Giả Là Thí Sinh Nước Ngoài Trong Cuộc Thi Tuyển Chọn Nhóm Nhạc Nam

Chương 122

 
【Thật hay đùa vậy? Kinh dị dữ vậy sao?】

【Từng hóng nhóm rap nên xin xác nhận: hoàn toàn không nói quá, Lý Kha tuôn một tràng dọa tôi chui khỏi livestream luôn】

【Lý Kha bảo lời bài hát nhóm rap chẳng cái nào ra hồn, muốn lấy thứ đó làm bài phát biểu chia tay sân khấu thì cứ hát tiếp đi】

【Cả Chử ca cũng bị chửi là muốn xài một flow cả đời à】

【Móa, bị chửi không nể mặt luôn hả?】

【Lý Kha có khí chất dũng cảm bất chấp fan】

【Ổn mà, fan anh ấy cũng đông lắm】

“Lão sư nói lời bài của tôi viết như bài tập nhật ký cuối tuần của học sinh lớp ba ngồi rặn trên bồn cầu, vừa nhạt vừa thối, nếu không phải giáo viên bắt buộc phải chấm thì chẳng ai muốn nhìn thêm lần nào.” Lý Tự mặt không cảm xúc xé toạc một trang nháp đầy vết gạch xóa, vo lại ném vào thùng rác, “Hôm nay mà không viết được bản mới là tôi không ngủ đâu.”

Rõ ràng là tâm trạng hiếu thắng nổi lên rồi.

“Lý Kha lão sư đúng là sắc bén quá đáng.” Lời so sánh sống động ấy khiến Lương Chi Thịnh cười không dứt, như thể bản thân không phải cũng là nạn nhân, “Lão sư bảo lời bài của tôi nghe như kiểu người chưa đọc nổi mấy quyển sách mà cứ cố giả vờ làm nghệ sĩ trầm cảm.”

Lại Vũ Đông sững người.

Hắn chưa từng tận mắt chứng kiến cảnh đó, nhưng chỉ nghe miêu tả của bạn cùng phòng với mấy lời trong bình luận đã có thể tưởng tượng ra hiện trường kinh khủng cỡ nào, không khỏi thấy đồng cảm sâu sắc.

May mà mình không chọn thử thách bản thân ở nhóm rap.

Hắn thầm nghĩ, mong rằng sau này không có cái vinh hạnh bị Lý Kha lão sư "tra tấn" trực diện.

Sáng hôm sau, nhóm 《Bloody》 ngoại trừ Tô Tuấn Triết ra thì năm người còn lại đều đến đúng giờ.

Kim Hi Hằng đặt chiếc bánh kem đã đặt sẵn giữa phòng tập, ngay chính giữa sàn nhà – vị trí dễ thấy nhất khi vừa mở cửa bước vào.

Chiếc hộp trắng tinh phủ kín bánh kem, trên đó dùng bút dạ màu hồng anh đào viết tên Tô Tuấn Triết. Xung quanh là những nét vẽ nguệch ngoạc do cả nhóm cùng hoàn thành, như viên kẹo do Lại Vũ Đông vẽ và gương mặt cười của Mạc Lê.

Từ xa nhìn lại trông chẳng khác nào một bức tranh vẽ của mấy bé mẫu giáo, không mở hộp ra thì chẳng ai đoán được bên trong là gì.

Kim Hi Hằng đảo mắt nhìn quanh, trong phòng tập trống trơn không có chỗ nào thuận lợi để trốn: “Tụi mình trốn ở đâu? Sau cửa à?”

“Không đủ chỗ.” Lại Vũ Đông ước lượng chiều ngang của cánh cửa, cùng lắm đứng được ba người, “Trừ khi cõng nhau lên.”

【Yuzu có khiếu hài hước ngầm đó】

【Leo cổ nhau lên cũng được mà】

【Đừng có lố quá vậy chứ haha】

Đáng tiếc là cảnh tượng lố bịch như thế không có cơ hội xuất hiện trên sóng truyền hình, cuối cùng họ quyết định trốn sau khúc cua ở hành lang.

Mạc Lê người mảnh khảnh nên ngồi xổm phía trước cùng, Lại Vũ Đông nhờ chiều cao vượt trội nên đứng chốt sau cùng. Năm cái đầu xếp theo hàng dọc từ trên xuống dưới, thò ra từ sau bức tường y như trò đuổi hình bắt chữ, chờ tín hiệu từ ekip chương trình.

