Tiêu Phàm cười cười nói:
"Các ngươi trung thành tận tâm với cương vị không có gì cần xin lỗi cả."
Hai vị cảnh sát nhanh chóng rời đi.
Tô Ấu Vi nghi ngờ nói:
"Học trưởng, ngươi nghĩ là ai báo cảnh sát?"
"Chắc chắn là Tống Khiết."
Tiêu Phàm bèn đem toàn bộ việc Tống Khiết cùng Dương Vinh tới, kể hết một lần.
Tô Ấu Vi tức giận nói:
"Tống Khiết tiêu tiền như nước đã quen, nhất định là tiêu sạch tiền rồi, nên mới bày ra việc như vậy để kiếm tiền. Đúng rồi, học trưởng, ngươi đánh Dương Vinh sợ là hắn sẽ không chịu để yên chuyện này đâu."
Tô Ấu Vi có chút bận tâm.
"Cốc cốc!"
Không tới 5 phút, phòng riêng lại vang lên tiếng gõ cửa.
Tiêu Phàm đứng dậy mở cửa, hiển nhiên ngoài cửa vẫn là hai vị cảnh sát vừa nãy.
"Tiêu Phàm, ngươi vẫn cần đi theo chúng ta một chuyến, có người báo cảnh sát nói ngươi đánh người, đối phương hôm nay đã đi tới bệnh viện làm xét nghiệm thương thế."
Vị cảnh sát lớn tuổi hơn trầm giọng nói.
Chân mày Tiêu Phàm cau lại, vừa nãy chắc chắn là Tống Khiết báo cảnh sát, bắt cóc sự tình báo án giả không được, Dương Vinh liền nói hắn đánh người.
Tiêu Phàm nói:
"Hai vị cảnh sát, người báo án là Dương Vinh sao? Hắn ở trong nhà ta đánh Ấu Vi đồng học, ta nhất thời tức giận liền tát hắn hai cái thôi. Còn Dương Vinh có đánh người hay không, các ngươi tìm Tống Khiết - bạn học của Ấu Vi là biết."
Nói đến đây Tiêu Phàm lấy ra điện thoại di động gọi cho Lương Võ.
"Lương đội trưởng, nếu có người đánh Ấu Vi đồng học một cái tát, ta đánh trả lại hắn hai cái tát, đây coi như là ẩu đả người khác hay là dám làm việc nghĩa?"
Tiêu Phàm mở miệng nói nói, thanh âm Lương Võ truyền tới:
"Ngăn lại xâm hại trái phép tự nhiên được xem như là dám làm việc nghĩa, đối phương báo cảnh sát qua tìm ngươi à?"
"Đúng vậy."
Lương Võ nói:
"Ngươi mở loa ngoài ra một chút."
"Được rồi, Lương đội."
Lương Võ hắng giọng một cái rồi trầm giọng nói:
"Ta là Lương Võ, cảnh sát của đại đội hình sự, Tiêu Phàm đã từng hỗ trợ truy bắt tội phạm hàng loạt cấp A, mấy ngày trước vụ án cướp ngân hàng kia cũng là hắn giúp đỡ. Nếu sự tình có nguyên nhân gì khác, mời hai vị điều tra thêm."
Vị cảnh sát lớn tuổi hơn vội vàng nói:
"Lương đội trưởng ta là Hoàng Lâm, nếu là nguyên nhân như vậy, khẳng định Tiêu Phàm đồng học không có vấn đề gì cả."
Lương Võ nói:
"Các ngươi điều tra rõ ràng là được. Tiêu Phàm, việc ngươi bắt được tội phạm giết người liên hoàn còn có vụ án cướp ngân hàng, tổng cộng được thưởng 50 vạn, chắc cũng sắp chuyển vào tài khoản rồi."
Tiêu Phàm cười nói:
"Cảm ơn Lương đội trưởng. Tiền thưởng phát xuống xong ta mời ngươi uống rượu."
…
Hai vị cảnh sát nhanh chóng rời đi, Tô Ấu Vi lo lắng nói:
"Học trưởng trong nhà Dương Vinh rất giàu có, có thể hắn sẽ tiếp tục tìm ngươi gây phiền toái."
Tiêu Phàm an ủi:
"Yên tâm đi, xã hội pháp chế hắn còn có thể lật trời hay sao?"
Bên trong bệnh viện, Dương Vinh nhanh chóng nhận được tin tức, cảnh sát thông báo hắn đánh người trước nên Tiêu Phàm được coi là dám làm việc nghĩa nên vụ việc này không đáng để lập án.
"Khốn kiếp, khốn kiếp!"
Dương Vinh vô cùng tức giận, hắn cảm giác mình rất mất mặt vì bị Tiêu Phàm đánh hai cái tát.
"Dương thiếu ta có một ý tưởng."
Một tên tiểu đệ đúng bên cạnh giường bệnh của Dương Vinh nói.
"Có chuyện gì thì sủa đi!"
Tiểu đệ của Dương Vinh vội vàng nói:
"Tiêu Phàm không phải thường hay trốn học sao? Chúng ta có thể bắt đầu từ hướng này kiếm cách để cho trường học đình chỉ Tiêu Phàm, sau đó Dương thiếu lại nghĩ biện pháp làm cho Tiêu Phàm không tìm được việc làm tại Z thành phố, đến lúc đấy hắn cũng chỉ có thể buồn bực mà rời khỏi Z thành phố, như vậy chuyện giữa hắn và Tô Ấu Vi liền không thể nào tiếp tục được nữa rồi."
Dương Vinh có chút chần chờ.
Chuyện này không phải chuyện mà hắn có thể làm được, bản thân hắn không có sức ảnh hưởng lớn đến như vậy, muốn để cho trường học đình chỉ Tiêu Phàm, hắn phải để cha mẹ của mình ra mặt giúp đỡ mới được.
"Các ngươi đi ra ngoài trước đi."
Dương Vinh trầm giọng nói.
Mấy tên tiểu đệ của hắn nhanh chóng rời khỏi phòng bệnh, Dương Vinh gọi điện thoại cho mẹ mình, không đến một tiếng đồng hồ mẹ hắn đã có mặt ở bệnh viện.
Nhìn thấy mặt Dương Vinh bị đánh sưng phù, Trương Hồng Anh, mẹ của Dương Vinh nhất thời nổi giận.
“Mẹ, trong trường học có một người đánh ta, ta. . . ta sợ không muốn đi học nữa, mẹ có thể nghĩ ra biện pháp gì để trường đuổi học hắn không? Hắn cũng chỉ là một thằng học sinh nghèo thôi."
Dương Vinh giả vờ tỏ vẻ đáng thương.
Trương Hồng Anh nhìn thấy Dương Vinh như vậy nàng cũng không tin, Dương Vinh mà sợ không dám đi học, con trai mình là dạng gì bà vẫn hiểu rất rõ.
"Đình chỉ học hắn ta?"
Trương Hồng Anh cau mày hỏi.
Chương 104: Đình Chỉ HọcDương Vinh gật đầu một cái:
"Mẹ nếu mà không đuổi học hắn, ta cũng sẽ không đi học nữa đâu, Tiêu Phàm thường hay trốn tiết như vậy là có đầy đủ lý do để đuổi học hắn rồi. Mẹ, ngươi nhìn ta này, ta đã bị hắn đánh thành bộ dáng như vậy rồi, mẹ còn không giúp ta sao. Ta cảm giác đầu ta vẫn còn ông ông đây này, nếu hắn mà lại đánh ta thêm một lần nói không chừng ta cũng sẽ bị đánh thành đần độn mất."
Ánh mắt Trương Hồng Anh lộ vẻ đau lòng, nàng gật đầu một cái:
“Thôi được rồi, ta có quen biết với một thầy phó hiệu trưởng trường ngươi, ta sẽ nhờ hắn đuổi học đối phương giúp ngươi! Người kia tên là Tiêu Phàm đúng không, hắn là sinh viên lớp nào?"
Dương Vinh liền vội vàng nói ra thông tin của Tiêu Phàm tài liệu mấy ngày hôm nay hắn đã điều tra rất kỹ.
Trương Hồng Anh nói:
"Ngươi chắc chắn đối phương chỉ là một tên học sinh nghèo đúng không?"
Dương Vinh gật đầu liên tục:
"Gia cảnh của hắn ta đã điều tra rất rõ ràng, mấy năm trước cha mẹ hắn đã qua đời vì tai nạn giao thông rồi, nhà hắn chỉ có một căn hộ cũ rích mấy chục mét vuông thôi."
"Ừm."
Trương Hồng Anh gật đầu một cái.
Nếu như là gia cảnh như vậy, với thân phận địa vị của nàng dư sức ảnh hưởng, để cho trường Đại học D đuổi học Tiêu Phàm tuyệt đối không có vấn đề gì cả.
"Tiết hiệu trưởng —— "
Nàng đi đến trước mặt Dương Vinh, Trương Hồng Anhlấy điện thoại ra gọi đi. Hai phút sau nàng hướng về phía Dương Vinh gật đầu một cái:
"Tiết hiệu trưởng đã đồng ý rồi, chắc hẳn sẽ nhanh chóng có thông báo đuổi học được ông bố thôi."
"Cám ơn mẹ."
Trong lòng Dương Vinh vô cùng sảng khoái.
. . .
"Lão Phùng, có chuyện gì thế?"
Vừa tiến Tô Ấu Vi về nhà xong, Phùng Hải Xuyên giảng viên phụ đạo của hắn gọi điện thoại đến, Phùng Hải Xuyên không lớn hơn bao nhiêu so với bọn hắn, bình thường bọn họ giao tiếp với nhau cũng vô cùng thoải mái.
Đầu dây điện thoại bên kia, Phùng Hải Xuyên trầm giọng nói:
"Tiêu Phàm ngươi gặp phiền toái rồi, chuyện ngươi liên tục trốn học rất nhiều buổi đã bị phó hiệu trưởng Tiết biết rồi. Phó hiệu trưởng Tiết hết sức tức giận, bên trường học cũng tính toán đuổi học ngươi. Ta đã cố gắng tranh thủ giúp đỡ giải thích cho ngươi nên hôm nay khai trừ thông báo chưa công bố, nhưng ngày mai rất có thể sẽ phát ra thông báo, ngươi nhanh chóng nghĩ biện pháp đi."
Tiêu Phàm ngớ ngẩn, đình chỉ học hắn?
Chắc chắn là Dương Vinh giở trò sau lưng, bản thân Dương Vinh chắc chắn không có năng lực lớn như vậy, nhưng rất có thể hắn đã nói với người nhà, mà tài sản trong nhà Dương Vinh cũng không ít.
"Lão Phùng, cám ơn, ta sẽ nghĩ biện pháp."
Cúp điện thoại xong sắc mặt Tiêu Phàm lạnh xuống.
Dương Vinh đến nhà hắn tìm phiền toái, ngông cuồng mắng chửi người khác, hắn cũng chỉ đánh hai cái tát, vậy mà lại liên hệ người nhà muốn đuổi học hắn hủy đi tiền đồ của hắn.
Tuy nói sau này hắn cũng không cần phải lấy cho được một tấm bằng tốt nghiệp để mà đi làm kiếm cơm, nhưng đã chăm chỉ học hành nhiều năm như vậy, nếu mà để người khác nói hắn không tốt nghiệp đại học được thì cũng không dễ nghe.
"Học trưởng, có chuyện gì vậy?"
Tô Ấu Vi dò hỏi.
Tiêu Phàm lắc lắc đầu nói:
"Không có chuyện gì đâu, ta có thể xử lý được."
Tô Ấu Vi kiên trì mà nhìn Tiêu Phàm.
"Học trưởng nếu không có chuyện gì, vậy ngươi nói cho ta nghe cũng không sao mà, đúng không?"
Tiêu Phàm cau mày nói:
"Giảng viên phụ đạo gọi điện thoại qua nói trường học quyết định đuổi học ta, rất có thể sáng ngày mai thông báo đình chỉ học sẽ được công bố."
"A!"
Mặt Tô Ấu Vi biến sắc, đối với học sinh mà nói, đuổi học chính là loại xử phạt vô cùng nghiêm trọng.
"Ngươi đừng lo lắng ta sẽ xử lý tốt."
Tiêu Phàm cười cười nói.
Hắn định trực tiếp đi tìm cha mẹ Dương Vinh, đến “nói chuyện tâm sự” với bọn hắn.
"Học trưởng, bản thân ngươi cũng đừng quá lo lắng, ta cũng sẽ giúp ngươi nghĩ biện pháp. . . Đúng rồi chuyện này có thể tìm Khổng Húc hỗ trợ một chút được không?"
Tô Ấu Vi nhớ trước đây Tiêu Phàm có nói qua, trong nhà Khổng Húchình như là làm chính trị.
"Nếu bản thân ta không giải quyết được, ta lại tìm hắn giúp đỡ thử xem sao. Ta đi trước."
Tiêu Phàm nhanh chóng rời đi.
Cặp lông mày thanh tú của Tô Ấu Vi hơi nhíu lại, nàng bước vào phòng mình mở máy vi tính lên.
"Chuyện học trưởng bị đuổi học chắc chắn là do nhà họ Dương gây sức ép. Nhà họ Dương chắc chắn là đã liên hệ với hiệu trưởng hoặc là một trong hai vị phó hiệu trưởng."
Tô Ấu Vi nhanh chóng xâm nhập vào điện thoại di động của Dương Vinh, thông qua bên trong lịch sử trò chuyện của điện thoại, nàng tìm ra liên hệ gần nhất là với mẹ Dương Vinh. Hai phút sau Tô Ấu Vi liền thông qua xâm nhập vào điện thoại di động của mẹ Dương Vinh mà xác định mục tiêu.
"Thì ra là phó hiệu trưởng Tiết."
Chương 105: Phân TíchTrong mắt Tô Ấu Vi lấp lóe ánh sáng lạnh, mấy năm trước nàng đã sớm nghe thấy nhiều người nói bóng nói gió rằng phó hiệu trưởng Tiết không phải người tốt lành gì, vừa mới nãy khi nghe chuyện nàng đã ngay lập tức hoài nghi phó hiệu trưởng Tiết.
"Nếu phó hiệu trưởng Tiết mà sụp đổ, thì hắn sẽ không có năng lực đuổi học trưởng nữa."
Tô Ấu Vi tiếp tục điều tra. Không lâu sau Tô Ấu Vi liền tra được không ít chứng cứ phó hiệu trưởng Tiết nhận hối lộ, trong đó còn có ghi chép về chuyện nhà họ Dương gia hối lộ cho hắn.
Toàn bộ các khoản tiền hối lộ đều được chuyển vào tài khoản đứng tên một tình nhân nhỏ của phó hiệu trưởng Tiết.
"Ghê tởm."
Tô Ấu Vi rất nhanh tra được Tiết phó hiệu trưởng không chỉ có một tình nhân, từ lúc bắt đầu đến giờ hắn đã cặp kè hơn bảy tám người, còn quay chụp lại không ít video hình ảnh lưu niệm.
Video được lưu trong máy vi tính ở nhà hắn, giấu rất kỹ, nhưng đối với hacker cao cấp như Tô Ấu Vi mà nói chỉ mất nửa phút để tìm ra.
"Muốn đình chỉ học trưởng, cũng đừng trách ta không khách khí nể tình."
Tô Ấu Vi hừ nhẹ nói, nàng chuẩn bị đem toàn bộ chứng cứ liên quan trực tiếp truyền cho hiệu trưởng và các ban ngành liên quan.
Tuy nhiên ngay tại thời điểm nàng chuẩn bị truyền đi Tô Ấu Vi dừng lại.
Không được, quá nhanh!
Nàng từ lúc bắt đầu điều tra đến giờ cộng lại cũng không tốn bao nhiêu thời gian, nếu có người cố ý điều tra lại, nói không chừng thân phận Hacker của nàng sẽ bị lộ ra ánh sáng.
"Tuyết Yến, ngươi đang làm gì vậy?"
Tô Ấu Vi gọi video cho bạn thân Lữ Tuyết Yến, còn các chứng cứ liên quan nàng đã cài đặt tự động truyền đi sau nửa tiếng nữa. Như vậy sau này cho dù có người điều tra đến thì nàng cũng có chứng cứ chứng minh chuyện này không có liên quan gì với nàng.
"Ấu Vi, ngươi đây là đang ở chỗ nào?"
Lữ Tuyết Yến nghi ngờ hỏi.
căn phòng Tô Ấu Vi đang ở thiết kế hình như rất sang trọng, không phải là chỗ ở trước kia.
"Đây là căn hộ của một học trường ta quen, hắn cho ta thuê lại chỗ này."
Vừa nói sắc mặt Tô Ấu Vi dần trở nên ửng hồng.
Ánh mắt Lữ Tuyết Yến sáng rực lên:
"Ấu Vi, ngươi đây là có tình huống gì a, với tính cách của ngươi chắc chắn sẽ không thuê phòng trong nhà học trưởng nào. Ngươi ôm máy tính lên đi một vòng ta trong nhà cho xem một chút nào."
Tô Ấu Vi nói:
"Ngươi cần gì phải như vậy hả, ta là ở đây một mình mà."
Nàng vừa nói vừa đem máy tính quay xung quanh.
Lữ Tuyết Yến tấm tắc nói:
"Người chắc hẳn là đang ở phòng ngủ chính, thiết kế nội thất còn rất cao cấp nha, Tô Ấu Vi đồng học ngươi định giải thích với ta thế nào đây hả? Phòng ốc như vậy, tiền thuê ít nhất cũng phải 2 vạn một tháng, ngươi bỏ được số tiền này sao?"
…
Tô Ấu Vi nghe xong thì giật mình:
"Một tháng cần tận hai vạn nhân dân tệ, đắt như vậy sao?"
"Đắt? Nhà ngươi bằng phẳng thư nào, ở chỗ nào?"
Lữ Tuyết Yến dò hỏi.
Tô Ấu Vi nói một lần, Lữ Tuyết Yến lập tức lốp bốp tra xét ra:
"Phòng ở thô tổng giá trị tính ra là gần bảy tám triệu, trang trí tuyệt đối sẽ không thấp hơn một trăm vạn."
"Hai vạn một tháng cho thuê, hồi vốn năm mươi năm mươi."
