Giả Chết Cũng Không Cứu Nổi Thế Giới

Chương 40

“Cốc cốc cốc…”

“Cốc cốc cốc…”

Liên Hề đang ngủ mơ mơ màng màng thì tỉnh giấc.

Ánh mặt trời chói mắt buổi ban mai rọi qua cửa sổ, nhảy nhót trong phòng. Vừa mở mắt nhìn thấy cảnh này, khiến cậu hoảng hốt tự hỏi ba vấn đề lớn của đời người mang tính triết học: Tôi là ai? Đây là đâu? Tôi đang làm gì? Nhưng chẳng mấy chốc, tiếng gõ cửa đã kéo hồn cậu về với hiện thực.

Có người đang gọi cửa à?

Liên Hề nhanh tay vén chăn lên, xuống giường mở cửa.

Vừa mở cửa phòng ngủ ra, thứ đầu tiên đập vào mắt cậu chính là bóng lưng của đồng nghiệp nhà mình. Liệt Thần đang ra cửa chính, nhẹ nhàng nhấn lên chốt cửa.

Thế mà Hắc Vô Thường nhà mình đã học được cách mở cửa rồi. Không hiểu sao Liên Hề cảm thấy hơi vui mừng.

Ngoài cửa không có một bóng người.

Liên Hề bước tới đứng bên cạnh Liệt Thần. Hai người cúi đầu nhìn xuống, quan sát 9 cái bình sứ nhỏ màu trắng và 9 tấm bảng gỗ đang được xếp chỉnh tề dưới mặt sàn trước cửa, và…

Nhịp thở của Liên Hề bắt đầu trở nên dồn dập, cậu trực tiếp bỏ qua 9 chén canh Mạnh Bà và 9 lệnh săn quỷ, cúi người xuống nhặt lấy tấm thẻ ngân hàng nằm trên sàn.

Đây là một chiếc thẻ ngân hàng trông rất bình thường, chẳng có gì khác biệt với thẻ ngân hàng ở Dương gian. Điều đáng nói ở đây, nó là thẻ ngân hàng Công Thương Trung Quốc đó.

Đừng hỏi tại sao lại là ngân hàng Công Thương Trung Quốc, điều này không quan trọng, quan trọng là trong tấm thẻ này có bao nhiêu tiền!

Liên Hề vội vàng mở app smart banking trên di động, nhập mật khẩu trên thẻ ngân hàng rồi vào xem số dư tài khoản. Cũng chẳng biết Địa Phủ làm kiểu gì mà hay thế, tấm thẻ ngân hàng này không được đăng ký bằng bất cứ số điện thoại hay email nào, nhưng vẫn có thể dễ dàng mở ra trên app của cậu. Nhưng khi Liên Hề nín thở để ấn xem số dư tài khoản thì…

“???”

“Tiền của tôi đâu!”

Hắc Vô Thường không hiểu Liên Hề đang làm gì, hắn cúi xuống nhặt canh Mạnh Bà và lệnh săn quỷ dưới đất lên, xong xuôi còn tập thói quen đóng cửa.

Nếu bây giờ Liên Hề còn có tâm trạng quan sát hắn thì chắc chắn cậu sẽ hết sức vui mừng, thế mà Hắc Vô Thường nhà cậu không chỉ biết mở cửa thôi đâu, tên này còn học được thói quen tốt tiện tay đóng cửa rồi.

Chẳng qua bây giờ Liên Hề chỉ biết nhìn chằm chặp vào số dư còn lại, đang hiển thị trên màn hình di động.

Số dư tài khoản: 1.125.000 tệ.

Nhìn lại lần nữa.

Vẫn là 1.125.000 tệ!

Xếp hạng nhì trên bảng xếp hạng công trạng hàng tháng, sẽ được thưởng chín mươi lượng vàng ròng mà.

Chín mươi lượng quy ra là 4500 gram. Một chỉ vàng bây giờ là 500 nhân dân tệ. Vậy thì đống vàng này trị giá 225 vạn nhân dân tệ đó!

Cả cục 225 vạn nhân dân tệ khổng lồ của tôi đâu?

Món tiền lớn thế kia, đáng lý ra sáng nay cậu phải bị 225 vạn nhân dân tệ nện vào đầu chứ? Thế một nửa biến đi đâu rồi?

