Giả Cán Bộ

Chương 586

Dương Tử Hiên không tin Thường Mai đã mê mẩn mình, tuy Dương Tử Hiên biết mị lực cá nhân của mình không tệ lắm, nhưng vẫn chưa đến mức có thể hấp dẫn hồ ly tinh này.

Thường Mai cong eo thấp hơn một chút nữa, hỏi: "Tôi nói cho Dương sở một tin tức như vậy, Dương sở có thể thưởng lại cho tôi, đêm nay cùng nhau ăn một bữa cơm hay không?"

Dương Tử Hiên thoáng trầm tư một tý, sau đó mới gật gật đầu, nói: "Không có vấn đề, cô nói địa điểm đi!"

Thường Mai gật gật đầu, nói: "Địa điểm là hộp đêm “như muốn cười một tiếng”, thế nào?"

Đi hộp đêm ăn cơm?

Lông mày Dương Tử Hiên càng nhíu lại chặt hơn rồi, hắn không biết trong lòng cô gái trước mắt này rốt cuộc đang cất dấu ý nghĩ gì đây? Sao lại ân cần như vậy?

Chỉ là, việc cấp bách không phải làm rõ ý đồ của cô gái này, mà là làm sao để ứng đối chuyện phát sinh trong ủy ban tỉnh.

Nếu như xử lý không tốt, cái này sẽ trở thành một bức tường lớn ngăn cản Đại Danh hệ.

Hội nghị thường vụ ủy ban tỉnh mở trọn vẹn hai giờ, hội nghị vừa kết thúc, kết quả lấy được, lập tức truyền khắp cả ủy ban tỉnh, Tỉnh ủy bên này cũng được nghe thấy.

Dương Tử Hiên nhìn máy riêng trên mặt bàn, cũng không vang lên như trong dự liệu, đành phải mở TV xem tin tức nói về kết quả hội nghị hôm nay.

"Xế chiều hôm nay, ủy ban tỉnh tổ chức hội nghị thường vụ, hội nghị do phó bí thư Tỉnh ủy, chủ tịch tỉnh Hoàng Văn Thanh chủ trì, hội nghị thảo luận về tình huống phát triển công tác kinh tế năm nay, tổng kết thành quả công tác ba quý đầu, xác định hạng mục công việc cụ thể để khắc phục khó khăn cuối năm.”

“Hơn nữa, ủy ban tỉnh còn điều chỉnh phân công phó chủ tịch tỉnh, trong đó, công tác thẩm tra tài chính và thuế vụ do phó bí thư Tỉnh ủy, chủ tịch tỉnh Hoàng Văn Thanh kiêm quản, Thường ủy tỉnh ủy, thường vụ phó chủ tịch tỉnh Trần Chí Ôn không còn được phân công công tác quản lý tài chính và thuế vụ."

Đối với những dân chúng canh giữ ở trước TV, chờ nhìn Hứa Tinh làm diễn viên chính trong bộ phim truyền hình náo nhiệt cả nước mà nói, cái đoạn tin tức này chỉ là món ăn khai vị.

Nhưng đối với những người thời khắc chú ý đến động thái thời sự, chú ý đến động thái ủy ban tỉnh bên kia, đây là một đoạn tin tức tuyệt đối không tầm thường.

Dương Tử Hiên nhìn màn hình TV, nụ cười trên mặt chậm rãi theo bình tĩnh, trở nên âm u.

Máy riêng đặt ở bên cạnh cái bàn, như là hung linh quỷ quái nửa đêm, kêu lên linh linh.

"Đã chứng kiến tin tức chưa? Biết chuyện gì xảy ra không?" Trong giọng nói Thạch Phong Tín tràn ngập mỏi mệt, trên mặt mang theo vẻ mệt mỏi thật sâu.

