Giả Chết Cũng Không Cứu Nổi Thế Giới

Chương 21

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bầu trời phía đông dần hửng sáng, tia nắng ban mai bắt đầu nhảy nhót.

Một chiếc xe Didi màu đen dừng bên đường đón hai vị Vô Thường.

Có lẽ tài xế Didi đã chạy xe cả đêm để giờ chuẩn bị về nhà nghỉ ngơi, Liệt Thần và Liên Hề vừa lên xe thì anh ta cũng chăm chú quan sát hai vị khách qua gương chiếu hậu. Chiếc xe khởi động, tài xế ngồi trước cười trò chuyện với họ: “Đi sớm thế này là mới ra khỏi nhà, hay là xuyên đêm không về thế?”

Đương nhiên Hắc Vô Thường đại nhân sẽ không trả lời anh ta, Liên Hề thì không giỏi giao tiếp.

Vài giây sau, Liên Hề đành gượng gạo trả lời tài xế: “Giờ mới về nhà ạ.”

Tài xế khẽ gật đầu, chốc lát lại hỏi: “Thanh niên tuổi trẻ mấy cậu đúng là, cuộc sống về đêm phong phú thật đó.” Tài xế nghĩ bọn họ paylak cả đêm, giờ mới mò về nhà.

Liên Hề lúng túng ậm ừ cho qua chuyện.

Thấy tài xế còn muốn tám tiếp thì da đầu Liên Hề tê rần lên, cảm thấy người lạ còn khó đối phó hơn cả lũ quỷ. Đột nhiên di động trong túi quần đổ chuông, mở ra thì thấy thông báo tin nhắn Wechat.

[Từ Lãng: Liên Thành, tôi mới kiểm tra số liệu các buổi phát sóng trực tiếp gần đây của cậu, tốt hơn trước kia một chút rồi, đêm qua cũng không tệ lắm.]

Liên Hề chớp thời cơ quay sang nhắn tin với Từ Lãng, bỏ lơ lời gợi chuyện nhiệt tình của tài xế Didi: [Ừm…]

Từ Lãng nhận được tin phản hồi, ngạc nhiên nhắn lại: [Cậu chưa ngủ hay mới dậy đấy?]

[Chưa ngủ.]

[Có tiện nghe điện thoại không?]

Liên Hề mong còn không kịp, [Có thể.]

Một giây sau điện thoại đổ chuông, tài xế trên ghế lái cũng đành nín lại không nói nữa.

Từ Lãng: “Ha ha, số liệu buổi phát sóng trực tiếp đêm qua của cậu đã lên tầm cao mới, không tệ nha Liên Thành.”

Liên Hề miễn cưỡng cười hai tiếng.

Từ mười mấy người xem tăng lên thành hơn một trăm người xem, đúng là tầm cao mới thật.

Từ Lãng: “Tối nay tôi sắp xếp cho cậu một vị trí đề cử cực tốt, cậu nhớ chuẩn bị trước để phát trực tiếp có hiệu quả hơn.”

Liên Hề nghe hắn nói thì nhớ ra: “Đừng lãng phí vị trí đề cử cho tôi làm gì.”

Thế mà Từ Lãng lại cười: “Sao gọi là lãng phí, tôi rất coi trọng cậu. Vị trí đề cử tối nay là suất hàng đầu xịn nhất Douya đó, cậu đừng để phí cơ hội này mà phải hết sức cố gắng. Tôi nhớ ba năm trước đây, lần đầu tiên Không Khí xuất hiện trên vị trí đề cử này thì một đêm tăng ba mươi vạn fan hâm mộ, thu về mấy vạn tệ quà tặng.”

Liên Hề mấp máy môi, cuối cùng vẫn không nói thêm gì.

….Một đêm mấy vạn tệ.

Ai mà không ham chứ?

***

Sống trên đời phải luôn có ước mơ.