Lỗi Bug rồi, Địa Phủ khinh người quá đáng rồi!

Nỗi oán giận xộc lên trong lòng, Liên Hề không thèm nghĩ ngợi đã chạy vội về phòng ngủ, lôi cuốn Vô Thường Chứng ra chuẩn bị báo lỗi Bug xuống Địa Phủ. Ai ngờ cậu vừa cầm Vô Thường Chứng lên, điện thoại lại bất ngờ báo chuông. Liên Hề cầm di động đọc thông báo.

[Ngân hàng Công Thương] Số tài khoản có đuôi 8816 của quý khách đã nhận được số tiền 1125000.00 tệ từ hoạt động chuyển khoản vào 8 giờ 55 phút ngày 1 tháng 10, số dư hiện tại…]

Liên Hề ngu người nhìn con số trên màn hình điện thoại, một lúc lâu sau cậu mới quay ra phòng khách, dúi tấm thẻ ngân hàng không tên vào tay đồng nghiệp mình.

“Phần thưởng của anh.”

Lúc này Hắc Vô Thường còn đang cúi đầu, tò mò mở thử nắp bình canh Mạnh Bà để ngửi mùi. Nghe cậu nói thế hắn mới ngẩng đầu lên, nhếch một bên mày hỏi: “Cái gì đây?”

Liên Hề suy nghĩ: “Giá trị tương đương theo đơn vị tiền tệ Dương gian, của 45 lượng vàng ròng.”

Liệt Thần: “À, cậu cứ giữ đi.”

Liên Hề: “À ok.” Dứt lời quay đầu định đi, đột nhiên thân thể cậu cứng đờ. Liên Hề quay ngoắt lại, nhìn người đàn ông đang ngồi trên ghế sô pha: “Liệt Thần, tôi hỏi anh một chuyện, vừa rồi anh nói… Anh nói không cần cái này sao?”

Dưới ánh mặt trời chiếu vào nhà, người đàn ông khẽ nhúc nhích mũi ngửi mùi hương canh Mạnh Bà, trông chẳng khác gì động vật nhỏ. Không buồn ngẩng đầu, trực tiếp sửa lời Liên Hề: “Không phải không cần.”

Liên Hề: “?”

Liệt Thần: “Mà là đưa cậu.”

Liên Hề: “!!!”

Không cần thì có thể vứt đi.

Cho nên cứ đưa cậu giữ.

Đưa cậu.

Đưa.

Cậu.

Liên Hề: “Tôi dẫn anh đi mua điện thoại di động nhé?”

Liệt Thần ngẩng đầu nhìn Liên Hề.

Trong màn ánh sáng nhàn nhạt của buổi ban mai, cậu thanh niên khẽ nhếch môi cười, đôi mắt cong thành mảnh trăng non xinh đẹp: “Lúc trước nói rồi mà, mua điện thoại mới cho anh.”

Liệt Thần yên lặng nhìn cậu vài giây, khóe miệng hơi cong lên: “À.”

Bỗng nhiên có vài đốm kim quang nghịch ngợm nhảy tót ra từ người đàn ông, vui sướng nhảy chân sáo về phía ngón tay Liên Hề.

***

Chuyện mua điện thoại di động là phải xử nhanh cho nóng.

Sáng sớm, Liên Hề vội vàng kéo Liệt Thần chạy ra trung tâm thương mại vừa khai trương. Vào cửa không cần nói gì đã đến thẳng gian hàng Apple Store, chọn luôn mẫu điện thoại mới nhất của hãng này. Liên Hề cũng mua thêm cho đồng nghiệp nhà mình, một chiếc Laptop nhập khẩu tốt nhất. Chúng tôi chỉ cần chất lượng, chứ tiền thì đồng nghiệp nhà tôi không thiếu!

Mua sắm xong xuôi thì cũng đến giờ cơm trưa, hai người bèn ghé vào cửa hàng ăn tạm cái gì đó. Đến chiều Liên Hề mới đưa Liệt Thần về nhà: “Tự anh thử trải nghiệm sử dụng điện thoại nha, tôi đăng ký tài khoản cho anh xong hết rồi đó, cũng điều chỉnh máy ổn thỏa rồi. Máy tính cũng dùng bình thường được luôn. Anh cứ dùng đi, có gì không hiểu thì chờ tối về tôi giải đáp.”

Liệt Thần: “Ồ.”

