Dẫn đầu nhóm ba người là Giang Dương Phàm, tuy bị trêu chọc là tổ web drama, quanh năm lăn lộn ở các đoàn làm phim lớn nhỏ, nhưng năng lực chuyên môn của họ đều rất vững, chững chạc chẳng khác nào một nhóm đã được rèn giũa từ lâu.
Với thực lực như vậy, có ra mắt ngay tại chỗ cũng chẳng có gì quá đáng.
Họ chọn bài mang phong cách Hip-Hop, vũ đạo có khung rất rộng, các phần đồng diễn cực kỳ đều đặn, bước chuyển vị trí chính xác đến mức như thể được đo bằng thước. Trong đó rõ ràng có thể nhận ra kỹ năng nhảy của Giang Dương Phàm nhỉnh hơn hẳn.
Về thanh nhạc, cả ba có thực lực tương đương, không có màn thể hiện nào quá nổi bật, nhưng cũng chẳng ai lộ điểm yếu rõ ràng, lấy sự “ổn định” làm ưu tiên hàng đầu. Toàn bộ phần live mở mic hoàn toàn không nghe thấy tiếng th* d*c.
Đừng nhìn bài hát chỉ vài phút mà xem thường, vừa hát vừa nhảy mệt hơn tưởng tượng của nhiều người.
Là một hình thức vận động aerobic, việc hát nhảy tương đương với vừa đạp xe vừa hát hoặc vừa chạy đội hình vừa hô khẩu hiệu trong quân sự—thể lực, dung tích phổi, khả năng điều khí, thứ nào cũng không thể thiếu. Huống chi Hip-Hop vốn có cường độ cao, các động tác mạnh rất dễ khiến âm thanh không ổn định.
Giải pháp duy nhất chính là luyện tập bài bản và chuyên nghiệp.
Vừa đóng phim vừa phải duy trì khối lượng luyện tập lớn như vậy là việc vô cùng mệt mỏi. Muốn đạt được đến mức độ này, chắc chắn họ đã bỏ ra rất nhiều công sức, nếu không chỉ tổ thất bại cả hai bên.
Lại Vũ Đông ngày càng cảm thấy lo lắng.
Hắn chống cằm, nhìn Giang Dương Phàm trên sân khấu thực hiện một cú lộn ngược người mượt mà gọn gàng, trong lòng nghĩ, lẽ nào hắn phải cạnh tranh suất debut với những đối thủ như vậy…
“WOAAAAA!!!!!”
…thật sao?
Lại Vũ Đông bất đắc dĩ liếc sang Lưu Khải Sơ đột ngột bật dậy hét toáng lên. Mặc dù có rất nhiều người đang hò reo cổ vũ cho Giang Dương Phàm, thì cậu vẫn là người náo động nhất trong số đó.
“Đỉnh quá đi mất!” Lưu Khải Sơ kích động tán thưởng liền mấy câu, “Cú lộn ngược ra sau này khớp nhạc quá! Không ngờ Giang Dương Phàm không chỉ diễn xuất tốt mà nhảy cũng đỉnh nữa!”
“…” Lại Vũ Đông mỉm cười vỗ tay.
Đừng mong chờ một tuyển thủ đến từ nước ngoài có thể đưa ra phản ứng gì tử tế…
【Yuki: Tôi chỉ đứng đây và yên lặng nhìn cậu phát điên.jpg】
【Nút âm lượng của tôi vì Lưu Khải Sơ mà chiến hết mình】
Cảm thấy không có ai phản ứng cuồng nhiệt như mình, Lưu Khải Sơ nhìn sang Lại Vũ Đông đang ngoan ngoãn vỗ tay bên cạnh, rồi lại nhìn chằm chằm vào gáy Lương Chi Thịnh ở hàng trước, cuối cùng cậu mới nhận ra điều gì đó, vội vàng ngồi ngay ngắn lại.
Cậu giả vờ nghiêm túc, nắm tay che miệng ho nhẹ một tiếng: “Khụ, ý mình là… cú lộn người đó thật đẹp… mình lại kích động quá rồi đúng không?”
Lại Vũ Đông: “Cũng tàm tạm.”
Ít nhất là hắn đang dần thích nghi, không đến mức bị dọa sợ.
Tổ chuyên hô hào bầu không khí mà, hắn hiểu chứ.