Hồi học mẫu giáo, ước mơ của Liên Hề là trở thành chỉ huy của dàn đồng ca, bởi vì tất cả mọi người đều thích trò chuyện và kết bạn với bạn nhỏ giữ chức chỉ huy. Nhưng tiếc là Liên Hề ở nhà tập luyện tiết mục biểu diễn cả tuần ròng rã, cuối cùng đến ngày cô giáo chọn ra chỉ huy mới, cô không hề cho các bạn nhỏ cơ hội tranh cử mà trực tiếp đề bạt một đứa bé lên nhận chức.

Ba của đứa bé kia là Phó viện trưởng Bệnh viện viên khu Tô Thành.

Sau đó ước mơ của Liên Hề lại thay đổi, cậu muốn làm nhà khoa học, muốn làm phi hành gia, muốn làm tỷ phú sau một đêm..

Sống trên đời ai ai cũng phải có ước mơ, nhìn đi, đợt trước cậu biến thành kẻ giàu có chỉ sau một đêm bằng tiền bồi thường nhà còn gì.

Cho nên bây giờ, Liên Hề vẫn rất ước ao.

Ngộ nhỡ có cơ hội bất ngờ nào đó, khiến cậu đêm nay cũng thu được quà tặng mấy vạn tệ thì sao?

Cố nén cảm xúc kích động và khẩn trương trong lòng, đúng tám giờ tối, anh streamer câm điếc trong lời đồn trịnh trọng ngồi vào bàn phát trực tiếp.

Trước dàn máy tính, cậu thanh niên đẹp trai cố gắng điều hòa nhịp thở, nghiêm túc bắt đầu phát trực tiếp. Một giây sau, đột nhiên ô hiển thị số người xem trực tiếp hiện từ 100 lên 1000 chỉ trong cái chớp mắt! Cú lao vọt đột phá này không cho người ta kịp thở, thoắt cái lại vèo vèo lên 10.000.

10.000 fan hâm mộ đang xem trực tiếp!

Liên Hề: “!”

Tô Kiêu: “!”

Liệt Tổng đứng khoanh tay bên cạnh.

Chậc, không hiểu nổi hai người kích động cái gì.

Tô Kiêu: “Vãi chưởng, thế này ngầu quá đáng rồi ba ơi, cậu đang tiến lên làm đại thần streamer đấy à!”

Liên Hề cũng rất kích động, nhưng khuôn mặt tiểu bạch kiểm* của cậu vẫn lạnh nhạt bình tĩnh, nhìn không ra cảm xúc gì: “Còn sớm lắm…”

(*ở đây chỉ có ý tả khuôn mặt trắng nõn xinh tươi của Liên Hề chứ không chửi)

Khi ô hiển thị  hơn 10.000 người xem, thì buổi phát sóng trực tiếp mới chính thức bắt đầu.

[Anh bạn streamer này là ai thế, Liên Thành? Chưa nghe bao giờ nhỉ?]

[Được đề cử tận trang đầu, chưa tan thuốc à? Streamer này chơi tướng gì đấy?]

[Ôi vãi tối nay cậu streamer này đã được lên đề cử ở trang đầu rồi, quá ngầu luôn, có khi nào tôi cũng sắp thành fan của streamer nổi tiếng không nhỉ? Lúc tôi bắt đầu follow, thì cậu ấy mới chỉ có 300 fan thôi đó!]

[Anh bạn streamer này chơi Mã Siêu, Tôn Thượng Hương, đánh quốc phục đó.]

Liên Hề lặng lẽ bổ sung trong lòng: Cảm ơn nhé, còn chơi Gia Cát Lượng và Triệu Vân nữa.

Buổi phát trực tiếp cực kỳ nhộn nhịp, nhưng Liên Hề rất ít nói chuyện, đến nổi chơi xong một ván nhiều lắm chỉ lên tiếng một hai lần. Dần dần càng ít người đến xem trực tiếp. Nhiều người chỉ nhấp vào ô phát sóng này qua đường dẫn giới thiệu ở trang đầu, nán lại mấy phút rồi cũng ra, bọn họ bỏ chạy vì buổi phát sóng chỉ có hình mà không có tiếng, đâm ra rất chán.

