Sở Lăng Hiên mặt không biến sắc, nhìn chuyện đang diễn ra, nhấp ngụm trà
như không có gì, trấn tĩnh đến nỗi không ai có thể liên hệ chuyện Gia
Cát Hồng Nhan mang thai và hắn lại với nhau. Giờ phút này, trong lòng
hắn chỉ nghĩ, nếu nữ tử đêm đó là Gia Cát Linh Ẩn thì tốt quá, nếu nàng
mang thai con của hắn, vậy sẽ trở thành đả kích biết bao cho Sở Lăng
Thiên! Đáng tiếc, trời không chiều lòng người.
Sở Kim Triêu sắc mặt nghiêm nghị, mấy chuyện thế này ông không tiện ra mặt nói gì, nhưng ánh mắt nhìn Gia Cát Hồng Nhan cũng rất không hài lòng.
Hoàng hậu tức giận lắc đầu, dường như một khắc cũng không muốn nhìn Gia Cát
Hồng Nhan, bà không nhịn được trách cứ Đại phu nhân: “Thân là nhất phẩm
cáo mệnh phu nhân, ngay cả nữ nhi của mình mà phu nhân cũng không quản
nổi sao? Còn chưa xuất giá mà đã mang thai, còn ra thể thống gì!”
“Nương nương bớt giận, là ngày thường thần phụ ít dạy dỗ nó, thần phụ biết
tội!” Đại phu nhân vội vàng quỳ xuống, dập đầu nhận tội.
“Phu nhân, sức khỏe Đại tiểu thư yếu ớt, mang nó trở về nghỉ ngơi trước đi,
tránh để cảm nhiễm phong hàn.” Sở Kim Triêu khách sáo nói, cũng xem như
giữ lại chút thể diện cho Gia Cát Hồng Nhan.
“Dạ, thần phụ tuân mệnh.” Đại phu nhân đứng lên, đỡ Gia Cát Hồng Nhan, “Thần phụ cáo lui trước.”
Gia Cát Hồng Nhan đờ đẫn theo sau Đại phu nhân, bước chân Đại phu nhân lảo
đảo, còn nàng lại chỉ biết cử động như máy móc, để mặc Đại phu nhân lôi
kéo, đi ra khỏi cung.
Thấy bộ dạng chật vật của Gia Cát Hồng Nhan, các phu nhân khác không hẹn mà cùng ở trước mặt mọi người dạy dỗ nữ nhi của mình.
“Nhìn thấy chưa? Nhất định phải giữ thân trong sạch, không thể làm ra chuyện thấp hèn như thế được.”
“Nếu con bị như vậy, mẹ sẽ đánh gãy chân con!”
“Cũng may mà từ nhỏ mẹ đã quản giáo con nghiêm khắc.”
Nghe mọi người bàn tán, nắm tay của Gia Cát Hồng Nhan càng nắm càng chặt.
“Hoàng thượng…” Gia Cát Chiêm bước ra, quỳ xuống, “Thần không biết dạy con,
làm trò cười cho thiên hạ, xin hoàng thượng giáng tội!”
“Được rồi được rồi.” Sở Kim Triêu nhìn Gia Cát Linh Ẩn, sắc mặt bình tĩnh,
“Tam nha đầu không phải giỏi lắm sao? Con cái lớn rồi, cha mẹ làm sao
quản được. Ngươi phải nói với Đại phu nhân, phải trông chừng kỹ Đại tiểu thư, đừng để nó làm chuyện điên rồ!”
“Thần đa tạ lời dặn của hoàng thượng.”
Sau trận phong ba này, bữa tiệc tiếp tục. Sở Lăng Thiên nhu tình nhìn người bên cạnh, dường như kế sách của nàng lúc nào cũng nhiều vô kể, tính
toán chính xác, nắm lòng người và hành vi của đối phương trong lòng bàn
tay, đúng là một nha đầu ‘đáng nể’.
Khi bữa tiệc sắp kết thúc, Sở Kim Triêu mỉm cười nói: “Các vị, hôm nay trẫm có một chuyện muốn tuyên bố, Tiêu Ôn, mau đọc thánh chỉ của trẫm!”