"Đồng chí Tô Ấu Vi, ngươi đây là tìm được một người bạn trai giàu có a?"
Nghe nàng nói vậy, Tô Ấu Vi lắc đầu liên tục:
"Ta cùng học trưởng còn không có cùng một chỗ, mặt khác học trưởng cũng không phải người giàu có, hắn chỉ là một người bình thường."
Lữ Tuyết Yến kinh ngạc nói:
"Ngươi cái này thật có tình huống a, không được không được cuối tuần ta về được, phải giữ cửa ải cho đồng chí Ấu Vi ngươi."
"Ấu Vi, bạn trai tương lai của ngươi tên gọi là gì?"
Tô Ấu Vi nghe vậy liền đỏ mặt, nàng nói: "Cái gì mà bạn trai tương lai chứ, chúng ta còn kém không ít đâu."
Lữ Tuyết Yến nhếch miệng, nói:
"Với cái nhan sắc của Ấu Vi ngươi, chỉ cần đối phương là cái nam, chẳng lẽ còn có thể đào thoát khỏi lòng bàn tay của ngươi?"
Hai người trò chuyện một chút, một lúc sau đã qua nửa giờ.
Lúc này ở một bên khác, phó hiệu trưởng Tiết đang đi ‘công tác’ ở nhà của một tình nhân.
Hiệu trưởng Trần Thanh mây chuẩn bị đi ngủ.
Khi hắn bật máy tính lên chuẩn bị kiểm tra hòm thư của mình một hồi, đây cũng là thói quen đã hình thành nhiều năm của hắn, nếu như có chuyện gì còn có thể kịp thời xử lý.
"Cái gì?"
Đột nhiên ánh mắt Trần Thanh Mây ngừng lại.
Trong email thình lình có một phong bưu kiện mới, tiêu đề viết chính là "Chứng cứ phạm tội của phó hiệu trưởng Tiết."
"Trò đùa giai sao?"
Trong lòng Trần Thanh Mây thầm nghĩ.
Mặc dù có một vài lời đồn liên quan đến phó hiệu trưởng Tiết, nhưng những tin đồn đó đều không có chứng minh thực tế.
Rất nhanh Trần Thanh Mây mở bưu kiện đó ra.
"Bang!"
Không bao lâu sau, một bàn tay của Trần Thanh Mây nặng nề mà đập tới bên trên mặt bàn.
Bưu kiện này để cho hắn cảm giác rất có thể là thật.
Chương 106: Tham Ô Nhận Hối LộNếu như theo trong bưu kiện nói tới, phó hiệu trưởng Tiết tham ô mức ít nhất lên tới ba ngàn vạn.
"Buồn nôn, quá ghê tởm!"
Trong bưu kiện còn có tệp đính kèm, Trần Thanh Mây nhanh chóng tải xuống, xem xong hắn vô cùng phẫn nộ. Tệp đính kèm trong bưu kiện là từng đoạn video, do chính tay phó hiệu trưởng Tiết tự mình quay.
Xem xong mấy video, Trần Thanh Mây lập tức lấy điện thoại di động ra bấm gọi cho phó hiệu trưởng Tiết.
Nhưng điện thoại lại đang ở chế độ tắt máy.
Phó hiệu trưởng Tiết bây giờ còn đang ở chỗ của tình nhân, tắt điện thoại sẽ thích hợp hơn, nếu như lão bà trong nhà của hắn gọi video tới kiểm tra vị trí hiện tại, hắn có thể không giải thích được.
"Tiểu Lưu, giúp ta điều tra mấy thứ này."
Trần Thanh Mây ngồi suy nghĩ một chút, sau đó liền quyết định gọi qua một số điện thoại khác.
Mười mấy phút sau, đối phương gọi điện thoại tới.
"Hiệu trưởng Trần, phó hiệu trưởng Tiết thật sự có vấn đề, ngươi để cho ta đi kiểm tra một chút chuyện đó, ta điều tra ra phó hiệu trưởng Tiết có tội tham ô nghiêm trọng."
Một lát sau, Trần Thanh Mây cúp điện thoại, sắc mặt hắn có chút khó coi.
"Xin chào các đồng chí thân mến, có một chuyện muốn cùng các ngươi phối hợp một chút ——"
Rất nhanh Trần Thanh Mây lựa chọn báo cảnh sát.
Tham ô mấy ngàn vạn, nếu như phó hiệu trưởng Tiết nhận được tin tức liền lẩn trốn thì làm sao bây giờ?
......
"Bảo bối, ta tới đây!"
Phó hiệu trưởng Tiết vừa tắm xong, cả người hắn trần trùng trục từ trong phòng tắm chạy ra bên ngoài.
"Các ngươi ——"
Vừa đi ra đến ngoài, ngay lập tức sắc mặt phó hiệu trưởng Tiết đại biến, trong phòng vậy mà nhiều hơn không ít người, mấy người cảnh sát, Trần Thanh Mây, hơn nữa còn có lão bà của phó hiệu trưởng Tiết.
"Ngươi cái đồ lão già không biết xấu hổ, ta liều mạng với ngươi!"
Nhìn thấy hắn đi ra, lão bà phó hiệu trưởng Tiết vô cùng phẫn nộ nhào tới.
Thấy nàng nhào tới, sắc mặt phó hiệu trưởng Tiết đại biến, hắn nhanh chân trốn chạy vào trong phòng vệ sinh.
"Hiệu trưởng Trần, ngươi làm cái gì vậy? Coi như ta đi tìm tình nhân, bên trên đạo đức có chút ít tì vết, nhưng ngươi có cần phải kêu gọi nhiều người như vậy không?"
Ở trong phòng vệ sinh, phó hiệu trưởng Tiết vô cùng phẫn nộ nói.
Trần Thanh Mây nghe hắn nói xong mới trầm giọng nói:
"Ngươi cũng không chỉ có loại vấn đề này thôi đâu, ngươi còn tham ô nhận hối lộ mấy ngàn vạn, trốn cũng không được, mặc quần áo tử tế rồi đi ra đi."
Nghe xong, sắc mặt phó hiệu trưởng Tiết hoàn toàn thay đổi.
Tìm tình nhân nhiều lắm là bị khai trừ trong trường học vì các vấn đề về phong cách, nhưng nếu tra được chứng cứ hắn tham ô, vậy thì nửa đời của hắn đoán chừng phải ăn cơm tù.
Một bên khác, Tiêu Phàm đã đến phụ cận khu biệt thự của Dương gia.
Hắn có thể ẩn thân, có thể dịch chuyển tức thời, muốn vào bên trong biệt thự đương nhiên rất dễ dàng.
"Đã muốn khai trừ ta, vậy thì đừng trách ta không nói quy tắc."
Trong mắt Tiêu Phàm hàn quang lấp lóe.
Đúng lúc này điện thoại rung, là do Tô Ấu Vi gọi tới, Tiêu Phàm vội vàng đồng ý nhận.
"Học trưởng, ngươi đang ở đâu vậy? Trường học phát thông báo bởi vì phó hiệu trưởng Tiết tham ô nhận hối lộ nên bị bắt giam, ngươi chắc hẳn sẽ không bị khai trừ."
Tiêu Phàm nghe xong liền giật mình:
"Tại thời điểm này, hắn tham ô hối lộ xong bị bắt giam?"
Tô Ấu Vi mừng rỡ đáp:
"Chắc mẹ của Dương Vinh lại chuyển tiền cho hắn, trong trường học lấy được chứng cứ xác thực hắn phạm tội."
Sau khi cúp điện thoại, Tiêu Phàm vẫn còn một vài điểm nghi hoặc, trên đời thật sự có sự trùng hợp như vậy sao?
Chẳng lẽ là Tô Ấu Vi đi tìm bằng hữu hỗ trợ?
"Muốn cầm được chứng cứ phó hiệu trưởng Tiết nhận tham ô nhận hối lộ sợ là không dễ dàng, mà lại chuyện như vậy người khác cũng sẽ không tùy tiện hỗ trợ."
"Lần này mẹ của Dương Vinh hối lộ trở thành cọng rơm cuối cùng làm lạc đà gãy lưng?"
Trong lòng Tiêu Phàm thầm nhủ.
Vừa nghĩ hắn vừa quay người rời đi.
Sự việc là do cha mẹ của Dương Vinh gây nên, nhưng vấn đề khai trừ đã được giải quyết, tạm thời hắn căn bản cũng không muốn dùng vũ lực nhằm vào bọn họ.
Thời gian rất nhanh tới ngày thứ hai.
Phiệu trưởng Tiết cũng đã bị bắt, sự việc Tiêu Phàm bị khai trừ đương nhiên trở thành lời nói suông.
"Tại sao có thể như vậy?"
Hiện tại, sắc mặt mẹ của Dương Vinh, Trương Hồng Anh trở nên cực kỳ khó coi, nàng vừa biết được tin tức phó hiệu trưởng Tiết bị bắt, mà lại nàng còn phải đi phối hợp điều tra.
Nếu như mà bị kết tội hối lộ, căn cứ vào số tiền nàng hối lộ, thì nàng ít nhất phải ngồi tù từ năm đến mười năm.
"Lão Dương, xảy ra chuyện rồi ——"
Trương Hồng Anh tranh thủ thời gian gọi điện thoại cho chồng mình cầu cứu.
"Ngu xuẩn, chuyện như vậy sao không biết thương lượng với ta một chút."
Cha của Dương Vinh, Dương Vĩnh An nghe xong nghiêm nghị nói.
Chương 107: Kết Quả Kỳ Kiểm Tra"Họ Dương ngươi bận rộn như vậy, ngươi có rất nhiều thời gian quản nhi tử sao? Người ta đánh con của ngươi, ta vì con trai mà ra mặt, ta có lỗi gì."
Trương Hồng Anh tức giận nói tiếp:
"Sự việc của hai mẹ con chúng ta ngươi dứt khoát không cần để ý, để cho người ta đem ta bắt vào đi là được rồi, ta sẽ thành thật khai báo rồi một lần nữa bắt đầu một cuộc sống mới."
Nghe đến đây, Dương Vĩnh An mặt đen lại, hắn nói:
"Đừng hung hăng càn quấy nữa, ta sẽ an bài tốt để ngươi đi nơi đó phối hợp điều tra, ngươi biết cái gì nên nói cái gì không nên nói rồi đấy."
"Hơn nữa, thời gian này phó hiệu trưởng Tiết xảy ra chuyện, có phải là Tiêu Phàm giở trò quỷ hay không?"
Trương Hồng Anh khinh thường nói:
"Hắn là một học sinh nghèo mà thôi, làm sao có thể có năng lực như vậy?"
"Nếu như hắn dễ dàng liền tra được chứng cứ phó hiệu trưởng Tiết như vậy, vậy thì phó hiệu trưởng Tiết đã sớm tiến vào, hẳn là ta không may nên vừa vặn đụng phải."
Dương Vĩnh An cúp điện thoại, hiện tại hắn rất muốn đem Dương Vinh quất cho một trận tơi bời.
Cho Dương Vinh năm ngàn vạn đi mua nguyên thạch, lỗ sạch.
Trở về lại tìm cho hắn một vụ phiền toái mới.
"Huấn luyện viên, hẹn trước."
Ở bên này, Tiêu Phàm lại đến trường học tập lái xe để thực hành lại, hắn đang nhanh chóng để lấy bằng lái xe.
Có bằng lái rồi tự mình lái xe sẽ thuận tiện hơn rất nhiều.
Dù sao trong thẻ hắn cũng có hai cái mục tiêu nhỏ, là tiểu phú hào, từ sân bay trở về còn phải xếp hàng đợi taxi, nói ra đoán chừng đều không có người tin tưởng.
"Lão Dương, thù của con trai ngươi đến cùng là báo hay là không báo?"
Sau khi hợp tác với cuộc điều tra trong ba ngày, mẹ của Dương Vinh, Trương Hồng Anh rốt cuộc thì cũng được trả tự do về nhà.
Có sự chuẩn bị của Dương Vĩnh An, nàng cũng không có vấn đề gì, hái được sạch sẽ. Về phần phó hiệu trưởng Tiết, hắn chắc chắn sẽ phải ngồi tù phần đời còn lại.
Hắn tham ô mấy ngàn vạn, số tiền chiếm đoạt đặc biệt to lớn, cân nhắc mức hình phạt tiêu chuẩn có thể là chung thân hoặc tử hình, nhưng khả năng cao là tù chung thân.
…
Dương Vĩnh An cau chặt mày, đúng ra thì chuyện này hắn thấy chỉ là một chuyện nhỏ. Nhưng vì để giúp Trương Hồng Anh thoát khỏi liên quan đến vụ này mà hắn đã phải bỏ ra biết bao nhiêu tiền và tình nhân để hối lộ trên dưới, thế nên nếu cứ dễ dàng bỏ qua cho Tiêu Phàm như vậy thì trong lòng hắn cảm thấy không thoải mái.
"Chuyện này ngươi không cần quan tâm nữa, ta sẽ tự sắp xếp ổn thỏa.”
Dương Vĩnh An lạnh giọng nói. Trương Hồng Anh gật gật đầu. Một khi chồng của nàng đã nói là sẽ quản việc này, vậy thì nàng ta tin chắc rằng Tiêu Phàm sẽ không còn có ngày tháng yên bình được nữa đâu, kể cả chuyện có tai nạn gì “ngoài ý muốn” dẫn đến mất mạng thì cũng không phải là không có khả năng sảy ra. Dương gia phát triển được như ngày hôm nay cũng là do một phần công lao rất lớn của Dương Vĩnh An. Hắn ta cũng không phải là loại thỏ trắng chưa trải sự đời.
“Kết quả kì kiểm tra, đạt.”
Tại trường thi số 3, Tiêu Phàm nhẹ nhàng thong thả mà hoàn thành bài thi, bây giờ hắn chỉ cần quay lại trường lái, thi nốt bài thi số 4 là hắn có thể lấy được bằng lái xe rồi.
"Tít tít.”
Điện thoại của Tiêu Phàm kêu lên, là điện thoại Tô Ấu Vi gọi đến.
“Đàn anh, người bạn thân kia của ta đến đây rồi. Buổi tối ngươi tới đây ăn cơm có được không? Để ta giới thiệu cho hai người làm quen với nhau.”
Tô Ấu Vi hơi ngại ngùng mà nói. Tiêu Phàm liền cười đáp:
“Tất nhiên là không có vấn đề gì rồi, cũn đã mấy hôm rồi ta chưa ăn cơm mà ngươi nấu, thế nên tối nay chắc chắn ta sẽ tới.”
Quay lại trường lái, Tiêu Phàm nhanh chóng tham gia thi nốt bài thi số 4. Không bao lâu sau, hắn đã lấy được một tấm bằng lái xe mới tinh.
“Ấu Vi, người bạn trai đạt tiêu chuẩn mà ngươi nói đâu? Mau mau gọi hắn đến đây giới thiệu để ta làm quen một chút, ta rất tò mò muốn xem thử hắn là người như thế nào để có thể làm cho ngươi thầm thương trộm nhớ đấy.”
Lữ Tuyết Yến đến nơi ở của Tô Ấu Vi trước. Từ khi Lữ Tuyết Yến biết đến sự tồn tại của Tiêu Phàm, mấy ngày nay nàng ta đều thường cùng với Tô Ấu Vi nói về Tiêu Phàm, từ những câu chuyện phiếm đó nàng biết được Tô Ấu Vi đã thầm thương với Tiêu Phàm rồi.
“Đàn anh vẫn chưa tới đây. Tuyết Yến, một lát nữa ngươi có gặp được đàn anh thì cũng đừng có khùng khùng điên điên mà nói lung tung nhé.”
Tô Ấu Vi vội dặn dò Lữ Tuyết Yến. Lữ Tuyết Yến mở miệng đáp ứng:
“Ngươi cứ yên tâm, không có vấn đề gì đâu, ta kín miệng lắm.”
Tô Ấu Vi trừng Lữ Tuyết Yến một cái. Lúc nãy khi nàng ấy vừa vào cửa còn nói ầm lên gì mà bạn trai đạt tiêu chuẩn kia kìa.
Chương 108: Giới Thiệu"Được rồi được rồi, lát nữa ta nhất định sẽ chú ý lời nói mà. Căn phòng này cũng không nhỏ chút nào nha, thế mà ngươi còn nói người bạn trai...người chủ nhà kia của ngươi là sinh viên bình thường, sinh viên bình thường mà được như này thì cũng quá đáng quá rồi.”
Lữ Tuyết Yến đi 1 vòng thăm quan khắp nơi rồi nói. Tô Ấu Vi đáp:
“Đàn anh thực sự chỉ là sinh viên bình thường mà thôi, căn phòng này là do hắn đã cứu mạng một người bạn học của hắn, rồi bố của người bạn học kia tặng cho hắn.”
“Tặng nguyên cả một căn phòng cơ á? Tại sao ta lại không có được người bạn giàu có như thế cơ chứ.”
Lữ Tuyết Yến kinh ngạc nói. Tô Ấu Vi cười duyên nói:
“Ngươi mà cần tìm kiếm người bạn nào giàu có hay sao? Bản thân ngươi còn chưa đủ giàu hả? Nhà của ngươi đang ở là cả một căn biệt thự đó.”
Lữ Tuyết Yến lắc lắc đầu:
“Giá một căn biệt thự nhưng ở huyện nhỏ thì làm sao mà so sánh được với căn phòng này cơ chứ.”
Tô Ấu Vi nói:
“Nếu ngươi muốn làm quen với người bạn giàu có kia của đàn anh thì ta có thể giới thiệu cho các người làm quen với nhau đó nha, dù sao đối phương cũng chưa có bạn gái.”
“Muộn rồi muộn rồi, bây giờ ta ở một mình cũng rất ổn. Hơn nữa bây giờ ta đang ở Đế Đô, cách nơi đây xa tít mù khơi, mà ta thì không chịu được cảnh yêu xa đâu.”
Lữ Tuyết Yến lắc đầu liên tục. Tô Ấu Vi nói:
“Bây giờ ngươi ngồi đây xem tivi một lát đi, ta vẫn còn 3 món chưa làm xong.”
“Để ta giúp ngươi một tay.”
