Trong điện lại yên lặng, Sở Kim Triêu thở dài, buông chén trà trong tay ra nhìn Hoàng hậu, lại nhìn Chu quý phi, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người của Gia Cát Linh Ẩn.
“Tam nha đầu, chuyện này cùng với con không có quan hệ. Quý phi, trẫm không hy vọng sẽ lại xảy ra chuyện như vậy, vì để có lợi cho sự trưởng thành của hoàng nhi, hoàng nhi từ giờ giao cho Thần phi nuôi dưỡng.”
Hoàng hậu cùng Chu quý phi đồng thời ngẩng đầu lên, trên mặt hai người đều tràn ngập kinh ngạc. Giao cho Thần phi, là có ý gì? Đối với Chu quý phi có nghĩa là bà mất đi chỗ dựa cuối cùng. Đối với Hoàng hậu nghĩa là Hoàng thượng không hề tín nhiệm bà, nếu không người có tư cách nuôi nấng tiểu hoàng tử nhất hẳn phải là Hoàng hậu bà.
“Không, Hoàng thượng!” Chu quý phi gục ở trước mặt Sở Kim Triêu, kêu rên, “Hoàng thượng, về sau thần thiếp nhất định một tấc cũng không rời, canh giữ bên cạnh hoàng nhi, cầu xin Hoàng thượng đừng mang con đi. Con là mạng sống của thần thiếp, hoàng nhi không ở bên cạnh, thần thiếp sống còn có ý nghĩa gì nữa. Hoàng thượng, cầu xin người cho thần thiếp một đao luôn đi.”
Sở Kim Triêu nhìn nữ nhân nằm rạp dưới chân mình, mặt ông hàm chứa tức giận, ông phun ra vài chữ, “Nàng uy hiếp trẫm?”
“Thần thiếp không dám. Hoàng thượng, thần thiếp cầu xin người đừng đưa hoàng nhi đi. Không có nó thần thiếp thực sự sống không nổi. Người đã đuổi Triêu Hoa ra ngoài rồi, giờ không biết sống hay chết, giờ lại muốn đoạt đi hoàng nhi của thần thiếp. Hoàng thượng, Tuyết Viện rốt cuộc làm sai điều gì? Sao lại phải nhận sự trừng phạt như vậy.”
Hai mắt Chu Tuyết Tranh cũng đỏ lên, nàng đi tới quỳ xuống trước mặt Sở Kim Triêu, ôn nhu nói, “Hoàng thượng, thần thiếp không muốn để tỷ tỷ phải thương tâm. Trải qua chuyện này tỷ tỷ nhất định sẽ cẩn thận gấp bội để chăm sóc cho hoàng tử. Thần thiếp vẫn chưa có con, kinh nghiệm không đủ, ngộ nhỡ chăm sóc không tốt lúc đó Hoàng thượng lại trách phạt thần thiếp.” Có một đứa bé dính ở bên người, như vậy làm việc gì cũng sẽ càng phiền hơn, dù sao nàng cũng tính không ở bên cạnh Sở Kim Triêu lâu dài nên không cần phải dựa vào đứa nhỏ để củng cố địa vị của mình.
Sở Kim Triêu lại thở dài một hơi, “Hiếm có người hiểu chuyện như Thần phi, nếu là người khác vui còn không kịp, nàng là một người biết cân nhắc nên mới bỏ qua cơ hội này. Quý phi, trẫm sẽ cho nàng một cơ hội nữa, nếu hoàng nhi lại xảy ra chuyện gì nữa thì nàng vĩnh viễn đừng mong được gặp lại con!”
“Thần thiếp khấu tạ Hoàng thượng.” Thân thể Chu quý phi xụi lơ, rốt cuộc cũng giữ được bảo đảm cuối cùng, “Thần thiếp nhất định tận tâm hết sức chăm sóc cho hoàng nhi, sẽ không để có chuyện gì xảy ra nữa.”
“Vậy thì tốt! Trẫm còn có việc phải đi trước.”
“Cung tiễn Hoàng thượng.”
Sở Kim Triêu đi rồi, những người trong điện nhất thời thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Vẻ mặt Hoàng hậu có phần hổ thẹn, tuy rằng Hoàng thượng không trách cứ bà một câu, nhưng ông tự mình giao tiểu hoàng tử cho Chu Tuyết Tranh chăm sóc cũng đã nói lên thái độ của ông. Trong lòng bà có chút nặng nề, bắt đầu từ khi nào Hoàng thượng không tin bà rồi?
