Bảy người ngồi trong lớp A, gồm sáu người đã được xếp trước đó cộng với một mình Vu Nhất Chân vừa mới gia nhập, đúng bằng số lượng thành viên có thể debut cuối cùng. Nhưng vẫn còn một phần ba thí sinh chưa lên sân khấu.
Điều đó có nghĩa là, nếu có thêm người được xếp vào lớp A, sẽ phải chọn người trong số họ xuống để battle.
Những màn biểu diễn sau đó đều không “cháy” như nhóm diễn viên web drama. Xung quanh chỗ ngồi của Lại Vũ Đông xuất hiện vài gương mặt mới, nhưng họ không nhiệt tình như Lưu Khải Sơ, chỉ chào hỏi xã giao một tiếng rồi thôi, chẳng có thêm tương tác nào.
Sau vài lượt trình diễn nữa, vẫn chưa có thí sinh nào được vào lớp A, người được xếp lớp B cũng chỉ lác đác, trong khi hàng ngũ lớp F và lớp C ngày một đông hơn.
Lại Vũ Đông bắt đầu nghi ngờ một cách hợp lý rằng, có khi hắn không phải người tệ nhất.
Không phải ảo giác, cũng chẳng phải tự tin mù quáng, có vài thí sinh mắc lỗi rõ ràng đến mức hắn còn nhận ra được — ví dụ như động tác vũ đạo không đồng bộ với đồng đội, lỡ tay đánh trúng người bên cạnh, quên lời nên hát bừa cho qua, những bài hát quen tai thì lệch tông đến nỗi không nhận ra nổi giai điệu gốc…
Dù sao thì hắn vẫn nhảy trọn vẹn từ đầu đến cuối, còn có vài câu hát đúng tông — ít nhất hệ thống chấm điểm sơ cấp vẫn hiện lên điểm số.
Hắn lạc quan tự an ủi mình, so với người giỏi thì chưa đủ, nhưng với người kém… tạm đủ dùng.
Nhưng đó là trong điều kiện hắn có ngón tay vàng chất lượng thấp.
Xin lỗi, nghĩ vậy thì có khi đúng là hắn tệ nhất thật.
"Sắp kết thúc chưa?" Lưu Khải Sơ huých vai Lương Chi Thịnh ngồi ở hàng ghế trước, sau khi biết cả hai là người cùng quê, hai người còn hẹn nhau sau khi chương trình kết thúc sẽ đi ăn xiên que, "Còn những ai giỏi mà chưa lên sân khấu không? Có thể có thêm người vào lớp A không? Mình muốn xem battle quá! Sân khấu đầu tiên sao có thể thiếu những màn bùng nổ như vậy!"
Lại Vũ Đông ngáp một cái, mệt mỏi.
Trước khi xuyên qua, hắn đã gần đến giờ đi ngủ rồi, quay phim liên tục mấy tiếng đồng hồ khiến mí mắt hắn díp lại, may mà có Lưu Khải Sơ cứ ở bên tai hắn hết la hét lại kinh ngạc, tuôn ra những lời bình luận như súng liên thanh trong Plants vs. Zombies vậy, nếu không có cậu, có lẽ hắn đã ngủ gật rồi.
Còn cái đoạn battle kia, với hắn - một học viên lớp F - thì chẳng liên quan gì mấy.
Lương Chi Thịnh đảo mắt một vòng. Chỗ họ ngồi khá thấp, nên chỉ cần quay đầu lại là có thể thấy gần như toàn bộ học viên phía trên. Trên người ai cũng đã dán nhãn lớp tương ứng.
“Chắc không còn bao nhiêu nhóm nữa đâu.”
“Sao chưa tới lượt cậu? Cậu không phải là nhóm cuối đấy chứ?”
“Cậu nghĩ gì vậy?” Lương Chi Thịnh phẩy tay, thản nhiên đáp: “Có thực lực đâu, có fan đâu, có điểm nhấn gì đâu, tổ đạo diễn sao có thể để tôi kết màn được?”