Hai người cùng đi vào trong bếp. Tiêu Phàm về đến tiểu khu Tử Kinh, hắn vào trong hầm để xe để đậu xe. Ở hai vị trí đỗ xe bên cạnh không ngờ lại có hai chiếc xe thể thao đang đỗ lại. Mội chiếc là Lamborghini, một chiếc còn lại là Porsche 918, hôm qua Đường Tại Thiên đã gọi điện đến cho hắn nói xe đã được gửi tới nơi rồi.
“Thủ tục sang tên cũng đã làm xong rồi cơ à.”
Tiêu Phàm mở cửa chiếc xe Lamborrghini rồi ngồi vào bên trong, bên trong xe đặt sẵn giấy tờ xe, bây giờ cả hai chiếc xe này đều đang được để dưới tên của hắn. Kể cả biển số xe cũng đã được đổi thành biển số xe của Z thành rồi. Với năng lực của Đường Tại Thiên thì mấy chuyện nhỏ này đều không phải là chuyện khó khăn gì.
“Không tồi không tồi. Sau này mà có thời gia thì ta có thể lái xe đưa Ấu Vi đi hóng gió.”
Trên mặt Tiêu Phàm lộ ra nụ cười. Hắn cũng chẳng có ý định giả bộ nghèo khổ trước mặt Tô Ấu Vi, bây giờ xe được đưa đến rồi, vậy thì chuyện này chắc chắn hắn cũng sẽ nói cho Tô Ấu Vi biết.
"Kính cong.”
Tiêu Phàm cũng không lái xe ra ngoài đi thử một vòng mà hắn nhanh chóng đi lên lầu. Cơm nước cũng đã nấu gần xong rồi. Hắn cảm thấy so với việc lái xe ra ngoài lượn thử một vòng thì việc quay trở về ăn cơm Tô Ấu Vi nấu quan trọng hơn.
"Để ta đi ra mở cửa.”
Nghe tiếng chuông cửa, Lữ Tuyết Yến nhanh chóng xung phong nhận việc mà chạy ra mở cửa. Tiêu Phàm ở ngoài cửa hơi khựng lại, hắn không ngờ người đi ra mở cửa không phải là Tô Ấu Vi mà lại là một vị mỹ nữ khác, theo Tiêu Phàm tự đánh giá thì nhan sắc của nàng cũng phải đạt được đến 9 điểm. Tất nhiên, nếu đem nàng so sánh với Tô Ấu Vi thì vẫn sẽ có sự chênh lệch nhất định. Trong mắt của Tiêu Phàm, nhan sắc của Tô Ấu Vi là không con số nào có thể đánh giá hết được.
“Xin chào, ngươi chắc là bạn thân của Ấu Vi nhỉ? Ta tên là Tiêu Phàm.”
Tiêu Phàm nhanh chóng hồi thần lại rồi thoảng mái nói. Lữ Tuyết Yến cũng đánh giá Tiêu Phàm một lượt từ đầu đến chân, nàng cảm thấy nếu xét đến nhan sắc và khí chất của Tiêu Phàm thì cũng coi như là không tồi, đứng cạnh Tô Ấu Vi thì cũng có thể được tính là đẹp đôi.
“Xin chào, ta tên là Lữ Tuyết Yến.”
Lữ Tuyết Yến cười nói. Giọng nói của Tô Ấu Vi từ trong phòng bếp vọng ra:
"Đàn anh, ngươi nhanh nhanh vào đây đi, cơm nước sắp nấu xong hết rồi, ngươi vào đây rửa tay rồi ăn cơm thôi.”
“Được.”
Tiêu Phàm lấy đôi dép đi trong nhà của mình từ trong tủ giày dép ra rồi đổi dép đi vào. Thức ăn cũng nhanh chóng được dọn đầy bàn, mấy người Tiêu Phàm cũng cùng nhau ngồi xuống. Mặc dù hôm nay có Lữ Tuyết Yến ở đây, nhưng món ăn hôm bay lại không nhiều bằng hôm trước. Tô Ấu Vi cười nói:
“Đàn anh, ngươi và Lữ Tuyết Yến cũng đã tự giới thiệu sơ qua với nhau rồi, thế nên ta cũng không giới thiệu lại nữa, chúng ta cùng nhau cạn một li nào.”
Ba người họ nâng li, cùng cạn một li...nước dừa trắng.
"Tuyết Yến, chào mừng ngươi đến đây. Căn phòng này cũng chỉ có một mình Ấu Vi ở, thế nên khi nào ngươi đến Z thành thì cứ tới đây ở thoải mái nhé.”
Tiêu Phàm cười nói. Lữ Tuyết Yến gật gật đầu:
"Ta đến đây ở thì cũng được thôi, nhưng ngươi đừng nghĩ chỉ có như vậy mà ta đã bị ngươi mua chuộc rồi nhé, ta phải giúp Ấu Vi cảnh giác ngươi một chút.”
Chương 109: Miệng Ta Rất KínTô Ấu Vi vội vã nói:
“Tuyết Yến ngươi nói linh tinh cái gì đó, cái gì mà cảnh giác với không cảnh giác chứ. Đàn anh, ngươi đừng để bụng nhé, nàng thường hâm hâm dở dở ăn nói linh tinh lắm.”
Tiêu Phàm cười nói:
“Không sao, ta cảm thấy ngươi có được quan hệ bạn bè tốt như thế này cũng ổn lắm. Lữ Tuyết Yến, ngươi còn có gì muốn tìm hiểu hay không?”
Lữ Tuyết Yến chớp chớp mắt nói:
"Tiêu Phàm, ngươi đã từng yêu đương bao giờ chưa?”
Tiêu Phàm lắc lắc đầu. Hai mắt Tô Ấu Vi sáng lên, thực ra chuyện này nàng cũng tò mò lâu lắm rồi. Tiêu Phàm khi còn học cấp 3 là người như thế nào thì nàng không hề biết gì cả. Lữ Tuyết Yến nói:
"Tiêu Phàm, Ấu Vi nói gia cảnh nhà ngươi bình thường, mà ngươi chắc cũng biết là người theo đuổi Ấu Vi không ít, thế nên ngươi cảm thấy ngươi có thể đem lại cuộc sống hạnh phúc cho nàng sau này hay không?”
“Tuyết Yến, ngươi hỏi cái này làm gì? Mỗi tháng ta cũng có thể tự kiếm ra vài vạn cơ mà, ta cũng chẳng cần người khác nuôi.”
Tô Ấu Vi vội nói. Lữ Tuyết Yến nhìn về phía Tiêu Phàm. Tiêu Phàm cười cười đáp:
“Chỉ cần Ấu Vi chịu ở bên cạnh ta, ta nghĩ việc nuôi nàng đối với ta mà nói chắc cũng không thành vấn đề đâu.”
Tô Ấu Vi nói với giọng trách cứ:
"Tuyết Yến, ngươi đừng có hỏi linh tinh nữa, bây giờ ta và đàn anh cũng chưa ở cạnh nhau mà hắn đã sắp bị ngươi dọa cho chạy mất rồi kìa. Ăn cơn đi, ăn cơm đi.”
Từ lúc đó cho đến khi ăn hết bữa cơm, Lữ Tuyết Yến cũng không hề hỏi lại vấn đề đó.
“Tít tít.”
Điện thoại của Tô Ấu Vi reo lên, sau khi nàng nghe điện thoại thì sắc mặt liền trở nên trắng bệch.
“Ấu Vi, có chuyện gì vậy?”
Sau khi Tô Ấu Vi cúp điện thoại, Lữ Tuyết Yến liền vội vã hỏi. Giọng Tô Ấu Vi run run đáp:
“Viện trưởng bị xe đụng trúng rồi, đàn anh.. ngươi, ngươi có thể bắt xe đi cùng ta đến xem tình hình viện trưởng bây giờ như nào hay không?”
Lông mày Tiêu Phàm cau lại, hắn nghĩ ngay đến Phùng Bình. Phùng Bình sẽ không ôm hận trong lòng về chuyện lần trước mà cố tình tạo ra tai nạn xe cộ ngoài ý muốn đâu nhỉ?
"Được.”
Tiêu Phàm gật đầu. Lữ Tuyết Yến liền vội nói:
“Ta cũng qua đó với, ta cũng lâu lắm rồi chưa gặp viện trưởng.”
Mấy người Tiêu Phàm nhanh chóng đi vào thang máy, Tiêu Phàm liền ấn nút đi xuống thẳng tầng B1. Tô Ấu Vi nghi hoặc mà nhìn về phía Tiêu Phàm:
“Đàn anh, chúng ta sẽ đi bộ từ tầng hầm ra ngoài hay sao?”
“Chúng ta lái xe đi.”
Tiêu Phàm nhanh chóng đến bãi đỗ xe. Vị trí đỗ xe mà Thẩm Thần sắp xếp cho họ cách thang máy không xa lắm.
“Tít.”
Tiêu Phàm lấy ra chìa khóa chiếc Lamborghini rồi ấn một cái. Lúc đó cả Tô Ấu Vi và Lữ Tuyết Yến đều đơ luôn rồi. Tiêu Phàm nói:
“Chiếc xe này chỉ có hai chỗ ngồi mà thôi, các ngươi cố gắng ngồi chật một chút nhé? Lữ Tuyết Yến, nếu ngươi có bằng lái xe thì ngươi lái chiếc 918 kia cũng được.”
Nói xong, Tiêu Phàm lại móc ra từ trong túi một chiếc chìa khóa nữa, là chìa khóa của chiếc Porsche 918. Lữ Tuyết Yến nhìn về phía Tô ấu Vi:
“Ấu Vi, đây là người bình thường mà ngươi nói hay sao?”
---
Chương này bị lỗi nên chỉ còn 10 TLT/ chương ạ.
Chương 110: Thuê XeTô Ấu Vi nhìn Tiêu Phàm không dám tin:
"Học trưởng? Ngươi đi thuê xe này à?"
Tiêu Phàm cười trả lời:
"Không phải thuê, có một bạn hợp tác tặng ta. Ta định để chiếc Lamborghini này tự đi, còn chiếc 918 này cho mập mạp. Hôm qua vừa đưa xe tới. Lữ Tuyết Yến, ngươi muốn lái xe đi không?"
Lữ Tuyết Yến vội lắc đầu:
"Đúng là ta có bằng lái, nhưng không biết lái siêu xe thế này đâu. Va đụng chỗ nào thì ta cũng không đền nổi. Ta và Ấu Vi ngồi chật một chút là được."
Lữ Tuyết Yến và Tô Ấu Vi nhanh chóng ngồi vào trong xe, cả hai cô gái đều thon thả, ngồi chung một chỗ cũng miễn cưỡng đủ.
"Brừm!"
Xe nhanh chóng khởi động rời đi, một lúc lâu sau mà vẻ mặt Tô Ấu Vi còn đang hoảng hốt.
Tiêu Phàm lại có xe thể thao siêu cấp thế này.
Còn là người khác tặng.
Chính mình đủ khả năng mua và người khác đưa tặng là hai khái niệm khác nhau.
"Học trưởng, sao người khác lại đưa xe đắt tiền thế này cho ngươi?"
Tô Ấu Vi không dám tin.
Tổng giá trị hai chiếc xe phải vượt quá hai mươi triệu, tiền nhà nào là do gió to thổi tới đâu?
Tiêu Phàm cười trả lời:
"Trình độ đổ thạch của ta không tồi, kiếm lời cho đối phương hơn trăm triệu, đương nhiên người ta cũng hào phóng lại mình."
Lữ Tuyết Yến cau hàng mi thanh tú:
"Học trưởng, ta biết trò đổ thạch kia, một đao nghèo một đao giàu, rất nhiều người thua trắng ở cái hố này. Năm xưa ba ta cũng lỗ mấy trăm nghìn vì đổ thạch."
Tiêu Phàm gật đầu:
"Đổ thạch có xác suất nguy hiểm tương đối lớn, chơi cái này đòi hỏi tính chuyên nghiệp cao. Không kiến nghị người bình thường đụng vào."
Tô Ấu Vi lo lắng nhìn Tiêu Phàm.
Tiêu Phàm khẽ cười nói:
"Năng lực của ta trong phương diện này khá mạnh. Ngoài ra, ta vốn dĩ nghèo rớt mồng tơi, hiện tại tốt xấu còn có nhà, có xe."
Lữ Tuyết Yến thán phục:
"Tiêu Phàm, ngươi như vậy đâu chỉ đơn giản là có nhà, có xe thôi đâu. Người bình thường làm cả đời cũng không mua nổi siêu xe như thế này. Xem ra ta không cần lo lắng cho Ấu Vi về phương diện vật chất rồi. Nhưng đàn ông có tiền đều sẽ hư, ngươi không được phụ lòng Ấu Vi, nàng còn ngốc nghếch tiết kiệm tiền định tặng một chiếc xe cho ngươi đấy."
Tô Ấu Vi cuống cả lên:
"Tuyết Yến, ngươi nói bậy gì đấy. Không có chuyện ấy đâu học trưởng."
Tiêu Phàm đã có siêu xe như vậy, Tô Ấu Vi cảm thấy dù sau này có muốn tặng Tiêu Phàm chiếc xe ba, bốn trăm nghìn tệ cũng xấu hổ không dám đưa.
"Ấu Vi định tặng xe cho ta à?"
Tiêu Phàm cười hỏi, chỉ cảm thấy đáy lòng ấm áp.
Tô Ấu Vi không giống những cô gái khác, con gái bình thường suốt ngày đòi hỏi bạn trai đưa cái này tặng cái kia, đòi lấy từ một phía. Hắn còn chưa từng mua váy áo gì cho Tô Ấu Vi, nàng đã tặng quần áo cho hắn trước, đã thế còn âm thầm tiết kiệm tiền muốn tặng xe cho hắn.
"Không...không phải đâu."
Tô Ấu Vi vội nói.
Lữ Tuyết Yến cười duyên:
"Tiêu Phàm, ta cho ngươi biết, Ấu Vi nói chờ khi nào hai người ở bên nhau, nàng sẽ mua một chiếc xe làm quà tặng ngươi. Không ngờ là không cần tặng nữa."
Tô Ấu Vi hơi lộ ra vẻ buồn bực.
Tiêu Phàm cười ha hả:
"Lữ Tuyết Yến, ai nào nói không cần thế? Siêu xe này lái ra ngoài hóng gió một chút thì được, đi đường xa thì khác nào chịu tội. Ấu Vi, ta vô cùng chờ mong quà tặng của ngươi."
Lúc này Tô Ấu Vi mới lại nở nụ cười:
"Học trưởng nói thật chứ?"
Tiêu Phàm gật đầu:
"Đương nhiên là thật, xe này muốn giảm tốc khúc cua còn phải cẩn thận từng li từng tý, đã thể lại chỉ có hai chỗ ngồi, không tiện gì cả. Trong thẻ của ta chỉ có vài triệu, còn phải giữ lại làm ăn. Nếu Ấu Vi tặng xe cho ta, chắc chắn ta sẽ lái xe ngươi tặng chín phần thời gian."
Xem ra phải tạm thời giấu chuyện thẻ hắn đã có hai trăm triệu, bằng không thì Tô Ấu Vi tặng quà cũng không có cảm giác thành tựu.
"Học trưởng, vậy ta nhất định tranh thủ kiếm tiền. Ngươi phụ trách tiền tuyến xung phong kiếm khoản tiền lớn, ta phụ trách phòng thủ hậu phương."
Tô Ấu Vi cười ngọt ngào.
Lữ Tuyết Yến quay đầu ra ngoài cửa sổ:
"Hai người có cần phải ngược cẩu thế không hả? Nếu hai người còn như thế thì thả ta xuống đây đi, ta đón xe tới."
Tô Ấu Vi hừ khẽ:
"Chính ngươi nói ra chuyện ta muốn mua xe. Như ngươi gọi là tự làm tự chịu."
Lữ Tuyết Yến trợn trắng mắt.
Tiêu Phàm cười ha hả:
"Lữ Tuyết Yến, ngươi có thể cân nhắc ba huynh đệ trong ký túc xá của ta, như thế thì sau này cũng không bị ngược cẩu nữa rồi."
"Chịu thôi. Ta độc thân vô cùng tự do tự tại."
Lữ Tuyết Yến lắc đầu.
...
"Reng reng."
Đang trên đường, Tô Ấu Vi nhận được điện thoại của một dì trong cô nhi viện.
"Dì Hoàng, bà viện trưởng thế rồi nào ạ?"
Tô Ấu Vi vội nhận máy.
Dì Hoàng đáp:
"Ấu Vi, mấy đứa chưa lên cao tốc chứ? Ta đưa viện trưởng đến bệnh viện kiểm tra, không có gì đáng ngại, chỉ là chân bị tím xanh một mảng, trên người cũng hơi trầy da. Đối phương nói viện trưởng cố ý ăn vạ, không chịu bồi thường, viện trưởng cũng không muốn so đo gì nhiều với đối phương."
Chương 111: Ăn VạTô Ấu Vi tức giận:
"Làm gì có chuyện viện trưởng ăn vạ."
Dì Hoàng khẽ thở dài:
"Đối phương là người có tiền, người ta lái Benz, viện trưởng nói nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, bảo mấy đứa đừng tới nữa."
"Dì Hoàng, mọi người đang ở đâu? Chúng ta đã trên đường cao tốc rồi."
Dì Hoàng nói:
"Chúng ta còn đang ở bệnh viện huyện. Bước đầu kiểm tra không có vấn đề, nhưng bác sĩ kiến nghị nằm viện quan sát một, hai ngày."
"Dì Hoàng, nửa tiếng nữa chúng ta tới nơi."
Tô Ấu Vi tức giận cúp máy.
Nửa tiếng sau, ba người Tiêu Phàm đến cổng bệnh viện, đúng lúc dì Hoàng dìu viện trưởng Thẩm An Mai bước ra từ cửa chính.
"Coi như các người thức thời. Cố ý ăn vạ lại còn đòi nhập viện điều trị. Ta không đòi các ngươi bồi thường tiền sửa chữa xe là tốt lắm rồi. Benz ta vừa mới mua xong đấy."
Một gã mập mạp trung niên đi cạnh hai người Thẩm An Mai, hùng hùng hổ hổ.