“Các ngươi đều lui hết đi, ngày mai không có việc gì không cần phải tới Dịch Khôn cung thỉnh an. Quý phi, chăm sóc cho tiểu hoàng tử thật tốt để nó nhanh chóng hồi phục.”
“Vâng, nương nương.”
“Lui xuống đi.”
“Vâng, nương nương.”
Ra khỏi Dịch Khôn cung, Chu quý phi nghĩ mà còn cảm thấy sợ không thôi, không nghĩ đến nguy hiểm lại ẩn nấp ở bên người mình, xem ra đúng là phải cẩn thận hơn nữa. Bà không cho phép tiểu hoàng tử có nguy hiểm gì nữa, nếu không bà thực không biết nửa đời sau phải vượt qua như thế nào. Lần này cũng may chỉ là dị ứng mà thôi, bà quyết định ngày mai phải đi chùa để cầu phúc cho tiểu hoàng tử, phù hộ bình an cho nó.
Mộc Tê tiến lên cầm lấy tay Gia Cát Linh Ẩn, “Tiểu… Thất tẩu, vừa rồi thật làm muội lo lắng chết được, nhưng mà muội biết tẩu nhất định có biện pháp, không nghĩ tới nhũ mẫu kia lại ác thế, chỉ vì tham ăn mà hại tiểu hoàng tử thành ra như vậy.”
“Nhũ mẫu xấu tính, nhưng nếu Chu quý phi không ngu xuẩn thì nhũ mẫu của bà ấy cũng sẽ không dám không coi bà ấy vào mắt, muốn làm gì thì làm đâu. Đáng tiếc đứa nhỏ thông minh như tiểu hoàng tử lại có một bà mẹ như thế.”
“Cũng may tẩu có biện pháp, nếu không thực sự đã bị nhũ mẫu kia vu oan rồi. Thất tẩu, ngày mai tẩu đi dạo phố cùng muội đi, thế nào?”
“Cửu điện hạ không có ý kiến gì sao?”
“Ai quản y chứ!” Nhớ tới Sở Lăng Hàn, vẻ mặt Mộc Tê tràn đầy ý cười, “Y giúp Thất điện hạ quản lý việc làm ăn của tiền trang, suốt ngày cũng không ở trong phủ, muội ở đó một mình cũng thấy nhàm chán.”
“Ta sẽ nói với Thất gia, sắp xếp cho Cửu điện hạ thật ít việc để người có thời gian ở bên cạnh nương tử.”
“Không cần phải vậy, nam nhân mà, làm việc vẫn là quan trọng.”
Hai người đi cùng nhau cho tới cửa cung mới lưu luyến không rời mà chia tay.
Trở lại Thất vương phủ, Gia Cát Linh Ẩn thấy Kinh Phong lén lút đứng sau một thân cây đang nhìn gì đó, nàng lặng lẽ đi tới. Nếu như trước kia, lấy thực lực của Kinh Phong thì đã sớm phát hiện ra nàng, nhưng hôm nay hắn lại không có phản ứng gì.
Thấy vậy nàng rất hiếu kì, bước chân càng nhẹ hơn, rón rén đi tới. Bên kia, Nguyệt Lan cùng Tiểu Điệp đang ở trong đình trò chuyện, nàng chậm rãi đứng song song cùng Kinh Phong. Hắn vẫn không phát hiện ra, chỉ thấy trong mắt hắn lóe lên tia sáng nhu hòa. Chẳng lẽ? Là Nguyệt Lan hay là Tiểu Điệp?
Gia Cát Linh Ẩn chuẩn bị lén lút rời đi, dưới chân không cẩn thận lại giẫm phải cành cây khô, nhánh cây răng rắc một tiếng, lúc này Kinh Phong mới bừng tỉnh.
“A! Tiểu thư, sao người lại ở chỗ này?” Kinh Phong giống như gặp phải quỷ, vèo một phát nhảy lên cách xa nàng mấy thước, mặt đỏ bừng, giống như bị người ta phát hiện ra bí mật.
Gia Cát Linh Ẩn nhìn về phía đối diện, “Đang nhìn cái gì vậy?”
“Không… Không có gì.” Vẻ ửng đỏ trên mặt Kinh Phong vẫn không mất, ánh mắt hốt hoảng, có chút quẫn bách không thể tả.
