Giả Chết Cũng Không Cứu Nổi Thế Giới

Chương 36

Tiễn xong cậu nhóc quỷ sai Vô Tích thì cũng vừa tảng sáng.

Nhân lúc chút âm khí ít ỏi của đêm đen còn chưa tan biến hết, Liên Hề và Liệt Thần tiếp tục sử dụng kim quang chỉ đường để bắt thêm hai con quỷ nữa.

Nhưng có một chuyện Liên Hề phải nói ngay: “Vừa rồi nhóc quỷ sai kia bảo nó là người, mà nhìn nó cùng lắm cũng chỉ mới cấp hai. Vậy Địa Phủ còn thuê lao động trẻ em à? Nhỏ như thế mà phải đảm đương vị trí Vô Thường?”

Liệt Thần: “Vì sao lại không được?”

Liên Hề: “??? Rốt cuộc người ta dùng tiêu chuẩn gì để tuyển dụng quỷ sai thế?” Đến đứa con nít cũng không tha?

Liệt Tổng nhìn Liên Hề đầy vẻ sâu xa, vẻ mặt kiểu: “quả nhiên cậu lại bỏ bê công việc”, sau đó tiếp tục lật cuốn Vô Thường Chứng, ngán ngẩm tên đồng nghiệp chỉ biết kiếm cớ lười biếng nhà mình.

“Đọc quy tắc Vô Thường đi.”

Liên Hề ngoan ngoãn nhận cuốn Vô Thường Chứng màu đen, đọc lại.

Bỏ qua một loạt mấy câu tào lao đằng trước, giở luôn vào nội dung chính.

Điều đầu tiên của quy tắc Vô Thường: “Càn khôn hữu đạo, Địa ngục vô môn.”

Liên Hề: “???”

Cậu ngoảnh sang nhìn chằm chằm vị Hắc Vô Thường bên cạnh mấy lần, người đó không hề có động tĩnh gì, hoàn toàn chẳng có chút tự giác về hành vi đạo văn của mình vừa bị phát hiện.

Thôi, tiếp tục đọc điều thứ hai trong quy tắc Vô Thường: “Phàm trần qua lại, sống chết có số, thị phi đúng sai, đều có Âm luật.” Đằng sau còn có một dòng ghi chú nhỏ: “Âm luật nghiêm khắc, không thuộc trách nhiệm của Vô Thường, không thể tùy tiện thay đổi.”

Liên Hề xem như hiểu ra rồi.

Quy tắc đầu tiên của Vô Thường, đề cập đến một nguyên tắc chung.

Càn khôn hữu đạo: Giữa trời và đất có quy luật tương ứng.

Địa Ngục vô môn: Địa Ngục không có cửa, nó không dẫn lối chỉ đường cho ma quỷ. Hồn quỷ trên cõi trần đang u mê chưa chịu đi đầu thai, cần được Vô Thường hướng dẫn và đưa xuống Địa Phủ.

Mà quy tắc thứ hai, con người sau khi chết đi, tất cả công lao hay tội lỗi lúc còn sống không còn tồn tại nữa. Quỷ sai không thể nhúng tay vào, Âm Phủ thì có điều luật Âm Ti tương ứng để phán xét những người này. Công việc duy nhất của quỷ sai, chính là dẫn bọn họ đến Địa Phủ đầu thai.

Đọc đến vài điều tiếp theo, toàn là những quy tắc mà Vô Thường cần tuân thủ.

Mãi cho đến điều thứ ba mươi hai.

Liên Hề chăm chú đọc hết quy tắc thứ ba mươi hai, sau đó khép cuốn Vô Thường Chứng lại: “Vậy nên, chắc hẳn cậu nhóc quỷ sai kia là người thừa kế được chính tay quỷ sai Vô Tích đời trước lựa chọn?”

Liệt Thần: “Ừm.”

Liên Hề: “Nhưng nó mới có mười ba mười bốn tuổi…”

Liệt Thần: “Cho nên trình độ không đủ, đứng hạng nhất từ dưới đếm lên.”

Liên Hề: “…”

Sao anh lại ăn hiếp bạn nhỏ như thế, coi chừng cậu nhóc quỷ sai kia quay về mắng anh bây giờ!

