“Linh nhi là đang đuổi ta đi sao?” Trong lòng Sở Lăng Thiên không khỏi cảm thấy mất mát.
“Lúc nào Trục Nguyệt Hiên cũng hoan nghênh Thất điện hạ cả.” Gia Cát Linh Ẩn nói.
Nghe xong lời nói của Gia Cát Linh Ẩn, trong lòng Sở Lăng Thiên lại có chút
mừng rỡ: “Nếu Linh nhi không tiện giữ ta lại, ta sẽ hồi phủ trước rồi
sau đó quay lại. Kinh Phong, bảo vệ chu toàn cho Tam tiểu thư.”
“Kinh Phong tuân lệnh!” Trải qua nhiều chuyện như vậy, Kinh Phong đã sớm xem
Gia Cát Linh Ẩn thành một nửa chủ tử của mình, nếu theo Sở Lăng Thiên
rời đi, hắn cũng không yên tâm.
“Linh nhi tiễn ta ra ngoài được không?” Sở Lăng Thiên dùng ánh mắt chờ mong để nhìn Gia Cát Linh Ẩn.
“Điện hạ, mời.”
Gia Cát Linh Ẩn đi đằng trước, cùng Sở Lăng Thiên một trước một sau đi về phía cửa lớn phủ Thừa tướng.
Sắp từ biệt, Sở Lăng Thiên mỉm cười nhìn Gia Cát Linh Ẩn, “Trục Nguyệt Hiên lúc nào cũng hoan nghênh ta, lời Linh nhi nói là thật?”
“Đương nhiên là thật.”
“Lòng của Linh nhi, đến khi nào cũng hoan nghênh ta đây?” Sở Lăng Thiên nhếch khóe môi, mỉm cười xấu xa.
“Thất vương gia vẫn luôn ở trong lòng thần nữ.” Nói xong, Gia Cát Linh Ẩn
xoay người, đi một mạch mà không quay đầu lại, trời biết, hôm nay nói ra những lời này, Gia Cát Linh Ẩn đã mất rất nhiều thời gian để cân nhắc.
Khi Sở Lăng Thiên toàn thân đầy máu xuất hiện ở trước mặt nàng, chỉ có
một mình nàng biết, nàng sợ hãi mất đi hắn biết bao. Nếu đã yêu, thì nên dũng cảm mà yêu.
Khi Sở Lăng Thiên lấy lại tinh thần thì bóng dáng của Gia Cát Linh Ẩn đã
biến mất khỏi tầm mắt của hắn, Sở Lăng Thiên nhất thời mừng rỡ cười
vang: Thất vương gia vẫn luôn ở trong lòng thần nữ. Trên đường hồi phủ,
trong đầu Sở Lăng Thiên vẫn còn quanh quẩn câu nói này, trên mặt đều
không giấu được ý cười.
Phủ thừa tướng, Gia Cát Chiêm gọi Gia Cát Linh Ẩn lại hỏi: “Người vừa mới đi là Thất vương gia?”
“Vâng, phụ thân có chuyện gì sao?”
“Thất vương gia cũng biết chuyện định thân của con?”
“Biết ạ.” Gia Cát Linh Ẩn cười cười, “Thái tử điện hạ cũng biết. Nhưng mà
hiện giờ Hoàng hậu đã thay đổi chủ ý, Linh nhi sẽ không gả cho Lương
Nguyên Phong nữa.”
“Cái gì?” Gia Cát Chiêm giật mình nhìn Gia Cát Linh Ẩn, để lộ vẻ mặt khó tin, “Rốt cục đã xảy ra chuyện gì?”
“Thất điện hạ và thái tử cùng nhau thuyết phục nương nương, tóm lại con không cần gả cho Lương Nguyên Phong.” Nói xong, Gia Cát Linh Ẩn ho khan mấy
tiếng không ngừng.
“Chuyện này…” Trong lòng Gia Cát Chiêm không khỏi run lên, không ngờ chuyện này đã xoay chuyển, không thể không lần nữa nhìn kỹ Gia Cát Linh Ẩn, “Vậy
là tốt rồi, tốt rồi! Linh nhi bị ho, có phải cảm nhiễm phong hàn?”