Sau khi đưa mắt tiễn đồng nghiệp xách máy tính bước vào khu dân cư,  Liên Hề quay đầu nói với tài xế: “Đến Cục cảnh sát.”

Hai mươi phút sau, Cục cảnh sát Tô Thành.

Tháng trước, án nữ sinh đại học Tô Thành bị phanh xác đã gây rúng động dư luận. Cán bộ cấp cao phải phái tổ chuyên án xuống để điều tra vụ này, đội cảnh sát hình sự Tô Thành cũng rơi vào cảnh áp lực như núi đè. Bọn họ bắt được một kẻ tình nghi, chính là đối tượng yêu đương vụng trộm với nạn nhân, nhưng giết người không phải trò đùa, rõ ràng nam nghiên cứu sinh kia không phải là hung thủ giết chết Tôn Yến.

Vụ án lập tức rơi vào bế tắc. 

Trong một tháng này, hầu như tất cả thành viên của Cục cảnh sát Tô Thành đều không thể về nhà mỗi ngày, Cục cảnh sát sắp trở thành ngôi nhà thứ hai của họ rồi.

Đội phó Ngô dẫn nhóm cấp dưới lục tung cả khu ký túc xá nghiên cứu sinh của đại học Tô Thành, kiểm tra hơn mười lần nhưng vẫn không có chút manh mối nào.

Cư dân mạng đã dần quên đi vụ án, đặt sự chú ý vào những sự kiện hot khác trên mạng xã hội, nhưng cấp trên chưa quên thì bọn họ cũng không dám quên.

Đêm qua lại tra án đến bốn giờ sáng, đội phó Ngô nằm ngủ luôn trên ghế sô pha, đang thiu thiu chợt nghe có người gõ cửa. Ông tỉnh táo ngay lập tức, đứng dậy ra mở cửa: “Sao thế sao thế, có manh mối mới à?”

Tình huống thế này xảy ra không ít lần trong tháng vừa qua. Bọn họ chưa từng được ngon giấc, mỗi khi có chút động tĩnh thì ai cũng tỉnh phắt dậy, mong ngóng đó là manh mối mới. Nhưng mỗi lần đều chỉ nhận lại thất vọng.

Phải mấy giây sau, đội phó Ngô mới hoàn toàn tỉnh táo, tâm trạng kích động của ông cũng dần xuôi xuống.

Làm sao mà có manh mối mới được chứ, tìm đi tìm lại biết bao lượt, mà cũng chưa tìm được đấy thôi.

Ông nghĩ vậy rồi nhìn về phía cửa chính văn phòng.

Chỉ thấy đồ đệ luôn được mình dẫn dắt đứng trước cửa, hai mắt đỏ bừng vì nhiều liên tục thức trắng đêm đang sáng lên, tinh thần phấn khởi đến mức cọng tóc cũng dựng đứng vì vui sướng, kích động không thôi: “Đội phó Ngô, thật sự có manh mối rồi, thật sự có manh mối mới rồi!”

Đội phó Ngô há hốc miệng, ông sững sờ đứng ngây người tại chỗ.

Ba phút sau, Liên Hề ngồi trong phòng khách cũng chờ được vị đội phó Ngô đang khoan thai đến muộn.

Gần như cậu sắp không nhận ra vị cảnh sát hình sự lớn tuổi này nữa.

Đội phó Ngô vác một đầu tóc rối tung, râu ria xồm xoàm và đôi mắt đục ngầu, cả người tàn tạ không còn chút phong độ nào, chỉ có sự thông minh sắc bén trong đôi mắt kia, dường như nó vẫn lóe sáng không mệt mỏi. Ông khẽ nheo mắt đánh giá cậu thanh niên trước mặt, hỏi: “Nghe đồng nghiệp của tôi báo cáo, cậu đã nhớ ra manh mối mới?”

Liên Hề gật đầu: “Vâng.”

Đội phó Ngô quan sát kỹ cậu một lượt.

Không nói dối.

“Manh mối gì?” Mặc dù đã nghe đồ đệ báo cáo, nhưng ông vẫn muốn chính miệng Liên Hề nói một lần.