Hồi lâu chỉ còn mấy ngàn người ngồi xem buổi phát sóng.

[Streamer nói câu gì đi, đừng nói anh bạn này câm điếc thật nha.]

[Hay là streamer hát một bài đi.]

Có người xem quen mặt lên tiếng: [Cái người tối hôm qua nói chuyện là bạn cùng nhà của streamer à, cậu với hắn hát một bài được không. Hai người hợp xướng thì tôi tặng cậu chiếc máy bay.]

Máy bay?!

Một trăm tệ?!

Đôi mắt Liên Hề sáng quắc lên.

Nhưng cậu lặng lẽ meo meo ngoảnh lại nhìn ai đó đang ngồi trên ghế sô pha, hôm nay Hắc Vô Thường đại nhân hiếm khi không ra ngoài công tác…

Được rồi, một trăm tệ này không có duyên rơi vào ví cậu.

Liên Hề: “Hắn không thích hát.”

[Ê ê ê, giọng streamer này êm tai quá nè, cậu nói nhiều hơn đi.]

[Mượt tai thế, tôi chấm trúng streamer này rồi nha! Bạn cùng nhà của cậu không thích hát thì mình cậu hát một bài cũng được.]

Liên Hề đang định nói mình cũng không thích hát thì thấy có người xem bình luận: [Thực sự không chịu hát hả? Hay là streamer kể chuyện xưa cũng được. Dù sao cậu chơi game giỏi thế kia, nội dung toàn tra tấn giết chóc, để hợp cảnh thì cậu nên kể cho chúng tôi nghe chuyện kích thích nhé. Kể chuyện xưa đi, tôi tặng cậu cái máy bay.]

Liên Hề tỉnh táo ngay lập tức, cậu cố gắng nhớ lại rồi chậm rãi lên tiếng.

“Vậy.. Tôi kể cho các bạn một câu chuyện xưa nhé.”

[Nói đi anh zai ơi!]

[Nạp bình máu cho Streamer! Kể nhanh đi!]

Liên Hề lặng lẽ chuẩn bị, vừa điều khiển nhân vật trong game vừa khẽ kể chuyện xưa cho fan.

“Chuyện này tôi được một người bạn cùng phòng thời đại học kể lại. Người bạn cùng phòng của tôi là người Diêm Thành, tỉnh Giang Tô, cậu ấy học trung học ở trường Diêm Thành. Trường học của bọn họ rất lớn, có rất nhiều cơ sở giảng dạy. Trong đó trường trung cấp 2 ở nội thành Diêm Thành là cơ sở cũ, được xây từ thế kỷ trước, có tuổi đời 93 năm lịch sử.”

[Wow, người đưa tin Diêm Thành!]

[Bắt đầu có cảm giác rồi!]

Ngoài cửa phòng, bạn lùn cùng nhà vừa tắm xong đi ngang qua, đúng lúc nghe Liên Hề kể chuyện xưa thì tò mò ghé vào xem.

Hắc Vô Thường đại nhân cũng dừng sự chú ý trên cuốn Vô Thường Chứng, thoáng ngẩng đầu nhìn Liên Hề. Từ góc độ của hắn, vừa vặn có thể nhìn thấy đường cong mượt mà dưới cằm và cổ của cậu thanh niên kia.

Liên Hề tiếp tục kể chuyện: “Diêm Thành là căn cứ cách mạng của Tân Tứ quân*, trong khuôn viên cũ của trường cấp hai Diêm Thành có một tòa nhà chính Bắc (chính diện hướng Bắc), đó là một tòa nhà hai tầng rất nhỏ. Có nhiều danh tướng đã sống ở đó trong lúc đánh trận như tướng quân Trần Nghị, bởi vậy tòa nhà này cũng được dân bản xứ gọi là Tòa Trần Nghị.

