Gia Cát Linh Ẩn

Chương 345

Đông tác của mấy phó tướng nhanh chóng, rất nhanh liền chấn chỉnh tốt đội quân, chuẩn bị xuất phát.

“La đại ca, huynh nhìn bên kia xem.” Lâm phó tướng chỉ về hướng Gia Cát Linh Ẩn, “Gia Cát “tướng quân” đến.”

La phó tướng quay đầu nhìn nhìn, hơi hơi sủng sốt. Hắn nghĩ Thất vương phỉ sẽ chẩn bị một cỗ kiệu xa hoa, không nghĩ tới lại cưỡi ngựa giống bọn họ. Một thân áo trắng, tóc dài buộc phía sau đầu thành đuôi ngựa càng tăng thêm mấy phần khí khái anh hùng. Tư thế hiên ngang oai hùng nhất thời hấp dẫn không ít ánh mắt.

“Hừ, bộ dạng ra vẻ, chúng ta cứ nhìn xem nàng ta giả bộ được bao lâu.” Trương phó tướng khinh thường nói. Chiến trường khổ sở, vô số nam nhi cũng chịu không nổi huống chi nàng là một nữ tử, “Đến lúc đó cũng đừng có mà khóc.”

“Ai, bớt tranh cãi đi, Thất điện hạ sủng Vương phỉ trên dưới nước Lăng Nguyệt này ai mà chẳng biết, ta thấy chúng ta vẫn nên bảo vệ nàng cho tốt, bằng không sao có thể ăn nói với Thất điện hạ được.”

“Đúng là phiền toái! Nữ nhân chính là phiền toái.”

Gia Cát Linh Ẩn thúc ngựa đi đến cạnh mấy người họ, bảo họ chuẩn bị xuất phát. Nàng liếc mắt nhìn La phó tướng một cái, nói, “La Thành, ngươi có thể không phục ta nhưng phải nghe theo ta!” Nàng sớm nhìn ra được La Thành là phó tướng có lực ảnh hưởng lớn nhất trong số ba phó tướng.

La phó tướng xoay đầu sang một bên, thầm nghĩ, xem ngươi có thể giả bộ được bao lâu.

Quân tình khẩn cấp, tuy rằng các tướng sĩ vô cùng không muốn nhưng vẫn không thể không đi theo một nữ tử như Gia Cát Linh Ẩn xuất chinh.

Đường đi khó đi, ngựa gian nan bước trong tuyết, cứ tốc độ như vậy thì Gia Cát Linh Ẩn rất khó kham nổi.

“La phó tướng, truyền lệnh xuống, tăng tốc độ nhanh hơn nữa, cứ đi như vậy thì Chu Nham nhất định sẽ tới Đồng Quan trước chúng ta!”

“Vương phi nương nương, thời tiết ác liệt như thế này thì cho dù muốn đi nhanh hơn cũng không được. Hơn nữa người xem, có nhiều binh linh đều đi bộ bằng hai chân đương nhiên là không bằng với ngựa bốn chân rồi.”

“Trong vòng mười ngàu nếu như không đến được Đồng Quan thì xử lý tòa bộ theo quân pháp.”

“Vương phi nương nương, thuộc hạ cùng người đánh cuộc, Chu Nham nhất định là đi về phía Ngân Đô.”

“Ngươi thắng thì ta tặng quân vị lại cho người, còn ngươi thua?” Gia Cát Linh Ẩn nhếch lông mày, trong mắt đầy ý cười.

“Thuộc hạ liền cam tâm đi theo Vương phi.”

“Được! Một lời đã định.”

“Vương phi nương nương, mọi người đã đi liên tục hai ngày hai đêm rồi, nếu cứ nhue vậy nữa thì sẽ không chịu nổi.”

“Là bảo vệ thê tử cùng con cái của các ngươi quan trọng hay nghỉ ngơi quan trọng hơn? Tiếp tục đi, không có mệnh lệnh của ta thì không được phép nghỉ!”

“Vương phi….”

“Giá!”

Ngày thứ ba, Gia Cát Linh Ẩn hạ lệnh cho mọi người nghỉ ngơi nửa ngày, đầu bếp đi theo làm một chén cơm đưa cho nàng. Binh mã chưa động, lương thảo đi trước, lần này thời gian khẩn cấp nên lương thảo không còn phần sau, làm ra được một chén cơm thì có thể thấy được đầu bếp dụng tâm như thế nào.

