Giả Cán Bộ

Chương 626

Trần Chí Ôn nâng mí mắt lên, nặng nề hút thuốc, hút trong chốc lát mới thở dài nói: "Phân tích của cậu rất đúng, trước mắt, Xuân Huy xác thực là đang rơi vào trạng thái như vậy, nếu như không phải liên quan đến một ít chính sách cấm khu mẫn cảm, tôi sẽ tuyệt đối giơ hai tay ủng hộ."

"Như vậy đi, cậu trở về, viết ra một bản kế hoạch kỹ càng, đưa lên cho tôi xem một chút, ngoài vấn đề này ra, tốt nhất là cậu nên đi tìm Hoàng chủ tịch tỉnh, tự mình báo cáo một tý, dù sao thì khối thay đổi chế độ xã hội xí nghiệp nhà nước này cũng là thứ ông ta được quản.”

“Mặt khác, trước kia bán nhà máy vô tuyến số hai, cũng là ông ta tự mình đánh nhịp, khả năng ông ta có thể tranh thủ lực lượng ủng hộ từ các bộ ủy, các mối quan hệ phương diện này của ông ta rất nhiều."

Dương Tử Hiên gật gật đầu, ra khỏi văn phòng Trần Chí Ôn, văn phòng Hoàng Văn Thanh nằm ở ngay đối diện văn phòng Trần Chí Ôn, hắn không có dũng khí trực tiếp đi vào báo cáo.

Ra đến cửa ra vào ủy ban tỉnh, Dương Tử Hiên mới chậm rãi suy tư, mình sợ Hoàng Văn Thanh hắn làm gì? Bởi vì hắn là chủ tịch tỉnh? Cho nên trong nội tâm của mình sợ hãi, khi chưa có toàn bộ kế hoạch, sẽ không dám báo cáo với hắn?

Không! Mình là người trọng sinh, mình không sợ hãi mới đúng!

Nghĩ đến chỗ này, Dương Tử Hiên một lần nữa quay lại đầu, gõ cửa, Trình Tư Vũ mở cửa, mặt mũi tràn đầy kinh ngạc nhìn Dương Tử Hiên, lập tức, cái khuôn mặt kinh ngạc này liền trở nên chán ghét và phẫn nộ, còn mang theo một tia sợ hãi.

Lần này xem như Trình Tư Vũ triệt để sợ Dương Tử Hiên rồi, Trương Ôn là một nhân vật quyền thế ngút trời tại ủy ban tỉnh, nói đánh đổ liền đổ, ai còn dám xem nhẹ hắn đây?

Ở trong mắt Trình Tư Vũ, lần này Dương Tử Hiên tới, tuyệt đối là không có hảo ý, hắn cho rằng Dương Tử Hiên tới là để khoe khoang chiến quả của mình, nói ra chuyện trong khoảng thời gian này đã đả đảo bao nhiêu quan viên.

Trình Tư Vũ dùng thái độ lạnh lùng mời Dương Tử Hiên ngồi xuống, bảo người dâng trà, cấp bậc lễ nghĩa cơ bản không hề giảm, chính xác mà nói, là không dám giảm, Dương Tử Hiên tạo ra áp lực quá lớn đối với tâm lý của hắn.

Hoàng Văn Thanh cũng buồn bực, người chưa bao giờ đến báo cáo, tại sao bây giờ lại leo lên cửa nhà hắn.

"Chủ tịch tỉnh, tôi muốn báo cáo với ngài về mạch suy nghĩ thay đổi chế độ xã hội công ty Xuân Huy..." Dương Tử Hiên ưỡn thẳng cái eo lên nói.

Tuy hiện tại Hoàng Văn Thanh có rất nhiều phiền toái quấn thân, nhưng vẫn là chủ tịch tỉnh, Dương Tử Hiên cũng sẽ không để cho hắn bắt bẻ gì ở trên mặt cấp bậc lễ nghĩa.