(*lực lượng vũ trang cách mạng do Đảng Cộng Sản Trung Quốc lãnh đạo trong thời kỳ kháng chiến chống Nhật)

“Khuôn viên cũ của trường có rất nhiều hoa cỏ, cây cối cũng nhiều, mà toàn là loại đại thụ che trời. Mùa hè dù mặt trời chói chang đến mấy, trừ khi bạn đứng ở lúc mặt trời lên giữa đỉnh đầu, bằng không đi trong sân trường cũng không có cảm giác mặt trời rọi vào, ánh nắng gay gắt đều bị tầng lá đại thụ cao mấy chục mét chắn lại hết.”

[Xin bày tỏ ý kiến đồng ý, có vẻ streamer không chế chuyện tào lao rồi, bởi vì đúng là trong Diêm Trung* hoa cỏ tươi tốt lắm, muỗi Diêm Trung to hết hồn à nha, không muốn nhớ lại.]

(*Cách gọi tắt của trường Diêm Thành đang kể đến)

[Chuẩn luôn bạn học! Đúng là không muốn nhớ lại +1!]

Dần dần, số người tham gia xem trực tiếp lại tăng lên.

Liên Hề nhìn màn mưa bình luận. Kết thúc ván này, cậu không mở ván mới mà đặt điện thoại di động xuống, nghiêm tục kể câu chuyện xưa cho người xem trực tiếp.

“Mỗi trường học đều có rất nhiều truyền thuyết kinh dị, lưu hành nhiều nhất chính là sự tích trường học được xây trên bãi tha ma. Thứ nhất là muốn dùng sức mạnh chính khí thuần khiết của học sinh để áp chế tà khí, thứ hai là giá đất bãi tha ma rất rẻ, nhà trường không quan tâm những chuyện này.”

“Bạn cùng phòng của tôi kể lại, lúc cậu ấy đang học cấp hai thì trong trường đang truyền tai nhau một truyền thuyết kinh dị lắm.”

“Kể rằng trong rừng cây phía sau tòa nhà chính Bắc kia… có ma.”

[Đù má chuyện ma à?]

[Tôi ngồi ướt quần rồi mà cậu còn kể chuyện ma cho tôi nghe?]

“Lúc đó, bạn cùng phòng của tôi mới vừa vào năm đầu cấp hai, cậu ấy là học sinh nội trú. Trong ký túc xá có tám người, sáu người là học sinh mới năm nhất và hai người là học sinh năm hai. Hai đàn anh lén lút kể với bọn họ rằng, thật ra cửa sổ tầng một của ký túc xá đã hỏng rồi, chỉ cần dùng tay đẩy nhẹ một cái là thanh sắt chắn khung sẽ cong đi. Người hơi gầy chút là có thể chui lọt qua khe đó, bọn họ thường dùng cách này để trốn ra ngoài chơi vào buổi tối.

“Anh ta kể thế làm sáu cậu học sinh năm nhất hào hứng lắm, bọn họ cũng muốn chui thử ra ngoài. Đến tối, sau khi tắt đèn thì bọn họ tụ tập với nhau lén chạy xuống tầng một. Đi theo hai đàn anh đến kéo cong lan can cửa sổ, nhưng bọn họ gắng sức kéo một hồi lâu mà thanh sắt cũng chỉ hơi cong ra.

Cuối cùng chỉ đủ cho hai đàn anh và bạn cùng phòng của tôi, với một học sinh gầy đeo kính, bốn người chui ra ngoài.

Ban đêm có bảo vệ đi tuần, nhưng Diêm Trung lắm cỏ cây hoa lá rậm rạp, lại vừa dịp tháng chín khai giảng, đêm hè nóng nực nên bảo vệ cũng lười kiểm tra các bụi cây, chui vào chỉ tổ hiến xác cho muỗi với côn trùng. Thế là cả đám trốn trong những bụi cây, lặng lẽ chạy đến tòa nhà chính Bắc rồi chạy dọc con đường mòn dẫn vào rừng cây.”

[Sau tòa nhà chính Bắc có rừng cây sao? Cựu nữ sinh tốt nghiệp mười năm quên sạch ký ức về trường rồi.]

[Nữa đi* anh zai ơi!]