Liên Hề: “Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Vô Tích hẳn cũng có hai quỷ sai, Hắc Bạch Vô Thường là một cặp mà. Sao thấy có mình cậu nhóc vậy?”

Đương nhiên câu hỏi này không ai có thể trả lời cậu.

Thật ra lúc cậu nhóc quỷ sai Vô Tích xuất hiện thì trong lòng Liên Hề cũng giật thót hết cả lòng mề, chẳng hiểu vì sao có một suy nghĩ bất chợt nảy lên trong đầu: Nhìn vào độ tuổi này, khi cậu bắt đầu làm Bạch Vô Thường chắc cũng khoảng tuổi đó nhỉ? Nhưng ngay lập tức cậu tỉnh táo lại, không đúng, cậu đâu phải Bạch Vô Thường!

Bằng chứng cực kỳ xác thực. Đầu tiên, chiếc chuông đồng của cậu không phải là pháp khí của quỷ sai, không có tác dụng làm nhiễu loạn từ trường. Tiếp theo, nếu đặt giả thiết Bạch Vô Thường của Tô Thành đời này là người thừa kế được Bạch Vô Thường đời trước lựa chọn, không để Địa Phủ phái người đến kế nhiệm chức vị, vậy thì hồi còn nhỏ chắc chắn Liên Hề đã phải gặp Bạch Vô Thường tiền nhiệm rồi, mà còn từng được người ta khen ngợi hoặc tặng quà gì đó. Ví dụ một món đồ chẳng hạn.

Nhưng cậu không hề có.

Cuối cùng, điều quan trọng nhất là…

Tuyệt đối ba của cậu không phải đồng tính luyến ái! Cho nên, cả nhà cậu tuyệt đối không có truyền thống làm Bạch Vô Thường, cha truyền con nối.

Sáng sớm, ánh ban mai soi tỏ thế gian, hàng quán đồ ăn sáng ven đường bắt đầu mở bán.

Liên Hề: “Anh có muốn ăn sáng không?”

Liệt Thần nhìn quầy bán đồ ăn sáng với bánh quẩy sữa đậu nành ở phía xa, khẽ gật đầu.

Sau một đêm bận rộn, Hắc Bạch Vô Thường của Tô Thành yên lặng ngồi trong quán xá ven đường, bắt đầu thưởng thức bữa sáng của mình, trông rất giống một đôi nhân viên văn phòng bận rộn bình thường.

Đương nhiên Liên Hề không biết rằng, vào giờ phút này ở nơi khác, cậu nhóc quỷ sai Vô Tích đang ngồi tàu điện ngầm, rồi lại chuyển sang đường sắt cao tốc, cuối cùng cũng đặt chân về Vô Tích. Cậu nhóc vừa ra khỏi ga tàu đã ngáp ngắn ngáp dài, cả đêm không ngủ khiến hai mắt đỏ bừng lên. Cậu bé lại ngồi xe buýt về nhà, lúc trên xe tiện tay mở Vô Thường Chứng ra, sau đó…

Cậu nhóc: “?!”

Bảng xếp hạng công trạng quỷ sai hàng tháng (khu vực Giang Tô – Chiết Giang – Thượng Hải)…

Hạng hai mươi tư, quỷ sai Tô Thành tỉnh Giang Tô, 5123 điểm công trạng.

Hạng hai mươi lăm, quỷ sai Vô Tích tỉnh Giang Tô, 4510 điểm công trạng.

“A a a mình đi một chuyến công cốc rồi, lãng phí thời gian cả đêm mà không tích lũy được tí điểm nào, lại còn chênh lệch lớn hơn!”

Tiếng hét vang vọng trời đất này, đã đánh thức một nhân viên văn phòng duy nhất đang ngủ gà ngủ gật trên xe buýt. Nhân viên kia mơ màng ngẩng đầu lên nhìn, cậu bé chỉ đành đỏ mặt nói nhỏ một câu “Xin lỗi”, đúng lúc xe dừng nên cũng xuống luôn.

“Không được, sao chênh lệch càng lúc càng nhiều thế này, bây giờ đuổi kịp thế nào đây?”

Cậu nhóc cắn răng nghĩ ngợi, chốc lát sau lôi di động ra gọi điện. Điện thoại nhanh chóng được nối máy, đầu dây bên kia có giọng nữ trong trẻo vang lên.