Hoàng Văn Thanh nhíu mày, qua một lúc lâu mới mỉm cười, nói: "Chuyện này, không cần phải gấp gáp, chỉ là, nếu cậu có mạch suy nghĩ, không ngại nói ra để tôi nghe một chút."

Mặc dù hận Dương Tử Hiên thấu xương, nhưng Hoàng Văn Thanh vẫn có chút thưởng thức đối với tài hoa của Dương Tử Hiên, đáng tiếc, một người trẻ tuổi ưu tú như vậy, lại không đứng ở mặt trận thống nhất với hắn, tự nhiên tiện nghi cho đám người Đại Danh hệ kia.

Dương Tử Hiên liền đem toàn bộ mạch suy nghĩ của mình về việc bán công ty Xuân Huy ra, nói một lần.

Từ kinh nghiệm đời sau để xem xét, hình thức dân doanh thu mua xí nghiệp nhà nước, trào lưu tư tưởng giao dịch xí nghiệp này, đã một lần trở thành cao trào.

Xí nghiệp nhà nước dần dần rời khỏi một ít ngành sản xuất nhiều tính cạnh tranh, chuyển sang củng cố một ít lĩnh vực sản xuất tài nguyên và ngành liên quan đến quốc kế dân sinh, thẳng đến thế kỷ mới, loại thủy triều dân doanh này mới chậm lại, hình thức kết hợp giữa hai bên dần dần xuất hiện.

Dương Tử Hiên có thể nắm chắc, hiện tại đúng là lúc thủy triều mới bắt đầu, hắn muốn đứng ở vị trí đầu tiên trên thủy triều, thu lợi lớn nhất.

Chỉ là, cái này cũng bao hàm nguy hiểm chính trị nhất định, Dương Tử Hiên báo cáo với Hoàng Văn Thanh, chính là muốn lợi dụng tâm lý chỉ vì cái trước mắt của Hoàng Văn Thanh, để cho Hoàng Văn Thanh gánh chịu nguy hiểm chính trị này, đồng thời còn để hòa hoãn quan hệ mâu thuẫn bén nhọn giữa hắn và Hoàng Văn Thanh.

Hoàng Văn Thanh có thể nói là toàn thân đầy phiền toái, tâm phúc thân tín bị bắt, trong tỉnh đầy rẫy lời đồn đại bất lợi với hắn, mặt khác, sau đại hội đảng, giọng nói phổ biến phân chế độ thuế ở trung ương càng tăng mạnh.

Ngoài ra còn cả việc điều hành công tác ủy ban tỉnh không hề có điểm sáng, hiện tại trên dưới ủy ban tỉnh, lòng người bàng hoàng, có thể hoàn thành năm nay chỉ tiêu và kế hoạch công tác kinh tế hay không, đều là vấn đề.

Hoàng Văn Thanh đang có nhu cầu cấp bách làm ra một điểm sáng chiến tích.

Cần một điểm sáng chiến tích để thay đổi hình tượng chủ tịch tỉnh bảo thủ của hắn.

Vào lúc này, Dương Tử Hiên đưa ra ý nghĩ, muốn bán toàn bộ công ty Xuân Huy, loại hình thức thay đổi chế độ xã hội này, vừa vặn phù hợp với mục đích làm ra chiến tích của Hoàng Văn Thanh.

"Cậu đưa ra ý nghĩ này….rất không tồi, có thể thực hiện..." Hoàng Văn Thanh vừa nghe Dương Tử Hiên nói xong, liền vỗ bàn đồng ý: "Chỉ là, trước mắt, trên mặt chính sách quốc gia, việc bán toàn bộ xí nghiệp quốc hữu trực thuộc tỉnh, cũng không có căn cứ nào, loại đi trước pháp luật đấy, có thể nói là ném tảng đá qua sông."