(Nguyên văn là 摩多摩多, phiên âm của “も っ と も っ と” trong tiếng Nhật, nghĩa là nhiều hơn nữa đi.)

“Bốn đứa trẻ cứ thế chạy tung tăng, sau khi vào rừng cây, bạn cùng phòng của tôi và một cậu bạn năm nhất khác đột nhiên bắt đầu thấy sợ.

‘Có khi nào bị thầy cô bắt không?’

‘Ở đây có quỷ thật ư?’

‘Hay là chúng ta về thôi?’

Hai đàn anh nói với bọn họ, muốn gặp quỷ thì rất đơn giản, chỉ cần tìm đến gốc cây to nhất trong khu rừng rồi úp mặt vào thân cây, đếm ngược trong lòng một trăm giây. Sau một trăm giây, nếu quỷ xuất hiện thì sẽ đập vào vai bạn, lúc đó bạn tuyệt đối không được ngoảnh đầu lại, bạn có thể hỏi quỷ một vấn đề, quỷ chắc chắn sẽ thành thật trả lời bạn. Mà khi nó trả lời xong sẽ yêu cầu bạn quay đầu nhìn nó, nhưng mặc kệ nó dụ dỗ hay uy hiếp thế nào, bạn cũng không được quay đầu lại.

Một lúc sau, bọn họ thật sự tìm được gốc cây to nhất kia, úp mặt vào … bắt đầu đếm ngược.”

[…Hơn nửa đêm rồi, thôi streamer ơi, tụi mình chơi game đi nhé.]

[Tặng máy bay cho streamer! Kể tiếp đi anh bạn, tôi thích nghe!]

[Giọng cậu streamer này nghe hay thật, kể chuyện ma mà không khủng bố tí nào.]

Trong phòng, Tô Kiêu ôm chặt cái gối của Liên Hề rồi lặng lẽ nuốt nước miếng.

Hắc Vô Thường bình tĩnh tựa vào ghế sô pha, một chân nhếch lên, dựa vào lưng ghế sô pha, mắt khép hờ, rất ra dáng thưởng thức chuyện xưa.

Liên Hề: “100, 99, 98…”

“Cuối cùng, 5, 4, 3, 2, 1…

Bạn cùng phòng của tôi hô lên, có người vỗ vai các cậu chưa?!

Ba người còn lại cùng lắc đầu nguầy nguậy, đều nói là không có ai vỗ vai mình, nhưng chẳng đứa nào dám thả tay ra.

Bốn đứa sợ run trong lòng chờ thêm mấy phút, vẫn không hề có động tĩnh gì, chỉ có gió đêm lùa rào rào sau lưng.

Bạn cùng phòng của tôi và cậu đeo kính kia sợ lắm, đột nhiên nghe tiếng hai đàn anh cười khà khà.

‘Không tin nổi! Thế mà mấy đứa tưởng thật hả?’

‘Cười chết tui rồi, học sinh mới ngốc như bò đội nón.’

Bạn cùng phòng của tôi giận lắm, hơn nửa đêm bị bọn họ dọa sợ chết đi được. Hai đàn anh còn làm như thật, dọc đường đến đây kể bao nhiêu là chuyện học sinh cũ gặp quỷ, hóa ra toàn là bốc phét. Cậu bạn đeo kính kia cũng rất tức giận, bèn thả tay ra đòi về.

‘Các anh thật là nhàm chán! Trần Khải, chúng ta đi, đừng để ý bọn họ nữa.’

Hai học sinh mới năm nhất quyết tâm không tiếp tục trò đùa của đàn anh nữa, đi với nhau về ký túc xá. Nhưng khi bọn họ vừa ngoảnh đầu… Đột nhiên! Hai khuôn mặt u ám thình lình xuất hiện trước mặt họ, tròng trắng mắt gần như dán sát lên mí mắt họ!

Chỉ thấy hai đàn anh kia từ từ ngoẹo đầu lại, cười gằn nhìn bọn họ rồi hỏi…

‘Hì hì hì hì, chẳng phải anh dặn các em rồi sao… Không nên ngoảnh đầu lại chứ?"”