Không nằm ngoài dự đoán, ba học viên của nhóm web drama được huấn luyện viên yêu cầu phần thi phụ riêng.
Giang Dương Phàm đứng ở vị trí center chủ động xung phong biểu diễn đầu tiên. Màn solo của anh rất ấn tượng, dù không sử dụng các động tác “bùng nổ” có độ khó cao như cú lộn người, ngay cả một người ngoại đạo như Lại Vũ Đông cũng có thể nhận ra năng lực của anh rất mạnh.
Bài thi bổ sung của Trương Minh Triệt lại có phần lép vế hơn. Mấy lần bắt nhịp đều không đúng, anh không thể dần dần lấy lại phong độ như Từ Án, trái lại vì mắc lỗi mà càng hoang mang, dẫn đến những đoạn sau càng nhảy càng loạn, đến cơ hội nhảy lại cũng không có.
Trên sân khấu giờ chỉ còn một người chưa thi.
“Vu Nhất Chân cũng phải thi nhảy bổ sung à?” Lưu Khải Sơ tò mò rướn cổ, mông gần như rời khỏi ghế.
“Tôi đoán không đâu, chắc là thanh nhạc.” Lương Chi Thịnh nghiêng đầu trả lời, cậu hơi không quen khi người khác nói chuyện sát tai mình như thế, “Nếu nhóm này toàn là nhảy chính, thì độ khó của bài biên đạo sẽ còn cao hơn nữa.”
“Vậy mà chưa đủ khó à!?” Lưu Khải Sơ kinh ngạc hỏi ra đúng điều Lại Vũ Đông cũng đang thắc mắc trong lòng.
“Giang Dương Phàm nhảy solo khó thật, nhưng hai người còn lại chỉ là nhảy đều thôi.” Lương Chi Thịnh mỉm cười, “Cậu mà chịu khó luyện, cũng có thể làm được giống vậy.”
Lưu Khải Sơ lẩm bẩm: “Chứ mình có phải chưa từng luyện đâu…”
“Không gạt cậu đâu.”
“Biết biết, nhảy thì chắc chắn phải luyện rồi, nhưng không nhẹ nhàng như cậu nói đâu.” Lưu Khải Sơ nhăn nhó, “Mình không phải là người có năng khiếu nhảy, người ta có thiên phú thì có thể bỏ ra một nửa công sức đạt được gấp đôi hiệu quả, còn như mình dù có luyện tập thế nào cũng chỉ tốn gấp đôi công sức được một nửa hiệu quả, nếu không sao mình lại ở lớp F?”
Lại Vũ Đông hơi ngạc nhiên liếc nhìn một cái, hắn cứ tưởng Lưu Khải Sơ thật sự chẳng để tâm đến việc bị xếp lớp.
“Nhưng ở lớp F cũng có cái hay mà.” Lưu Khải Sơ đổi giọng, cười rạng rỡ, “Xuất phát điểm thấp thì càng dễ tiến bộ, mà tiến bộ rồi thì càng dễ được chú ý! Với trình độ như mình, chỉ cần có chút tiến bộ thôi là sẽ được khen ngợi tới tấp!”
Lương Chi Thịnh: “…Cậu lạc quan thật đấy.”
Lại Vũ Đông âm thầm gật đầu đồng tình trong lòng.
Đúng như Lương Chi Thịnh suy đoán, phần thi bổ sung của Vu Nhất Chân không phải là nhảy, nhưng cũng chẳng phải thanh nhạc như nhiều người nghĩ.
“Em mang đến một bản rap tự sáng tác, đây là tác phẩm đặc biệt viết riêng cho cuộc thi lần này, tên là Dream.” Vu Nhất Chân cầm micro, bình thản nói về nội dung bài thi bổ sung, trong đôi mắt đen láy không hề có chút sợ sân khấu.
【Woa! Cuối cùng cũng có rap rồi!】
【Tôi không muốn nghe idol rap thêm một giây nào nữa, trình độ cách xa mấy rapper thật quá】
【Chử Thiên Dịch cũng không tệ】
【Chử Thiên Dịch? Nghiêm túc đấy à? Dựa vào rap có giai điệu để lách luật thôi.】
【Vu Nhất Chân nhảy giỏi như vậy, rap chắc cũng ổn thôi nhỉ? Người bình thường đều biết phát huy sở trường, né tránh sở đoản mà】
【Lý Kha: Không sao, tôi sẽ ra tay.】