Giả Cán Bộ

Chương 526

"Anh không sợ sao?"

Lâm Nhược Thủy đột nhiên hỏi.

Dương Tử Hiên hơi giật mình, lập tức nói: "Trường hợp như vậy cũng không phải là lần đầu tiên, anh còn có một lần tiếp cận tử vong, gần như là không thể qua nổi."

Dương Tử Hiên đương nhiên không nói mình đã chết một lần rồi, hơn nữa là bị côn đồ đẳng cấp thấp chém chết tại đầu đường, hình thức tử vong thảm thiết, đập vào mắt kinh hoàng.

Cả đời này, Dương Tử Hiên không quên được, nhưng trong lúc vô tình, sống lại trên một thân thể như vậy, đối với cảm giác sợ hãi khi đứng trước tử vong, Dương Tử Hiên đã không còn nhiều.

Bởi vậy nên hôm nay hắn có thể tỉnh táo hành động dưới trạng thái khẩn cấp, người bình thường gặp phải, sớm đã chân tay luống cuống, kinh hoảng thất thần rồi.

Nghĩ tới đây, Dương Tử Hiên ôm giai nhân bên người chặt hơn vài phần, nói: "Nếu chỉnh mình anh thì cũng không cần phải sợ, nhưng anh rất sợ mất em, sợ hãi em sẽ tựa như trước kia, tự nhiên hờ hững với anh, không một tiếng động biến mất khỏi cuộc sống của anh."

Lâm Nhược Thủy thay đổi thân thể, hai người mặt đối mặt, có thể chứng kiến con ngươi đối phương, nhẹ nhàng thở ra một hơi, mới đưa tay ra ôm Dương Tử Hiên, khuôn mặt trơn mềm nhẹ nhàng lướt qua ngực Dương Tử Hiên, hỏi: "Anh sẽ lấy em sao?"

Dương Tử Hiên nhất thời trở nên nghẹn lời, không nói gì được, sống lại lần nữa, hắn đã rất phai nhạt đối với hôn nhân.

Hôn nhân đơn giản chính là pháp luật trên tờ giấy kia, nếu như có thể, hắn không muốn làm cho cuộc sống khi mình sống lại xuất hiện tiếc nuối, những người yêu của hắn và người hắn yêu kia, hắn không muốn buông tha cho bất kỳ ai, càng không muốn làm tổn thương bất kỳ ai.

Nhưng sự thật, hắn nhất định phải kết hôn, đây cũng là sự thật không thể không đối mặt.

Tại thời khắc này, Dương Tử Hiên không thể đưa cho Lâm Nhược Thủy đáp án chuẩn xác.

Dương Tử Hiên chỉ có thể cười cười, hỏi: "Em muốn lập gia đình như vậy à?"

Lâm Nhược Thủy cũng là người tinh tế, Dương Tử Hiên do dự, nàng đương nhiên có thể nhìn ra, khẽ thở dài một hơi, nói: "Em chỉ cảm thấy con đường làm quan mệt chết đi được, nhất là một cô gái, muốn tiến lên trên con đường làm quan, chỉ sợ sẽ càng thêm mệt mỏi hơn!”

“Rất nhiều cô gái dốc sức làm việc đi lên trên con đường làm quan đều không dễ dàng, cần chiếu cố gia đình, chồng, còn cả tiền đồ, con cái, nhiều chuyện như vậy...nếu không để ý đến, đều có thể xảy ra vấn đề nghiêm trọng.”

“Hiện tại em mới hiểu được, vì cái gì nhiều cô gái chìm nổi trong quan trường như vậy đều bảo trì trạng thái độc thân, là do hoàn cảnh bắt buộc, một cô gái muốn thượng vị, giá cần trả và sự hi sinh lớn hơn đàn ông rất nhiều."