Lưu Khải Sơ chớp chớp mắt, ngơ ngác hỏi: “Thứ tự lên sân khấu không phải ngẫu nhiên à?”
“Kịch bản.” Lại Vũ Đông phun ra một câu gây chấn động.
“……”
“……”
Hai cặp mắt lập tức đồng loạt đổ dồn về phía hắn.
【Tui hình như vừa nghe được chuyện động trời】
【Cái này nói ra được à?】
【Nhóc này gan quá nha, follow liền】
Lại Vũ Đông: “……”
Xin lỗi, buồn ngủ quá, nói mà không kịp suy nghĩ.
Không đúng, tổ quay reaction có hơi xuất quỷ nhập thần rồi đấy!? Khi nào lại lia máy quay về phía hắn vậy!?
Bắt được một con dê là vặt trụi lông luôn hả!
“Yuki…” Dù tính cách có vô tư thoải mái đến đâu thì lúc này Lưu Khải Sơ lần này cũng tỏ vẻ muốn nói lại thôi, cậu nhanh chóng liếc nhìn xung quanh, sau đó nghiêng người ghé sát tai Lại Vũ Đông, nhỏ giọng nhắc nhở, "Cậu đừng nói lung tung."
Chỉ cần có não là ai cũng biết show thực tế ít nhiều gì cũng có kịch bản, nhưng cái luật ngầm ai ai cũng biết ấy không đồng nghĩa với việc có thể đem ra nói toạc trên sóng. Dám đường hoàng nói ra giữa chương trình, đó toàn là những “dũng sĩ trong vạn người chọn một”.
Có bị tổ hậu kỳ đưa vào bản dựng cuối cùng không, hoặc nếu bị thì sẽ bị dựng thành cái dạng gì, cái này không ai nói trước được đâu!
Huống hồ, đây còn là livestream nữa cơ mà!
Trong lòng Lưu Khải Sơ, hình tượng của Lại Vũ Đông lập tức biến thành một cậu ngốc nước ngoài ngây thơ thuần khiết, chẳng hiểu gì về những cơn mưa máu gió tanh trong giới giải trí.
Lại Vũ Đông lúc này đã hoàn toàn tỉnh táo, ngoan ngoãn ngậm miệng, nở một nụ cười lễ phép hiểu chuyện.
Từ nay trở đi, châm ngôn sống của hắn là “nói năng thận trọng”.
Đúng lúc đó, Lương Chi Thịnh được gọi đến phòng nghỉ phía sau sân khấu để chuẩn bị lên diễn, chủ đề vừa mở ra đã bị tự nhiên đưa sang hướng khác.
“Cố lên nhé!” Lưu Khải Sơ hăng hái giơ tay làm động tác cổ vũ, chân thành gửi lời chúc phúc đến người anh em mới quen vài tiếng, “Tranh A giữ F!”
“Cái biên độ này có hơi lớn quá không?” Lương Chi Thịnh phì cười.
“Thì là để cậu đừng thấy áp lực quá mà!” Lưu Khải Sơ lấy khuỷu tay huých vào người Lại Vũ Đông, “Yuki, mau mau, cậu cũng nói vài câu đi chứ.”
Vì không muốn lại gặp sự cố trên sóng trực tiếp, Lại Vũ Đông vốn định tránh né, giả vờ làm người tàng hình suốt nãy giờ, nhưng tiếc là chiêu này không có tác dụng với Lưu Khải Sơ.
Trước ánh mắt mong chờ xen lẫn thúc giục của cậu, hắn đành bất đắc dĩ siết nắm tay, nhỏ nhẹ làm một động tác tiếp sức với Lương Chi Thịnh: “Cố lên.”
“Cố lên không quan trọng đâu…” Lương Chi Thịnh lẩm bẩm một câu, rồi bật cười, “Nhưng vẫn cảm ơn nhé.”
Đáng tiếc là, Lương Chi Thịnh hoàn toàn đúng với những gì cậu tự nhận xét. Cậu không có thực lực đủ gây ấn tượng để vào lớp A, cũng chẳng sở hữu khả năng tạo hiệu ứng chương trình như nhóm lớp F.