“Dạ, Hoàng thượng!” Tiêu Ôn mỉm cười nhìn Gia Cát Linh Ẩn và Sở Lăng Thiên,
mở thánh chỉ ra, cao giọng tuyên đọc, “Phụng thiên thừa vận, hoàng đế
chiếu viết: Gia Cát Linh Ẩn, Bình Dương quận quận, nữ nhi của Thừa tướng Gia Cát Chiêm, thông tuệ đoan trang, hiền lương thục đức, tướng mạo
xuất chúng, trẫm và hoàng hậu chiếu thấy, Thất hoàng tử Sở Lăng Thiên đã đến tuổi thành gia lập thất, thật xứng đôi với hiền nữ. Nhân khuê nữ
Bình Dương quận quân, cùng Thất hoàng tử là trời tạo một đôi, vì vẻ đẹp
của giai nhân, đặc biệt ban Bình Dương quận quân cho Thất hoàng tử làm
Vương phi, trong năm nay chọn ngày tốt để thành hôn. Khâm thử!”
Sở Lăng Thiên nghe thấy mà trong lòng vui sướng, y thật sự không biết
trước chuyện này, không ngờ Sở Kim Triêu lại mang đến cho y niềm vui
sướng kinh ngạc lớn đến vậy. Y và Gia Cát Linh Ẩn cùng nhau đi đến trước mặt Sở Kim Triêu, quỳ xuống tạ ơn.
“Nhi thần tạ long ân của phụ hoàng.”
“Thần nữ tạ ân điển của Hoàng thượng.”
“Thất điện hạ, Quận quân, mời tiếp chỉ!” Tiêu Ôn cười tủm tỉm nói.
Sở Lăng Thiên và Gia Cát Linh Ẩn cùng nhau nhận lấy thánh chỉ, hai người nhìn nhau mỉm cười, hết thảy đều không nói được gì.
“Chúc mừng Thất điện hạ, chúc mừng Bình Dương quận quân!” Những người khác lớn tiếng chúc tụng.
“Đa tạ, đa tạ! Cùng vui, cùng vui!” Trên mặt Sở Lăng Thiên lộ ra nụ cười chói lọi hiếm thấy.
Sở Kim Triêu từ ái nhìn hai người con, trong lòng cũng vui vẻ thay họ. Ông vốn định hoãn lại chuyện này, nhưng ông nghe phong thanh người hầu của
con trai mình nói buổi tối y không nghỉ ngơi ở Thất vương phủ. Lo lắng
Tam nha đầu xảy ra chuyện giống Gia Cát Hồng Nhan, vừa rồi mới sai người đi truyền chỉ.
Chu Tuyết Tranh tự giễu cười cười, Thiên ca của nàng quả nhiên là khác
biệt, biết ả đã thất thân với Lục điện hạ, còn che chở bảo vệ ả không
chút thay đổi. Hoàng thượng lại ban cho ả làm chính phi, bản thân mình
còn có cơ hội không?
Sở Lăng Hiên tự rót cho mình vài chén rượu, mỗi chén đều uống một hơi cạn sạch. Sắc mặt hắn âm u lạnh lẽo như băng tuyết.
“Hoàng thượng, Phàm nhi cũng đến tuổi xuất giá, người nhất định phải tìm một phu quân tốt cho nó.” Hoàng hậu mỉm cười nói.
“Không biết nam tử mà Phàm nhi ngưỡng mộ trong lòng tính cách thế nào? Trẫm sẽ làm chủ cho ngươi.” Sở Kim Triêu nhìn Trần Cẩm Phàm, hỏi.
Trần Cẩm Phàm ngượng ngùng liếc nhìn Như Phong: “Nam tử trong lòng thần nữ,
cần phải đối mặt với hàng vạn quân địch tuyệt không nao núng, bị vây
trong khốn cảnh không sợ hãi. Là nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất.”
“À, hóa ra Phàm nhi thích tướng quân anh dũng giết địch à! Trẫm nhớ rồi,
trẫm sẽ ở trong cấp hàm tướng quân lực chọn một phò mã tốt cho ngươi!”
“Thần nữ đa tạ Hoàng thượng.”