Liên Hề: “Đêm hôm đó, chính là cái hôm tôi và bạn cùng nhà đến ký túc xá nghiên cứu sinh để dọn đồ cho Tô Kiêu, trùng hợp phát hiện Tạ Trạch bị giết hại. Tôi nhớ, lúc chúng tôi đứng trước cổng đại học Tô Thành có gặp một người trên lối đi bộ.”

“Người nào?”

“Lúc đó sắc trời quá tối nên chúng tôi không thấy rõ, nhưng vẫn nhận ra đó là một ông già dáng người thấp bé, trông có vẻ giống người thu mua phế liệu. Đúng thật xung quanh đại học Tô Thành cũng có xuất hiện một ông già thu mua phế liệu, nhưng vấn đề là, lúc đó trời mới chỉ rạng sáng thôi. Mà ngặt nỗi chúng tôi vội vàng thu dọn hành lý giúp bạn cùng nhà, nên cũng không quan tâm mấy, thấy thì thấy rồi lại quên ngay. Mãi hôm nay tôi mới nhớ ra.”

“Cậu chắc chắn cậu không nhớ lầm chứ?” Ánh mắt đội phó Ngô nghiêm trọng hẳn.

Liên Hề cười khẽ: “Không lầm.”

Đội phó Ngô nghiêm túc nhìn cậu chằm chằm mấy giây: “Được rồi, lấy lời khai đi, cảm ơn cậu đã hợp tác. Chúng tôi sẽ triển khai điều tra theo manh mối cậu vừa cung cấp.”

Hai người nói thêm vài câu, Liên Hề đứng dậy chuẩn bị ra về. Đột nhiên, cậu vô ý làm đổ chai nước suối trên bàn làm việc. Cả chai nước to đùng giội hết lên người đội phó Ngô.

Liên Hề: “Ngại quá, để tôi lau giúp cho.”

Đội phó Ngô sờ vết nước trên áo quần rồi thử ngửi, đúng là nước thật. Ông phất tay bảo: “Không sao, cậu cứ về đi.”

Liên Hề: “Thật ngại quá, tôi sơ ý.”

Đội phó Ngô đích thân tiễn Liên Hề đến tận cửa Cục cảnh sát, ông nhíu mày nhìn theo bóng lưng cậu. Anh lính mới bước theo ra: “Thầy ơi, sao rồi, người này có nói thật không?”

Đội phó Ngô: “Thật hay giả thì ai mà biết được? Đừng nói nhảm nữa, mau lên, gửi tất cả phim ghi hình từ các camera giám sát khu vực xung quanh đại học Tô Thành tối hôm đó cho tôi. Nhanh chóng điều tra lại!”

Anh cảnh sát hình sự rên rỉ: “A…!!!”

Đội cảnh sát hình sự Tô Thành, lại tiếp tục vùi đầu vào công việc.

Đương nhiên Liên Hề không biết những chuyện này. Sau khi ra khỏi Cục cảnh sát, cậu quyết định đến thẳng bệnh viện viên khu.

Cậu muốn đến thăm bệnh bác sĩ Vương.

Hôm qua sau khi xử lý ông lão lôi thôi nhếch nhác, sinh hồn của bác sĩ Vương đã được Liệt Thần dùng con dấu bạch ngọc đưa về thân xác anh ta, nhưng Liên Hề vẫn lo không biết anh ta có ổn không.

Liên Hề mua một bó hoa tươi, bước vào khu điều trị ngoại trú sừng sững sáu tầng.

“Vương Tử Hạo có ở đây không? Hình như anh ta nằm phòng bệnh ICU.”

Y tá trực ban hôm nay là một người khác, cô nàng ngẩng đầu nhìn Liên Hề, ngạc nhiên hỏi: “Cậu hỏi bác sĩ Vương sao? Cậu là bạn của bác sĩ Vương à?”

Liên Hề: “Đúng thế.”

“À, bác sĩ Vương đã được chuyển đến phòng bệnh bình thường rồi. Anh ta khôi phục cực kỳ tốt, nhưng hình như vẫn chưa tỉnh lại. Hay là anh đến khoa điều trị nội trú hỏi thăm xem sao?”

Liên Hề cười nói: “Được rồi, cảm ơn cô.”

Quanh quẩn một hồi, cuối cùng cũng đến khu điều trị nội trú, Liên Hề hỏi thăm, quả nhiên bác sĩ Vương được chăm sóc ở đây.