"Cải cách chính là dám làm trước người khác, ai cũng không muốn là người thứ nhất ăn con cua (làm liều mà được lợi), như vậy thì cứ để tỉnh ta ăn đi."

"Như vậy đi, cậu trở về định ra một cái kế hoạch, giao cho tôi, đồng thời phát biểu trên báo tỉnh, thả ra tiếng gió, thoáng thăm dò một tý xem phản ứng các nơi ra sao..." Hoàng Văn Thanh thoáng tự hỏi một tý, liền xác định rồi.

Dương Tử Hiên nhìn ra Hoàng Văn Thanh chỉ vì tâm lý cái lợi trước mắt, trong nội tâm thầm mỉm cười, nhưng sắc mặt rất nghiêm túc đứng đắn, gật gật đầu.

Hoàng Văn Thanh nhìn thân ảnh Dương Tử Hiên nghênh ngang rời đi, không biết rằng hắn đang lợi dụng Dương Tử Hiên, đồng thời, Dương Tử Hiên cũng đang lợi dụng hắn, trong nội tâm thầm nghĩ, là khối ngọc tốt khó có được, đáng tiếc, lại không thuộc về mình.

Ra cửa ra vào ủy ban tỉnh, nhận được điện thoại của Trương Tuyết Bách, Dương Tử Hiên liền nhanh chóng lái xe đến cửa hàng chăm sóc sắc đẹp.

"Cửa hàng chăm sóc sắc đẹp" ở cả tỉnh này mới có một nhà, tuy phí tổn đắt đỏ, nhưng người ra vào vẫn nối liền không dứt, lại còn có thật nhiều người đặt trước, tạo thành cục diện vô cùng tốt.

Trước cửa hàng đã tăng thêm đường đi cho đàn ông, đây là đề nghị của Dương Tử Hiên, xuất phát từ lần trước bị chặn ở cửa ra vào, đàn ông ngồi trong phòng nghỉ, có cờ, bài, TV, đầy đủ mọi thứ, cũng có nhân viên chuyên môn phục vụ, có thể nói là phục vụ cực kỳ chu đáo.

Loại tiêu phí giá cao này tại 93 năm vẫn cực kỳ quý hiếm, là mốt mới lạ, làm cho đám người dẫn đầu giàu lên trong tỉnh La Phù chạy theo như vịt, thậm chí có chút ít quý phu nhân tỉnh hàng xóm cũng nghe thấy chạy đến.

Dương Tử Hiên được một cô gái dẫn dắt, đi thẳng tới phòng nghỉ phía sau cửa hàng chăm sóc sắc đẹp, theo bậc thang đến lầu hai, thay dép lê, Trương Tuyết Bách đã ngâm trà ngon, đang chờ Dương Tử Hiên tới.

Lầu hai trang hoàng kết cấu sáng sủa sạch sẽ, màu sắc chủ thể trên tường là vàng và lam nhạt, sàn nhà là gỗ lim, cực kỳ hữu tình, có đôi khi, Trương Tuyết Bách trực tiếp nghỉ ngơi ở chỗ này, hoặc là tổ chức hội nghị quản lý cao cấp của cửa hàng chăm sóc sắc đẹp, cho nên cũng tốn không ít tâm tư lắp đặt thiết bị.

Hướng Hoài Băng có chút bất an ngồi ở trước mặt Trương Tuyết Bách, nàng rất ít nhìn thấy Trương Tuyết Bách long trọng gọi nàng đến đây, hơn nữa còn pha trà ngon, chờ đợi một người như thế.

Hướng Hoài Băng biết rõ thân phận Trương Tuyết Bách ở trong tỉnh không thấp, bối cảnh gia đình lại càng hiển hách, ở trước mặt bầy con ông cháu cha đằng kia, cũng là người cao cao tại thượng, rất ít khi hạ thấp tư thế đợi một người như thế.

Nàng có chút tò mò rồi.
Bình Luận (0)
Comment