“Được thôi, nương nương, vậy xin mời hai người về đi! Linh nhi, chúng ta đi.”
“Từ từ!” Chu quý phi chắn trước mặt hai người, “Ta đồng ý với con! Triêu Hoa, mau quỳ xuống nhận lỗi với Tam tiểu thư đi!”
“Con không muốn!” Công chúa Triêu Hoa quật cường nói, “Con đứng trước mặt
phụ hoàng cũng chằng cần phải quỳ, thì sao phải quỳ với ả, ả không sợ
giảm thọ ư?”
“Có thể nhận cái quỳ gối của công chúa, có giảm thọ vài năm cũng không sao.” Gia Cát Linh Ẩn cười cười.
“Triêu Hoa! Nghe lời!” Chu quý phi cao giọng, “Con muốn quỳ hay muốn gả cho Bạch Vân Phàm? Tự con lựa chọn đi!”
“Mẫu phi!” Công chúa Triêu Hoa căm giận nhìn Gia Cát Linh Ẩn, xoay đầu sang
một bên, “Muốn quỳ thì tự người đi mà quỳ! Con mặc kệ!”
“Triêu Hoa!” Chu quý phi tức giận, quát lớn, “Con muốn gả cho Bạch Vân Phàm, ngày ngày phải gặp mặt Bạch Vân Nghị sao?”
“Con…” Công chúa Triêu Hoa nghẹn lời, suy nghĩ, đi đến trước mặt Gia Cát Linh
Ẩn một cách vô cùng không tình nguyên, chậm rãi quỳ xuống, nhỏ giọng
nói, “Tam tiểu thư, ta sai rồi.”
“Nói lớn một chút!” Sở Lăng Thiên nói.
Công chúa Triêu Hoa không phục, trừng mắt với Sở Lăng Thiên, nhìn thấy ánh
mắt lạnh băng của y, không khỏi rụt cổ, lớn giọng: “Tam tiểu thư, ta sai rồi.”
Gia Cát Linh Ẩn cười cười, muốn đỡ nàng đứng lên, nàng lại ghét bỏ tránh đi, tự mình đứng dậy.
“Điện hạ, yêu cầu của con Triêu Hoa đã làm rồi, bên chỗ Hoàng thượng…”
“Yên tâm đi, ta sẽ đi nói với phụ hoàng! Lần này cho qua, nếu lại có lần sau, Chu quý phi tự mình ngẫm lại hậu quả đi!”
“Vương gia yên tâm, Triêu Hoa tuyệt đối không dám nữa!” Chu quý phi kéo công chúa Triêu Hoa ra khỏi phủ Thừa tướng.
Sở Lăng Thiên nắm tay Gia Cát Linh Ẩn, đi về hướng Trục Nguyệt Hiên. Đại
phu nhân còn lẳng lặng quỳ trên đất, thấy Chu quý phi khuất dạng, bà mới đứng lên. Thái độ của Chu quý phi đối với Gia Cát Linh Ẩn, bà đã cảm
thấy quái lạ. Không ngờ, Thất điện hạ lại bắt công chúa phải nhận lỗi
với nha đầu chết tiệt đó, thể diện lớn bao nhiêu mới có thể nhận nổi một cái quỳ này của công chúa! Bà căm giận nhìn về hướng Trục Nguyệt Hiên,
dựa vào cái gì, con gái của mình biến thành nữ tử không tuân thủ phép
tắc chuẩn mực, còn nó lại có thể sống vui vẻ như vậy.
Trong bóng tối, vẫn còn có một bóng người nhìn thấy toàn bộ tình cảnh lúc
nãy. Ông cũng chẳng ngờ được, có một ngày ông lại có thể được nhìn thấy
công chúa Triêu Hoa được hoàng thượng và Chu quý phi nâng niu trong lòng bàn tay, sẽ quỳ xuống trước mặt con gái ông. Mà đứa con gái này từng là người ông muốn vứt bỏ, ngẫu nhiên đón nó về, lại sáng tạo vô số kỳ
tích, ông cảm tạ sự ngẫu nhiên này. Nghĩ đến đứa con gái khác, Gia Cát
Chiêm lạnh lùng liếc Đại phu nhân một cái, im lặng rời khỏi đó.