Nhìn thấy bộ dáng ngượng ngùng của hắn, Gia Cát Linh Ẩn cười trộm, vẫn không vạch trần, nàng đi về phía thư phòng. Nàng đẩy cửa ra, kinh ngạc một chút, Sở Lăng Thiên lại ở nhà.
“Không đi giáo trường sao?” Nhìn thấy y, tâm trạng tồi tệ nhất thời vứt đến chín tầng mây, “Không phải sáng sớm phải đi sao?”
Y vẫy tay, đợi nàng đến gần liền kéo nàng ngồi trên đùi mình, “Mấy tháng này rốt cục vi phu cũng huấn luyện được một nhóm phó tướng khiến ta yên tâm, về sau, chuyện thao luyện có thể để bọn họ làm.”
“Vậy chàng làm cái gì? Nào có tướng quân như chàng chứ?”
“Ta làm…” Sở Lăng Thiên ghé sát vào bên tai nàng, xấu xa nói một chữ.
Hai má Gia Cát Linh Ẩn nhanh chóng đỏ lên, hờn dỗi nhéo y một cái, “Lưu manh!”
“Hôm nay trong cung có chuyện gì không? Sao giờ mới trở về?” Bất tri bất giác, bàn tay nóng rực của y theo thói quen đã thâm nhập vào trong vạt áo của nàng, nhẹ nhàng vân vê.
Cả người Gia Cát Linh Ẩn như bị điện giật, run rẩy một chút.
“Nương tử vẫn cứ mẫn cảm như vậy.” Sở Lăng Thiên tà mị cười nói.
Nàng lấy tay y ra, thừa dịp nàng thiếu phòng bị, y lại dò xét đi vào.
“Nương tử, nàng còn chưa trả lời vấn đề của vi phu.”
Gia Cát Linh Ẩn nhíu mày, “Nhũ mẫu của tiểu hoàng tử ăn vụng cua, vì vậy mà đệ ấy bị dị ứng, nhũ mẫu bị đánh chết cho nên mới về trễ.”
“Chỉ như vậy?” Vẻ mặt của y rõ ràng là không tin, nàng đang gạt y, “Nương tử hình như đang che giấu điều gì?” Nói xong câu đó, tay y gia tăng thêm lực.
“Nhũ mẫu nọ muốn hãm hại ta, bị ta vạch trần, chỉ có thế.”
“Làm gì có cái lý đó! Kinh Phong, vào đây một chút.”
Gia Cát Linh Ẩn rời khỏi đùi y, y lại gắt gao ôm nàng, không cho nàng nhúc nhích, thậm chí tay của y cũng không hề lấy ra. Cũng may Gia Cát Linh Ẩn mặc nhiều quần áo, Kinh Phong tiến vào cũng không nhìn thấy gì khác thường.
“Gia, có gì phân phó?”
“Đi xem xem thi thể nhũ mẫu của tiểu hoàng tử ở đâu? Lôi tới đầu đường Ngân Đô phơi thây ba ngày.”
“Thất gia, nàng ta đã chết rồi.” Nàng cảm thấy không cần gây khó dễ với nhũ mẫu kia.
“Nếu không phải nàng nhanh nhẹn hóa giải được nguy cơ thì người bị phơi thấy chính là nàng.” Sở Lăng Thiên nghiêm mặt nói, “Kinh Phong, đi mau đi.”
“Vâng, gia, thuộc hạ đi ngay.”
Gia Cát Linh Ẩn hiểu ý của y. Thời gian trước chỉ mãi đối phó với mấy người Chu Lâm Quân, ngược lại đã lâu không đếm xỉa đến tỷ muội Chu quý phi. Mấy ngày gần đây, hai người kia đều muốn để nàng và Đại tiểu thư Linh Thiên đấu nhau đến người chết ta sống, hôm nay Chu quý phi lại đổ oan cho nàng hạ độc thủ với tiểu hoàng tử. Trước đó, thân phận của Đại tiểu thư Linh Thiên đã giúp nàng thu hút không ít sự dòm ngó, bây giờ khó tránh khỏi việc bọn họ lại bắt đầu nhìn chằm chằm vào nàng. Hành động lần này của Sở lăng Thiên là cảnh cáo những người đang rục rịch ý định động thủ.