“Oái, sao thế, mới sáng sớm đã gọi điện rồi.”

Cậu nhóc: “Sao trăng gì nữa! Chị ở đâu, bao giờ mới về?”

Giọng nữ trong trẻo: “Làm sao, chị đang ở Hoành Điếm*, gần đây Kỳ Kỳ nhà chị đóng một bộ truyền hình nên chị đến thăm ban đó, chẳng phải cưng biết rồi sao?”

(*phim trường ở thị trấn Hoành Điếm, thành phố Kim Hoa, tỉnh Chiết Giang.)

Cậu nhóc hừ một tiếng: “Hồ ly tinh xấu xa, lại còn Kỳ Kỳ, lại còn theo đuổi thần tượng, chị chưa xem bảng xếp hạng công trạng tháng này à?”

“Xem rồi. Chị còn chưa hỏi tội cưng đây này, đêm qua cưng đi đâu làm gì mà cả đêm không kiếm được chút điểm công trạng nào. Có phải cưng lại lười biếng không?”

Cậu nhóc khiếp sợ trợn tròn mắt: “Tôi lười biếng?! Rõ ràng chị mới là người ngày nào cũng chạy khắp nơi trên mọi miền Tổ quốc để theo đuổi thần tượng mà. Chị còn không chịu làm việc, bây giờ chị lại chơi trò cả vú lấp miệng em à?!”

Giọng nữ trong trẻo cười há há: “Cưng nói như thế là sai rồi, anh bạn nhỏ này, cưng nghĩ lại xem, suy nghĩ logic phải là thế này này. Bởi vì chị có công việc riêng nên không thể ở lại Vô Tích, mà người không ở Vô Tích thì chắc chắn không thể bắt quỷ được. Nhưng em thì khác, em vẫn luôn ở Vô Tích mà, em có điều kiện để đi bắt quỷ mà lại không chịu đi. Vậy nên chúng ta có thể kết luận rằng, điều kiện khách quan không cho phép chị làm việc, còn sự lười biếng của em là yếu tố chủ quan, em nghĩ cho kỹ xem chị nói đúng chưa?”

Cậu nhóc: “???”

Mặc dù cứ cảm thấy có gì đó sai sai, nhưng nhìn chung lại không thể phản bác được.

Cậu nhóc hừ lạnh nói: “Tôi mặc kệ, dù sao không cho chị theo đuổi idol nữa, mau về bắt quỷ đi!”

“Biết rồi biết rồi! Á, Kỳ Kỳ vừa xuống xe bảo mẫu, cúp nha cúp nha.”

Vừa dứt câu thì loa điện thoại phát ra từng tiếng tút tút báo máy bận.

Cậu nhóc: “Này? Này!” Cậu nhóc cất điện thoại đi mà cõi lòng não nề hết biết, đành tức giận sút bay hòn đá nhỏ trên đất: “Như thế mà là người à?” Nhưng nghĩ lại thì, “À quên, đúng không phải người thật, mà là hồ ly tinh. Hồ ly tinh xấu xa!”

Cùng lúc đó, phim trường Hoành Điếm, thành phố Kim Hoa tỉnh Chiết Giang.

Phía trước phim trường quay phim được xây dựng bằng kiến trúc phục cổ thời nhà Minh – Thanh, bảo vệ đoàn làm phim chăng kín lan can để ngăn không cho fan hâm mộ cuồng nhiệt xông vào studio. Một nhóm các cô gái trẻ trung xinh đẹp đang cầm đồ cổ vũ, nào là bảng đèn LED, nào là banner hình thần tượng, ai nấy đều hớn hở rướn cổ lên để ngó vào phim trường điện ảnh truyền hình.

Mà trong nhóm fan hâm mộ cuồng nhiệt này lại có một cô gái thắt bím tóc đuôi ngựa, trong tay cô là tấm banner có dòng chữ “Kỳ Kỳ cứ yên tâm bay, nhóm cờ vây mãi ở đây”, hai mắt to tròn long lanh sáng đến lạ thường đang nhìn chăm chú vào chiếc xe bảo mẫu ở đằng xa.

Cuối cùng cửa xe cũng mở ra, một diễn viên nổi tiếng đẹp trai phong độ đang bước xuống xe, vẫy tay với nhóm fan hâm mộ.

“Áu áu áu Kỳ Kỳ ơi!”