“Thất gia, hoàng thượng thực sự muốn gả công chúa Triêu Hoa cho Bạch Vân Phàm ư?” Gia Cát Linh Ẩn khẽ hỏi.
“Chuyện gì cũng không gạt được nàng, là ta xin phụ hoàng phối hợp diễn một màn
kịch mà thôi, con nha đầu vô pháp vô thiên đó, chỉ muốn cho nó một bài
học!”
Qua mấy ngày, Đại phu nhân nhớ lời Lâm Vân Nhược, đến tìm Gia Cát Chiêm để
thương lượng, nghe nói đối phương là Liễu lão gia, sắc mặt Gia Cát Chiêm nhất thời lạnh băng: “Tiêu Mẫn, mắt bà bị mù rồi ư? Con gái của Gia Cát Chiêm ta, sao có thể gả cho một lão già như thế! Cái mặt này của ta
phải giấu vào đâu!”
“Lão gia…” Đại phu nhân khuyên giải, “Như Sương cũng không biết làm sao, từ
lần cảm nhiễm phong hàn trước, liền bệnh đến liệt giường. Đại phu lớn
nhỏ ở khắp Ngân Đô đều đến xem qua, chẳng những không có khởi sắc, ngược lại càng nghiêm trọng, sốt cao không ngừng, sợ là không được mấy ngày.”
“Bà nói gì?” Gia Cát Chiêm giật mình, “Mau dẫn ta đi xem xem!”
“Lão gia, đi theo thiếp.”
Đại phu nhân dẫn Gia Cát Chiêm vội vã đi vào phòng của Như Sương. Vừa vào
cửa, đã nghe thấy mùi thuốc nồng nặc, Như Sương nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt, người cũng gầy nhom, trên giường, còn có vài đốm máu nàng vừa ho ra.
“Cha…” Như Sương nhìn Gia Cát Chiêm, nhỏ giọng gọi, “Cha đến rồi.”
“Sao lại biến thành thế này? Như Nguyệt, con có biết chuyện gì xảy ra khôg?” Gia Cát Chiêm bình tĩnh, hỏi Như Nguyệt đứng bên cạnh.
Trong mắt Như Nguyệt xẹt qua tia kinh hoảng, nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại: “Hồi phụ thân, con cũng không rõ. Từ sao khi Ngũ muội bệnh, ngày nào
con cũng ở trong này chăm sóc, thuốc cũng uống không ít, nhưng chẳng
thuyên giảm chút nào.”
“Phụ thân…” Như Sương bỗng cười cười, “Hình như con thấy mẹ, mẹ nói mẹ đến đón con.”
“Như Sương, đừng nói bậy!” Đại phu nhân vuốt ve khuôn mặt gầy rộc của nàng,
“Mẹ nhất định nghĩ cách chữa khỏi bệnh cho con, không được suy nghĩ bậy
bạ. Như Nguyệt, mau đi mời đại phu đến, mẹ không tin là không trị khỏi!”
“Phu nhân, bà ra đây.” Gia Cát Chiêm gọi Đại phu nhân.
“Dạ, lão gia.”
Đại phu nhân theo Gia Cát Chiêm ra ngoài, ông thở dài: “Vậy hãy làm theo
lời bà nói đi, không chừng có hỷ sự, bệnh của nó sẽ chuyển biến. Bà mau
chóng an bài đi, đừng kéo dài nữa!”
“Dạ, lão gia!”
Ba ngày sau, Như Sương xuất giá, nàng vẫn nghĩ người đó là Liễu công tử.
Từ sau khi Như Sương đến Liễu gia, nghe nói bệnh tình thực sự đỡ hơn,
nhưng thỉnh thoảng lại thích lẩm bẩm nói một mình, nàng nói đó là Liễu
công tử, không phải Liễu lão gia, sao Liễu công tử lại biến thành Liễu
lão gia?