“Đừng quậy nữa.” Nàng lấy tay y ra một lần nữa, “May mắn không bị Kinh Phong phát hiện, nếu không thì mất mặt chết!”
Ngay sau đó, vành tai của nàng nhẹ nhàng bị ngậm lấy, “Hắn đã phát hiện.”
“Hả?” Gia Cát Linh Ẩn kêu lên một tiếng sợ hãi, trên mặt xấu hổ đến đỏ bừng, nàng định đẩy y ra, nhưng mà tay nàng hoàn toàn không thể làm bàn tay cứng như thép của y trong ngực mình dao động. Tay vừa mới bị lôi ra ngoài lại quay lại chỗ cũ.
“Yên tâm đi, hắn sẽ làm bộ như không phát hiện ra.” Trên tay nhẹ nhàng xoa nắn.
Gia Cát Linh Ẩn không nói gì, chưa từng thấy qua người nào biến thái như vậy, miệng thì nói chuyện quan trọng mà tay lại táy máy như thế. Nhưng mà nàng cũng không tốt hơn là bao, nói đến ngoan độc thì hai người chính là kẻ người tám lạng người nửa cân, nàng còn thấy may mắn là mình và y không phải là kẻ thù của nhau. Mỗi lần nguy hiểm qua đi vẫn có thể trước sau như một mà không quên việc hoan ái trên giường, điều này cũng chỉ có hai ngươi bọn họ.
“Chàng muốn sao?” Nàng vặn vẹo, cảm giác được ở dưới mông có thứ gì đó đang chậm rãi ngóc đầu lên, “Sở Lăng Thiên, chàng buông ra, ta muốn tìm Nguyệt Lan có việc.”
“Còn chuyện gì so với chuyện này quan trọng hơn?” Tiếng nói của y mang theo sự kiềm nén hết sức.
Nàng đến tháng, đã vài ngày y bị cấm dục rồi, hôm nay vừa hay đã hết cho nên y phải gấp rút bàn giao lại công việc cho mấy phó tướng, chính là vì hôm nay có thể về sớm để phóng thích sự đè nén mấy ngày qua. Có trời biết, chỉ có thể ôm nàng mà không thể ăn khiến trong lòng y khó chịu biết bao, chỉ có thể hôn nhẹ, sờ sờ để cho đỡ thèm, hôm nay nhất định phải ăn nàng đến triệt để.
“Chàng cố ý có phải không?” Gia Cát Linh Ẩn rốt cuộc biết vì sao y lại ở trong phủ. Rõ ràng ban ngày không ở trong quân dĩ nhiên là vì việc này, tuy rằng nàng cũng có chút muốn, nhưng Thất gia à, chúng ta không thể đợi đến tối muộn rồi giải quyết sao? Nghĩ đến ngày thường sức chiến đấu của y dai dẳng, lại bị cấm dục vài ngày không biết sẽ tra tấn nàng đến thế nào, thân thể của nàng không khỏi sợ mà run lên một chút.
“Hửm?” Sở Lăng Thiên nhếch lên khóe miệng, “Vi phu còn chưa bắt đầu mà, đã đến rồi sao?”
“Đến cái quỷ gì!” Tức giận nhìn y, Gia Cát Linh Ẩn dùng sức giãy dụa, “Ta thực sự muốn tìm Nguyệt Lan có việc, với lại, rõ ràng đang là ban ngày, bị người khác nghe được sẽ không tốt.”
“Được rồi.” Gia Cát Linh Ẩn cảm thấy trước ngực không còn áp lực, y thực sự dừng lại, “Nàng đi tìm Nguyệt Lan đi, nhưng mà, nếu chậm một khắc thì đến tối sẽ phải làm thêm hai lần, vi phu sẽ tính toán kĩ.”
“Chàng… Cho dù bây giờ có làm, buổi tối chẳng phải chàng cũng quấn lấy không tha hay sao?” Cho nên nàng lấy cớ tìm Nguyệt Lan, tránh được một kiếp rồi nói sau.
“Đúng là rất hiểu vi phu, cho nên…”
Thừa dịp nàng không phòng thủ, y bất ngờ hôn xuống, nàng càng không ngừng tránh né. Y vươn một bàn tay giữ sau gáy của nàng khiến nàng không thể nào trốn được. Một bàn tay nhẹ nhàng xoa nắn, vuốt ve qua lại trên mặt nàng.