Giả Là Thí Sinh Nước Ngoài Trong Cuộc Thi Tuyển Chọn Nhóm Nhạc Nam

Chương 108

 
Lại Vũ Đông có cảm giác quen thuộc, như tối ra đường gặp mèo đen, đi vài bước ngẩng đầu thấy quạ đen, đủ dấu hiệu cho thấy hôm nay không nên ra ngoài.

Nhưng nhìn phản ứng hả hê của đám người trên khung bình luận, nơi sắp tới chưa chắc đã nguy hiểm.

Mang theo một chút tò mò lẫn nghi hoặc, Lại Vũ Đông đi theo chỉ dẫn của nhân viên đến chỗ được gọi là “trạm điện thoại trị liệu”.

Đẩy cửa bước vào phòng quay, khung cảnh bên trong đúng như hắn tưởng tượng – rất bình thường.

Một căn phòng cách âm di động trông như được chuyển từ phòng phỏng vấn của công ty tới được đặt chính giữa. Hai mặt trắng, hai mặt kính, bên trong không có miếng cách âm nào. Một mặt kính áp sát tường, phía sau là một tấm rèm đen.

Trong phòng ánh đèn ấm áp mờ mờ, chỉ riêng khu vực buồng điện thoại là sáng rõ hơn. Nếu không có mấy anh quay phim đang chĩa máy quay về phía hắn làm tụt mood, thì không khí này đúng kiểu gian hàng bói toán trong hội chợ.

Lại Vũ Đông bước vào buồng điện thoại, không quên nhanh chóng đóng cửa để giữ vững thiết lập người mắc chứng sợ xã giao. Trước mặt là một chiếc điện thoại gắn tường, bên dưới có ba nút bấm lần lượt được ghi là “quá khứ”, “hiện tại” và “tương lai”.

Hắn nhấn nút “tương lai”, nhấc ống nghe lên áp vào tai.

Quả nhiên, cả nút bấm lẫn điện thoại đều là đạo cụ. Dù hắn hiểu là để tăng hiệu ứng quay và cảm giác nghi lễ, nhưng vẫn thấy như đang chơi trò con nít, khiến bản thân trông hơi ngốc nghếch.

【Ay da, cả team 707 đều chọn tương lai nè】

【Mấy em trai tui thích đều chọn tương lai】

【Thần tượng mà, đương nhiên phải hướng về phía trước chớ!】

Từ lúc bước vào buồng điện thoại, bình luận cũng thưa dần.

"Xin chào, tôi của tương lai."

Lại Vũ Đông coi đây như một bài tập làm văn ứng tác, theo lối hành văn cơ bản mà kéo dài thời lượng quay, đủ thời gian là xong việc.

“Hiện tại cậu đang làm gì?”

Là đã hoàn thành nhiệm vụ debut và quay về thế giới ban đầu để thi cuối kỳ năm hai? Hay là thất bại trong nhiệm vụ và bị ném sang phó bản tận thế tiếp theo?

“Tôi tin, dù cậu đang ở con đường nào, cũng đều có quyết tâm làm tốt mọi việc.”

Dĩ nhiên rồi.

Không làm tốt thì hoặc là bị rớt môn, hoặc là chơi tiếp nhiệm vụ. Không cố gắng thì chỉ có đường chết.

Lại Vũ Đông dựa vào tấm bảng trắng phía sau, vừa cúi đầu “diễn” đầy cảm xúc, vừa âm thầm châm chọc trong đầu.

Khi hắn đang nhẹ nhàng nói được khoảng nửa phút, bên tai bỗng vang lên một tiếng “bộp”. Ban đầu hắn tưởng là đồ đạc của nhân viên rơi xuống, nhưng nghe kỹ thì hình như phát ra từ phía tường bên kia.

Hắn nghi hoặc quay đầu nhìn – một dấu bàn tay đẫm máu to tướng in trên kính buồng điện thoại.

Lại Vũ Đông: “...?”

Còn chưa kịp phản ứng, tấm rèm đen đằng sau đột ngột bị xé toạc từ giữa ra. Một gương mặt đẫm máu, ghê rợn đột ngột thò ra – kiểu “jumpscare” chính diện y như phim kinh dị.