Ngón tay của Dương Tử Hiên có chút run run, khoác lên trên bờ eo mềm mại của Lâm Nhược Thủy, đè xuống, da thịt co dãn kinh người lại đẩy ngón tay hắn lên, cảm giác rất thoải mái, nói: "Hiện tại tạm thời không cần phải nghĩ nhiều như vậy, rất nhiều chuyện đều là thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng."

Lâm Nhược Thủy giật giật cánh tay, lại đụng phải thằng em bành trướng của Dương Tử Hiên, sắc mặt đỏ hồng, nhẹ nhàng thở ra một hơi, nói: "Lời đàn ông nói, đều không thể tin."

Bị Lâm Nhược Thủy đụng một cái như vậy, Dương Tử Hiên rốt cuộc cũng không đè nén được trong lòng dục vọng rồi, trực tiếp ngồi dậy, nhìn thân thể đường cong tuyệt mỹ, mở nút thắt áo ngủ thứ nhất trên người Lâm Nhược Thủy.

Cái khe áo vừa được mở rộng, lập tức có thể chứng kiến non nửa cái bánh bao trắng muốt, màu nịt ngực rất nhạt, Dương Tử Hiên trực tiếp đưa tay vuốt ve tấm lưng bóng loáng và mềm mại nàng, cánh tay có thể cảm thấy thân thể Lâm Nhược Thủy run rẩy, hơi thở ấm áp phun lên trên lồng ngực hắn.

Đợi thời điểm hai tay Dương Tử Hiên duỗi xuống dưới, muốn cởi quần lót bằng bông của nàng, lại bị Lâm Nhược Thủy ý thức đã mơ hồ, ánh mắt mông lung đưa tay bắt được, nói: "Em không muốn làm ở loại địa phương này..."

Dương Tử Hiên nhìn ánh mắt u oán của nàng, chỉ có thể ngừng động tác trên tay lại, nói: "Là anh quá nóng lòng."

Lâm Nhược Thủy quấn lấy thân thể của hắn, nói: "Về thành phố Tử Kim rồi nói sau, em không muốn giao thân xác một cách không hiểu ở loại địa phương này."

Dương Tử Hiên chỉ có thể ôm lấy nàng, đè nén dục vọng của chính mình xuống, trực tiếp duỗi miệng ra, tiếp xúc với cặp môi đỏ mọng tươi đẹp của nàng, dục vọng cuồng nhiệt nổi lên, không thể thâm nhập tiếp xúc thân thể, cũng chỉ có thể dùng loại phương thức này để thổ lộ khát vọng trong lòng.

"Rất khó chịu à?"

Sắc mặt Lâm Nhược Thủy nóng hổi, có thể cảm giác được thằng nhỏ Dương Tử Hiên chọc vào bụng của mình, thấp giọng nói.

Dương Tử Hiên gật gật đầu, trong lòng có chút bất đắc dĩ, chỉ có thể nói: "Cũng không có biện pháp nào khác, làm việc trong trường hợp này, không thích hợp..."

Yên tĩnh trong chốc lát, thời điểm Dương Tử Hiên đang buồn ngủ, bỗng nhiên cảm giác được giữa háng mình mát lạnh một hồi, thằng nhỏ đã bị một cái tay cầm lấy rồi, trái tim Dương Tử Hiên đột nhiên co rút lại, thiếu chút nữa phóng ra...

"Như vậy có thể tốt hơn một chút không?" Lâm Nhược Thủy vùi đầu vào trong cổ Dương Tử Hiên.

Dương Tử Hiên cảm giác linh hồn nhỏ bé của mình sắp bay lên trên trời, miệng hỏi: "Làm sao em lại biết cái này?"

Lâm Nhược Thủy đỏ mặt, bàn tay nhỏ bé bắt đầu chậm chạp trượt lên trượt xuống, ngập ngừng nói: "Thời điểm du học, đã nhìn qua trên phim, anh cũng biết chủ nghĩa nữ quyền nước Pháp rất trầm trọng, điện ảnh tiên phong rất nhiều cảnh..."