"Bà viện trưởng."
Tô Ấu Vi vội tăng nhanh bước chân chạy tới.
Nàng nhìn thấy chân Thẩm An Mai xanh tím một tảng lớn, đau lòng muốn rơi nước mắt.
"Bà viện trưởng."
Tiêu Phàm và Lữ Tuyết Yến cũng nhanh chân chạy tới.
"Ồ?"
Hai mắt gã mập trung niên sáng rỡ, ở huyện này rất hiếm thấy người đẹp như Lữ Tuyết Yếu, càng đừng nói là Tô Ấu Vi còn xinh hơn cả minh tinh trên tivi.
"Ta đổi ý rồi. Benz ta vừa mua bị va đụng hỏng, giảm rất nhiều giá trị. Các ngươi phải bồi thường ta năm mươi nghìn tệ."
Gã mập trung niên chớp chớp mắt.
Trông mấy người Tiêu Phàm chỉ như học sinh, Thẩm An Mai bị đâm bị thương cũng không muốn ở lâu trong bệnh viện, sợ lãng phí tiền, cho nên gã kết luận rằng mấy người Tiêu Phàm không có tiền là cái chắc.
Nói không chừng có thể chiếm tiện nghi của Tô Ấu Vi.
"Chát!"
Tiêu Phàm nâng tay, trực tiếp tát thẳng vào mặt gã mập trung niên.
Tiêu Phàm liếc mắt là biết ánh mắt dâm tà của gã có ý tứ gì.
Hắn tin tưởng tuyệt đối vào nhân phẩm của Thẩm An Mai, hắn muốn quyên một triệu mà Thẩm An Mai còn không cho hắn quyên ngay. Người như vậy mà đi ăn vạ bịp tiền à?
"Thằng ranh ất ơ này! Ngươi dám đánh ta!"
Gã trung niên tức giận nói.
"Chát!"
Tiêu Phàm lại nâng tay tát mạnh một cái, lạnh lùng nói:
"Nếu chúng ta đến đây rồi, chuyện này không phải cứ thế mà xong đâu. Viện trưởng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Thẩm An Mai cười khổ:
"Hắn rẽ khúc cua nhanh quá, đâm phải ta, còn kiên quyết nói là ta ăn vạ. Chỗ đó không có camera giám sát, cảnh sát giao thông cũng không dễ xử lý. Thôi thì cũng không ảnh hưởng gân cốt, cho qua là được. Ta về nghỉ ngơi vài ngày là khỏe thôi."
Tiêu Phàm dùng niệm lực tinh thần rà quét kiểm tra cho Thẩm An Mai một hồi, đúng là không bị thương tới xương cốt, nhưng vết thương xanh tím to gần bằng bàn tay kia cũng không nhẹ chút nào.
…
Tiêu Phàm nói:
"Bà viện trưởng, vết thương này của ngươi khong nhẹ, ở bệnh viện tĩnh dưỡng hai ngày thì hơn. Ấu Vi, ngươi đỡ viện trưởng vào trước đi."
Tô Ấu Vi gật đầu đồng ý.
Thẩm An Mai bị đâm nặng như vậy còn cậy mạnh đòi xuất viện, Tô Ấu Vi đau lòng đỏ cả mắt, nước mắt rưng rưng.
"Không ai được đi hết. Thằng ranh ất ơ này dám đánh ông mày, xem ông mày có đánh chết ngươi không!"
Gã mập trung niên lạnh giọng nói xong, lập tức rút di động ra gọi người.
Thẩm An Mai nói:
"Tiêu Phàm, ta nhịn vài ngày là khỏe thôi, không cần nằm viện, ở viện nhiều trẻ con như thế, bọn nhỏ cần ta."
Tiêu Phàm nói:
"Bà viện trưởng ở lại bệnh viện thì lúc thay thuốc cũng nhanh hơn, bây giờ về mà chịu ảnh hưởng có khi sẽ càng nghiêm trọng."
"Bà viện trưởng, chúng ta vào đi."
Tô Ấu Vi và dì Hoàng cùng đỡ Thẩm An Mai trở vào trong bệnh viện.
Lữ Tuyết Yến không theo bọn họ.
Nếu nàng ấy cũng vào thì ngoài này chỉ còn một mình Tiêu Phàm, có nàng ở ngoài thì ít nhiều cũng thêm một người đi.
"Ranh con nhãi nhép, ngươi sẽ biết sự lợi hại của ta ngay thôi."
Gã mập trung niên cười ác liệt.
Tiêu Phàm lạnh lùng nói:
"Nghe nói ngươi đi Benz? Xe của ngươi đâu?"
Gã mập trung niên lạnh lùng nói:
"Làm sao? Bây giờ biết sợ rồi? Bảo hai em gái đi cùng ngươi theo ta hai ngày đi, sau đó ta tạm tha cho các ngươi. Bằng không ta không để yên chuyện này đâu."
Tiêu Phàm nâng tay lên định dạy bảo tên khốn này.
Gã mập trung niên tái mặt, vội vàng lui lại, sau đó vòng qua Tiêu Phàm, chạy về phía chiếc Mercedes màu đen đậu cách đó mấy chục mét.
Tiêu Phàm đi tới, Lữ Tuyết Yến cắn răng theo sau.
Gã mập trung niên trốn bên trong xe.
"Con Mercedes này ấy à? Xe thủy kích second-hand. Chắc giá mua còn chẳng cao hơn ba trăm nghìn tệ nhỉ."
Tiêu Phàm giễu cợt, hắn dùng niệm lực tinh thần quét qua một lần là phát hiện vấn đề.
Gã mập trung niên trong xe biến sắc.
Xe này gã mua đúng là xe thủy kích, chẳng qua không phải hàng qua tay lần hai, mà là lần ba, trước đó con xe này đã đổi hai người chủ rồi.
Chương 112: Hùng Hổ"Ngươi đánh rắm, thằng oắt con, ngươi biết tay ta ngay thôi!"
Gã mập trung niên lạnh lùng nói.
Hắn khởi động xe, trong xe cực kỳ ngột ngạt.
Tiêu Phàm lấy chìa khóa xe ra:
"Lữ Tuyết Yến, đi lái xe của ta tới chắn trước mặt hắn, chuyện này chưa giải quyết xong thì hắn đừng hòng đi."
Lữ Tuyết Yến gật đầu, nàng có bằng lái hai năm rồi, dọc đường cũng xem Tiêu Phàm lái xe, di chuyển trong cự ly ngắn là không thành vấn đề.
"Ngươi dùng xe dỏm gì, còn dám cản ông đây."
Gã mập trung niên hùng hùng hổ hổ.
Lữ Tuyết Yến nhanh chóng lái xe tới chắn ngang trước Mercedes của gã.
"Đây là..."
Gã mập trung niên nhìn Lữ Tuyết Yến bước từ Lamborghini Aventador ra thì trợn tròn mắt. Gã sao có thể đắc tội người lái được xe thế này.
Tiêu Phàm gõ cửa sổ xe.
"Soái...soái ca, chuyện ngày hôm nay là lỗi của ta, là ta không có mắt. Chỗ này có mười ngàn tệ, ta vừa rút ngân hàng xong, coi như bồi thường tiền thuốc thang cho viện trưởng Thẩm."
Gã mập trung niên hạ cửa kính xe xuống, cười làm lành.
Tiêu Phàm bình tĩnh nói:
"Ngươi tự giữ tiền lại mà mua thuốc uống đi. Xe thủy kích thế này không phù hợp thân phận sếp lớn của ngươi đâu. Ta kiến nghị ngươi đập đi cho rồi. Xe thế này sẽ mang tới phiền phức cho cả công việc làm ăn và đời sống ngày thường của ngươi. Nói không chừng hỏng hết các mối làm ăn ấy chứ."
Mặt gã mập trung niên tái mét.
Gã mua xe này để tăng thể diện, như vậy lúc làm ăn cũng tiện hơn nhiều. Gã đương nhiên nghe ra lời uy hiếp của Tiêu Phàm.
"Ngươi...ngươi muốn làm gì?"
Mặt gã mập trung niên vô cùng khó nhìn.
Tiêu Phàm có thể sở hữu chiếc xe như vậy, trời biết thế lực trong nhà mạnh nhường nào. Chắc chắn chút sản nghiệp non nớt của ông ta kém xa.
"Không làm gì, có lòng tốt nhắc nhở ngươi thôi. Ta rất giỏi bói toán, cái xe này của ngươi chẳng những không vượng tài, còn bại tiền. Ngươi đi một tháng nữa thôi, ta đoán rằng mọi mối làm ăn của ngươi đều đi tong."
Tiêu Phàm cười tủm tỉm nói.
Gã mập trung niên cắn chặt hàm răng, chiếc xe gã vừa mua không bao lâu, bảo gã tự đập thế nào được? Nhưng trời biết, nếu không đập sẽ phải gánh vác hậu quả gì?
"Ta...Ta đập! Cảm ơn soái ca nhắc nhở."
Gã mập trung niên nói xong, mở cửa đi ra.
Gã mở cốp xe, lấy một chiếc cờ lê lớn tới.
"Rầm! Rầm! Ruỳnh!"
Gã mập trung niên cầm cờ lê, hung hăng nện xuống xe của mình, mỗi nhát đều cảm thấy tim mình rỉ máu.
"Đừng chỉ đập mỗi một chỗ như thế, phải chăm nom những vị trí khác chứ."
Tiêu Phàm có lòng tốt nhắc nhở.
Gã mập trung niên tái mặt, đi vòng quanh xe đập phá, đập vỡ toàn bộ kính thủy tinh, thân xe vừa sơn không bao lâu cũng đều lõm cả xuống.
"Soái ca, đập thế này được rồi chứ?"
Gã mập trung niên đau khổ hỏi.
Tiêu Phàm cau mày:
"Xe là của ngươi, ngươi đập thành thế nào là chuyện của ngươi. Ngươi nói cứ như ta ép ngươi không bằng."
"Không phải...Soái ca không ép ta. Là chính ta muốn đập."
Gã mập trung niên cuống cuồng nói.
Tiêu Phàm lạnh lùng:
"Mau cút đi, đừng lảng vảng ở đây chướng mắt."
Lữ Hải Yến dời xe, gã mập trung niên vội vàng nổ máy xe rời khỏi.
"Tiêu Phàm, chiêu này của ngươi thật đáng gờm. Nếu ngươi đập xe của hắn, hắn báo cảnh sát thì ngươi còn phải bồi thường. Chính hắn đập thì không có vấn đề gì."
Lữ Hải Yến đỗ xe xong, trả lại chìa khóa xe cho Tiêu Phàm.
"Hắn ỷ có tiền ức hiếp người khác, ta cho hắn nếm thử mùi vị. Đi, chúng ta cùng vào thôi."
Tiêu Phàm cười nhạt.
Với hắn mà nói, bắt chẹt kẻ như gã mập trung niên cực kỳ thoải mái, nhẹ nhàng.
"Ừ."
Lữ Tuyết Yến gật đầu.
Tiêu Phàm vừa đi vừa nghĩ, có lẽ hắn cần phát triển thế lực ở bên này mới được. Trước kia có Phùng Bình gây sự, hôm nay lại xuất hiện chuyện như vậy.
Phát triển thế lực còn có hai chỗ tốt.
Một là hắn có thể thành lập nhà kho quy mô lớn bên này, tiện cho hắn truyền đồ vật cho Tiêu Hải.
Nhà kho thuê đương nhiên không tốt bằng tự xây.
Hai là phát triển thế lực trong huyện thì hắn cũng có thể tạo phúc lợi cho người trong thôn.
Thành phố Z là tỉnh thành, có nhiều thứ không được tiện lợi cho lắm, mà giá đất cũng đắt đỏ, muốn mua đất xây nhà kho thì cần tiêu tốn rất nhiều tiền.
"Huyện Lưu Thủy dài, nhà họ Triệu máu mặt nhất. Có lẽ phải đến thăm hỏi nhà họ Triệu rồi."
Tiêu Phàm thầm nhủ trong lòng.
Hắn nhớ tới mình có một bạn học cấp ba họ Triệu, tên là Triệu Hữu Tài. Thành tích học tập của cậu bạn này rối tinh rối mù, luôn gây rắc rối trong trường, thế mà còn thường xuyên được thầy cô khen ngợi.
Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì hắn ta đến từ nhà họ Triệu, thế lực của nhà họ Triệu ở huyện Lôi Sơn cực mạnh.
Rất nhiều sản nghiệp của huyện Lôi Sơn đều có sự tham dự của nhà họ Triệu, tài sản phải tới mấy chục triệu.
Trên các bảng tên phú hào chắc chắn không có bóng dáng nhà họ Triệu, nhưng rất nhiều bách tính bên huyện Lôi Sơn đều biết, nhà họ Triệu giàu nứt đố đổ vách.
Chương 113: Tự Làm Tự ChịuNếu có thể khiến nhà họ Triệu ngoan ngoãn nghe lời, hắn hành động ở bên này sẽ tiện hơn nhiều.
"Ngươi muốn làm gì, bạn...bạn trai ta sắp tới rồi đấy."
Tiêu Phàm nghe được giọng của Tô Ấu Vi có vẻ hơi hoảng loạn.
"Bạn trai ngươi? Sau này ta chính là bạn trai ngươi."
Một giọng nói khác phách lối vang dội.
"Triệu Hữu Tài."
Tiêu Phàm bước nhanh chạy tới, thấy được Tô Ấu Vi và một người quen.
Triệu Hữu Tài quay đầu nhìn về phía Tiêu Phàm, kinh ngạc nói:
"Đây không phải học bá ca của chúng ta à? Học bá ca, cô gái này là bạn gái của ngươi? Ta kiến nghị các ngươi chia tay đi, mỹ nữ xinh đẹp như vậy đi theo ngươi đúng là lãng phí."
…
Tiêu Phàm nhìn Triệu Hữu Tài:
"Triệu Hữu Tài, cuối cùng ngươi cũng tới bệnh viện. Ta bảo ngươi từ sớm rồi, bệnh liệt dương sớm tiết phải đi điều trị sớm. Bây giờ ngươi mới đi thì có khi muộn rồi. Ấu Vi, ngươi cách hắn xa một chút, người này có bệnh, ta sợ hắn trả thù xã hội."
Tiêu Phàm vừa nói vừa chắn trước mặt Tô Ấu Vi.
Triệu Hữu Tài không dám tin tưởng nhìn Tiêu Phàm, Tiêu Phàm to gan như thế từ bao giờ?
Hắn là người của nhà họ Triệu, đây không phải bí mật gì cả.
"Học bá ca, nàng thật sự là bạn gái của ngươi? Nhà ngươi nghèo như thế, không nuôi nổi bạn gái như nàng đâu. Thật đấy. Bạn học chẳng qua là muốn tốt cho ngươi thôi."
Triệu Hữu Tài cười khà khà.
Hắn ta thường xuyên ra vào mấy chỗ như quán rượu, hộp đêm, trong đó có rất nhiều gái đẹp. Nhưng trước nay hắn ta chưa từng gặp qua ai xinh như Tô Ấu Vi.
"Chúng ta ra ngoài nói chuyện. Ấu Vi, bạn học cũ gặp mặt ôn chuyện một chút, ngươi và Lữ Tuyết Yến đợi bên trong bệnh viện đừng đi, lát nữa ta tới đón các ngươi."
Tiêu Phàm vừa nói vừa khoác bả vai Triệu Hữu Tài.
"Ai muốn đi ra ngoài với ngươi. Học bá ca, ta muốn tiếp tục giao lưu nhân sinh với các nàng."
Triệu Hữu Tài giãy bả vai, nhưng ngay sau đó vẻ mặt thay đổi. Hắn ta cảm thấy cánh tay Tiêu Phàm tựa như gọng kìm, dùng sức thế nào cũng không nhúc nhích được mảy may.
"Học bá ca thả ta ra, đệch!"
Tiêu Phàm nắm bả vai Triệu Hữu Tài rời đi, Triệu Hữu Tài một đường hùng hùng hổ hổ.
Tô Ấu Vi thở phào một hơi.
Lữ Tuyết Yến nói:
"Ấu Vi, ta kể cho ngươi nghe, tên khốn béo lúc nãy vừa tự đập nát xe của mình đấy, muốn sửa cũng sẽ tốn không dưới trăm nghìn tệ đâu."
Không nói cái gì khác, hai đèn pha đằng trước và hai đèn xi nhan đằng sau đã tốn không ít tiền sửa rồi.
"Hắn tự làm tự chịu."
Tô Ấu Vi hừ một tiếng.
Tuy hiện tại trong xã hội có không ít người ăn vạ lừa tiền, nhưng Tô Ấu Vi hiểu rõ con người bà viện trưởng, bà sao có thể đi lừa tiền người khác.
"Ấu Vi, tên vừa rồi là bạn học cấp ba của Tiêu Phàm, mà thành tích của Tiêu Phàm cũng tốt, vậy chẳng phải hắn cũng học cùng cấp ba với bọn mình à?"
Lữ Tuyết Yến hỏi dò.
Tô Ấu Vi lắc đầu:
"Hắn học trung học phổ thông số một, chúng ta vào trung học phổ thông tư lập có cổ phần của nhà ngươi, sao có thể cùng trường được?"
Với thành tích khi đó, Tô Ấu Vi muốn vào trung học phổ thông số một cũng được, nhưng vào trường trung học phổ thông tư lập là có thể miễn học phí, còn gần cô nhi viện hơn nữa.
...
"Thả ta ra, bả vai sắp nát rồi. Hai, ba năm không gặp, lá gan học bá ca cũng lớn nhỉ, dám đối xử với ta như thế. Con mẹ nó, ngươi có thể đứng thẳng rời khỏi huyện Lôi Sơn thì coi như ta thua."
Triệu Hữu Tài cắn răng nghiến lợi.
Tiêu Phàm mang Triệu Hữu Tài đến ngoài bệnh viện:
"Triệu Hữu Tài, nghe nói nhà họ Triệu các người ăn thông cả hắc bạch lưỡng đạo, là thổ Hoàng đế bên này hả?"
"Ngươi biết thì tốt. Năng lực nhà họ Triệu chúng ta ở huyện Lôi Sơn này vượt qua tưởng tượng của ngươi!"