“Kỳ Kỳ của em!”



“Lâm Tư Kỳ, mẹ yêu cưng mãi mãi.”

Cô gái thắt bím đuôi ngựa hét một tiếng vang vọng đầy sức lực, dội lên mây xanh, chấn động đến mức cả nhóm người im lặng ngẩn đi trong một giây, nam diễn viên đẹp trai cũng ngây ngốc nhìn cô gái, sau đó cười vẫy tay lại cùng cô.

Cô gái thắt bím đuôi ngựa: “Áu áu tôi chết mất thôi.”

Phía sau cô gái có chiếc đuôi cáo xù lông đang lắc lư trong đám đông, thoắt cái lại biến mất không thấy đâu.

***

Cuộc sống với vòng lặp vô hạn của ‘ban đêm lai-trym, rạng sáng đi bắt quỷ’, chầm chậm trôi đi.

Ngày thứ hai sau khi Tô Kiêu đi, Liên Hề nhắn tin Wechat cho cậu ta hỏi xem trong nhà có xảy ra chuyện gì không, bao giờ thì về?

Tô Kiêu trả lời qua loa: “Chưa tìm thấy sư thúc tôi, tôi vẫn đang tìm ông ấy, tháng sau nói tiếp” rồi không nhắn lại nữa.

Chỉ chớp mắt đã trôi qua một tuần.

Ngày cuối cùng của tháng chín, Liên Hề mở to hai mắt nhìn chằm chằm bảng xếp hạng công trạng quỷ sai. Tháng này cậu và Liệt Thần đạt được hơn 8000 điểm công trạng, cậu nhóc quỷ sai Vô Tích chỉ được hơn 6000 điểm. Không có gì bất ngờ xảy ra thì chắc chắn Vô Tích sẽ là quán quân đội sổ, cậu và Liệt Tổng ngồi vững trên ghế á quân từ dưới đếm lên. Còn vị trí quý quân từ dưới đếm lên là quỷ sai Kim Hoa, điểm công trạng của người ta là 12000, tạm thời chưa thể đạp qua.

Nhưng cũng không thể lơ là được.

Liên Hề nghiêm túc nhìn đồng nghiệp của mình: “Tối hôm nay tôi không phát trực tiếp nữa, chúng ta ra ngoài bắt quỷ sớm một chút, sáu giờ xuất phát nhé.”

Liệt Tổng cũng gật đầu cực kỳ nghiêm túc: “Ừm.”

Sống hay chết, thắng hay thua, tất cả quyết định ở đây!

Liên Hề: “Buổi trưa tôi phải ra ngoài một chuyến, đến tối quay lại đón anh đi bắt quỷ nhé.”

Liệt Thần: “Được.”

Ngày cuối cùng chốt bảng xếp hạng nên phải thật sự tranh thủ thời gian, đến mức tốc độ đi đường của Liên Hề cũng nhanh hơn bình thường một chút. Ban đầu cậu còn định buổi trưa cơm nước xong xuôi thì ra ngoài bắt quỷ luôn, nhưng tuần trước bác sĩ Vương lại nhắn Wechat bảo trưa nay có thời gian, cho nên Liên Hề chỉ có thể bỏ ngang kế hoạch ra ngoài bắt quỷ buổi trưa.

Cậu muốn mời bác sĩ Vương ăn cơm.

Mặc dù Liên Hề không khéo ăn nói, nhưng cậu cũng không phải không biết cách đối nhân xử thế. Có đứa trẻ nào lớn lên từ cô nhi viện mà lại không biết nhìn mặt đoán ý chứ?

Bác sĩ Vương đã giúp cậu một việc lớn, chính là tìm được chị Hồng đã đỡ đẻ cho cậu, vậy nên mời bác sĩ Vương bữa cơm là chuyện phải làm.

Sáng ra Liên Hề thay quần áo xong xuôi, mở Wechat lên.

[Liên Hề: Bác sĩ Vương, buổi trưa tôi đến bệnh viện tìm anh nhé? Hay là hẹn ở địa điểm nào đây. Trung tâm Tô Thành có một nhà hàng chuyên món lẩu không tệ, cũng cách bệnh viện các anh khá gần, anh xem như thế ổn chứ?]

Liên Hề chờ năm phút vẫn không có hồi âm.