Ngày hôm đó, Đại phu nhân cùng Gia Cát Hồng Nhan trong phòng trò chuyện, Gia Cát Hồng Nhan đột nhiên cảm thấy trong dạ dày quặn thắt, muốn nôn. Nhìn thấy bộ dạng của nàng, Thanh La nhanh chóng đưa ống nhổ đến, nàng nôn
khan một hồi, nhưng lại không nôn ra được gì.
“Hồng Nhan, con sao vậy?” Đại phu nhân thân thiết hỏi, “Có phải bị cảm lạnh không? Mời đại phu về xem đi.”
“Con cũng không biết sao lại thế, cảm thấy dạ dày khó chịu lắm, không muốn
ăn uống gì.” Đang nói, nàng lại cảm thấy buồn nôn, cúi đầu tiếp tục nôn
mửa.
Đại phu nhân cau mày, hoài nghi nhìn nàng, tình trạng này có chút giống
mang thai? Nhưng bà lại cảm thấy bản thân suy nghĩ nhiều rồi, Hồng Nhan
vẫn là hoàng hoa khuê nữ, sao có thể mang thai.
“Hồng Nhan, nguyệt tín (chu kỳ khinh nguyệt) của con bình thường chứ?” Đại phu nhân vẫn muốn xác nhận lại một chút.
“Tháng này đã trễ bốn năm ngày.”
Trong lòng Đại phu nhân thấp thỏm, nói với Thanh La: “Thanh La, ngươi đi xem buổi trưa nhà bếp chuẩn bị món gì.”
“Dạ, phu nhân!” Thanh La đặt ống nhổ xuống, nhanh chóng rời khỏi phòng.
Thấy Thanh La đã đi xa, sắc mặt Đại phu nhân nghiêm túc nhìn Gia Cát Hồng
Nhan, muốn nói lại thôi: “Hồng Nhan, con thành thật nói với mẹ, con có
chung chạ với nam nhân không?”
“Con…” Gia Cát Hồng Nhan sững sốt, lập tức lắc đầu, “Mẹ, mẹ hỏi vậy có ý gì?
Mẹ tưởng con có thai ư? Thân thể con vẫn còn trong trắng mà.”
“Con nói thật? Không gạt mẹ chứ?” Đại phu nhân vẫn lo lắng.
“Mẹ…” Gia Cát Hồng Nhan có chút mất kiên nhẫn, “Sao con dám gạt mẹ chuyện
này? Ngay cả con gái của mẹ mà mẹ cũng không tin ư? Còn nữa, chuyện lớn
như vậy, sao con có thể không nói với mẹ?”
Thấy Gia Cát Hồng Nhan thề thốt như vậy, Đại phu nhân cuối cùng cũng yên
lòng: “Đương nhiên mẹ tin con, mẹ là lo lắng, con không hiểu chuyện, ngộ nhỡ làm việc gì ngu ngốc, chính là hủy hoại cả đời của con!”
“Mẹ, con không có ngốc như vậy, con về phòng nghỉ ngơi trước, ngày mai sẽ khỏe thôi.”
“Ừ…” Đại phu nhân gật đầu, “Mau về phòng đi.”
Ra khỏi phòng Đại phu nhân, nụ cười của Gia Cát Hồng Nhan vụt tắt, tâm
trạng của nàng đặc biệt phiền muộn, nếu thực sự mang thai thì phải làm
sao? Nàng quyết định đi tìm đại phu bắt mạch trước rồi tính. Đi đến
ngoài sân, nàng lại không kiềm được, vịn vào một gốc cây to nôn khan.
“Đại tỷ, tỷ bị sao vậy?” Gia Cát Linh Ẩn thấy dáng vẻ khó chịu của nàng,
liền bước đến hỏi, “Có phải thấy khó chịu ở đâu không? Có cần gọi đại
phu không?”
“Không, không sao.” Gia Cát Hồng Nhan cảnh giác nhìn nàng, tuyệt đối không thể
để ả nha đầu chết tiệt này biết được, “Chắc là bị nhiễm phong hàn, nghỉ
ngơi vài ngày sẽ không sao, đa tạ Tam muội quan tâm.”