Trên hội nghị thường vụ, Hoàng Văn Thanh và đám thủ hạ, gồm ba Kim Cương phó chủ tịch, phối hợp với Trương Á Đông, diễn một màn bức vua thoái vị, khiến Trần Chí Ôn mất quyền, thật sự là đã khắc sâu ở trong đầu hắn.

Chính trị thật sự là thay đổi quá mức bất ngờ.

Dương Tử Hiên lắc đầu, cảm giác có chút đau đầu, nói: "Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, tại thời khắc này mà vẫn cưỡng ép điều phân công chủ tịch tỉnh, ý đồ rất rõ ràng, dấu vết đấu tranh và đoạt quyền quá rõ ràng."

Thạch Phong Tín thở một hơi thật dài, nói: "Sự tình cũng không đơn giản, trên hội nghị thường vụ, Hoàng Văn Thanh chỉ thị ba Kim Cương dưới tay hắn, không ngừng công kích cậu và chính sách phân chế độ thuế của Chí Ôn chủ tịch tỉnh, Trương Á Đông cũng đảo về hướng Hoàng Văn Thanh, Chí Ôn chủ tịch tỉnh vì bảo trụ cậu, không tiếc buông tha công tác tài chính và thuế vụ, một phân công rất quan trọng này."

Trong nội tâm Dương Tử Hiên thầm cả kinh, nói: "Tôi không biết có chuyện như vậy xảy ra, Chí Ôn chủ tịch tỉnh có thương lượng đối sách với anh hay không?"

"Hiện tại vừa hết hội nghị, làm sao có thời giờ thương lượng đối sách, chỉ là, lúc Chí Ôn chủ tịch tỉnh ra cửa, đã nhỏ giọng nói với tôi, bảo tôi và lão Tiết, cậu, đêm nay cùng đi ăn cơm."

Dương Tử Hiên nhớ tới sự tình Thường Mai hẹn hắn ăn cơm, nhưng đi với Thường Mai thì có thể từ chối, đi cùng Trần Chí Ôn thì không thể từ chối, liền nói: "Được, không có vấn đề gì, thời gian địa điểm cụ thể, cứ để cho thư ký của anh nói cho thư ký của tôi biết là được rồi."

Cúp điện thoại xuống, về sau, Dương Tử Hiên lại bảo gọi điện thoại Hồ Khải cho Thường Mai, nói hủy bỏ ăn cơm đêm nay, nhưng có thể đến hộp đêm cười một tiếng gì đó uống chén rượu.

Dương Tử Hiên không quá quen thuộc đối với thành phố hộp đêm Tử Kim, cho tới bây giờ, hắn vẫn chưa từng nghe nói có một hộp đêm như vậy, liền bảo Hồ Khải gọi điện thoại cho Hồ Tự Lập cố vấn một tý.

Hồ Tự Lập là cục trưởng cục công an thành phố Tử Kim, có thể nói tay anh chị đầu sỏ lớn nhất thành phố Tử Kim, đối với hộp đêm và các loại chỗ ăn chơi trong thành phố Tử Kim, đều nắm rõ trong ngực.

Kỳ quái chính là, Hồ Tự Lập cũng không biết thành phố Tử Kim từ lúc nào đã xuất hiện một hộp đêm như vậy, Dương Tử Hiên không biết nữ khoa trưởng văn phòng Tỉnh ủy Thường Mai này rốt cuộc đang tính toán cái gì, cũng chỉ có thể nghĩ, nàng là một cô gái yếu đuối, không dám chơi cái gì đâu.

Hơn nữa, Dương Tử Hiên tự nhận là cho tới bây giờ, mình chưa từng kết ân oán với nàng, Thường Mai cũng không hận mình đến mức phải hãm hại mình.

Tất cả cự đầu Đại Danh hệ đều đang gặp nguy cơ, quyết định họp hội ý ở quán trà Kiến Giang.

Thời điểm Dương Tử Hiên và Lưu Bất Khắc đi ô-tô đến quán trà Kiến Giang, đã là sáu giờ tối.