“Phụ thân có điều không biết, mấy hôm nay tinh thần của Linh nhi không được
tốt lắm, uống thuốc cũng không thấy công hiệu, toàn thân lạnh lẽo, chắc
cảm nhiễm phong hàn nhẹ thôi, Linh nhi về nghỉ ngơi trước đây.” Biểu
hiện của Gia Cát Linh Ẩn thật sự rất yếu.
“Được được, Linh nhi mau về nghỉ ngơi đi, phụ thân đi mời đại phu đến thăm
bệnh cho con.” Gia Cát Chiêm nói xong, xoay người liền căn dặn Lưu quản
gia mau chóng đi mời đại phu.
Mấy người Thương Y đi rồi, Kinh Phong ở lại thì lạnh lùng không thích nói
chuyện, Trục Nguyệt Hiên yên tĩnh đi rất nhiều. Mộc Tê và Nguyệt Lan
maiu chóng thay đệm chăn mới cho Gia Cát Linh Ẩn, rồi quét tước sạch sẽ
Trục Nguyệt Hiên cả trong lẫn ngoài.
“Mộc Tê, bên Linh Giới đại sư đã chuẩn bị xong chưa?” Gia Cát Linh Ẩn hỏi.
“Tiểu thư yên tâm, tất cả đã được chuẩn bị xong xuôi. Vốn Linh Giới đại sư
không muốn đến, nhưng nô tỳ nói tiểu thư nhường lại nửa bộ ‘Đạo Tạng’[1], đại sư ngược lại yêu cầu được đến đây.”
Gia Cát Linh Ẩn mỉm cười, đêm nay sẽ có trò hay rồi.
Gia Cát Chiêm bảo Lưu quản gia mời đại phu giỏi nhất Ngân Đô đến, đại phu tứ chẩn[2] một hồi, lại không tìm ra được nguyên nhân căn bệnh. Gia Cát Chiêm
không ngừng đi tới đi lui trong phòng, trên mặt đầy vẻ lo âu.
“Đại phu, tình trạng của con gái ta thế nào rồi?” Gia Cát Chiêm lo lắng hỏi.
Đại phu lắc đầu, nói: “Lão phu hành nghề y nhiều năm, quả thật chưa từng
gặp qua bệnh nào kỳ lạ như vậy, mạch đập của Tam tiểu thư không chút
khác thường. Tháng bảy đắp chăn mà toàn thân lại lạnh như băng, không
ngừng ho khan. Thừa tướng gia, thứ cho thảo dân bất lực, thừa tướng gia
vẫn nên tiến cung mời thái y đến xem mạch đi.”
Gia Cát Linh Ẩn nằm trên giường, yếu ớt nỏi: “Không dối gì đại phu, Thất
điện hạ đã mời thái y đến xem mạch cho ta, cũng không thấy có gì khác
thường.”
Gia Cát Chiêm cau chặt mày, hôn sự của Gia Cát Linh Ẩn khó khăn lắm mới có
xoay chuyển, Thất điện hạ còn mời thái y đến bắt mạch cho nó, có thể
thấy được phân lượng của Gia Cát Linh Ẩn ở trong lòng Thất điện hạ, lúc
này nhất định không được xảy ra sơ suất gì.
Gia Cát Chiêm thành khẩn nói: “Đại phu, ông nghĩ cách thử xem, nhất định phải chữa khỏi cho Linh nhi.”
“Việc này…” Đại phu khó xử, “Thừa tướng, ngay cả thái y cũng không xem được căn nguyên từ đâu, thảo dân thực sự bất lực.”
“Phụ thân, Linh nhi nhớ hôm nay là ngày giỗ của mẫu thân, có phải mẫu thân
nhớ nữ nhi, nên đến tìm nữ nhi không? Mấy hôm trước, nữ nhi mơ thấy mẫu
thân, mẫu thân nói hiện giờ mẫu thân là cô hồn dã quỷ, không có nơi
nương tựa, muốn nữ nhi cầu xin cha đặt linh vị của mẫu thân vào trong từ đường của gia tộc.” Gia Cát Linh Ẩn thê lương nói.
“Linh nhi không được nói bậy!” Gia Cát Chiêm vẫn chau mày, lớn tiếng nói với
không khí, “Tam di nương, khi bà còn sống bản thừa tướng cũng xem như
không có lỗi với bà, đã chết rồi còn muốn tác quái! Mau trở về âm tào
địa phủ đi, nếu muốn hại Linh nhi, bản thừa tướng nhất định sẽ tìm người đánh tan hồn phách của bà! Một người mang thân phận di nương như bà,
bài vị cũng đòi đặt vào từ đường, thân phận của bà nhận nổi sao?”