[Bác sĩ Vương, anh đang bận sao?]

Chờ thêm ba mươi phút nữa.

Thấy sắp đến giữa trưa rồi, Liên Hề suy nghĩ rồi quyết định bấm gọi bác sĩ Vương luôn.

“Tắt máy sao?”

Liên Hề nhíu mày, cậu trầm ngâm chốc lát rồi tìm lại Wechat của bạn học cũ.

[Liên Hề: Triệu Nguy, cậu còn nhớ không, lần trước tôi nhờ cậu tìm giúp tôi một bạn học khoa y để nhờ việc đó, sau cậu tìm được bác sĩ Vương Tử Hạo cho tôi. Buổi trưa hôm nay tôi có hẹn mời anh ta một bữa cơm để cảm ơn, nhưng đến giờ cơm rồi mà vẫn không liên lạc được với anh ta, cậu có thể liên lạc với anh ta được không?]

Chẳng bao lâu sau, bạn học cũ cũng nhắn tin trả lời.

[Triệu Nguy: Vương Tử Hạo à? Ok, cậu chờ chút tôi hỏi cho.]

Mười phút sau.

[Triệu Nguy: Tôi đã hỏi thăm bạn học khoa y, cũng đang thực tập ở bệnh viện Viên Âu với Vương Tử Hạo. Cô ấy bảo hôm qua Vương Tử Hạo đột nhiên bị bệnh, bây giờ còn đang nằm viện đấy.]

Liên Hề ngạc nhiên.

[Liên Hề: Được rồi, cảm ơn cậu, vậy tôi đến bệnh viện thăm anh ta.]

Thế mà bác sĩ Vương lại bị bệnh?

Bị bệnh cũng phải tắt máy sao?

Liên Hề nghĩ ngợi hồi lâu vẫn không tìm ra đầu mối nào. Nhưng mà bác sĩ Vương bị bệnh thì chắc chắn cậu phải đến thăm hỏi rồi.

Liên Hề bắt xe đến bệnh viện Viên Âu.

Cậu mua một giỏ trái cây trước cổng bệnh viện, sau đó xách túi quà bước vào trong.

Khu khám bệnh ở sảnh chính tầng một của bệnh viện Viên Âu đang chật kín người đến khám bệnh. Tiếng nói ồn ào xen với dòng người cuồn cuộn, Liên Hề mang túi quà nhìn ngó xung quanh, cuối cùng hỏi thăm: “Xin chào, tôi muốn tìm một bác sĩ, hình như anh ấy làm việc ở khoa răng hàm mặt. Hôm qua anh ấy bị bệnh nên tôi đến thăm hỏi.”

Y tá trực ban hỏi: “Anh đến thăm bệnh? Vậy anh đến thẳng khoa nội trú đi.”

Liên Hề: “Nhưng điện thoại di động của anh ấy không gọi được, có lẽ anh ấy quên sạc pin rồi, mà tôi cũng không biết anh ấy nằm phòng nào. Tôi chỉ muốn hỏi thăm một chút, cô có biết bác sĩ thực tập tên là Vương Tử Hạo ở khoa răng hàm mặt không, anh ấy bị bệnh gì, phải tìm anh ấy thế nào?”

Y tá nghĩ nghĩ: “Tôi thật sự không rõ lắm, hay là thế này, tôi hướng dẫn anh đến khoa răng hàm mặt nhé, anh đến đó hỏi thăm xem sao. Anh cứ đi cầu thang này lên tầng hai…”

“Cảm ơn.”

Liên Hề xuyên qua dòng người đông đúc, lên tầng hai, vào khoa răng hàm mặt.

Liên Hề xách giỏ hoa quả, đang định hỏi y tá trực ban có biết tình hình bác sĩ Vương không, cậu còn chưa đi được hai bước thì sau lưng đột nhiên vang lên một giọng nói ngạc nhiên: “Liên Hề?”

Liên Hề quay lại.

Dưới ánh đèn sáng rực, bác sĩ thực tập mang khẩu trang cầm một cuốn hồ sơ bệnh án trong tay, ngạc nhiên gọi cậu lại.

Vương Tử Hạo tháo khẩu trang xuống: “Sao cậu lại đến đây?”

Liên Hề quan sát anh ta từ trên xuống dưới một lượt.