Vị trí quán trà nằm ở chỗ chênh lệch chút ít so với con đường chính, nhưng hoàn cảnh lại cực kỳ ưu nhã, trước mặt là sông, hai bên có hai hàng cây ngô đồng nước Pháp, mùa thu đã đến, lá cây xào xạc, có một phen tình thú rất khác.

Quán trà người không nhiều lắm, ông chủ là một người bạn của Tiết Kế Ngay, chỉ là, ông chủ này không biết thân phận của mấy người Trần Chí Ôn, nơi đây liền trở thành địa phương đầu sỏ Đại Danh hệ gặp mặt.

Ông chủ dẫn dắt Dương Tử Hiên đến một gian phòng lầu hai rất kín, Trần Chí Ôn, Tiết Kế Ngay đã đến, Thạch Phong Tín vẫn còn đang chạy tới, ông chủ cực kỳ thức thời đóng cửa lại.

"Bí thư Thanh Vân không tới sao?" Dương Tử Hiên có chút kinh ngạc hỏi.

Có thể nói Tôn Thanh Vân là người có cống hiến trọng đại đối với việc xây dựng Đại Danh hệ ở trong tỉnh, ngồi trên vị trí phó bí thư chuyên trách Tỉnh ủy nhiều năm, trợ giúp Đại Danh hệ mở rộng bố cục nhân sự, hết lòng lo lắng cho sự phát triển của Đại Danh hệ.

Lần này tổ chức một hội nghị quan trọng như vậy, hắn không xuất ra, khó tránh khỏi làm cho Dương Tử Hiên cảm thấy kỳ quái.

Tiết Kế Ngay lắc đầu, nói: "Bí thư Thanh Vân đang chuẩn bị nội dung đại hội đảng, không có thời gian tới..."

Trần Chí Ôn lại bảo Dương Tử Hiên tìm vị trí ngồi xuống, nói: "Không thể sự tình gì cũng đều dựa vào bí thư Thanh Vân, sang năm anh ta sẽ về hưu rồi, gặp phải khó khăn, chúng ta phải học được cách tự mình giải quyết."

Dương Tử Hiên gật gật đầu, hắn biết rõ, đây là lần khảo nghiệm thứ nhất của Tôn Thanh Vân đối với mấy người bọn họ.

"Chuyện này cũng là lỗi của tôi, sự kiện bạo động phát sinh, để cho mấy người Hoàng Văn Thanh lấy cớ công kích tôi, còn liên lụy đến Chí Ôn chủ tịch tỉnh ngài."

Dương Tử Hiên làm kiểm điểm trước.

Trần Chí Ôn phất phất tay áo, nói: "Chúng ta đến đây, không phải mở hội nghị chính phủ, không cần phải nói loại lời nói khách sáo, quan thoại này.”

“Bản thân sự kiện bạo động cũng không phải là lỗi của cậu, thậm chí có thể nói cậu là vẫn công thần, bởi vì cậu đã đi đến hiện trường, tự mình sơ tán quần chúng, cái này vốn nên là trách nhiệm của là thư ký trưởng Tỉnh ủy Trương Ôn, duy trì ổn định vốn là trách nhiệm của hắn, cậu lại đứng ra gánh vác.”

“Chỉ là, thật sự không nghĩ tới, đám người Hoàng Văn Thanh kia lại lật ngược phải trái đen trắng, chỉ đầu mâu sự kiện bạo động về hướng cậu."

Tiết Kế Ngay gật gật đầu, nói: "Từ xưa đến nay, trong đầu bọn hắn luôn có ý niệm muốn đối phó với Chí Ôn chủ tịch tỉnh, phê bình cậu, căn bản chỉ là một ngòi nổ mà thôi, cho dù lần này không phát sinh sự kiện bạo động, bọn hắn cũng sẽ tìm cớ khác."