“Những người khác ăn cái gì?”

“Lương khô.”

“Lấy lương khô tới đây cho ta, sau này mọi người ăn cái gì ta ăn cái đó.”

“Vương phi nương nương….”

“Không nghe thấy ta nói gì sao? Đưa cơm cho binh lính ăn.”

Không thể làm khác, đầu bếp nhanh chóng quay trở về cầm mẩu bánh bao khô quắt cùng một chén nước lạnh. Sở Lăng Hàn đi tới, “Thất tẩu, cơm là do đệ phân phó, tẩu là nữ tử thân thể không so được với đại nam nhân.”

“Cửu điện hạ, có vô số người chờ xem để chê cười ta, cho nên ta không thể như vậy được. Ngày mai chúng ta chia bình làm hai đường, người dẫn quân đi quá Đồng Quan, tiệt đường lui của Chu Nham, ta tới Đồng Quan.”

“Nghe lời tẩu.”

Đến ngày thứ sáu, đường đi đã vượt hơn nửa, lời nói của mấy người La phó tướng là sai lầm, với tiến độ hiện tainj thì trong vòng mười ngày có thể đuổi tới Đồng Quan.

“La đại ca, không nghĩ tới là chúng ta có thể làm được, từ Ngân Đô đến Đồng Quan chỉ dùng thời gian có mười ngày, sau này lão tử có thể khoe với cháu trai rồi.”

“Có cái gì hay mà khoe?” Mặt La Thành bình tĩnh, “Chỉ sợ Chu Nham bây giờ đang đánh tới Ngân Đô. Mật thám ta phái đi đã có tin tức, mục tiêu của Chu Nham là Ngân Đô.”

“Chúng ta hiện tại chẳng phải là đang trống đánh xuôi kèn thổi ngược sao?”

“Ai bảo chúng ta đi theo một nữ nhân ngu xuẩ chứ!”

“La đại ca, bây giờ chúng ta phải nghĩ biện pháp ngăn cản Vương phi, buộc người phải điều binh quay về Ngân Đô, nếu không Ngân Đô không giữ được mất.” Lâm phó tướng nói.

“Không thể nói chuyện nổi với nữ nhân ngu xuẩn kia, Lâm lão đệ, Trương lão đệ, các ngươi yên tâm, ta đã nghĩ ra cách để nhăn cản quân binh tiếp tục đi về phía trước rồi, quay ngược trở về Ngân Đô cũng sẽ nhanh hơn!” Trong mắt La phó tướng lóe lên ánh sáng. Lời hắn nói mới chính xác, nếu không trở về Ngân Đô thì nước Lăng Nguyệt sẽ vạn kiếp bất phục.

Bầu trời rời càng nhiều tuyết, đường đi càng thêm gian nan, tóc các tướng sĩ đều đông lạnh thành băng, nhưng mà nhìn thấy thân hình cao ngất của nữ tử phía trước thì bất luận kẻ nào cũng không có lý do để dừng lại.

“Vương phi nương nương, không tốt, không tốt!” Người đảm nhận nhiệm vụ dò đường vội vàng quay trở về, thở không ra hơi nói, “Phía trước tuyết lở, không thể đi tiến tới.”

“Cái gì?” Sắc mặt Gia Cát Linh Ẩn trầm xuống, ghìm dây cương lại, “Thông đường cần bao nhiêu ngày?”

“Ít nhất hai ngày.”

“Cho các ngươi thời gian một ngày.”

Trên mặt La Thành hiện lên một nụ cười khó phát hiện, nằm lây dây cương lững thững đi qua, “Vương phi nương nương, thuộc hạ thấy thì vẫn nên quay về Ngân Đô thì hơn.”

“La Thành,” Gia Cát Linh Ẩn yên lặng nhìn hắn, “Ngươi sẽ hối hận!”

Trong lòng La phó tướng cả kinh, đột nhiên không dám nhìn thẳng vào mắt nàng, nàng đã biết? Biết tuyết lở là do người làm?

“Vương phi nương nương không nghe theo thần thì người mới là người hối hận!”