Sắc mặt tái nhợt, tinh thần cũng hơi uể oải, đúng thật là biểu hiện của sức khỏe không tốt.

Liên Hề: “Chúng ta có hẹn dùng cơm trưa nay mà, nhưng mãi không liên lạc được với anh nên tôi tìm Triệu Nguy hỏi thăm xem sao. Rồi nghe Triệu Nguy báo anh bị bệnh, cho nên tôi đến đây thăm anh đấy, bác sĩ Vương.”

Vương Tử Hạo liên tục ồ à hai tiếng: “Đúng nhỉ, tôi quên cuộc hẹn buổi trưa này. Hôm nay khoa tôi bận quá nên tôi không có thời gian.”

Liên Hề cười trả lời: “Không sao không sao, tôi biếu anh giỏ hoa quả bổ sung dinh dưỡng. Cơ thể anh vẫn ổn chứ, trông sắc mặt anh không tốt lắm.”

Vương Tử Hạo: “Không sao, tuần trước tôi bị cảm nhẹ, mấy ngày gần đây lại nặng thêm. Chuyện ăn cơm dời sang tháng sau nhé, qua Quốc Khánh rồi chúng ta bàn tiếp.”

Liên Hề: “Thế cũng được.”

Vương Tử Hạo: “Tôi còn việc phải làm, không tiễn cậu được.”

“Được rồi không sao, tôi tự về được, hẹn lần sau vậy.”

Bác sĩ thực tập trẻ tuổi hờ hững gật đầu, mang lại khẩu trang rồi đút hai tay vào túi áo, xoay người hòa vào đám đông.

Liên Hề đặt giỏ hoa quả ở chỗ y tá, cậu bước nhanh xuống tầng để còn về sớm.

Nếu bữa cơm hôm nay với bác sĩ Vương không thực hiện được thì dứt khoát về nhà luôn, đón Hắc Vô Thường, ra ngoài bắt quỷ!

Kế hoạch lại được tiến hành.

Liên Hề vừa nghĩ hôm nay nên đến đâu bắt quỷ, vừa cúi đầu mở di động chuẩn bị đặt xe. Đúng lúc cậu ra đến cửa chính bệnh viện thì sau lưng lại có giọng nữ nghi hoặc vang lên: “Có phải cậu là… bạn của Tiểu Vương không?”

Liên Hề dừng chân, quay đầu nhìn: “Chị Cầm?”

Người nói chuyện chính là chị Cầm – người đã giúp cậu tìm lại y tá đỡ đẻ năm đó.

Cô y tá lớn tuổi đang cầm hộp dụng cụ khám bệnh trong tay lại đây. Cô nhìn Liên Hề rồi thở dài một hơi: “Cậu đến thăm Tiểu Vương à?”

Liên Hề: “Vâng ạ.”

“Hầy, cậu nói xem, cậu ta bị bệnh gì mà kỳ lạ vậy chứ? Mới sáng hôm qua còn bình thường, đến chiều lại đột ngột trở nặng.”

Liên Hề sửng sốt, trong đầu có suy nghĩ vút qua.

Chị Cầm nói tiếp: “Tiểu Vương còn trẻ như vậy, nghe nói cha mẹ cậu ta còn đang làm nông dưới quê, vất vả lắm mới nuôi con ăn học lên thành nghiên cứu sinh để làm bác sĩ, kết quả bây giờ còn chưa qua kỳ thực tập mà đã vào phòng ICU.”

Liên Hề nhăn tít lông mày: “Chị Cầm, chị nói thế là sao ạ, chị nói tình huống của bác sĩ Vương bây giờ không ổn sao?”

Chị Cầm ngạc nhiên: “Chẳng phải cậu đến thăm cậu ta sao? Tôi nghe người bên khoa răng hàm mặt bảo, tối hôm qua Tiểu Vương được đưa vào phòng phẫu thuật, cứu chữa một đêm rồi sáng nay lại phải đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt, mãi chưa tỉnh lại. Tình huống rất nghiêm trọng, có thể không qua nổi đêm nay.”

Liên Hề thoắt cái trợn tròn hai mắt, ngón tay hơi run lên.

Vậy người cậu vừa gặp… là ai?HẾT CHƯƠNG THỨ BA MƯƠI SÁU
Bình Luận (0)
Comment