Thạch Phong Tín đẩy cửa ra, tiến vào trong, ngồi xuống bên người Dương Tử Hiên, gật gật đầu, nói: "Lão Tiết nói đúng, cậu chỉ là một ngòi nổ mà thôi, bọn họ mưu đồ đã lâu, cậu cũng không cần quá mức tự trách mình."

"Kỳ thật, hội nghị thường vụ lần này, bọn hắn đều là đến có chuẩn bị, Chí Ôn chủ tịch tỉnh hi sinh phân công thẩm tra tài chính và thuế vụ, có thể bảo vệ vị trí của Tử Hiên cậu, cũng đã là vạn hạnh trong bất hạnh." Thạch Phong Tín thở dài nói.

Nhưng sắc mặt Trần Chí Ôn lại càng thêm ngưng trọng, nói: "Tôi chắc chắn bọn hắn không biết cứ như thế liền từ bỏ ý đồ, bảo trụ vị trí của Tử Hiên cũng chỉ là biểu tượng tạm thời mà thôi! Có thể nói là bọn hắn hận thấu xương đối với việc Tử Hiên phá hư đại cục kinh tế, xét xử vài án kiện phạm tội kinh tế mục nát lớn, tôi sợ Hoàng Văn Thanh còn có thể đưa ra đề nghị thay đổi công tác của Tử Hiên trên hội nghị thường ủy mặt Tỉnh ủy."

Sắc mặt Tiết Kế Ngay biến đổi, hỏi: "Bọn hắn có thể đuổi tận giết tuyệt như vậy sao? Quá độc ác!"

Dương Tử Hiên lắc đầu, nói: "Tôi đồng ý với cách nhìn của chủ tịch tỉnh, bọn hắn không biết từ bỏ ý đồ, tôi xét xử án Ích Châu ô tô, còn có cả án Đông Nhuộm mục nát, đều liên lụy tới không ít lãnh đạo cơ quan trực thuộc tỉnh, những lãnh đạo này khẳng định cũng ở sau lưng đẩy một cái.”

“Không ít người nhìn tôi không vừa mắt, bên trong Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh, không thiếu người có mâu thuẫn với tôi... Những lực lượng này tụ họp lại, cũng là thế lực không nhỏ."

Thạch Phong Tín lo lo lắng lắng, hỏi: "Chẳng lẽ chúng ta không có một điểm biện pháp ứng đối nào sao? Một điểm chuyển bố cục cũng không có sao?"

"Tạm thời không có, thế công của bọn hắn đang rất thịnh, tại ủy ban tỉnh, chúng ta ở vào thế yếu, bọn hắn rất dễ dàng cướp lấy vị trí phó chủ nhiệm Ủy ban hoạch định chính sách cùng chức vụ sở giám sát của Tử Hiên.”

“Tại Tỉnh ủy, thái độ Chu Trì Khôn mập mờ không rõ, nếu như Hoàng Văn Thanh quyết tâm muốn triệt hạ Tử Hiên, chỉ sợ hắn cũng không ủng hộ chúng ta, bí thư Thanh Vân khả năng là sẽ ra mặt nói chuyện cho Tử Hiên, có thể bảo về vị trí tại Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh đã không tệ rồi." Trần Chí Ôn thở dài nói.

Hung hiểm chính trị là thứ thường nhân khó có thể đoán trước, hơi không cẩn thận, khả năng sẽ lập tức bị người lật bàn...Nói ngã xuống, liền ngã xuống.

Dương Tử Hiên trầm mặc, không nói một lời, Tiết Kế Ngay lo lắng nhìn Dương Tử Hiên, hỏi: "Tử Hiên, cậu xem nên làm sao đây? Bình thường cậu nhiều ý đồ xấu nhất, hiện tại cậu bị nhiều thế lực như vậy phản công, cậu có biện pháp gì tự cứu không."

Dương Tử Hiên bưng chén trà trên mặt bàn lên, nhấp một hớp, nói: "Cái này phải xem thời cơ!"