Hắn bị dọa đến mức phản xạ lùi lại nửa bước.

Gì vậy? Chuyện gì thế?

Là hệ thống biết trước hắn sắp bị loại nên tranh thủ rút ngắn quy trình, đưa thẳng tới phó bản mới à?

Đến cả quy trình bình thường cũng không cần đi nữa?

Thấy chàng trai tóc vàng nhạt phản ứng nhạt nhẽo đến mức gần như không có, nữ quỷ hung dữ kia lập tức tăng cường độ. Cô gào lên chói tai, lại đặt thêm một bàn tay đẫm máu lên kính buồng điện thoại, cào cào xuống như muốn cào rách cả tấm kính, để lại vài vệt máu đỏ lòm.

“…”

Lại Vũ Đông chỉ im lặng.

Không phải vì hắn gan dạ tới mức có thể đối mặt với ma quỷ mà không hề nao núng. Nếu thực sự là hiện tượng tâm linh không thể giải thích, hắn đảm bảo sẽ chạy mất dép không ngoái đầu lại.

Nhưng phản ứng đầu tiên của hắn khi lùi lại là cúi xuống kiểm tra cái bóng. Bóng của người kia kéo dài ra ngoài từ dưới chân, chứng tỏ không phải ảo ảnh.

Hắn lặng lẽ ngẩng đầu, đối diện ánh mắt của “nữ quỷ” đang đập vào tường, quan sát vết máu còn dính lại trên kính.

Màu quá tươi, tốc độ chảy lại quá nhanh.

Rõ ràng là máu giả – đạo cụ.

Bảo sao bạn cùng phòng hắn ai cũng kín miệng như bưng, phúc chưa chắc được chia, nhưng nạn thì phải cùng chịu.

Còn vụ gặp Khúc Hân Trình giữa đường, chắc cậu bị dọa đến mức giật bắn người đập đầu vào kính nên trán mới đỏ vậy.

Tất cả đều có thể giải thích được.

Không phải bị ném qua phó bản mới là tốt rồi.

Vì bản thân nhân vật chính đã phát hiện ra sự thật, nên các dòng bình luận trước đó bị hệ thống ẩn đi để tránh spoil giờ lập tức hiện lại, xác nhận suy đoán của hắn.

【Yuzu còn không thèm đổi nét mặt luôn】

【Cho chị nhân viên đóng vai ma chút thể diện đi hahaha】

【Khoảnh khắc im lặng ngượng ngùng này buồn cười chết mất】

【Cuối cùng cũng có người không phản ứng gì, tai sắp thủng vì mấy người trước rồi】

【Yuzu: tôi có cần ở trong này nữa không?】

Thấy cô nhân viên đóng vai ma mặt mũi thất bại rút lui, Lại Vũ Đông đặt lại ống nghe về chỗ cũ, mở cửa lịch sự hỏi: “Xong rồi ạ?”

“À… xong rồi…”

"Vất vả rồi." Lại Vũ Đông nhìn cảnh hỗn độn phía sau, "Hình như, pha loãng hơi quá?"

Đạo diễn lau mồ hôi không tồn tại: "Vậy... sao? Lần sau chúng tôi sẽ chú ý."

【Trời má, còn đưa ra kiến nghị nữa】

【Tui cũng muốn nói là máu giả này chảy nhanh quá】

【Hay để Yuzu đi dọa người luôn đi】

Thoát ra khỏi buồng điện thoại “trị liệu” một cách toàn thân nguyên vẹn, trên đường về ký túc xá, Lại Vũ Đông gặp nhóm tiếp theo – là Triệu Diệc Phong. Anh hỏi hắn về nội dung quay lần này: “Tổ chương trình thật sự làm nguyên cái buồng điện thoại à?”

“Ừm.”

"Cảm giác thế nào?" Triệu Diệc Phong nhíu mày, "Tự mổ xẻ trước ống kính là trị liệu?"

Lại Vũ Đông ngoan ngoãn gật đầu: “Rất trị liệu.”

【Trị liệu cái quỷ gì hahahaha】

【Yuzu làm chuyện xấu sẽ bị mẹ ăn mất đó!】

【Yuzu, sớm muộn cũng gì cậu bị đánh cho mà coi /doge】

 

Bình Luận (0)
Comment