Gia Cát Linh Ẩn xoay người đi, không muốn cùng hắn nói lời vô nghĩa nữa, “Truyền lệnh, loại bỏ chướng ngại vật trong vòng một ngày , thời gian không đợi người! Còn lẫn lữa nữa sẽ không kịp.”

“Vương phi nương nương, xin thứ cho thuộc hạ bất lực, việc mà thuộc hạ làm đó là bảo vệ Ngân Đô chứ không phải là lãng phí sức lực nhiều người như vậy để đi trấn thủ một nơi không hề nguy hiểm như Đồng Quan.” La phó tướng nói.

“Được, vậy ta đi một mình!” Gia Cát Linh Ẩn xuống ngựa, đoạt lấy một cái xẻng từ tay một binh lính, một mình đi vào giữa tuyết trắng mù mịt.

“La đại ca….” Trương phó tướng giật giật môi, “Thất vương phi không giống như trong tưởng tưởng của chúng ta.” Ít nhất cả đoạn đường này người đi cùng các tướng sĩ, cùng ăn cùng ở, không hề kêu khổ một tiếng.

“Thì sao chứ? Nữ nhân thì trước sau vẫn là nữ nhân, quyết sách sai lầm sẽ liên lụy đến cả nước Lăng Nguyệt!”

Núi tuyết cao lớn đứng sừng sững ở trên đường, một bóng người nhỏ như kiến đang từng chút quét sạch tuyết, sức lực của nàng thực sự là quá nhỏ, qua một canh giờ nàng vẫn không dừng lại. Dần dần, có binh lính đi qua lâm trận cùng nàng.

Người tới hỗ trợ ngày càng nhiều. Mấy người La phó tướng hai mắt nhìn nhau, đành phải cầm lấy cuốc xẻng gia nhập vào trong đó.

Sau một ngày, truyết đọng trên đường được xử lý sạch, đội quan tiếp tục đi về phía trước. Rốt cuộc cách Đồng Quan một ngày đi đường nữa, nếu không phải vì tuyết lở thì bây giờ đội quân đã tới Đồng Quan.

“Vương phi nương nương, người thực sự cảm thấy tới Đồng Quan là chính xác sao?” Là phí tướng có ý đồ thuyết phục Gia Cát Linh Ẩn một lần cuối cùng, “Thuộc hạ mới nhận được tin tức mới nhất, quân đội của Chu Nham là hướng về phía Ngân Đô.”

“La phó tướng, bởi vì ngươi nên đã chậm trễ mất thời gian một ngày, ngươi nói xem ta nên xử lý ngươi thế nào đây?”

“Vương phi nương nương, không có chứng cứ thì tốt nhất là không nên nói lung tunh. Thuộc hạ vẫn khăng khăng rằng đội quân hẳn là nên quay về Ngân Đô.”

Gia Cát Linh Ẩn lạnh lùng nhìn hắn một cía, không nói một lời mà quất một roi vào mông ngựa, tốc độ nhanh hơn. Rốt cuộc các Đồng quan còn nửa ngày đi đường.

“Nương nương, còn nửa ngày nữa là đến Đồng Quan, các tướng sĩ đã bôn ba mấy ngày mấy đêm, không bằng lúc này hạ trại, chỉnh đốn cho tốt rồi hẵng vào thành!” Lâm phó tướng đề nghị.

“Chu Nham sẽ không chờ chúng ta! Tới Đồng Quan rồi nghỉ ngơi, chúng ta đã chậm trễ mất một ngàu rồi!” Gia Cát Linh Ẩn tức giận nói.

“Nương nương….”

“Không cần nói nữa, trước vào thành đã, không cho phép nghỉ ngơi! Nắm chắc thời gian đi đường!”

“Vương phi nương nương. Chúng ta đuổi tới Đồng Quan trong khoảng thời gian ngắn như vậy là mọt kỳ tích rồi, Chu Nham không thể nào đi nhanh hơn so với chúng ta được chứ?” La phó tướng cười nói, trên mặt lộ vẻ hấp dẫn.