Trần Chí Ôn trầm tư một chút rồi nói: "Nếu không tôi sẽ nói chuyện với bí thư Thanh Vân, Tử Hiên, cậu đi đoàn Tỉnh ủy tránh đầu gió trước, đợi thời cơ chín muồi, chúng ta lại gắng sức, kéo cậu trở lại Tỉnh ủy ủy ban tỉnh?"

Đoàn Tỉnh ủy là cơ quan cấp chính sảnh, là nơi dự trữ cán bộ trẻ tuổi mà, chuyên để đề bạt cán bộ trẻ tuổi.

Hiện tại Dương Tử Hiên đang là cán bộ cấp phó sở thực chức, nếu như đi đoàn Tỉnh ủy đảm nhiệm đoàn Tỉnh ủy, chính là chính sảnh, kỳ thật là bị giáng chức rồi.

"Hiện tại Tào Lệ đoàn Tỉnh ủy vẫn chưa đủ tuổi chuyển tốp, Tử Hiên đi qua, chẳng phải là sẽ đảm nhiệm phó bí thư đoàn Tỉnh ủy? Đây không phải giáng chức sao?" Tiết Kế Ngay cau mày nói.

Trần Chí Ôn thở dài nói: "Cái này cũng là vì không có biện pháp, chỉ có biện pháp này mới có thể bảo vệ Tử Hiên, hiện tại thời thế hung hiểm, bọn hắn cầm vấn đề phân chế độ thuế ra để công kích tôi, bây giờ tôi ở ủy ban tỉnh cũng rơi vào hoàn cảnh xấu... Tử Hiên, ý tứ cá nhân cậu thế nào?"

Dương Tử Hiên lắc đầu, nói: "Tôi không muốn đi đoàn Tỉnh ủy đảm nhiệm phó bí thư, tôi cảm thấy, lần này đối với chúng ta là nguy cơ, là nguy hiểm, nhưng cũng là cơ hội."

Thạch Phong Tín vô cùng tín nhiệm Dương Tử Hiên, liền hỏi: "Tử Hiên, tại sao lại nói vậy? Cơ hội ở nơi nào?"

Dương Tử Hiên cười cười, nói: "Mấy người Hoàng Văn Thanh không đáng sợ, trong tay của tôi nắm có một đòn sát thủ, chỉ cần đợi đến lúc hắn khởi xướng công kích lớn nhất đối với tôi, lúc đó..."

"Về phần phân chế độ thuế, Chí Ôn chủ tịch tỉnh, ngài cũng không cần lo lắng, đợi cho đại hội đảng diễn ra, về sau, nó sẽ mang tư hạng mục cách trọng điểm công tác thuế vụ quan trọng nhất do quốc vụ viện nắm bắt, Hoàng Văn Thanh muốn ngăn cản thế lớn thuỷ triều của phân chế độ thuế lịch sử, không thể nghi ngờ là, chính châu chấu đá xe.”

“Bọn hắn phản đối phân chế độ thuế, tất cả sẽ thành ngăn cản lớn nhất trên con đường làm quan của bọn họ.".

………..

Dương Tử Hiên bởi vì đã hẹn gặp mặt Thường Mai, cho nên liền rời đi đầu tiên.

Thạch Phong Tín nhìn về phía Tiết Kế Ngay, nói: "Tử Hiên nói hắn có đòn sát thủ, nhưng lại không nói cho chúng ta cái đòn sát thủ này rốt cuộc là cái gì."

Tiết Kế Ngay có chút bán tín bán nghi rồi, tuy Dương Tử Hiên nhiều lần phô bày khả năng nắm thời cơ chuẩn xác, nắm vững thời sự chính trị, mỗi lần đều có thể thoát ra khỏi địa ngục, sống trong chỗ chết ở trước mặt bọn họ.