Triệu Hữu Tài cực kì vênh váo.
Hắn ta cau có đau khổ xoa bả vai mình.
"Hiện tại là ai làm chủ nhà họ Triệu các người? Ba ngươi hay ông nội ngươi?"
Tiêu Phàm dò hỏi.
Triệu Hữu Tài hơi nheo mắt lại:
"Học bá ca hỏi cái này làm gì? Tuy rằng nhà họ Triệu chúng ta được hoan nghênh, nhưng chúng ta chỉ làm ăn chính đáng."
"Hiện tại ai làm chủ, ngươi dẫn ta đi gặp người ấy."
Tiêu Phàm lạnh nhạt nói.
Hai mắt Triệu Hữu Tài lập lòe tỏa sáng, người trước mặt rất khác Tiêu Phàm trong ấn tượng của hắn ta. Hồi cấp ba, Tiêu Phàm cực kỳ cô độc, chỉ biết cắm đầu học tập, cũng không lớn gan như vậy.
Hôm nay gan to rồi.
Người cầm đầu nhà họ Triệu bọn họ chính là Hoàng đế huyện Lôi Sơn này, ngay cả đại ca xã hội đen thấy cũng phải một mực cung kính.
"Học bá ca xác định chứ? Hiện tại do ba ta làm chủ, hắn mà nóng tính lên thì không hay đâu nhé."
Triệu Hữu Tài ngoài cười nhưng trong không cười.
Tiêu Phàm cau mày:
"Bảo ngươi dẫn ta đi thì ngươi mau chóng dẫn ta đi là được, nói bậy nhiều như vậy, có tin ta tát chết ngươi không hả."
"Đệch, ngươi khá lắm. Chờ lát nữa hi vọng ngươi đừng khóc!"
Chương 114: Tại Biệt ThựTriệu Hữu Tài cười ác độc, nói xong thì móc chìa khóa xe tỏng túi ra nhấn một cái, đèn chiếc Lamborghini Huracan gần đó sáng lên.
"Học bá ca, nhìn thấy gì chưa? Xe này phải ba, bốn triệu đấy, ngươi có dành dụm cả đời chắc cũng không kiếm được nhiều tiền thế đâu. Thời buổi này ấy à, vẫn phải xem ai có tiền mới được, khỏe hơn người khác một tí cũng chẳng có tác dụng gì mấy đâu."
Triệu Hữu Tài khinh thường nói.
Triệu Hữu Tài biết ba mẹ Tiêu Phàm bị tai nạn xe cộ qua đời, điều kiện trong nhà cũng bình thường từ năm lớp mười một rồi.
"Đi trước dẫn đường đi!"
Tiêu Phàm nói xong, cũng móc chìa khóa xe ra, đèn xe Lamborghini Aventador cách đó không xa sáng lên, Triệu Hữu Tài há hốc cả miệng.
"Đệch con mẹ!"
Triệu Hữu Tài cảm thấy khó chịu như nuốt phải ruồi bọ. mình thật giống như ăn một cái con ruồi chết, khó chịu một con.
Con Lamborghini mới toanh của mình trông cũng bớt oách hẳn.
Chiếc Lamborghini Huracan này là dạo gần đây hắn ta quấn quýt lấy ba nhiều ngày nên ba mới mua cho, tính trong cái huyện nhỏ này đã đủ phong cách.
"Chẳng trách có thể tìm được cô bạn gái xinh đẹp như vậy, ra là phát tài! Nhưng chẳng qua là phất lên tí thôi, chẳng lẽ còn so được nhà họ Triệu? Đến lúc ấy xe sẽ thành của mình, bạn gái cũng thế!"
Triệu Hữu Tài căm phẫn nghĩ thầm, nghĩ vậy thì cảm thấy tâm lý thoải mái hơn nhiều.
"Brừm!"
Hai chiếc xe thể thao nhanh chóng phóng khỏi bệnh viện.
Nhà họ Triệu cách bệnh viện không xa lắm, nằm tại khu vực phồn hoa trong huyện. Nhà họ Triệu chiếm mười mấy mẫu đất, xây một tòa biệt thự khổng lồ.
Cho dù đứng trong huyện, giá trị căn biệt thự này cũng không nhỏ.
"Biện pháp an ninh không tệ."
Tiêu Phàm thầm nghĩ trong lòng, ngoài sáng đã có mười mấy bảo vệ phụ trách an ninh, trong tối còn nhiều hơn, số tiền một năm nuôi những người này đã kha khá rồi.
"Mẹ, ba con đâu?"
Tiêu Phàm theo Triệu Hữu Tài vào biệt thự, Triệu Hữu Tài hỏi một người phụ nữ lớn tuổi.
"Ba con trong phòng sách. Đây là..."
Người phụ nữ nhìn sang Tiêu Phàm.
Tiêu Phàm cười nói:
"Chào dì, ta là bạn học của Triệu Hữu Tài, ta đến tìm ba hắn có chút việc."
Đối phương gật đầu, không để ý tới Tiêu Phàm nữa. Nàng ta cho rằng Tiêu Phàm muốn mượn quan hệ với Triệu Hữu Tài leo lên nhà họ Triệu của bọn họ, chuyện này cũng không hiếm gặp.
"Đi theo ta."
Triệu Hữu Tài nhìn Tiêu Phàm.
Hai người lên tới tầng ba biệt thự. Triệu Hữu Tài đến trước cửa phòng làm việc của ba mình, gõ cửa mấy cái. Hắn ta cực kỳ kính sợ ba mình.
"Vào đi."
Trong phòng có giọng nói truyền ra.
Triệu Hữu Tài đẩy cửa tiến vào, phòng sách rộng tới bảy, tám mươi mét vuông, bên trong chỉ có mình ba của Triệu Hữu Tài, đối phương sắc bén quét mắt tới.
"Ba, thằng nhóc này là bạn học của con. Hắn ép con dẫn hắn tới gặp ba, ba tuyệt đối đừng khách sáo với hắn."
Triệu Hữu Tài vội vàng nói.
Tiêu Phàm nhìn thoáng qua Triệu Hữu Tài:
"Triệu Hữu Tài, ngươi có thể ra ngoài rồi, ta muốn nói chuyện riêng với ba ngươi một lát, đừng đứng đây vướng víu."
Ba của Triệu Hữu Tài là Triệu Tông Tường, nghe vậy thì ánh mắt lộ ra vẻ khác thường.
Trước nay lão chưa từng thấy người trẻ tuổi nào đứng trước mặt lão còn dám phách lối như thế.
"Hữu Tài, con ra ngoài trước đi, bạn học này của con thú vị đấy."
Triệu Tông Tường ngoài cười nhưng trong không cười nói một câu.
Hai mắt Triệu Hữu Tài sáng lên, hắn ta cực kỳ quen thuộc nụ cười này của phụ thân, trên cơ bản, mỗi lần lão cười như vậy là sẽ có người gặp xui xẻo.
"Vậy con ra ngoài trước đây."
"Thuận tiện đóng cửa lại."
Triệu Hữu Tài nhanh nhẹn đóng cửa ra ngoài, trong phòng sách chỉ dư lại Tiêu Phàm và Triệu Tông Tường.
…
"Người trẻ tuổi, ngươi rất ngông cuồng, nhưng huyện Lôi Sơn không chứa được kẻ trẻ tuổi ngông cuồng như ngươi."
Triệu Tông Tường thản nhiên nói.
Tiêu Phàm đi đến ghế sô pha cạnh đó ngồi xuống, cười mỉa nói:
"Ta nghe nói ngươi là thổ hoàng đế của huyện Lôi Sơn."
Hai mắt Triệu Tông Tường loe lóe:
"Đó là người khác nói, Triệu Tông Tường này là người làm ăn đứng đắn. Ngươi tìm ta có chuyện gì?"
Tiêu Phàm cười híp mắt:
"Nếu như ngươi là thổ hoàng đế, vậy có ngại để ta làm thái thượng hoàng không?"
"Người trẻ tuổi, ngươi quá cuồng vọng!"
Triệu Tông Tường giận dữ vỗ bộp xuống mặt bàn trước mặt.
Lão là thổ hoàng đế, Tiêu Phàm đòi làm thái thượng hoàng thì chẳng phải chiếm tiện nghi của lão à?
Tiêu Phàm hờ hững:
"Không lấy súng lục trong ngăn kéo của ngươi ra à?"
Triệu Tông Tường tái mặt, đúng là lão giấu một cây súng lục trong cơ quan ngầm của ngăn kéo thật. Nhưng Tiêu Phàm còn chưa tới gần, sao có thể biết được?
"Người trẻ tuổi, ngươi nói vậy là có ý gì. Triệu Tông Tường ta sao có thể tàng trữ súng đạn."
Triệu Tông Tường lạnh lùng trả lời, lão nghi ngờ Tiêu Phàm do đối thủ phái tới xử lý mình, có khi trên người Tiêu Phàm có camera mini gì đó.
Tiêu Phàm cười khẽ:
"Trong cơ quan ngầm ở ngăn kéo bên tay phải của ngươi, có gắn ống giảm thanh, đường kính 9 li, bên trong có sẵn tám viên đạn."
Chương 115: Ta Phục RồiMặt Triệu Tông Tường trầm xuống.
Tiêu Phàm có thể nói chuẩn xác như vậy thì không thể nào là đoán mò rồi.
Phản ứng đầu tiên của ông ta là trong biệt thự có nội gián.
"Tống giám đốc Triệu bị bệnh tim hả? Ta cảm thấy ngươi bị bệnh tim, tình huống còn rất nghiêm trọng."
Tiêu Phàm cười tủm tỉm, sử dụng niệm lực tinh thần xâm nhập vào cơ thể Triệu Tông Tường, sau đó hóa thành một bàn tay vô hình, nắm lấy trái tim của lão.
"Ngươi, ngươi..."
Triệu Tông Tường trắng mặt, cảm thấy đau đớn khó nhịn.
Tim lão bị niệm lực tinh thần của Tiêu Phàm hóa thành bàn tay lớn nắm lấy, nhịp tim của Triệu Tông Tường bị cản trở, máu toàn thân trì trệ không bơm đủ.
"Ngươi thấy chưa, ta nói đúng quá mà, chắc chắn là tim ngươi có vấn đề."
Tiêu Phàm cười tủm tỉm.
Triệu Tông Tường lập tức kéo mở ngăn kéo, nhấn một cái nút ẩn, súng ngắn giấu trong cơ quan ngầm lập tức rơi vào trong tay lão.
"Ngươi đang giở trò quỷ gì, mau dừng lại."
Mặt Triệu Tông Tường nghẹn đến đỏ bừng.
Tiêu Phàm cười ha hả nhìn Triệu Tông Tường, không hề sợ hãi chút nào.
"Lập tức dừng tay, bằng không ta bắn chết ngươi!"
Triệu Tông Tường lạnh lùng nói.
Tiêu Phàm vẫn không hề bị lay động, mặt Triệu Tông Tường càng trướng đến đỏ rực.
"Ngươi tìm chết!"
Triệu Tông Tường lạnh lùng nói, dứt khoát bóp cò.
Viên đạn từ ống hãm thanh bắn ra, chuẩn xác nhằm thẳng đầu Tiêu Phàm.
Nhưng dưới ánh mắt khiếp sợ của Triệu Tông Tường, tốc độ viên đạn ngày càng chậm lại, cách Tiêu Phàm cả một mét đã đứng khựng lại tại chỗ.
"Bụp, bụp, bụp!"
Triệu Tông Tường không chút do dự liên tục nã thêm ba phát đạn.
Không có gì đáng ngờ, cả ba viên đạn đều bị niệm lực tinh thần của Tiêu Phàm chặn lại.
Tiêu Phàm đạt được năng lực di chuyển tức thời, bởi vậy niệm lực tinh thần cũng tăng lên. Tính đến hiện tại, Tiêu Phàm có thể nhẹ nhàng ngăn chặn ba, bốn viên đạn súng lục.
Huống chi Triệu Tông Tường dùng ống hãm thanh, thứ này tuy có thể giảm âm thanh nổ súng, nhưng đồng thời sẽ suy giảm lực đạn bắn ra.
"Tiếp đi chứ."
Tiêu Phàm lạnh nhạt nói, bốn viên đạn rơi lạch cạch xuống mặt sàn gỗ.
Đáy mắt Triệu Tông Tường tràn đầy sợ hãi.Tay lão run lên, không dám tiếp tục nổ súng.
Bốn viên đạn đều không tổn thương được Tiêu Phàm mảy may, lão biết, có bắn nữa cũng vô dụng.
"Ta...Ta phục rồi."
Triệu Tông Tường sợ hãi nói. Lão không ngờ trên đời còn có người như Tiêu Phàm, dùng viên đạn đối phó Tiêu Phàm chẳng có tác dụng gì.
"Tổng giám đốc Triệu bị bệnh tim, có thời gian thì nên tới bệnh viện khám thử xem, nếu không thì không biết khi nào ngỏm củ tỏi mà không rõ nguyên do đấy."
Tiêu Phàm cười nói.
Triệu Tông Tường cất súng lục, hít sâu một hơi:
"Ngươi đã có thủ đoạn như vậy, Triệu Tông Tường này nhận thua. Ngươi muốn gì? Nhiều không dám nói, Triệu Tông Tường này vẫn có thể lấy ra hai, ba trăm triệu."
Tiêu Phàm cười trả lời:
"Triệu tổng không cần phải sốt ruột, con người ta dễ nói chuyện lắm, tuyệt đối không lạm sát kẻ vô tội. Tất nhiên, ngươi cũng chẳng phải kẻ vô tội gì cả."
Môi Triệu Tông Tường co rúm, nhà họ Triệu bọn họ có thể phát triển đến giờ tại huyện này đương nhiên không chỉ dựa vào làm ăn trong sạch mà thôi.
"Tổng giám đốc Triệu, đừng ném thứ này lung tung, bị người thấy thì không hay đâu."
Tiêu Phàm chỉ xuống viên đạn dưới đất.
Dưới ánh mắt trợn trừng của Triệu Tông Tường, bốn viên đạn chậm rãi bay lên.
"Vèo vèo, vèo vèo..."
Bốn viên đạn nhanh như chớp bay vòng quanh Triệu Tông Tường, chỉ cần đụng trúng cơ thể là trên người lão sẽ nhiều ra một lỗ thủng.
"Dừng...mau dừng tay. Ta phục thật rồi. Ta bán một ít gia sản, trong vài ngày là có thể gom đủ năm trăm triệu cho ngươi, nhiều hơn thì hơi phiền phức một chút, cần nhiều thời gian hơn."
Triệu Tông Tường run giọng nói.
Với thực lực Tiêu Phàm triển lộ, dù mấy trăm ngàn người tới chắc cũng khong phải đối thủ của hắn.
Tiêu Phàm thờ ơ:
"Ngươi cảm thấy ta thiếu tiền à? Khả năng sau này thế giới sẽ không được yên ổn, ta muốn ngươi xây một kho hàng lớn. Ta cần tàng trữ một số vật tư."
Triệu Tông Tường ngẩn người, có thế thôi à?
"Ngươi tranh thủ thời gian cho người xây xong nhà kho đi, vị trí hẻo lánh một chút cũng không sao, nhưng phải qua lại thuận tiện. diện tích đại khái phải hai mươi mẫu."
"Mặt sàn kho và vách tường đều phải là xi măng cốt thép, dày một mét, nhất định phải áp dụng bê tông đặc, cũng không được tiết kiệm cốt thép."
Triệu Tông Tường hít hà một hơi.
Ghê gớm thật đấy, bê tông đặc dày một mét, rốt cuộc là xây kho hàng hay xây lô cốt?
"Chia nhỏ cả kho thành mười kho nhỏ, ở giữa là đường đủ cho xe tải hạng nặng đi lại, hai bên đường phân biệt làm năm nhà kho độc lập. Vách tường nhà khô độc lập cũng phải dày nửa mét. Nhà kho cần xây hai tầng, mỗi tầng cao mười mét, một nửa tầng hai cũng làm thành nhà kho, nửa còn lại làm khu sinh hoạt. Tất cả cửa trong kho hàng đều phải làm từ hợp kim cường độ cao, loại nào mà xe tải hạng nặng chở đầy hàng cũng không va hỏng được ấy. Còn nữa, trong nhà kho còn cần năm thang máy chở hàng và hai thang chở khách. Thang máy chở hàng phải đạt tải trọng hơn mười tấn."
Chương 116: Cái Giá Cuối CùngTriệu Tông Tương nghe Tiêu Phàm nói yêu cầu xong thì ngớ cả người.
"Ngươi không phải muốn xây kho hàng, mà là thành lập một căn cứ sinh tồn siêu mạnh đấy chứ."
Triệu Tông Tường nói.
Tiêu Phàm cau mày:
"Tổng giám đốc Triệu cứ xây dựng theo yêu cầu của ta là được, nếu thật sự có tai nạn gì sắp phát sinh thì gia đình ngươi cũng nằm trong số nạn nhân đấy. Xây nhà kho phải tốn bao nhiêu tiền ngươi cứ ứng trước đi, khi nào xây xong ta thanh toán cho ngươi. Được chứ?"
Triệu Tông Tường hít sâu một hơi:
"Đã có nhà họ Triệu đứng ra, sao có thể dùng tiền của ngươi xây nhà kho được?"
Cấp bậc "nhà kho" như thế sẽ tốn kha khá chi phí, nhưng Triệu Tông Tường nào dám đòi tiền Tiêu Phàm.
Tiêu Phàm hỏi:
"Ngươi đánh giá tốc độ nhanh nhất phải tốn bao nhiêu thời gian?"
Triệu Tông Tường cân nhắc một hồi:
"Nếu chỉ là hai tầng, đổ sàn bê tông dày một mét thì có thể không dùng máy đầm nền, như thế sẽ tiết kiệm rất nhiều thời gian. Nếu tìm thêm một vài đội thi công thì chắc chỉ cần ba tháng."
Tiêu Phàm cau mày:
"Những ba tháng cơ à?"
Triệu Tông Tường vội vàng nói:
"Nếu thi công liên tục không nghỉ đêm thì hai tháng là được."