“Vào thu trời trở lạnh, Đại tỷ phải chú ý sức khỏe mới được.”
“Ừ, ta biết rồi.”
Gia Cát Hồng Nhan trở về phòng, gọi Thanh La vào, nhỏ giọng nói: “Ngươi đến Uyển Thành mời một đại phu đến đây, không được nói với bất kỳ ai, kể cả Đại phu nhân. Sau khi thu xếp xong, ngươi trở về báo lại với ta.”
“Tiểu thư, thành Ngân Đô cũng có đại phu, sao phải đến tận Uyển Thành mời vậy?” Thanh La khó hiểu hỏi.
“Ngươi đi là được rồi, đi nhanh về nhanh, nhớ rõ, không được nói với bất cứ ai! Biết chưa?” Gia Cát Hồng Nhan biến sắc, nói.
Thanh La gật đầu, đoán được sự tình trọng đại: “Tiểu thư yên tâm, nô tỳ sẽ không nói với bất cứ ai.”
Gia Cát Linh Ẩn trở lại Trục Nguyệt Hiên, cẩn thận nhớ lại dáng vẻ của Gia
Cát Hồng Nhan, không giống bị nhiễm phong hàn, mà giống như là… có thai. Là con của Sở Lăng Hiên ư?
Một lát sau, Mộc Tê từ bên ngoài trở về, nàng vô ý nói với Gia Cát Linh Ẩn: “Tiểu thư, vừa nãy ta thấy Thanh La cô nương ra khỏi thành, ta có lòng
tốt bước đến chào hỏi cô nương ấy, cô ấy lại như thấy quỷ, không thèm để ý đến ta, vội vàng bỏ đi.”
“Ra khỏi thành?” Gia Cát Linh Ẩn trong lòng hoài nghi, ra khỏi thành làm gì?
“Kinh Phong, ngươi tìm một người đứng canh ở cổng thành, xem thử khi Thanh La trở về, có dẫn theo người nào hay không.”
“Dạ, tiểu thư, Kinh Phong đi làm ngay!”
Buổi chiều, Kinh Phong mang về tin tức, Thanh La dẫn theo một người già vào thành, ông ấy ở khách điếm Duyệt Lai.
“Phái người canh gác nơi đó, xem có người nào đến tìm ông ta hay không.”
“Tiểu thư yên tâm, lúc nào cũng có người đứng gác.”
Sáng sớm hôm sau, Gia Cát Hồng Nhan liền cùng Thanh La ra ngoài, trên tay
Thanh La còn cầm một bọc vải. Hai người tìm một ngõ nhỏ không người,
Thanh La nhanh chóng lấy y phục trong bọc ra cho Gia Cát Hồng Nhan thay, thay xong, Gia Cát Hồng Nhan lại dùng khăn lụa che mặt của mình, phủ
thêm một chiếc áo choàng dài, che mặt thật kín, chỉ để lộ đôi mắt ra
ngoài, Thanh La cũng phủ thêm áo choàng. Sau khi làm xong, hai người mới đi về hướng khách điếm Duyệt Lai.
Trong một gian phòng của khách điếm Duyệt Lai, một ông lão tóc hoa râm ngồi
trong đó, ông lão nhìn qua sắc mặt hiền lành, hòa ái dễ gần. Lúc này,
hai nữ tử ăn mặc kỳ quái đi vào phòng của ông, “Hai người là ai?” Ông
cảnh giác hỏi.
“Dương đại phu, là ta, người hôm qua mời đại phu vào thành.” Thanh La cởi bỏ
áo choàng, để lộ mặt mình, “Tiểu thư, vị này chính là Dương đại phu nổi
danh ở Uyển Thành.”
“Ừ.” Gia Cát Hồng Nhan gật đầu, ngồi xuống, “Thanh La, ngươi ra ngài trước đi.”
“Dạ, tiểu thư.” Thanh La choàng lại áo, đi ra ngoài.