Trong phòng phát sóng trực tiếp.

[…]

[…]

[…]

[Bỏ theo dõi.]

[Bỏ theo dõi streamer dọa người xem.]

[bye bye* streamer nha.]

(* gốc là 88888, số tám phát âm là bā bā đọc lái thành bài bài – tạm biệt)

Liên Hề: “…”

Chính mấy người kêu tôi kể chuyện xưa mà!!!

Thấy càng lúc càng nhiều người bỏ theo dõi, đến cả anh bạn hồi đầu buổi hứa hẹn tặng máy bay cũng không thấy bóng đâu, Liên Hề lòng đau như cắt bèn vội vàng cứu vãn tình hình: “Chuyện bịa đó, toàn là bốc phét thôi. Không có gì phải sợ cả. Bạn cùng phòng của tôi nói đó chỉ là giấc mơ, sau khi tỉnh lại cậu ấy phát hiện ra, ký túc xá của bọn họ chỉ có sáu người, không có hai đàn anh khóa trên nào hết, chỉ là tưởng tượng của cậu ta thôi.”

[Streamer hát một bài thì tôi không bỏ theo dõi.]

[Hát đê hát đê!]

Liên Hề: “…”

Làm streamer đúng là không dễ gì!

Sau khi kết thúc buổi phát sóng, toàn thân Liên Hề toàn là mồ hôi, cậu thở hồng hộc cảm giác như mình vừa trải qua một đại kiếp nạn vô cùng kinh khủng.

Bạn lùn cùng nhà còn đang sợ run bần bật: “Cậu kể chuyện ma ghê thật á, dọa chết tôi, nhưng chỉ là mơ thôi sao?”

Liên Hề nhìn Tô Kiêu: “Chính xác chỉ là giấc mơ thôi. Chẳng qua ngày hôm sau, bạn cùng phòng của tôi kể lại chuyện này với năm bạn còn lại, bốn người trong đó bật cười bảo tào lao, chỉ có anh bạn nhỏ gầy đeo kính là không nói gì. Đến giờ cơm trưa, cậu bạn đeo kính kia lặng lẽ túm chặt bạn cùng phòng của tôi, nói với cậu ấy…”

“Cậu ta cũng mơ một giấc mơ y hệt vậy.”

Tô Kiêu: “…”

Đệt!

Tô Kiêu: “Chán phèo! Dẹp dẹp! Đi ngủ đây!”

Căn phòng trở về với yên tĩnh, chỉ còn lại hai người Liên Hề và Liệt Tổng.

Chẳng biết tại sao, tối hôm nay Liệt Tổng cũng không tận chức tận trách ra ngoài bắt quỷ đầu thai, mà càng kỳ lạ là Liên Hề cũng không hỏi.

Sau khi tắt trực tiếp, Wechat Liên Hề đột nhiên sáng lên.

Bấm mở thông báo.

[Đan Tử lão bản – Mực Chiên: Sao rồi streamer, đơn quốc phục Gia Cát Lượng của tôi đánh ok không, tháng tám là kết thúc rồi, thế sang tháng tôi lên quốc tiêu được chưa?]

Liên Hề cúi xuống, im lặng đọc dòng tin nhắn nhấp nháy trên màn hình di động.

[Liên Thành: Ừm, đánh cũng ổn.]

[Đan Tử lão bản – Mực Chiên: Thế nhé, vậy sang tháng sau khi cầm được quốc tiêu thì tôi gửi số dư còn lại cho cậu há. He he, nhưng tuyệt đối người anh em đừng chây ì cuối tháng nha, cố gắng làm một lèo cho xong. À phải rồi streamer này, tối nay cậu kể chuyện ma nghe hấp dẫn ghê, cậu bịa thật đấy à? Tôi chính là người Diêm Thành, nghe cậu kể chuyện cũ mà xúc động quá chừng.]

[Liên Thành: Ừm giả đó, ngại quá không thú vị nhỉ?]