Tiêu Phàm gật đầu, hai tháng là trong khoảng thời gian hắn thừa nhận được.
"Cho ngươi hai tháng, đến lúc ấy nói cho ta cái giá cuối cùng là được."
Tiêu Phàm nói xong thì đứng lên.
"Tổng giám đốc Triệu, chuyện ngày hôm nay ngươi biết ta biết, ta không hy vọng có người thứ ba biết rõ, nếu không thế lực sau lưng ta chắc sẽ diệt khẩu ngươi đấy."
Tóc gáy Triệu Tông Tường dựng đứng, liên tục gật đầu.
…
"Tiêu thiếu, xin lưu phương thức liên lạc lại, chờ công trình có tiến triển gì thì ta có thể báo lại cho ngươi bất cứ lúc nào. Còn nữa, nếu có chuyện khác thì Tiêu thiếu cũng có thể liên hệ ta."
Triệu Tông Tường vừa thấp thỏm lại hưng phấn.
Lão là một thương nhân thành công, biết rõ Tiêu Phàm tìm tới mình chưa chắc đã là chuyện xấu.
Nhà họ Triệu là địa đầu xà lớn mạnh ở đất Lôi Sơn nho nhỏ này, cũng rất nhiều tài sản. Nhưng sức ảnh hưởng của nhà họ Triệu chỉ giới hạn trong huyện Lôi Sơn bé tẹo này mà thôi.
Mà dã tâm của Triệu Tông Tường đâu chỉ có vậy.
Đáng tiếc, nếu nhà họ Triệu còn mở rộng phát triển thì sẽ xúc phạm tới lợi ích của các thế lực khác.
Chưa kể, nhà họ Triệu phát triển đến hiện tại, Triệu Tông Tường đã láng thoáng cảm nhận được nguy cơ, nếu có thế lực khổng lồ muốn thôn tính nhà họ Triệu thì nhà họ chưa chắc đã gánh nổi.
"Được rồi."
Tiêu Phàm lạnh nhạt đáp, sau đó để lại số điện thoại và số Wechat cho Triệu Tông Tường.
"Tranh thủ tăng nhanh tốc độ xây kho, mà nhất định phải đảm bảo chất lượng đấy."
Triệu Tông Tường gật đầu lia lịa:
"Tiêu thiếu yên tâm đi, dù phải đình công những công trường khác, ta cũng sẽ ưu tiên bảo đảm nhà kho Tiêu thiếu muốn xây xong đúng hạn."
"Ừ."
Tiêu Phàm gật đầu.
Rất nhanh sau đó, Tiêu Phàm rời khỏi, Triệu Hữu Tài lại không đi mà chạy vào phòng sách.
"Ba, Tiêu Phàm thật phách lối, huyện Lôi Sơn là địa bàn của nhà họ Triệu ta, con tìm người cho hắn một bài học nhé?"
Triệu Hữu Tài vội vàng hỏi.
Trong đầu hắn ta tràn đầy dáng vẻ Tô Ấu Vi.
Chỉ cần giải quyết Tiêu Phàm, hắn ta có lòng tin có thể bắt được Tô Ấu Vi.
"Chát!"
Triệu Tông Tường nâng tay tát mạnh lên mặt Triệu Hữu Tài.
"Về sau phải tôn kính vị bạn học này một chút. Nếu để ba biết con bất kính với hắn, ba sẽ đánh gãy chân con."
Triệu Tông Tường trầm giọng nói.
Triệu Hữu Tài che mặt, không dám tin tưởng.
Chẳng lẽ Tiêu Phàm mới là con ruột của ba, hắn ta bị nhặt về?
"Ba, tại sao? Hắn chỉ là một thằng mồ côi, ba mẹ chết hết, con còn phải cung kính với hắn ấy à?"
Triệu Hữu Tài không cam lòng.
Triệu Tông Tường nhớ lại hình ảnh vừa rồi, mấy viên đạn đều bị Tiêu Phàm nhẹ nhàng ngăn cản. Quái vật đến mức súng cũng bắn không chết thì không phải người mà nhà họ Triệu họ đắc tội nổi.
Chưa kể Tiêu Phàm đứng bất động ở nơi đó đã khiến trái tim lão đau nhức kịch liệt, hắn có đầy đủ thủ đoạn có thể lặng lẽ giết chết lão, còn không tra được nguyên nhân chết.
"Chát!"
Nghĩ tới đây, Triệu Tông Tường lại nâng tay cho con trai thêm một tát.
"Ba ngươi còn phải gọi hắn một tiếng Tiêu thiếu đây này. Nếu hắn đơn giản như ngươi nói thì có phải ngươi cảm thấy ba ngươi điên rồi không hả?"
Triệu Tông Tường nghiêm khắc nói.
Triệu Hữu Tài rùng mình, trông ba có vẻ thật sự tức giận.
"Ba, hắn...hắn có lai lịch kinh khủng lắm ạ?"
Triệu Hữu Tài không dám tin.
Triệu Tông Tường cau mày trả lời:
"Nếu hắn muốn diệt nhà họ Triệu chúng ta thì nhà họ Triệu không chống đỡ nổi ba ngày. Hắn là bạn học cấp ba của con à?"
"Vâng."
Triệu Hữu Tài gật đầu.
Triệu Tông Tường trầm giọng nói:
"Vậy con phải cẩn trọng lợi dụng tầng quan hệ này, nỗ lực nịnh bợ hắn. Nếu hắn có yêu cầu gì, con phải tận lực thỏa mãn, ba sẽ dốc sức ủng hộ con."
Triệu Hữu Tài run sợ.
Rốt cuộc thì Tiêu Phàm làthần thánh phương nào?
Chương 117: Bị Đánh"Ba, ban nãy con đụng phải bạn gái của hắn, bạn gái của hắn xinh đẹp quá, thế nên con...con có nói mấy lời quá đáng. Con phải làm sao bây giờ?"
Triệu Tông Tường trừng mắt:
"Thế mà còn đứng đây à? Cút đi xin lỗi ngay. Chuyện này còn cần ba dạy hả? Nếu không được hắn tha thứ thì đừng có về đây nữa."
"Con đi ngay đây."
Triệu Hữu Tài vội vã rời đi.
Triệu Tông Tường nhìn ra ngoài cửa sổ, trầm mặc thật lâu.
Với độ cao của lão hiện tại thì lão đã lờ mờ biết trên đời này có thế gia võ đạo, tông môn võ đạo tồn tại, chỉ là hắn không ngờ đến súng đạn cũng không đối phó được người như thế.
"Thế hệ thanh niên đã có thể đạt đến trình độ cỡ này, chắc chắn là thiên tài võ đạo đỉnh phong. Có lẽ bản thân hắn cũng có địa vị không thấp trong tông môn võ đạo."
Triệu Tông Tường thầm nghĩ trong lòng.
Tiêu Phàm tới bệnh viện, Thẩm An Mai đã nằm trên giường bệnh, đang được y tá đắp thuốc.
"Học trưởng không sao chứ?"
Tô Ấu Vi thấy Tiêu Phàm bình an trở về thì thở phào nhẹ nhõm.
Tiêu Phàm cười nói:
"Ta có thể có chuyện gì."
Thẩm An Mai ôn hòa:
"Tiêu Phàm, ta không có vấn đề gì lớn, nằm hai ngày là khỏe như vâm. Giờ muộn rồi, ngươi đưa mấy người Ấu Vi về sớm đi."
Tô Ấu Vi nói:
"Bà viện trưởng, mai là thứ bảy, tối nay để ta với Tuyết Yến ở lại đi, chúng ta tìm một khách sạn để ngủ, sáng mai sẽ tới chơi với đám Nha Nha."
"Bà viện trưởng, ta và Ấu Vi đã thương lượng với nhau rồi."
Lữ Tuyết Yến cười nói.
Lúc này, Triệu Hữu Tài vội vã chạy tới, vừa thấy Tiêu Phàm đã quỳ phịch xuống đất:
"Tiêu ca, vừa nãy là ta không đúng, ngươi muốn đánh muốn chửi ta đều chịu."
Mấy người Tô Ấu Vi kinh ngạc nhìn Triệu Hữu Tài.
Lúc trước Triệu Hữu Tài vô cùng phách lối, sao tự nhiên lại nơm nớp như vậy rồi?
"Ngươi bị ba ngươi đánh à?"
Tiêu Phàm thấy dấu bàn tay trên mặt Triệu Hữu Tài.
Triệu Hữu Tài gật đầu, lại nhìn sang Tô Ấu Vi.
"Chị dâu, ban nãy trêu đùa ngươi là lỗi của ta, ngươi cũng đánh ta trút giận đi."
Tô Ấu Vi đỏ mặt:
"Ai...Ai là chị dâu ngươi, ngươi đừng nói lung tung."
Triệu Hữu Tài kinh ngạc:
"Chị dâu, là chính ngươi nói có bạn trai mà, chẳng lẽ không phải Tiêu ca? Ngươi với Tiêu ca vô cùng xứng đôi, ta cảm thấy hai ngươi đứng chung một chỗ rất đẹp."
Mặt Tô Ấu Vi lập tức càng đỏ.
"Ta...lúc ấy ta chỉ không muốn ngươi quấn quít lấy ta nên mới nói như vậy."
Triệu Hữu Tài gật đầu:
"Ra là thế, vậy thì gọi chị dâu cũng không sai, dù sao ta thấy ngươi và Tiêu ca sớm hay muộn cũng ở bên nhau."
Tiêu Phàm khoát tay:
"Mau cút đi, bà viện trưởng còn cần tĩnh dưỡng."
Triệu Hữu Tài thở hắt ra, lập tức đứng lên.
"Tiêu ca còn có chuyện gì sai bảo không? Nếu Tiêu ca còn việc gì cần thì cứ nói, Triệu Hữu Tài sau này chính là đàn em của ngươi, ngươi bảo ta làm gì thì ta làm nấy."
Triệu Hữu Tài nghiêm mặt nói.
Tiêu Phàm suy nghĩ một lát:
"Bên cô nhi viện không đủ người, ngươi bố trí hai người vào cô nhi viện, có kinh nghiệm làm việc liên quan là tốt nhất, cũng đừng cưỡng bách người ta. Còn nữa, nhà họ Triệu các ngươi kiếm được nhiều tiền như thế mà cứ trơ mắt nhìn cô nhi viện trong địa bàn nhà mình rách nát thế cũng được à? Lần sau ta tới, hi vọng có thể nhìn thấy chút thay đổi."
Triệu Hữu Tài gật đầu lia lịa:
"Tiêu ca, ta bảo đảm làm việc ổn thỏa."
Tiêu Phàm vẫy tay, Triệu Hữu Tài mau chóng rời khỏi.
Thẩm An Mai khiếp sợ hỏi:
"Tiêu Phàm, ngươi nói nhà họ Triệu là nhà họ Triệu kia sao?"
Tô Ấu Vi và Lữ Hải Yến không biết rõ nhà họ Triệu, nhưng Thẩm An Mai ở huyện Lôi Sơn cả đời, đương nhiên không lý nào không biết thổ hoàng đế huyện Lôi Sơn là gia tộc họ Triệu.
"Phải."
Tiêu Phàm gật đầu.
Thẩm An Mai không dám tin nhìn chằm chằm Tiêu Phàm, Tiêu Phàm vậy mà có khả năng khiến người của nhà họ Triệu cúi đầu, không cần biết hắn dùng thủ đoạn gì thì chuyện này cũng quá mức kinh người.
Thẩm An Mai còn không biết Triệu Hữu Tài là con trai của Triệu Tông Tường, bằng không thì càng khiếp sợ.
"Tiêu Phàm, cảm ơn ngươi."
Thẩm An Mai nói.
Cô nhi viện của họ hiện tại chỉ có ba người lớn, lại cần trông nom mấy chục đứa trẻ, còn phải quản trong quản ngoài cô nhi viện, nhiều lúc cũng rất quá sức.
Nếu người của nhà họ Triệu đồng ý tìm hai người tới thì chắc chắn không có vấn đề gì.
"Bà viện trưởng yên tâm dưỡng bệnh là được."
Tiêu Phàm mỉm cười trả lời.
…
"Tít tít!”
Điện thoại của Tiêu Phàm đổ chuông, hắn nhìn lướt qua, không ngờ lại là Đường Tại Thiên gọi đến. Tiêu Phàm đi ra khỏi phòng bệnh rồi nghe điện thoại.
"Tiêu thiếu gia, ở phía Myanmar sảy ra chút chuyện. Người của Tang Huy hình như lại đến kho để kiểm tra lại lần nữa rồi, sau đó bọn hắn phát hiện ra kho hiện tại trống không, cái gì cũng không có, mà sau đó bọn hắn còn tra được thêm là không hề có xe hay thuyền nào vận chuyển đồ ở bên trong ra ngoài hết.”
Chương 118: Trò Chuyện Với Ông Chủ ĐườngGiọng Đường Tại Thiên từ đầu dây bên kia truyền tới. Tiêu Phàm híp híp mắt lại, lúc rời đi hắn đã phá hỏng camera giám sát của nhà kho rồi, kể cả đám người Tang Huy có tra được đến đây đi chăng nữa thì bọn hắn ta cũng không thể có chứng cứ xác thực chứng minh được.
“Ông chủ Đường, vậy thì có vấn đề gì sao?”
Tiêu Phàm cười nhẹ nói. Đường Tại Thiên đáp:
“Tiêu thiếu gia, nếu như không có ghi chép về xe hoặc thuyền vận chuyển hàng hóa đi nơi khác, mà nhiều hàng hóa như vậy lại biến mất không một dấu vết, bọn hắn cảm thấy có thề hàng hóa đã được bí mật chuyển đi. Trong số bọn hắn có người đã báo cảnh sát rồi, cảnh sát Myanmar cảm thấy số hàng này có thể là hàng cấm, hiện tại đang cho người điều tra, có khả năng cao cảnh sát bên đó sẽ cùng với cảnh sát nước H hợp tác điều tra về vụ này.”
Tiêu Phàm âm thầm cau mày. Không có ghi chép về việc vận chuyển hàng hóa thì đúng là rất dễ bị người khác nghĩ rằng ai đó đã âm thầm đem hàng đi mất. Trong trường hợp còn có người báo cảnh sát thì việc bị cảnh sát bên đó hoài nghi cũng rất bình thường. Tin tức này đối với hắn tất nhiên không phải tin tức gì tốt đẹp.
“Tiêu thiếu gia, nếu như sau này ngươi còn định đi đến Myanmar thì khả năng rất cao là ngươi sẽ bị cảnh sát ở đó tìm đến để điều tra, cảnh sát bên nước H cũng có khả năng sẽ tìm đến ngươi, ngươi phải chú ý cẩn thận một chút.”
Đường Tại Thiên nói. Lô hàng đó đều là do Đường Tại Thiên cho người chuẩn bị, mà ở Myanmar, 1 vạn thanh đao cũng không được xét vào loại hàng cấm gì cả, vậy nên bản chất đống hàng đó cũng không có vấn đề gì, nhưng nếu cảnh sát mà tìm đến cửa thì cũng là chuyện rắc rối. Tiêu Phàm trầm giọng nói:
"Ông chủ Đường, ngươi có thể nhờ Kim tướng quân ra mặt giải quyết việc này có được không?”
“Tiêu thiếu gia, việc này sợ là có chút bất tiện. Cảnh sát phụ trách vụ này và Kim tướng quân cũng không phải chỗ thân quen, mà hắn ta cũng không dễ đối phó chút nào. Hai bọn hắn trước giờ công việc đều ở hai lĩnh vực hoàn toàn khác nhau, thế nên có lẽ Kim tướng quân cũng không muốn nhúng tay vào vũng nước đục này đâu.”
Đường Tại Thiên có ý xin lỗi nói. Tiêu Phàm nghĩ nghĩ rồi đáp:
"Ông chủ Đường, ngươi có thể mời Kim tướng quân đến Thụy Lệ làm khách một chuyến không? Sau đó ta sẽ đến Đoan Lệ một chuyến, tự mình gặp mặt Kim tướng quân nói chuyện.”
Bên Myanmar sau này hắn còn cần phải qua đó nhiều, thế nên vấn đề này hắn mong có thể giải quyết êm đẹp, hắn không mong làm cho mọi chuyện lùm xùm lớn lên. Nếu như việc này bị làm lớn lên thì chưa chắc hắn có thể tự mình giải quyết được tốt. Đường Tại Thiên kinh ngạc nói:
"Tiêu thiếu gia, ngươi muốn tự mình trực tiếp gặp Kim tướng quân?”
“Ông chủ Đường, chuyện này để bản thân ta gặp trực tiếp Kim tướng quân nói chuyện sẽ tốt hơn.”
Đường Tại Thiên suy nghĩ một chút rồi nói:
“Với giao tình của ta và Kim tướng quân thì việc hẹn hắn đến Thụy Lệ bí mật gặp mặt một lát cũng không phải vấn đề gì khó. Tiêu thiếu gia định khi nào đến đây?”
Tiêu Phàm nói:
"Chờ Kim tướng quân đến được Thụy Lệ cũng cần có thời gian, vậy sáng mai ta sẽ ngồi chuyến bay sớm nhất qua đó.”
“Vậy được, lúc đó ta sẽ cử Dương Quân đến sân bay đón ngươi.”
Cúp điện thoại, Tiêu Phàm đi tra thử danh sách các chuyến bay ngày mai, 6 rưỡi sáng ngày mai có một chuyến bay sớm. Ngày mai hắn từ đây bay qua đó thì vẫn kịp.
“Ấu Vi, ta sắp phải đi công tác một chuyến. Ta sẽ đi vào chuyến bay sớm nhất sáng mai, thế nên bây giờ ta phải quay lại Z thành.”
Tiêu Phàm vào trong phòng bệnh nói với Tô Ấu Vi. Tô Ấu Vi gật gật đầu:
“Đàn anh, bây giờ cũng muộn rồi, ngươi lái xe trở về thì cẩn thận một chút nhé.”
Trầm An Mai nói:
“Tiêu Phàm, ngươi đưa hai người Tô Ấu Vi đi tìm khách sạn đi, đêm hôm khuya khoắt như vậy mà để hai cô gái đi tìm khách sạn ta không yên tâm.”