Liên Hề ôm bó hoa đến trước cửa phòng bệnh, cậu gõ cửa một cái, chẳng bao lâu đã có người mở cửa. Liên Hề hơi bất ngờ, không nghĩ rằng trong phòng bệnh lại có nhiều người như vậy!

Đây là một phòng bệnh đơn bình thường, bác sĩ thực tập trẻ tuổi sắc mặt tái nhợt nằm trên giường, đôi mắt nhắm nghiền chưa tỉnh. Có một đôi vợ chồng lớn tuổi trông rất đường hoàng đang ngồi bên giường bệnh, có lẽ đây là cha mẹ Vương Tử Hạo, hai ông bà vội vàng từ tỉnh xa đến đây thăm con. Bên cạnh nữa là bác sĩ – giáo sư hướng dẫn họ Triệu của Vương Tử Hạo. Bên cạnh nữa nữa…

Liên Hề ngạc nhiên: “Trần Khải?!”

Trần Khải cũng rất bất ngờ, cậu ta cười đi tới: “Sao cậu lại đến đây?”

“Tôi còn đang định hỏi sao cậu lại đến đây.”

“Tôi và Vương Tử Hạo từng tham gia hội học sinh ở trường đại học với nhau, anh ấy là đàn anh của tôi. Hội học sinh chúng tôi có group, sau khi tốt nghiệp vẫn liên lạc với nhau. Nghe nói đàn anh Vương bị bệnh, nên tôi thay mặt hội đến thăm anh ấy.”

Giáo sư Triệu cười, giới thiệu Liên Hề với cha mẹ Vương Tử Hạo: “Đây cũng là bạn của Tử Hạo, hôm qua cậu ấy còn đến bệnh viện thăm hỏi.”

Cha mẹ bác sĩ Vương vội vàng đứng dậy: “Chàng trai, cảm ơn cháu đã đến thăm Tử Hạo, cảm ơn cháu.” Hốc mắt bọn họ đỏ hồng như vừa mới khóc xong.

Tiếp theo lại là một trận chuyện trò không ngớt.

Liên Hề giao tiếp cực kỳ kém. Vốn dĩ cậu muốn đến thăm bác sĩ Vương, chắc chắn người ta không sao thì yên tâm về nhà. Ai ngờ lại gặp cảnh đông người thế này.

Trong phòng bệnh, giáo sư Triệu trò chuyện vui vẻ với cha mẹ bác sĩ Vương, thỉnh thoảng Trần Khải cũng đệm vào hai câu, nói không nhiều nhưng lại có thể khiến ba người lớn vui vẻ ra mặt. Hai ông bà vốn dĩ còn đang mang tâm trạng sầu thảm vì con trai bệnh nặng, lúc này rốt cuộc cũng dần lạc quan hơn.

Chỉ mình Liên Hề lúng túng ngồi trong góc phòng, cúi đầu bối rối, còn không dám dùng điện thoại. Một lát sau, Trần Khải cũng tìm lý do để về, tiện đó kéo Liên Hề ra ngoài luôn.

Trần Khải nhìn bạn học cũ, cười bảo: “Ngồi không yên cả buổi đúng không?”

Liên Hề nhìn cậu ta với vẻ bất đắc dĩ: “Bị cậu phát hiện rồi.”

Trần Khải: “Cậu thế nào tôi còn không biết chắc. Nhưng không ngờ thế mà cậu lại quen biết Vương Tử Hạo đó, còn đến thăm khiến tôi hơi ngạc nhiên.”

Hai người vừa nói vừa ra khỏi bệnh viện.

“Anh bạn làm thẻ căn cước của cậu sao rồi, dùng ổn không?”

“Rất ổn luôn. Nhắc đến chuyện này, thực sự phải mời cậu bữa cơm mới được.”

“Ha ha, chờ có thời gian đã, có thể năm nay tôi sẽ kết hôn đấy.”

“Sao gấp thế?”

Dường như nghĩ đến chuyện hạnh phúc nào đó, khuôn mặt Trần Khải vẽ lên nụ cười quá đỗi ngọt ngào: “Thiến Thiến có thai rồi.”

Liên Hề: “Ồ, chúc mừng nhé!”

Trần Khải: “Cảm ơn người anh em, đến lúc đó nhớ tới uống chén rượu mừng.”HẾT CHƯƠNG THỨ BỐN MƯƠI
Bình Luận (0)
Comment