Nhưng đối mặt với Hoàng Văn Thanh liên hợp nhiều thế lực công kích, phản công, Tiết Kế Ngay có chút dao động.

Trần Chí Ôn lắc đầu, nói: "Hắn muốn nói, tự nhiên sẽ nói, hắn chưa nói, chúng ta cũng không nên tùy tiện suy đoán."

Thạch Phong Tín gật gật đầu, nói: "Tuy Tử Hiên trẻ tuổi, nhưng ánh mắt rất độc đáo, chính hắn đã nghĩ kỹ kế thoát thân, chúng ta nên có lòng tin đối với hắn."

"Kỳ thật hắn nói cũng đúng, phân chế độ thuế là trung ương quyết định, thế lực địa phương cản trở, chắc chắn vô pháp cản trở quyết tâm của trung ương, tuy hiện tại tôi không được phân công quản lý công tác tài chính và thuế vụ, nhưng vẫn có thể phát huy lực ảnh hưởng tại hệ thống tài chính."

...

Hộp đêm cười một tiếng, bên ngoài lại không gọi là hộp đêm, cũng không phải hộp đêm truyền thống, mà là một cái sơn trang nghỉ dưỡng, sinh thái, ngắm cảnh, khu nghỉ dưỡng, một khu nghỉ dưỡng có cả suối nước nóng.

Thời điểm Dương Tử Hiên đến mới biết được.

Núi xanh vây quanh, cây cối sống lâu, phát triển rất lớn, sơn trang “nghỉ phép” này rất lớn, ven đường, ngọn đèn yếu ớt nhấp nhô, linh sơn thanh tú nước vờn quanh, nơi đây lại là một lựa chọn tốt để yêu đương vụng trộm.

Không nghĩ tới, tại thành phố Tử Kim, cái thành thị công nghiệp nặng ô nhiễm nghiêm trọng này cũng có địa phương như vậy, Dương Tử Hiên âm thầm cảm thấy kỳ quái.

Thường Mai tự mình đi ra nghênh đón Dương Tử Hiên, dẫn Dương Tử Hiên bước chậm trong sơn trang nghỉ phép, Lưu Bất Khắc đi cách Dương Tử Hiên không xa, nhưng không hề quấy nhiễu Dương Tử Hiên xã giao, chỉ bảo vệ xung quanh.

"Nơi đây cũng không tệ."

Dương Tử Hiên liếc nhìn rừng cây nồng đậm bốn phía, tùy ý có thể nghe tiếng kêu ve mùa đông, ngẫu nhiên còn có thể chứng kiến cây cọ cao lớn, rất có chút ít phong tình, ban đêm mờ ảo, ánh trăng chiếu trên thân hai người, khó tránh khỏi có chút mơ màng.

"Chỉ có số ít người đứng ở đỉnh quyền lực thành phố Tử Kim mới biết được nơi này có một chỗ như vậy...Có thể nói, sơn trang nghỉ phép này đang có không ít hơn mười cán bộ cấp sở nâng cốc chúc tụng... Thậm chí khả năng là có quan to cấp tỉnh bộ, ngẫu nhiên cũng tới nơi này thả lỏng... Đây là một khu vực giao dịch, khu vực giao dịch quyền lực và tài phú."

Thường Mai chớp chớp mi mắt, cô gái này cực kỳ rõ ràng ưu thế thân thể của mình, váy thấp ngực làm cảnh tượng bộ ngực lộ ra rõ mồn một, Dương Tử Hiên có thể nhìn thấy hết, đôi chân nàng vểnh lên, vòng eo vặn vẹo, phảng phất như không có xương.

Dương Tử Hiên suy tư về những nói Thường Mai, ở trong mắt hắn, cô gái trước mắt này rất thần bí, hắn không biết Thường Mai ân cần như vậy vì mục đích gì, vốn là mật báo cho hắn, lại giới thiệu cho hắn một chỗ thần bí như vậy.
Bình Luận (0)
Comment