“Được. Vậy viện trưởng ngươi dưỡng thương cho tốt nhé.”
Tiêu Phàm cười cười nói. Không lâu sau, Tiêu Phàm đã đưa Tô Ấu Vi bọn họ tới một khách sạn bốn sao gần đó.
“u Vi, bây giờ ta cho ngươi số điện thoại của Triệu Hữu Tài. Ở huyện Lôi Sơn này, nếu như ngươi gặp bất kì phiền phức nào đều có thể tới tìm hắn, hắn nhất định có thể giúp ngươi giải quyết tốt mọi chuyện.”
Tiêu Phàm cười nói. Bản thân Triệu Hữu Tài có thể không có năng lực lớn như vậy, nhưng sau lưng hắn là Triệu Tông Tường, bản thân Triệu Tông Đường là gia chủ nhà họ Triệu thì cũng có thể được coi như là hoàng đế một phương rồi.
“Đàn anh, ngươi ra ngoài công tác nhớ cẩn thận một chút.”
Tô Ấu Vi nói.
“Yên tâm.”
Nói xong Tiêu Phàm liền rời đi ngay. Lữ Tuyết Yến khua khua tay trước mặt Tô Ấu Vi nói:
“Ấu Vi, hồi thần lại đi, đàn anh của ngươi đã đi xa rồi, hiện tại ở cạnh ngươi chỉ còn tỷ tỷ ta đây thôi.”
Tô Ấu Vi lườm Lữ Tuyết Yến một cái:
“Ngươi nhanh chóng tắm rửa rồi đi ngủ đi. Ngày mai chúng ta còn phải chăm sóc cho bọn Nha Nha nữa, sẽ tương đối bận rộn đó.”
Chương 119: Gặp Gỡ Kim Tướng QuânQua một đêm, sáng sớm hôm sau, Tiêu Phàm liền lái xe đến sân bay. Từ khi tự hắn mua xe riêng thì việc đi lại các nơi cũng tiện lợi hơn rất nhiều.
“Tiêu thiếu gia.”
Tại sân bay của Mang thành, Dương Quân tới đón Tiêu Phàm. Hắn lái chiếc Rolls Royce của Đường Đại Thiên đến.
“Dương ca, Kim tướng quân bao giờ tới vậy?”
Vừa lên xe, Tiêu Phàm liền hỏi ngay. Dương Quân cung kính đáp:
“Tiêu thiếu gia, Kim tướng quân có lẽ sẽ đến nơi cùng lúc với ngươi đấy.”
“Ừm, vậy ta ngủ một lát nhé. Tối qua ta ngủ muộn, hôm nay trời chưa sáng thì ta đã phải dậy rồi nhanh chóng tới sân bay cho kịp chuyến bay rồi.”
Tiêu Phàm vừa ngáp vừa nói. Nếu như tối qua hắn không luyện tập năng lực tinh thần thì với thể trạng của hắn, vài ngày không ngủ cũng không thành vấn đề. Nhưng tối nào hắn cũng luyện tập năng lực tinh thần nên cũng tương đối hao tổn sức lực. Thời gian trôi qua từng phút từng giây. Tiêu tướng quân đã đến Đoan Lệ sớm hơn Tiêu Phàm một lát để gặp Đường Tại Thiên, đi theo bên cạnh hắn còn có vài tên vệ sĩ to lớn.
“Ông chủ Đường, lâu lắm không gặp.”
Tiêu tướng quân và Đường Tại Thiên ôm nhau một cái. Hắn có vóc dáng khôi ngô khỏe mạnh, nếu như đứng cạnh so sánh với Đường Tại Thiên thì trông Đường Tại Thiên gầy nhỏ hơn rất nhiều.
“Kim tướng quân, đúng là đã lâu chúng ta không gặp nhau, nhân dịp này chúng ta cũng có thể ngồi lại cùng nhau ăn một bữa cơm cũng là một ý không tồi.”
Đường Tại Thiên cười ha ha nói. Kim tướng quân nói chuyện, miệng lộ ra mấy chiếc răng vàng:
"Ông chủ Đường, mặc dù chúng ta quen biết cũng đã lâu, giao tình cũng sâu, nhưng ta không thể đồng ý với việc ngươi nói Tiêu Phàm là kẻ rất lợi hại, võ thuật cao siêu được. Những cao thủ võ thuật ở H quốc của các người t cũng đã gặp qua vài người, nhưng hầu như chỉ thấy toàn bọn giỏi khoa chân múa tay, mấy người này lên võ đài biểu diễn một chút thì còn tạm được, nhưng để đem đám người đó ra thực chiến thì căn bản không đáng để nhắc đến.”
Đường Tại Thiên âm thầm cau mày. Kể cả giao tình của bọn họ có sâu đi chăng nữa, thì ý kiến này của Kim tướng quân hắn cũng không đồng tình.
“Kim tướng quân, ngươi nói thế là sai rồi, Tiêu Phàm là người có bản lĩnh thật sự, về việc này thì ta chắc chắn không lừa gạt ngươi đâu.”
Đường Tại Thiên nói. Kim tướng quân lắc lắc đầu, hắn chỉ tay vào một vệ sĩ đi theo mà nói:
"Hắn tên là Thái Tháp, đã từng ba lần vô địch giải đấm bốc ở Đông Nam Á, những người như hắn đây mới đáng gọi là cao thủ. Ông chủ Đường, người là bạn của ta, ta không thể để người bị lừa như thế được.”
Đường Tại Thiên cười cười nói:
“Kim tướng quân, đợi đến lúc ngươi nhìn thấy Tiêu Phàm thì ngươi sẽ hiểu thôi.”
Píp píp! Vào lúc này, còi xe ô tô đang chở Tiêu Phàm vang lên. Dương Quân lái chiếc Rolls Royce trở về, Đường Tại Thiên đứng dậy ra cửa nghênh đón.
"Tiêu thiếu gia, Kim tướng quân cũng vừa mới tới. Hắn vẫn hoài nghi về thực lực của ngươi, hắn cho rằng võ thuật H quốc chúng ta chỉ là thứ võ mèo cào không đáng để mắt tới.”
Đường Tại Thiên hạ thấp giọng nói. Tiêu Phàm khẽ nhếch mày. Hắn là người sở hữu dị năng, đúng thật là không thể nói là đại diện cho võ thuật H quốc, nhưng võ thuật H quốc cũng không phải thứ có thể để người ngoài coi thường.
“Kim tướng quân, để ta giới thiệu, vị này chính là Tiêu Phàm, Tiêu thiếu gia. Tiêu thiếu gia, đây là Kim tướng quân, là tướng quân đến từ Myanmar, dưới trướng của hắn ta có hơn hai vạn người.”
Đường Tại Thiên giới thiệu.
“Kim tướng quân, xin chào."
Tiêu Phàm mỉm cười nói, hắn vươn tay ra nói lời chào. Kim tướng quân không hề có ý định đáp lại cái bắt tay của Tiêu Phàm, hắn đưa mắt nhìn sang tên vệ sĩ đứng cạnh, bảo hắn:
“Chúng ta cũng nên đáp lại cái bắt tay của Tiêu thiếu gia đi chứ.”
Tên vệ sĩ đứng cạnh Kim tướng quân đưa tay về phía Tiêu Phàm. Mắt Tiêu Phàm xẹt qua một tia lạnh nhạt, Đường Tại Thiên cũng có chút không bằng lòng, tốt xấu gì thì đây cũng là người mà hắn đã giới thiệu.
“Được thôi, chúng ta bắt tay nhau một cái.”
Tiêu Phàm vẻ mặt lạnh nhạt nói. Khi hai người bắt tay nhau, rõ ràng có thể nhận thấy tay Tiêu Phàm có đôi chút nhỏ hơn so với tay vệ sĩ.
“Hây dà!”
Tên vệ sĩ gắng sức nắm chặt lấy tay Tiêu Phàm hòng khiến hắn chịu khổ một phen.
“Ha Ha!”
…
"Thiết Thủ, nhẹ tay một chút, đừng làm cao thủ võ thuật của chúng ta bị thương đấy."
Kim tướng quân nhàn nhạt nói, đối với lực tay thủ hạ của mình thì hắn luôn có tự tin rất lớn. Lực tay của nam thanh niên bình thường cũng chỉ khoảng 40-50kg, nhưng thuộc hạ của Kim tướng quân có lực tay lớn hơn nhiều, khoảng 150kg, lực tay của hắn gấp 3 lần so với người bình thường.
"Ông chủ cứ yên tâm."
Thiết Thủ nhếch mép cười 1 cái.
"Tiểu tử, ngươi vẫn là nên ngoan ngoãn quay lại về trường mà đi học thì hơn.”
Chương 120: Tỷ ThíTiểu Phàm trông chẳng khác gì mấy tên công tử bột, trên tay của hắn cũng chẳng thấy có tí chuột nào, thế nên hắn cũng không cảm thấy được Tiêu Phàm mạnh được đến mức nào. Có chăng thì là túi tiền hắn nặng mà thôi.
“Hửm?”
Mặt Thiết thủ nhanh chóng biến sắc. Hắn đã đồn đến 6 7 phần lực, lực nắm chắc cũng đạt tới hơn trăm cân nhưng vẻ mặt của Tiêu Phàm vẫn như không, mà cùng lúc đó từ tay của Tiêu Phàm cũng bắt đầu phát lực.
“Tiểu tử, ngươi dám chọc giận ta.”
Thiết Thủ lạnh lùng nói, lực hắn dồn lên nắm tay cũng lên tới 9 phần. Lực tay này của hắn đủ để bóp nát xương bàn tay của người bình thường. Nhưng lực từ tay Tiểu Phàm truyền đến lớn hơn nhiều làm cho hắn không thể dồn hết toàn lực được.
“Chỉ có thế này thôi sao?”
Tiêu Phàm cười nhạt, vừa nói, hắn vừa nắm chặt hơn. Thể chất của hắn vượt qua cả giới hạn cao nhất của một người bình thường, lực nắm của một tay của hắn cũng đã gần 300kg.
“Ngươi—”
Thiết Thủ cố gắng chịu đựng, cho dù Tiêu Phàm mạnh hơn hắn, hắn cũng tin rằng bản thân có thể chịu được. Nhưng khi lực từ tay Tiêu Phàm truyền đến vượt quá 200kg, hắn cảm thấy bản thân chịu không nổi nữa rồi. Mặt hắn đỏ rực cả lên.
“Thua, thua, ta nhận thua.”
Thiết Thủ hoảng loạn kêu lên. Nếu tiếp tục có lẽ tay hắn sẽ bị Tiêu Phàm bóp đến tàn phế mất.
“Mới thế mà ngươi đã nhận thua rồi? Chỉ vừa mới bắt đầu mà ngươi đã không thể chịu nổi, thật là quá nhàm chán.”
Tiêu Phàm lắc đầu ngao ngán, hắn lại hơi tăng thêm chút lực. Thiết Thủ mặt mày nhăn nhó, tay truyền đến cảm giác đau đớn tột cùng khiến hắn thiếu chút nữa không kìm được mà chảy nước mắt.
“Nhìn dáng ngươi cũng to lớn như vậy sao tay lại không có chút lực thế này?”
Tiêu Phàm lắc đầu, hắn mặt không đổi sắc mà buông tay ra. Thiết Thủ liền nhanh chóng rút tay về, hắn vội giấu bàn tay đã sưng tấy ra sau lưng, tay của hắn không ngừng run rẩy.
"Ông chủ, hãy để ta tới so thử sức với hắn một chút.”
Tên vệ sĩ mà ba lần vô địch đấm bốc ở Đông Nam Á đứng bên cạnh Kim tướng quân nói, hắn muốn vớt lại chút mặt mũi cho Kim tướng quân. Kể cả Tiêu Phàm có khỏe đi chăng nữa thì cũng chưa chắc hắn ta giỏi về đấm bốc được! Tiêu Phàm lắc lắc đầu:
“Không cần phải phiền phức như vậy. Không phải ngươi có mang theo dao găm hay sao, nếu như ngươi có thể làm cho ta chảy một giọt máu thôi thì cũng coi như ta thua.”
Quán quân đấm bốc Thái Tháp nheo mắt lại nói:
"Ngươi nói thật chứ?”
Tiêu Phàm nhìn về phía Dương Quân:
“Dương ca, ngươi tới đi.”
“Được.”
Dương Quân gật gật đầu, hắn móc từ eo ra một con dao găm, trong chớp mắt lao nhanh đâm về phía Tiêu Phàm. Dương Quân biết rõ Tiêu Phàm là người mà đến đạn cũng có thể chặn được, thế nên việc hắn muốn dùng dao găm để làm Tiêu Phàm bị thương là điều không thể sảy ra. Đám người Kim tướng quân mặt mày đều biến sắc. Chơi lớn đến vậy sao? Khi con dao găm của Dương Quân đến gần Tiêu Phàm trong phạm vi 10 cm, hắn liền cảm thấy dao găm của bản thân như bị caems vào một lớp cao su dày, dù có muốn đâm sâu thêm 1 cm thôi cũng rất khó khăn.
“Tiêu thiếu gia, lớp chân khí bảo vệ quanh người của ngươi thật lợi hại, ta tấn công không được.”
Dương Quân lắc lắc đầu nói. Đám người Kim tướng quân đều nửa tin nửa ngờ. Nhìn Dương Quân cũng không giống như tấn công giả vờ, nhưng ở H quốc thật sự có võ thuật gia tài giỏi đến vậy hay sao?
"Thái Tháp, ngươi tới đi.”
Kim tướng quân trầm giọng nói.
“Vâng, tướng quân.”
Thái Tháp lôi con dao găm của bản thân ra, hắn lùi lại một bước, chỉ trong chớp mắt hắn đã dốc toàn lực lao tới, con dao găm trong tay hắn lao về phía vai của Tiêu Phàm. Năng lực tinh thần của Tiêu Phàm hóa thành vô số sợi tơ nhỏ quấn quanh dao găm của Thái Tháp. Khi con dao găm chỉ còn cách Tiêu Phàm 10cm, tinh thần niệm lực của Tiêu Phàm cũng toàn lực kéo con dao hướng ra ngoài, lúc này đây Thái Tháp cũng có cảm giác giống Dương Quân, hiện tại hắn muốn đâm dao vào sâu thêm 1 cm thôi cũng rất khó khăn.
“Hây ya!”
Thái Tháp rút con dao lại, sau đó hung dữ mà đâm thẳng con dao về phía đầu Tiêu Phàm. Kết quả không có gì thay đổi.
“Nếu như súng của các ngươi có lắp ống giảm thanh thì các ngươi cũng có thể lấy súng bắn thử xem?”
Tiêu Phàm nhàn nhạt nói. Ánh mắt Kim tướng quân chợt lóe lên, hắn có mang theo súng, mà súng của hắn cũng đã gắn ống giảm thanh rồi. Kim tướng quân lập tức rút khẩu súng ra, đứng lên rồi hướng về phía chân của Tiêu Phàm nổ hai phát đạn. Ở khoảng cách gần như vậy, Kim tướng quân rất tự tin đối với khả năng bắn súng của bản thân mình. Tiêu Phàm chỉ đứng yên, động cũng không động lấy một chút. Hai viên đạn nhanh chóng bay đến gần đùi của Tiêu Phàm.
"Keng, keng!”
Hai viên đạn rơi xuống sàn, làm cho đám Kim tướng quân đều trợn mắt há mồm. Đến cả Đường Tại Thiên cũng kinh ngạc không thôi. Hắn đã từng nghe Dương Quân kể lại rằng Tiêu Phàm có thể dùng tay không đỡ đạn, nhưng nghe kể không thể bằng hắn nhìn thấy tận mắt được, việc này thật sự làm người ta kinh ngạc không thôi.
Chương 121: Ta Phục Rồi“Chúng ta còn cần thử đọ sức nữa không?”
Tiêu Phàm nhìn Thái Tháp, nhàn nhạt nói. Thái Tháp lắc đầu liên tục, tên quái vật này đến đạn cũng không để làm hắn ta bị thương thì hắn còn đến đọ sức cái nỗi gì? Có khi Tiêu Phàm chỉ cần đánh một chiêu thôi cũng đủ cho hắn vào viện ngắm lan can vài tháng trời rồi.
“Ngươi lợi hại, ta phục rồi.”
Thiết Thủ đứng bên cạnh tâm phục khẩu phục mà nói. Ban nãy bại dưới tay Tiêu Phàm, trong lòng hắn còn có chút không phục, nhưng bây giờ sau khi thấy đến đạn bắn cũng không làm Tiêu Phàm bị thương được thì Thiết Thủ cũng tự nhận thức được, với chút bản lĩnh cỏn con của mình không đủ để làm hại được đến một cọng lông của Tiêu Phàm.
“Tiêu thiếu gia, xin thứ lỗi cho ta kiến thức thiển cận, có mắt mà không thấy Thái Sơn. H quốc không hổ danh là quốc gia có lịch sử văn hóa lâu đời, những người có võ nghệ như ngươi thật sự xứng đáng là một kì tích.”
Kim tướng quân cúi đầu nói. Kể cả dưới trướng hắn có 2 vạn người đi chăng nữa thì khi đứng trước những người như Tiêu Phàm, hắn cũng không thể vênh váo được. Nếu như Tiêu Phàm muốn giết hắn thì chính hắn cũng không thể làm gì được. Hơn nữa chắc chắn Tiêu Phàm không phải vừa sinh ra đã lợi hại đến vậy. Vậy thì phía sau lưng hắn phải có thế lực đáng sợ đến mức nào? Chỉ nghĩ thôi mà Kim tướng quân đã thấy lạnh sống lưng rồi.
“Kim tướng quân, bây giờ chúng ta có thể ngồi xuống nói chuyện một chút không? Đúng rồi, những chuyện vừa sảy ra ta không hi vọng bị truyền ra ngoài, nếu như ai truyền ra ngoài dù chỉ một chữ, thì hắn ta cũng chỉ có một con đường chết mà thôi.”
Tiêu Phàm nhạt giọng nói. Kim tướng quân gật gật đầu:
"Tiêu thiếu gia yên tâm. Thái tháp, các ngươi nhất định không được hé răng nửa chữ, nếu không thì đừng trách ta độc ác vô tình.”