Tiệc Trùng Cửu kết thúc, mọi người bàn tán nhiều nhất chính là hai tỷ muội
của Gia Cát phủ thừa tướng, một người ở trước mặt thiên hạ bị chẩn đoán
ra không chồng mà có chửa, nửa đời sau xem như bị hủy; một người được
chỉ hôn làm Thất vương phi, bay lên ngọn cây, tiền đồ cẩm tú. Người
trước là đích nữ, người sau lại là thứ nữ, đây không thể nghi ngờ đều
khiến cho tất cả đích nữ cảm thấy khủng hoảng, nghe nói từ đó về sau,
địa vị của rất nhiều thứ nữ trong phủ được tăng lên không ít.
Gia Cát phủ thừa tướng.
Đại phu nhân tức giận nhìn Gia Cát Hồng Nhan, từ khi xuất cung, nàng vẫn
luôn khóc, hỏi nàng cái gì nàng cũng không đáp. Khóc từ trong cung về
đến trong phủ, Đại phu nhân cũng không biết phải làm sao mới được.
“Đừng khóc nữa!” Đại phu nhân trong lòng phiền loạn, Gia Cát Hồng Nhan không
nói gì với bà, bà muốn ra chủ ý gì cũng không có cách, “Nói với mẹ, nam
nhân kia là ai?”
Gia Cát Hồng Nhan không để ý đến bà, chỉ lo khóc rống lên.
“Con không nói thật với mẹ, mẹ làm thế nào để giúp con?” Đại phu nhân tức
giận nói, “Mau nói cho mẹ biết, để mẹ nghĩ xem có cách nào cứu vãn
không. Khóc lóc thì có lợi ích gì?”
Nghe Đại phu nhân nói vậy, Gia Cát Hồng Nhan rốt cục cũng ngừng khóc, ngẩng đầu lên.
Nhìn thấy mắt nàng sưng vù, Đại phu nhân đau lòng, ôm lấy nàng: “Nói đi, rốt cục chuyện là sao?”
“Mẹ, con cũng không biết…” Nói xong, nước mắt của Gia Cát Hồng Nhan lại tuôn trào, “Con cũng không biết là ai?”
“Cái gì? Con không biết!” Đại phu nhân nhất thời tức giận đến đỉnh điểm,
hung hăng giáng cho nàng cái tát, “Chuyện thế này sao ngươi lại không
biết? Ngươi sợ ta giết chết tên nam nhân kia, nên bao che cho hắn đúng
không? Đã đến lúc nào rồi mà ngươi còn không biết tốt xấu!”
“Mẹ, con thực sự không biết!” Gia Cát Hồng Nhan nức nở.
“Là chuyện lúc nào?”
Gia Cát Hồng Nhan hồi tưởng lại, nói: “Là chuyện ở Lục Quốc Đại Điển. Trong cung chia phòng cho chúng con, trong lúc vô tình con biết được gian
phòng con ở trước kia có người treo cổ, hơn nữa, phàm là người nào ở qua nơi đó, cuối cùng cũng chết không được tử tế! Con còn nghe nói, phòng
của Gia Cát Linh Ẩn phong thủy rất tốt, lần đầu tiên Chu quý phi tiến
cung là sống ở phòng đó. Vì vậy, dưới yêu cầu của con, chúng con đổi
phòng với nhau. Vào tối ngày hôm đó… chính là cái gì con cũng không
biết, buổi sáng sau khi thức dậy, nhìn thấy mình không mặc gì, chỗ đó
lại vô cùng đau đớn, mới biết đã xảy ra chuyện gì…”
“Con nói, cả quá trình con không có chút cảm giác gì?” Đại phu nhân hoài nghi hỏi.
“Con chỉ biết cơ thể con rất khó chịu, đúng lúc có một nam nhân, liền…”
“Có thấy được diện mạo của người nọ không?”
“Đêm đó rất tối, trong phòng cũng không có nến, con hoàn toàn không trông thấy.”
“Sau khi chuyện xảy ra có để lại manh mối gì không?”
Gia Cát Hồng Nhan gật đầu, lấy ra miếng ngọc bội mà nàng nhặt được: “Sau
khi con thức dậy liền thấy nó trên đất, con chắc chắn là người đó để
lại. Vì thế, thời gian còn ở trong cung, con phái người hỏi thăm mọi nơi ngọc bội này là của ai, nhưng một chút manh mối cũng không có. Tuy rằng miếng ngọc này chất lượng thượng hạng, nhưng hoa văn lại hết sức bình
thường, hoàn toàn không tra ra được.”
