm bớt nhiều.

Khô Lộc Văn và Lưu Bảo cũng không biết hiện tại Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh và sở giám sát nắm giữ bao nhiêu tình huống về Xuân Huy công ty.

Ít nhất thì sở thẩm tra chính phủ tỉnh hàng năm đều đến công ty Xuân Huy thanh tra tình huống sổ sách, mấy cán bộ sở thẩm tra phụ trách thẩm tra xí nghiệp nhà nước, đã sớm bị bọn hắn dùng viên đạn bọc đường đánh cho không tìm ra lối nào để đột phá rồi, cho nên tình huống thực tế ở công ty Xuân Huy, mặc dù là sở thẩm tra, cũng không rõ lắm.

Nhưng Dương Tử Hiên vừa nói như vậy, cơ bản là tán đồng đối với bọn họ, những lãnh đạo công ty Xuân Huy này, đống tin tức tố giác kia cũng chưa tạo thành quá nhiều ảnh hưởng cho Dương Tử Hiên.

"Đúng vậy! Những công nhân một đường phấn đấu tại sản xuất cho công ty Xuân Huy này, mới đúng là người đáng yêu nhất!"

Lưu Bảo lập tức nói theo câu chuyện của Dương Tử Hiên: "Dương sở đã muốn cùng các công nhân bên trong nhà máy chúng tôi cùng nhau ăn chiều như vậy, hiện tại tôi sẽ sai người đi an bài một tý!"

Vừa mới dứt lời, hắn liền bảo một phó xưởng trưởng được phân công quản lý hậu cần bên người đi an bài.

Dương Tử Hiên chú ý tới, xem ra tổ trưởng kiểm tra kỷ luật Lưu Bảo này có địa vị rất cao ở bên trong nhà máy.

"Lưu Bảo." Dương Tử Hiên vẫy vẫy tay về hướng Lưu Bảo, Lưu Bảo có chút được yêu quá mà cảm thấy sợ, đi đến trước mặt Dương Tử Hiên, cùng Trần Linh một trái một phải vây quanh ở bên người Dương Tử Hiên, nụ cười trên mặt đầy vẻ nịnh nọt.

"Hiệu quả và lợi ích công ty Xuân Huy tốt như vậy, liệu có xuất hiện một ít người tư tâm, lấy tài sản nhà nước làm của riêng hay không?" Dương Tử Hiên chắp hai tay sau lưng, cười cười hỏi, Lưu Bảo đã hơn bốn mươi rồi, tóc hoa râm, đứng cùng Dương Tử Hiên giống như là cha con.

"Tình huống công ty Xuân Huy vẫn tương đối tốt, tất cả mọi người đã vặn thành một sợi dây thừng, muốn làm tốt công ty Xuân Huy, hiện tượng mục nát bên trong vẫn tương đối hiếm thấy." Lưu Bảo thấp giọng đáp lại nói.

Đáy lòng Dương Tử Hiên hắc hắc cười lạnh, nhưng trên mặt lại điềm nhiên như không có việc gì, gật gật đầu ra vẻ đồng ý nói: "Như vậy cũng tốt!"

...

Tại khu nhà máy đằng sau công ty Xuân Huy, vị trí coi như là rất yên tĩnh, cách đó không xa chính là một bờ sông, khu nhà máy được tạo dựng lên từ thời kì công ty Xuân Huy cường thịnh, đã hơi cũ nát rồi.

Dương Tử Hiên được một đám lãnh đạo bảo vệ xung quanh đi vào, bên trong đã có không ít người, chính giữa là một dãy bàn trống, Dương Tử Hiên liền ngồi xuống.

Cả quá trình bình tĩnh không có gì lạ, Dương Tử Hiên lôi kéo mấy công nhân viên chức nói về việc nhà, mấy công nhân viên chức này nói chuyện đều là hết sức cẩn thận, trên mặt mang theo dáng tươi cười, nhưng dáng tươi cười rất miễn cưỡng, Dương Tử Hiên biết rõ, khẳng định trước kia những công nhân viên chức này đã bị cảnh cáo qua, không dám nói lời nào chân thật.

Trước kia Lưu Bảo đã phân phó phó xưởng trưởng nhà máy kia đi ra "chuẩn bị một chút", chỉ sợ là đã cảnh cáo đám công nhân viên chức này không được nói chuyện trong lúc ăn cơm.

Dương Tử Hiên cũng không phải tận lực muốn tìm hiểu về công ty Xuân Huy, hiện tại cả hệ thống xí nghiệp nhà nước, đều tồn tại tại loại tình huống lỗ lã này, nguyên nhân lỗ lã thì rất nhiều, nhưng một nguyên nhân quan trọng chính là tầng quản lý không có tư tưởng tiến thủ và hành vi mục nát.

Những người đáng thương chỉ là đám công nhân xí nghiệp nhà nước này.

Không lâu sau sẽ ở trong công cuộc thay đổi chế độ xã hội xí nghiệp nhà nước mà bị bách vứt bỏ bát sắt, lại không có kỹ năng kiếm sống, rất nhiều gia đình đều gian nan sống qua ngày.

Danh từ công nhân nghỉ việc này chính là từ sinh ra trong thời điểm chút ít xí nghiệp nhà nước lỗ lã thay đổi chế độ xã hội, làm cho khá nhiều xã hội vấn đề phát sinh, gánh chịu trách nhiệm vốn không quan hệ đến bọn hắn.

Kiếp trước thời điểm Dương Tử Hiên đi học, cũng sống trong cảnh khốn cùng, biết rõ sự khổ sở của những người cùng khổ.

Cho nên hắn rất muốn làm chút việc hiện thực chân chính trên vị trí này, lần thay đổi chế độ xã hội xí nghiệp nhà nước sắp tới lại cho hắn một cơ hội.

Hôm nay mặc dù đám cao tầng Xuân Huy này đều mang theo hắn đến nhà xưởng sáng ngời, cùng với một mảnh không khí ăn cơm hài hòa, nhưng hắn cơ bản đã có thể xác định, những nội dung trên tin tức tố cáo kia đều là là thật.

Thập niên 90, lỗ hổng thị trường điện gia dụng ở trong nước còn rất lớn, rất nhiều xí nghiệp điện gia dụng nổi danh, tựa như Hải Ngươi, Tất Lực, Mỹ Hoa, những công ty lớn ngày sau đều quật khởi trong khoảng thời gian này.

Nhà máy tựa như Xuân Huy, loại cơ sở kinh doanh đã có tích lũy kỹ thuật thâm hậu và trụ cột nhãn hiệu về thiết bị hơi lạnh nhất định này, chỉ cần hơi kinh doanh bình thường một chút, không có khả năng tồn tại khả năng lỗ lã.

Nhưng hết lần này tới lần khác, nhà máy bị đám sâu mọt Khô Lộc Văn này lấy hết tất cả.

Hết lần này tới lần khác, còn muốn thể hiện ra ngoài hiệu quả và lợi ích rất cao, thật sự là làm cho người ta không cười khổ được.

Đáng thương chỉ là đám công nhân này, sẽ bời vì xí nghiệp lỗ lã mà trả giá thật nhiều.

Hiểu rõ ràng tình huống cơ bản bên trong, Dương Tử Hiên liền thấp giọng phân phó Sài Quá Long đi liên lạc với phó tổng công trình kỹ thuật công ty Xuân Huy lúc trước, người đã ghi tin tức tố cáo tin—— Đổng Kỳ.
Bình Luận (0)
Comment