Lúc này, mật thám ở phía trước nhanh chóng chạy về, mặt không một chút máu, không kịp hành lễ với Gia Cát Linh Ẩn, thở hồng hộc nói, “Nương nương, Đồng Quan…. Đồng Quan thất thủ, quân của Chu Nham đã chiếm cứ Đồng Quan, chúng ta chậm….”

“Chu Nham đến Đồng Quan lúc nào?” mọi chuyện nằm trong dự đoán của nàng cho nên nàng cũng không hoảng hốt.

“Nửa đêm hôm qua.” Mật thám nặng nề thở dài, “Nếu không phải trên đường chậm mất một ngày thì chúng ta sẽ vào thành trước Chu Nham.”

“Tiếp tục đi tới.” Gia Cát Linh Ẩn trầm giọng nói, nhìn thoáng qua la phó tướng đang còn kinh ngạc đến miệng vẫn chưa khép lại được, trên mặt nàng không có một chút biểu cảm nào, thúc ngựa đi qua hắn đi về phía trước.

“La đại ca, chúng ta thực sự sai rồi.” Trương phó tướng vỗ vỗ vai hắn, cực lực đè ép bất an trong lòng, “Là chúng ta hại mọi người, chúng ta là tội nhân nước Lăng Nguyệt!”

Nghĩ đến bởi vì chính mình gây ra tuyết lở mà chậm trễ mất một ngày, La phó tướng nhất thời tự trách cùng hối hận không thôi, hắn không thể nào đè nén được hối hận trong lòng, dùng tốc độ nhanh hớn vượt qua Gia Cát Linh Ẩn.

“Nương nương, cho thuộc hạ một vạn binh lực, thuộc hạ nhất định sẽ đuổi Chu Nham ra khỏi Đồng Quan!”

“Binh lưc của ta không phải để ngươi lãng phí!”

“Nương nương…. Thuộc hạ sai, xin nương nương trách phạt! Mặc kệ nương nương xử trí thuộc hạ như thế nào thuộc hạ cũng không có ý kiến!” Nói xong La Thành giơ kiếm trong tay lên đặt trên cổ mình.

“Gây nên họa lớn như vậy xong lại muốn chết?” Gia Cát Linh Ẩn cười lạnh, “Giữ mạng của ngươi lại, nghĩ lại xem nên làm thế nào để bù lại khuyết điểm này! Còn nhớ rõ đánh cuộc kia không? Mạng của ngươi là của ta, giữ lại cho đến nào ta cần thì sẽ lấy.”

La phó tướng cúi đầu, xấu hổ không thôi, ánh mắt chưa bào giờ từng có sự kiên quyết như vậy.

Trên cổng thành, Chu Nham nhìn về phía xa xa, vùng đất quen thuộc này hắn rốt cục cũng dùng cách này để trở lại. Hắn dùng phương thức ác độc này để báo thù cho Chu gia, Sở gia nợ Chu gia thì hắn sẽ trả bọn họ lại gấp đôi.

“Tướng quân, năm vạn quân của nước Lăng Nguyệt đivề phía Đồng quan đã tới rồi.”

“Lĩnh quân là ai?” Sở Lăng Thiên cùng Gia Cát Như Phong không ở đó, Sở Lăng Hiên thì trốn mất, Sở Lăng Dực đã chết, Sở Lăng Hàn lại không giỏi chuyện lĩnh quân đánh giặc, nước Lăng Nguyệt còn có thể có ai có khả năng dùng?

“Là Thất vương phi.”

“Nàng ta?” Chu Nham nghi hoặc, khóe miệng nhếch lên, “Nước Lăng Nguyệt không còn người nào có thể dùng nữa sao? Vậy mà lại vọng tưởng dùng một nữ nhân đến để ngăn cản ta? Quả thực là châu chấu đá xe! Nàng đến đây cũng tốt, bản tướng vừa lúc có thù cũ muốn tính với nàng ta.”

“Tướng quân hận nàng?”

“Đâu chỉ mỗi hận!” Chu Nham căm phẫn, bởi vì nàng mà hắn mất đi năng lực làm nam nhân, cả đời chỉ có thể sống giống như hoạn quan, nghĩ vậy hắn liền hận không thể băm xác nàng thành từng khúc, sống không bằng chết, “Năm vạn binh lực, nước Lăng Nguyệt khốn cùng đến vậy sao?”
Bình Luận (0)
Comment