Chưa đến mấy phút, nhân vật chính xuất hiện. Cả nhóm lập tức thu đầu lại, rúc vào sau tường.

Tô Tuấn Triết hoàn toàn không hay biết chuyện gì sắp xảy ra, cậu vui vẻ bước lên cầu thang, nhảy chân sáo trông chẳng giống gì người tối qua đau tới mức phải xin rút lui giữa chừng.

"Cót két -"

Tiếng cửa phòng tập vang lên, Lại Vũ Đông cẩn thận thò nửa cái đầu ra quan sát, xác định mục tiêu đã vào trong phòng mới nhanh chóng vỗ vai Bạch Huyên Hách phía trước: “Vô rồi.”

Nghe thấy thế, Bạch Huyên Hách xông lên đầu tiên, tay trái kéo Kim Hi Hằng, tay phải lôi theo Lại Vũ Đông, phía sau là Mạc Lê suýt chút phải bò để đuổi kịp, còn Trương Minh Triệt thì kinh ngạc la lên “Cẩn thận chứ!”

Cả nhóm năm người giống như cướp làng đột nhập phòng tập, dọa cho Tô Tuấn Triết đang ngồi xổm trước bánh kem giật bắn người.

“Chúc mừng sinh nhật!”

“Chúc Tiểu Tô mãi mãi mười tám!”

“Chúc mừng sinh nhật tuổi mười chín!”

“Ăn bánh kem đi!”

“Sinh—”

Vì không tập dượt lời chúc trước nên cả nhóm nói mỗi người một kiểu, âm thanh chồng chéo loạn xạ như một khu chợ trời.

【Ai nói "ăn bánh kem" vậy trời haha】

【Hình như Yuzu đó】

【Không phải Bạch Huyên Hách hả?】

【Yuzu bị tiếng hét của Kim lão sư làm cho giật mình, mới hé miệng đã nghẹn luôn rồi】

【Á á á hình tượng người câm không sụp đổ đúng không!】

Trong lòng Lại Vũ Đông đầy ấm ức, hắn không ngờ mấy người tưởng như rất bình thường này ai nấy hét to như sấm, làm hắn giật mình suýt nghẹn họng, mới nói được một chữ đã tắc lại trong cổ.

Hắn chỉ đành đợi mọi người la xong mới chậm một nhịp bổ sung: “Chúc mừng sinh nhật, Tô Tuấn Triết.”

Tô Tuấn Triết ngồi xổm dưới đất ngẩng đầu lên, nhìn đồng đội vây quanh mình, bật cười khúc khích: “Tôi đã nói là sáng nay Kim Hi Hằng không rủ tôi đi chung, còn tưởng do lo tôi chưa khỏe nên cố tình không gọi, ai ngờ lại là đang âm mưu chuyện này.”

Cậu cúi đầu nhìn hộp bánh vẽ đầy hình vẽ ngốc nghếch, chăm chú phân biệt từng nét vẽ như thể muốn hiểu rõ từng chi tiết.

Một lúc sau, Tô Tuấn Triết khẽ cười, hai tay ôm lấy hộp bánh đứng lên, nở một nụ cười chân thành: “Cảm ơn mọi người, tôi lâu lắm rồi không có ai cùng tổ chức sinh nhật thế này.”

“Muốn ăn bánh không?” Lại Vũ Đông rất quan tâm đến vận mệnh của chiếc bánh kem.

“Có chứ.” Tô Tuấn Triết cười mắt cong cong, “Hiếm khi được phá lệ ăn một bữa, sao có thể để lãng phí tấm lòng của mọi người được. Nhưng mà…”

Cậu liếc nhìn đồng hồ treo tường, ý cười trên gương mặt càng sâu: “Bây giờ là mười giờ hai phút rồi, mấy người trễ giờ.”

Kim Hi Hằng tròn mắt há hốc: “Cái này cũng tính hả!?”

“Mấy người không đúng giờ có mặt ở phòng tập, dĩ nhiên là tính rồi.” Tô Tuấn Triết liếc về phía cửa ra vào, “Yuki, đừng tưởng lùi lùi ra sau là tôi không thấy nhé, hôm nay sinh nhật là lớn nhất đó.”

Lại Vũ Đông: “…”

Chuồn không thành công.

 

Bình Luận (0)
Comment