Dương Tử Hiên lại hiểu cái này, những kiến thức sinh lý và giáo dục giới tính nông cạn này của Lâm Nhược Thủy đều là tới từ thời điểm du học ở nước Pháp, được điện ảnh dạy vỡ lòng, điện ảnh nước Pháp rất phóng khoáng, hơn nữa còn rất là hoang đường, chủ nghĩa nữ quyền rất thịnh hành tại quốc gia này, xem phim chỉ là chuyện nhỏ Dương Tử Hiên lại sớm đã nghe thấy.

Lúc này, Dương Tử Hiên thầm nghĩ, thật đúng là phải cảm tạ những đạo diễn nước Pháp có tư tưởng chủ nghĩa nữ quyền mãnh liệt kia, bằng không thì chắn chắn Lâm Nhược Thủy không chịu giải quyết vấn đề cho hắn.

Tuy động tác rất là không lưu loát, nhưng tâm lý sinh lý Dương Tử Hiên vẫn rất thỏa mãn, bàn tay nhỏ bé non trơn mềm mại không ngừng trượt lên trượt xuống, trong miệng Dương Tử Hiên cũng phát ra tiếng hít thở thỏa mãn.

Một mực cho tới đêm khuya, hai người mới rơi vào giấc ngủ, giằng co một đêm, hai người đều cảm thấy mệt mỏi, tăng thêm sự kinh hãi từ tai nạn xe cộ, rất nhanh tiến vào trạng thái ngủ sâu.

Đợi đến lúc Lâm Nhược Thủy tỉnh lại, Dương Tử Hiên đã biến mất khỏi giưởng, nâng cao cuống họng hô hai tiếng ra bên ngoài cửa trước, không thấy người trả lời.

Lâm Nhược Thủy cố gắng nhỏm dậy, sửa sang lại quần áo mất trật tự, kéo bức màn ra, nhìn đồng hồ, đã sắp đến mười một giờ trưa rồi, nhìn thấy Dương Tử Hiên không ở chỗ này, trong nội tâm cảm thấy lo lắng, nhắn vào máy nhắn tin cũng không phản ứng, trong nội tâm vô cùng hoảng hốt.

Nàng rửa ráy đơn giản một chút, vừa muốn đi ra ngoài tìm Dương Tử Hiên, tiếng mở cửa lại vang lên.

Dương Tử Hiên mang theo bữa sáng gồm sữa đậu nành và một ít đồ ăn trở về, nhìn bộ dạng chỉnh tề của Lâm Nhược Thủy, hỏi: "Em dậy rồi à? Đói bụng không? Ăn một chút gì nhé?."

Lâm Nhược Thủy lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, có chút tức giận, nói: "Tại sao đi ra ngoài không nói một tiếng, làm hại em lo lắng, còn nghĩ tới chuyện tìm anh."

Dương Tử Hiên cười cười, nói: "Anh nhìn thấy em ngủ rất thoải mái, không dám đánh thức em, muốn để lại mấy lời, lại không tìm thấy giấy, đành phải một mình đi ra ngoài."

Dương Tử Hiên đặt bữa sáng ở trên mặt bàn, Lâm Nhược Thủy đi ra ngoài, thấy trên giường có một bãi gì đó, nhìn thấy Dương Tử Hiên ở bên canh nở nụ cười xấu xa, liền đập hai cái vào ngực Dương Tử Hiên, nói: "Đều là chuyện tốt anh làm đấy, còn cười cái gì?"

Dương Tử Hiên nhìn lông mi tinh sảo đáng yêu của nàng, cánh tay đưa ra, ôm eo nhỏ của nàng, cách lớp quần áo, sờ soạn văn vê cơ thể nàng một chút.

Miệng cười xấu xa nói: "Cái gì gọi là chuyện tốt anh làm hả? Một mình anh không có cách nào làm chuyện tốt như vậy được, vẫn cần nhờ em chung sức hợp tác đấy."
Bình Luận (0)
Comment