“Á!” Gia Cát Chiêm vừa mới nói xong, Gia Cát Linh Ẩn đột nhiên hét lên một
tiếng, đau đớn ôm đầu, la lên, “Cha ơi, Linh nhi đau đầu quá!”
“Đại phu mau xem thử, con gái ta làm sao vậy?”
“Có phải Tam tiểu thư đụng vào vật gì không? Thừa tướng gia chi bằng mời
đại sư đến xem giúp Tam tiểu thư đi. Thừa tướng gia, có phải thừa tướng
làm Tam di nương tức giận, ma quỷ không có chừng mực đâu, bà sẽ trả thù
lên người tam tiểu thư đó, người sống làm sao đấu lại người chết chứ?”
Đại phu sợ hãi nói, “Thừa tướng gia vẫn nên đi mời Linh Giới đại sư đến
đi, bệnh này của Tam tiểu thư, thảo dân trị không được.” Nói xong, đại
phu như chạy trốn khỏi Trục Nguyệt Hiên.
Nhìn thấy dáng vẻ đau đớn của Gia Cát Linh Ẩn, Gia Cát Chiêm thở dài, nói:
“Linh nhi nghỉ ngơi đi, phụ thân đi mời Linh Giới đại sư đến xem!”
“Đa tạ phụ thân.” Gia Cát Linh Ẩn lờ mờ mở mắt, yếu ớt nói.
Gia Cát Chiêm đi rồi, Gia Cát Linh Ẩn nhanh chóng ngồi bật dậy, lấy những
khối băng nhét trong người đã sắp tan hết ra, đệm giường đều ướt sũng
đến có thể vắt chảy ra nước.
Nguyệt Lan đem đến bộ y phục sạch sẽ, “Tiểu thư mau thay y phục đi, nếu không sẽ thật sự bị cảm nhiễm phong hàn đó.”
Gia Cát Linh Ẩn nhanh chóng thay ra, toàn thân không ngừng run lập cập.
Trong phòng đại tiểu thư, Gia Cát Hồng Nhan rầu rĩ đi tới đi lui, thỉnh
thoảng ngóng ra ngoài cửa, “Thanh La, mặt trời cũng xuống núi rồi, sao
mẹ ta còn chưa về?”
“Tiểu thư, nô tỳ vừa chạy ra ngoài phủ xem thử, phu nhân vẫn chưa về. Có lẽ
là tán gẫu với Hoàng hậu nương nương vui quá, nương nương muốn hỏi Đại
phu nhân thêm chuyện nhà, nói không chừng còn muốn giữ Đại phu nhân ở
lại dùng thiện.”
“Ừm.” Gia Cát Hồng Nhan gật đầu, “Nếu đúng như vậy thì hay quá, ngươi lại đi xem thử, có tin gì lập tức về báo ta biết.”
“Dạ, tiểu thư.” Thanh La chạy ra ngoài một cách không tình nguyện, cả buổi chiều, nàng đã chạy ra xem hơn mười lần.
Một lát sau, chỉ thấy Thanh La kinh hoàng chạy về, nớm nớp lo sợ nói: “Tiểu thư… Phu… phu nhân đã về, là… được người ta khiêng về, giống như bị… bị thương rất nghiêm trọng…”
“Hả!” Sắc mặt Gia Cát Hồng Nhan tái xanh, “Sao vậy? Mẹ ta ở đâu? Mau dẫn ta đi xem!”
“Tiểu thư, người còn đang bị cấm túc mà…”
“Ngươi là đầu heo à!” Gia Cát Hồng Nhan tức giận mắng, “Mẹ ta bị như vậy rồi,
đương nhiên phải mau chóng đi xem! Đi! Thôi khỏi, ta tự đi, còn ngươi
mau chóng mời đại phu đến đi!”
[1] Đạo Tạng là tên gọi bộ Kinh sách của Đạo giáo Trung Quốc. Đạo nghĩa là
Đạo giáo; Tạng nghĩa là chứa đựng, dung hợp. Không nên nhầm với Đại Tạng là một bộ kinh điển Phật giáo.
[2] Tứ chẩn: vọng (nhìn), văn (nghe), vấn (hỏi), thiết (bắt mạch).