[Đan Tử lão bản – Mực Chiên: Cũng ổn mà, thú vị lắm đó, sau này cậu phát trực tiếp cứ kể chuyện ma nhiều vào, lần sau tôi tặng máy bay cho cậu.]

[Liên Thành: Cậu cảm thấy chuyện đó thú vị à?]

[Đan Tử lão bản – Mực Chiên: Rất thú vị đó, mà sao thế.]

[Liên Thành: Vậy chi bằng bây giờ cậu ngoảnh đầu lại xem.]

[Đan Tử lão bản – Mực Chiên: …]

[Đan Tử lão bản – Mực Chiên: Ha ha ha, cậu còn định dọa tôi sợ chắc (doge)]

(*doge ):

[Đan Tử lão bản – Mực Chiên: Tôi nói cậu hay nè, từ nhỏ đến lớn tôi ăn dọa để sống đó, còn cái gì mà tôi không sợ! Để tôi gọi video cho cậu há, cậu xem sau lưng tôi có quỷ không nha.]

Lúc này, trong khu chung cư sáu tầng tại Diêm Thành, Giang Tô.

Trong căn phòng chật hẹp, một thanh niên tóc húi cua đang ngồi trước máy vi tính, ánh sáng xanh của màn hình điện tử hắt lên khuôn mặt khô quắt gầy gò của cậu ta. Thanh niên cười toe toét nhìn tin nhắn streamer cố ý dọa mình trong Wechat, không hề để tâm mà cười ha ha, cậu ta mở camera của di động lên, định quay video gửi cho streamer kia, chứng tỏ cậu bạo gan cỡ nào, nhưng ngay sau đó.

Cậu ta vừa ngoảnh đầu lại.

Cót két.

Cót két.

Trong gian phòng mờ tối tĩnh mịch đến mức có thể nghe tiếng kim rơi. Cái đầu húi cua của cậu thanh niên vừa ngoảnh lại đã chết sững, nụ cười sượng ngắt cứng đờ.

Cậu ta nhìn thấy một đôi chân…

Khi ngẩng đầu lên, tầm mắt bắt được bóng dáng người đàn ông mặc đồ đen từ đầu đến chân rồi đột nhiên dừng lại.

Màn hình tắt ngúm đen kịt, khuôn mặt đẹp trai của người đàn ông đó tựa như một tác phẩm nghệ thuật từ tay nghệ nhân hoàn mỹ, hắn nhếch môi khẽ cười một tiếng.

“Cậu nên đi đầu thai rồi.”

Thanh niên tóc húi cua trợn tròn hai mắt, mồm miệng há hốc chưa kịp lấy lại tinh thần thì đã biến thành luồng ánh sáng trắng, vụt tan trong không khí.

Cùng lúc đó ở Tô Thành cách xa mấy trăm km.

Hắc Vô Thường ngẩn người ngồi trên ghế sô pha hàng tiếng đồng hồ, đúng lúc này hắn chậm rãi khép cuốn Vô Thường Chứng trong tay, đôi chân thon dài đạp trên sàn nhà đứng dậy.

Đôi mắt Liệt Thần liếc qua đồng nghiệp của mình, nhướng mày: “Đi thôi, ra ngoài làm việc.”

Liên Hề ngoan ngoãn đứng dậy thay quần áo.

Lúc hai người ra cửa, Liên Hề suy nghĩ chốc lát: “Có vẻ tâm trạng ngài đang rất vui?”

Liệt Thần: “Có sao?”

Liên Hề gật đầu: “Đúng thế.”

Anh bạn Mực Chiên này tìm đến Liên Hề thuê đánh đơn quốc phục Gia Cát Lượng vào tháng trước, bởi vậy hai người có thêm nhau vào danh sách bạn tốt trên Wechat, mấy ngày gần đây cậu ta cũng chăm chỉ theo dõi các buổi phát trực tiếp của Liên Hề. Sáng hôm nay Liên Hề đánh xong đơn hàng của cậu ta, nhắn tin qua Wechat báo cáo thì mẹ cậu ta có rep lại, Liên Hề mới biết, thì ra Mực Chiên đã đột tử vì làm việc quá sức cách đây ba ngày rồi.