Đám Thái Tháp gật đầu liên tục. Kim tướng quân phất phất tay để đám Thái Tháp lui ra ngoài, Đường Tại Thiên cũng để Dương Quân ra ngoài trước, trong phòng giờ chỉ còn lại ba người bọn họ. Đường Tại Thiên cười nhẹ nói:
“Kim tướng quân, chúng ta cũng là bạn bè đã vài chục năm rồi, chẳng nhẽ ta còn lừa ngươi hay sao? Bây giờ ngươi dã biết Tiêu Phàm lợi hại đến mức nào rồi chứ?”
“Biết rồi.”
Kim tướng quân gật gật đầu.
“Chuyến này đi cũng đáng lắm, thật đúng là giúp ta mở mang tầm mắt.”
Đường Tại Thiên bưng ấm trà lên, hắn rót cho Tiêu Phàm một chén trước. Tiêu Phàm cầm ly trà lên, nhấm một ngụm.
“Tang Uy là do ta giết đấy.”
Mặt Kim tướng quân biến sắc, Tang Uy là một tên trùm buôn ma túy, những người muốn giết Tang Uy chắc chắn nhiều hơn những người muốn giết hắn ta, thế nên đối với việc bảo vệ bản thân thì Tang Uy cũng rất cẩn thận. Thế mà hắn vẫn bị giết trong tay Tiêu Phàm. Vậy thì nếu như Tiêu Phàm muốn giết hắn, hắn có chạy đằng trời cũng không thoát được. Đường Tại Thiên nói:
"Kim tướng quân, Tang Uy đã hai lần phái người muốn giết chết Tiêu thiếu gia, lần đầu tiên thì Tiêu thiếu gia đã tha cho hắn một con đường sống, nhưng hắn vẫn cố tình lao đầu vào, cố giết Tiêu thiếu gia thêm lần nữa.”
Đường Tại Thiên nói.
“Ừm, giết hay lắm.”
Kim tướng quân gật gật đầu:
“Một tên trùm ma túy như hắn chết đi, đối với bách tính muôn dân đều là chuyện tốt.”
Đường Tại Thiên nói:
“Lần này Tiêu thiếu gia nhờ ta hẹn ngươi đến đây gặp mặt là có chuyện muốn nhờ ngươi giúp đỡ. Thời gian gần đây Tiêu thiếu gia có nhờ ta giúp hắn chuẩn bị một lô hàng hóa— . Môn phái phía sau Tiêu thiếu gia không muốn để người ngoài biết, thế nên chuyện này chúng ta không muốn có người điều tra sâu hơn.”
Kim tướng quân thầm kinh ngạc trong lòng. Một vạn tấn lương thực, vậy thì phía sau lưng Tiêu Phàm phải có bao nhiêu người, họ mạnh đến mức nào chứ?
“Kim tướng quân có thể giúp ta việc này không?”
Tiêu Phàm nhàn nhạt nói.
"Nếu như ngươi không thể giúp ta, thì phiền ngươi giới thiệu cho ta biết cảnh sát Myanmar phụ trách vụ này, ta đích thân đến nói chuyện cùng hắn cũng được.”
“Có thể, có thể! Tuyệt đối không có vấn đề gì.”
Kim tướng quân vội nói. Tên cảnh sát phụ trách vụ án này với hắn không phải người cùng hội cùng thuyền, thế nên hắn không hề mong muốn đối phương nhờ vụ này mà tiếp xúc được với Tiêu Phàm.
…
Tiêu Phàm nói:
"Tiêu tướng quân chắc chắn chứ? Nếu như có gì không ổn thì ngươi cũng không cần cưỡng ép bản thân đâu.”
Kim tướng quân gật gật đầu:
"Tất nhiên là ta chắc chắn rồi. Tên cảnh sát phụ trách vụ án này là một kẻ không dễ nói chuyện, bình thường thì ta lười để ý đến hắn, nhưng đây là chuyện của Tiêu thiếu gia, thế nên ta sẽ tận tâm tận lực giúp đỡ.”
Tiêu Phàm gật gật đầu:
"Vậy thì chuyện này ta phải làm phiền Kim tướng quân giúp đỡ rồi. Tốt nhất là ngươi đừng để sảy ra bất kì sai sót nào cả, nếu không lỡ như mà ta bị phiền phức thì có lẽ Kim tướng quân cũng sẽ bị cuốn vào theo đó.”
Chương 122: Bạn Bè“Tiêu thiếu gia yên tâm, chắc chắn ta sẽ giải quyết gọn gàng, sẽ không để sảy ra bất cứ vấn đề gì đâu.”
Kim tướng quân liên tục bảo đảm. Tiêu Phàm cười cười nói:
"Vậy thì làm phiền Kim tướng quân rồi. Ngươi và ông chủ Đường đều là những người bạn chơi với nhau vài chục năm, thật làm người khác ngưỡng mộ. Ta hi vọng sau này chúng ta cũng có thể trở thành bạn bè lâu dài của nhau.”
Trong lòng Đường Tại Thiên mừng thầm. Chỉ cần có câu nói này của Tiêu Phàm, vậy thì mọi thứ mà hắn giúp đỡ cũng như bỏ ra cho Tiêu Phàm đều xứng đáng. Kim tướng quân cười nói:
“Tiêu thiếu gia, vậy thì chúng ta từ nay đã là bạn bè rồi. Nếu sau này ngươi có việc gì cần nhờ ta giúp đỡ thì cứ việc mở miệng nói một câu, dù sao thì ở Myanmar lời nói của ta cũng có chút trọng lượng.”
“Được.”
Tiêu Phàm gật gật đầu. Kim tướng quân đứng dậy nói:
"Tiêu thiếu gia, việc này của ngươi tốt nhất là nên giải quyết ngay, không nên kéo dài thời gian thêm nữa. Bây giờ ta sẽ gọi một cuộc điện thoại về đó trước đã, sau đó ta sẽ về đó ngay để giúp ngươi xử lí tốt chuyện này. Sau này nếu ngươi đến Myanmar, chúng ta có dịp lại tụ tập sau, lão Kim ta sẽ làm chủ, đến lúc đó chúng ta sẽ cùng nhau ngồi xuống uống vài chén.”
Tiêu Phàm cũng đứng dậy:
"Kim tướng quân, vậy thì việc này phải nhờ ngươi giúp đỡ rồi, vất vả cho ngươi.”
“Chuyện nhỏ, đây chỉ là chuyện nhỏ mà thôi. Ông chủ Đường, vậy ta đi trước đây, tạm biệt.”
Kim tướng quân lập tức rời đi, nếu như hắn muốn giải quyết chuyện của Tiêu Phàm một cách êm đẹp thì bây giờ hắn phải nhanh chóng trở về.
“Tiêu thiếu gia, lần này là tại ta vô dụng, làm ngươi mất công phải đích thân đến đây một chuyến.”
Đường Tại Thiên có chút áy náy nói. Tiêu Phàm lắc lắc đầu:
“Lần này ta phải cảm ơn ngươi mới đúng, lần này cũng nhờ có ngươi mà ta quen biết được với nhân vật lớn như Kim tướng quân, việc này đối với ta mà nói thì chỉ có lợi chứ không có hại. Sau này nếu như ta muốn làm gì ở Myanmar thì cũng tiện hơn rất nhiều.”
Đường Tại Thiên cười nói:
"Ta cũng phải cảm ơn Tiêu thiếu gia, nhờ có Tiêu thiếu gia thể hiện ra khả năng phi thường của bản thân mà làm cho quan hệ giữa Kim tướng quân và ta cũng bền chặt hơn nhiều.”
Tình người là thứ rất dễ bị biến chất, lợi ích cũng là thứ có thể bị lợi ích lớn hơn thay thế một cách dễ dàng. Chỉ có sức mạnh thực lực với là thứ vĩnh viễn! Khi tiền tài và danh vọng xung quanh người càng ngày càng cao, càng ngày càng nhiều, thì tình người cũng là thứ sẽ dần dần biến mất. Đường Tại Thiên đã cảm thấy Kim tướng quân càng ngày càng trở nên tham lam ở trước mặt hắn. Nhưng hôm nay có sự xuất hiện của Tiêu Phàm, hơn nữa Tiêu Phàm và hắn còn có mối quan hệ không tồi, thế nên Đường Tại Thiên biết rằng sau này Kim tướng quân ở trước mặt hắn cũng sẽ tự biết thu lại lòng tham của bản thân, điều này đối với hắn mà nói là tin tốt.
"Ông chủ Đường, gần đây ông có mua được viên đá thô nào tốt một chút không? Đằng nào thì ta cũng đã tới đây một chuyến rồi, nếu như ông có thì có thể đem ra để ta tiện thể xem qua một chút không?”
Tiêu Phàm cười nói. Hai mắt Đường Tại Thiên sáng lên:
“Tiêu thiếu gia, gần đây ta có mua được khoảng 10 viên đá thô chất lượng không tồi.”
Từ khi biết được năng lực cỉa Tiêu Phàm, tất nhiên là Đường Tại Thiên sẽ thu mua nhiều đá thô chất lượng cao rồi. Những viên đá như vậy giá sẽ cao, mà rủi ro cũng lớn, nhưng đối với Tiêu Phàm thì chẳng có chút rủi ro nào cả.
“Vậy để ta xem thử xem.”
Tiêu Phàm cười nhẹ nói. Không lâu sau đám người Tiêu Phàm đã cùng nhau đi xuống kho đá thô của Đường Tại Thiên. Ở đây tổng cộng có 12 viên đá thô, kích cỡ trung bình của chúng so với 11 viên đá trước đó thì nhỏ hơn một chút. Hiện giờ năng lực tinh thần của Tiêu Phàm đã tăng lên, thế nên hắn có thể dùng 3 4 lần thấu thị trong một khoảng thời gian ngắn, thế nên 12 viên đá thô này Tiêu Phàm có thể nhìn hết chỉ trong một lần.
“Có một viên lãi cực lớn, hai viên nếu cắt ra sẽ lỗ nặng, còn lại những viên khác đều là lãi nhỏ lỗ nhỏ mà thôi.”
Vài phút sau, Tiêu Phàm đã xem xong toàn bộ số đá. Trong mắt Đường Tại Thiên lộ ra một tia kinh ngạc, ban nãy Tiêu Phàm lại dùng từ “lãi cực lớn” để miêu tả. Nếu như không phải lãi gấp 10 lần thì sẽ không có chuyện Tiêu Phàm dùng từ như thế. Ở chỗ này, viên đá rẻ nhất của hắn cũng đã có giá 3000 4000 vạn, nếu như lãi gấp 10 lần thì số phỉ thúy mà hắn cắt ra có thể lên đến giá ít nhất là 3 4 trăm triệu, đây là một con số lợi nhuận lớn đến kinh người.
"Tiêu thiếu gia, viên đá nào là viên đá có thể lãi được cực lớn vậy?”
Đường Tại Thiên liền vội vàng hỏi. Tiêu Phàm chỉ tay vào viên đá tương đối to ở trong đống đá đó:
“Là viên này, phỉ thúy bên trong viên đá này có giá trị rất cao, ta đoán rằng số phỉ thúy bên trong viên đá đó cũng phải đáng giá tới 5 6 trăm triệu.”
Chương 123: Vượt Chỉ TiêuĐường Tại Thiên hít sâu một hơi. Chỉ tính số phỉ thúy trong viên đá này thôi cũng đã cao hơn giá hắn mua tất cả chỗ đá ở đây rồi. Những viên đá khác hắn có thể bán lại có thể bán lại cho người khác cũng được. Vậy thì tổng lợi nhuận mà lô đá này mang đến cho hắn có thể lên đến 500 triệu. Nếu như hắn trả cho Tiêu Phàm theo giá 1 nghìn vạn cho công cố vấn một viên đá thì hắn có thể kiếm được 380 triệu, số tiền này gấp 3 lần số tiền cần trả cho Tiêu Phàm. Đường Tại Thiên cảm thấy chuyến này mình lời lớn rồi.
“Tiêu thiếu gia, vậy lần này ta trả cho ngươi 200 triệu phí cố vấn nhé.”
Đường Tại Thiên nói. Chỉ cần Tiêu Phàm đồng ý nhận tiền, thì kể cả hắn ta có bảo hắn trả 300 triệu hắn cũng đồng ý trả. Tiêu Phàm lắc lắc đầu:
“Trước đây chúng ta đã thống nhất với nhau rồi mà. Ngươi cứ đưa cho ta 120 triệu là được rồi, dù sao thì lần này ngươi may mắn tìm được viên đá tốt, nhưng chắc gì sau này cũng có thể được như hôm nay đâu? Nếu như lần sau ngươi không tìm được viên đá nào đem lại lợi nhuận lớn thì người lỗ vẫn là ngươi mà.”
Đường Tại Thiên vẫn khuyên Tiêu Phàm thêm vài câu, nhưng hắn cũng vẫn kiên quyết không nhận tiền.
"Tiêu thiếu gia, vậy thì theo ý ngươi đi.”
Đường Tại Thiên nói. Qua không bao lâu, Đường Tại Thiên đã chuyển 120 triệu vào tài khoản của Tiêu Phàm. Vì số lượng tiền chuyển vào tài khoản quá lớn, vậy nên ngân hàng trưởng của ngân hàng mà Tiêu Phàm đang gửi tiền lập tức nhận được thông tin.
"Lại có 120 triệu được chuyển vào tài khoản sao?”
Hiện giờ hắn đang ở bên ngoài, bằng tốt độ nhanh nhất có thể, hắn chạy nhanh về ngân hàng.
“Ngân hàng trưởng, ngươi xem này, trước đó tài khoản của Tiêu tiên sinh đã có 220 triệu rồi, hôm nay tài khoản lại được chuyển thêm vào 120 triệu nữa, hiện tại số dư tài khoản của hắn đã lên tới con số 340 triệu rồi.”
Quản lí ngân hàng kinh ngạc nói. Bản thân là quản lí ngân hàng nên đối với những khoản tiền hắn cũng không lạ gì, nhưng chẳng ai chỉ để không 340 triệu trong tài khoản cả, trường hợp này hắn mới thấy lần đầu. Số tiền lớn như vậy, nếu chủ của nó gửi tiết kiệm hàng tháng thì số tiền lãi mỗi năm có thể lên đến hơn một nghìn vạn.
“Nguồn gốc của số tiền này có vấn đề gì không?”
“Không có đâu ngân hàng trưởng. Số tiền này được chuyển đến từ tập đoàn Đường thị.”
Ngân hàng trưởng gật gật đầu. Trong lòng hắn thầm cân nhắc xem liệu bản thân có nên đích thân đến gặp vị tên là Tiêu Phàm này một chuyến hay không. Những vị khách hàng lớn như thế này nếu họ có gì không vừa lòng với sự phục vụ của ngân hàng mà chuyển tiền đi thì cũng là một tổn thất lớn đối với ngân hàng.
“Gần hai tháng mà có những hơn 300 triệu. Chỉ tính nguyên số tiền một tháng hắn chuyển vào thôi cũng đã vượt chỉ tiêu của ngân hàng rồi.”
Ngân hàng trưởng thầm cảm thán trong lòng. Là người quản lí của cả một ngân hàng thì tất nhiên số tiền lương mà hắn nhận mỗi tháng cũng không thấp. Nhưng nếu so sánh với số tiền mà Tiêu Phàm kiếm ra trong 1 tháng thì số tiền lương của hắn đúng là không đáng để nhắc đến.
......
Đám người Tiêu tướng quân lái xe với tốc độ nhanh nhất về đến biên giới Myanmar.
“Thiết Thủ, Thái Tháp, các ngươi cảm thấy Tiêu Phàm như thế nào?”
Kim tướng quân nghi hoặc hỏi. Trên chiếc xe hắn đang ngồi chỉ có 3 người là hắn, Thiết Thủ và Thái Tháp. Thái Tháp trầm giọng nói:
"Tướng quân, người như Tiêu thiếu gia chúng ta không thể đắc tội được, người như hắn có thể dễ dàng giết ta như giết gà vậy, hơn nữa phía sau lưng hắn chắc chắn còn có một thế lực đáng sợ chống lưng cho nữa.”
Thiết Thủ cũng nói:
“Tiêu thiếu gia mới chỉ khoảng 20 tuổi, ta đã nghiên cứu qua võ thuật của H quốc, những người ở H quốc tu luyện nội công mà có thành tựu nhất định thì có thể sống đến tận 150 tuổi. Ai mà biết được trong môn phái của hắn những người tu luyện đã lâu có thể giỏi đến mức nào chứ.”
Trên mặt Kim tướng quân lộ ra một nụ cười nhạt:
“Chúng ta quen biết với Tiêu thiếu gia, đây đối với chúng ta mà nói thì cũng là duyên trời ban, là chuyện tốt hiếm thấy rồi. Các ngươi nhớ quản tốt cái miệng của bản thân đấy.”
“Dạ, chúng ta hiểu rõ.”
Thiết Thủ và Thái Tháp đồng thanh nói. Bọn hắn vẫn còn muốn học hỏi chút ít từ chỗ Tiêu Phàm cơ mà. Tiêu Phàm thế mà có thể chặn được đạn bắn, đây đúng là năng lực mà bọn hắn thèm muốn có được. Nếu như hai người bọn hắn cũng làm được như vậy thì ngày tháng sau này của bọn hắn cũng có thể thoải mái hơn bây giờ rất nhiều rồi.
…
Sau khi nhờ Kim tướng quân giải quyết mọi chuyện, Tiêu Phàm yên tâm mà trở về Z thành. Với tầm ảnh hưởng của Kim tướng quân bên Myanmar, thì không thể có chuyện chút vấn đề này mà hắn không xử lí được. Tang Uy cũng đã chết rồi, ai còn dám đắc tội Kim tướng quân vì chuyện này cơ chứ? Kể cả tên cảnh sát điều tra vụ việc này không phải người cùng hội cùng thuyền với Kim tướng quân, bản thân hắn cũng không phải người dễ nói chuyện đi chăng nữa thì có lẽ hắn cũng không thể không cho Kim tướng quân chút mặt mũi nào cả. Dù sao thì đắc tội với người như Kim tướng quân đối với hắn mà nói cũng không có chỗ nào tốt.