Đại phu nhân nhận lấy ngọc bội, nhìn rất cẩn thận, không khỏi buồn rầu nhíu mày, quả là quá mức bình thường, căn bản không nhìn ra là của ai.
“Con có thai, vì sao còn giấu mẹ? Nếu mẹ mà biết sớm, nhất định sẽ không xảy ra chuyện hôm nay.”
Nhớ đến, Gia Cát Hồng Nhan cũng hối hận: “Con… con sợ mẹ mắng con…”
“Sao con lại ngu như vậy!” Đại phu nhân căm giận nói, “Chuyện con có thai,
lúc trước có người nào biết hay không? Đặc biệt là nha đầu chết tiệt của Tam phòng kia!”
Gia Cát Hồng Nhan lắc đầu, lại gật đầu: “Ngày ấy ở trong sân, con không
nhịn được đã nôn nửa. Đúng lúc bị nó nhìn thấy, còn hỏi thăm con thấy
khó chịu à, chẳng lẽ…”
Một thoáng, Đại phu nhân liền đem những chuyện này xâu chuỗi lại: “Con nghe nói phòng con có ma quỷ, phòng của nó phong thủy tốt, sau đó mới đổi
phòng với nó, đêm đó con liền thất thân. Nó thấy con nôn mửa, sau đó nó
cũng nôn mửa, còn tự nói mình có thai, đứa bé không phải của Thất điện
hạ, còn kêu người đi mua thuốc trục thai. Mẹ không tin, còn tìm đại phu
về đích thân chẩn mạch cho nó.”
“Mẹ, mẹ nói Gia Cát Linh Ẩn cũng có thai?” Gia Cát Hồng Nhan trợn tròn mắt, “Sao con lại không biết?”
Đại phu nhân lắc đầu: “Chính mẹ cũng tưởng thật, cho nên hôm nay ở bữa
tiệc, mới đề nghị để ngự y chẩn mạch cho nó, mục đích chính là để mọi
người biết được chuyện xấu của nó! Thất điện hạ mà biết nó mang thai con của người khác, chắc chắn sẽ không cần nó!”
“Mà nó thì không sao, còn chuyện con có thai lại bị phát hiện…” Gia Cát
Hồng Nhan liếc Đại phu nhân một cái, oán trách, “Mẹ, nói vậy chuyện này
do mẹ dựng lên? Khi không mẹ lại đi quản chuyện của nó làm gì?”
“Mẹ còn không phải là vì con!” Đại phu nhân liếc nàng trắng mắt, “Con xảy
ra chuyện như vậy, bộ mẹ đẹp mặt lắm ư? Chuyện này từ đầu đến cuối hoàn
toàn do nó sắp đặt! Cái gì mà mang thai, cái gì mà đứa bé không phải của Thất điện hạ, nó đã sớm đoán được mẹ sẽ vạch mặt nó! Nha đầu thối, diễn xuất cũng giỏi thật đó!”
“Mẹ, bây giờ con phải làm gì? Thể diện của con mất sạch rồi! Sau này làm sao mà xuất giá được?” Gia Cát Hồng Nhan khóc la.
“Nín đi!” Đại phu nhân trong lòng rất phiền muộn, “Há chỉ là thể diện của
mình con, là thể diện của cả phủ thừa tướng! Còn không biết sau khi lão
gia về sẽ phạt con thế nào! Còn nha đầu thối đó, từ từ nghĩ cách đối phó nó, lúc này đừng vội vàng! Mẹ đang rất sốt ruột! Lưu quản gia, Lưu quản gia!” Bà hướng ra cửa trước, hô lớn.
“Phu nhân, có gì căn dặn?” Lưu quản gia chạy đến, cung kính hỏi.
“Ngươi ra ngoài trông chừng, lão gia mà về, lập tức đến báo với ta!”
“Dạ, phu nhân!”
“Đợi đã, ngươi cũng mời Lục di nương đi theo!”
“Dạ, phu nhân.”
Hết chương 145