Tuy nói phát trực tiếp chứ thực ra là ôm cây đợi thỏ, bắt được một con quỷ không biết mình chết, nên cứ mãi không chịu đi đầu thai thì cũng tính là công trạng rồi.

Nhưng để tóm được con quỷ này, khiến Liệt Tổng phí hàng tiếng đồng hồ! Bằng đó thời gian, đủ cho Liệt Tổng ra ngoài xử đẹp ba con quỷ rồi.

Thế nhưng hiện tại trông hắn rất vui, tâm trạng khá tốt…

Ra đến đường lớn, gió đêm mát rượi khẽ mơn trớn da mặt hai người.

Liên Hề: “Chỉ vì xử lý được một con quỷ mà ngài vui mừng thế sao?”

Người đàn ông lạnh lùng diện cả cây đen đang đút hai tay vào túi quần, nghe cậu hỏi thì cười khẽ: “Ừm, đúng là rất vui.”

Liên Hề không hiểu lắm: “Vì sao thế?”

“Vì sao ư?” Người đàn ông nghiêng đầu nhìn cậu, trong đôi mắt thâm thúy ánh lên nét trêu đùa tinh nghịch: “Bởi vì, con quỷ này không thuộc đất Tô Thành.”

Liên Hề sững sờ, phải mấy giây sau cậu mới hiểu ra ý hắn là gì, sau đó: “…”

Đúng là thê không bằng thiếp, thiếp không bằng trộm!

Thì ra ngài trộm được công trạng của quỷ sai Diêm Thành người ta, nên bây giờ mới vui mừng cực độ thế này hả?!

Lặng lẽ đánh giá Hắc Vô Thường bên cạnh một chốc, Liên Hề âm thầm nhận xét: Nếu mai sau tên này có đối tượng, thì chẳng phải ngày nào cũng ra ngoài ăn vụng ư?

Giọng nói trầm thấp của Hắc Vô Thường vang lên: “Cậu đang mắng tôi?”

Liên Hề: “?!”

Vẻ mặt cậu trai bình tĩnh ngẩng đầu: “Không có.”

Hắc Vô Thường cười cười: “À, nhớ cho kỹ, giao tiếp không chỉ dựa vào ngôn ngữ, dựa vào chữ viết… Phải dùng trái tim.”

Liên Hề: “…”

Hắc Vô Thường thật là đẹp trai.

Hắc Vô Thường thật là lợi hại.

Hắc Vô Thường đại nhân pháp lực vô biên, ăn đứt Thần Tiên!

… Đã nghe rõ chưa?

Liệt Thần trao cho Liên Hề cái liếc mắt đầy sâu xa, Liên Hề cũng nhìn lại hắn.

Hai người nhìn nhau, đột nhiên cười thành tiếng.

Cùng lúc đó, sau khi Liên Hề và Liệt Thần ra khỏi nhà đi làm việc, trong góc hành lang ngôi nhà, một cánh cửa phòng đang từ từ mở ra. Bạn lùn cùng nhà đang đeo khẩu trang đứng cạnh cửa, cậu ta đưa tay sờ nếp gấp trên khẩu trang, vừa nhìn căn phòng của mình. Chốc lát sau, cậu ta hừ lạnh bảo: “Tôi thấy có mà cậu bị mỡ heo mê hoặc cho lú hết cả đầu óc rồi, đồ chân chó!”

“Không tài nào trao thân ở đây được nữa.”

Bạn lùn cùng nhà ngồi chồm hổm luôn miệng chửi rủa, vừa mắng Liên Hề chân chó mất liêm sỉ, vừa lôi vali hành lý của mình ra bắt đầu thu dọn đồ đạc.

“Tôi muốn chuyển về trường học! Cóc ở đây nữa! Không thể ở lại được nữa!”HẾT CHƯƠNG THỨ HAI MƯƠI MỐT
Bình Luận (0)
Comment