Nhóm《Quái Đản》được sắp xếp biểu diễn cuối cùng.
Bốn nhóm phía trước lần lượt trình diễn kết quả luyện tập, chỉ có nhóm《Vô Danh》thoát nạn trọn vẹn, mấy nhóm còn lại đều bị phê bình nhiều ít khác nhau.
Nặng nhất là nhóm《Moonlight》, không khí lúc đó nghiêm túc tới mức khiến Lại Vũ Đông cũng toát mồ hôi thay.
Nhưng bất kể là center Từ Án hay đội trưởng Bùi Lan, tâm lý đều vững vàng đến mức kinh ngạc, sau khi rời sân khấu, toàn đội không hề bị ảnh hưởng bởi lời phê bình, vẫn giữ vững tinh thần, chứng tỏ bản lĩnh vượt trội.
Không hổ danh là Từ Án – người chưa từng khóc trong bất kỳ lần công bố thứ hạng nào.
“Còn một nhóm nữa nhỉ?” Phó Hàm Vũ điều chỉnh thứ tự lời bài hát, “《Quái Đản》— À, bài này là bạn tôi viết đó, rất mong chờ phần trình diễn của các bạn.”
“Nhóm này vị trí center cũng rap nè… Ồ? Center là em hả.” Lý Kha liếc nhìn Lại Vũ Đông đang đứng ở vị trí trung tâm, “Được rồi, tôi rất trông đợi vào màn biểu diễn của các em.”
Huấn luyện viên nhảy – Tào Ngạn lạnh nhạt nói: “Hy vọng lần này cũng sẽ mang đến bất ngờ cho tôi.”
【Có phải Tào Ngạn cũng đang nói Yuzuko không?】
【emmm… Hình như buổi đánh giá vị trí lần hai, Tào Ngạn cũng từng nói mong chờ bất ngờ gì đó…】
【Xong đời, nhóm này vốn đã có nhiều đoạn center, chưa bắt đầu đã trở thành đối tượng “chăm sóc đặc biệt” của giáo viên rồi】
【Cứu tôi với, tôi thay Yuzu mà thấy căng thẳng giùm luôn rồi】
Ban đầu Lại Vũ Đông đã điều chỉnh xong tâm lý, nhưng liên hoàn “kỳ vọng” bất ngờ này suýt nữa khiến hắn không thở nổi, như thể thứ hắn sắp đối mặt không phải vài ánh mắt, mà là máy soi X-quang.
May là giờ đây cảm giác căng thẳng đã không còn ảnh hưởng đến hắn quá nhiều. Hắn cùng đồng đội hoàn thành phần trình diễn không khác gì khi luyện tập.
Nhạc nền dừng lại, tất cả đứng tại chỗ thở nhẹ, chờ đợi lời nhận xét từ các huấn luyện viên.
Hiện trường lặng đi vài giây.
Người phá vỡ sự im lặng là Phó Hàm Vũ. Giọng anh trầm ổn, không nghe ra cảm xúc: “Nhóm của các em là nhóm có tổng thể yếu nhất.”
【?】
【Tôi bị hoa mắt hay bị điếc vậy trời?】
【Gì chứ? “Quái Đản” không phải hay nhất, nhưng làm sao mà thành yếu nhất được?】
【Buồn cười thật, không phải yếu nhất thì là gì?】
【Ít nhất cũng tốt hơn tổ moonlight chứ?】
【Tôi ngửi thấy mùi kịch bản rồi nè】
【Kịch bản 'ngược dòng' ập đến!】
【Đỡ lấy tôi, tôi sắp “bay” vào đội debut nhờ cú nghịch chuyển này】
Thần kinh của Lại Vũ Đông căng như dây đàn. Khán giả có thể xem đây là kịch bản, nhưng hắn thì không thể ngây thơ tin rằng đây chỉ là một màn diễn.
Dù Phó Hàm Vũ vì hiệu ứng chương trình mà cố tình nói quá, thì chắc chắn nhóm bọn họ cũng có vấn đề gì đó, nếu phần trình diễn của họ thật sự hoàn hảo đến mức không bắt bẻ được, người bị thử thách sẽ là diễn xuất của anh, chứ không phải họ.
Muốn được ngược dòng, điều kiện tiên quyết là phải đủ khả năng đỡ được cú chuyển đó.
“Vũ đạo rất loạn, nhìn thì có vẻ bận rộn nhưng lại không biết đang bận cái gì, như thể bị âm nhạc dắt đi. Nhảy cùng mỗi người nhảy một kiểu, các em mạng yếu nên bị lag à?" Giáo viên vũ đạo Tào Ngạn giáng nhát "đao" đầu tiên.
Giáo viên thanh nhạc Khương Hiểu Đình tiếp ngay sau đó: "Thanh nhạc là thế mạnh của nhóm các em, nhưng các em không những không thể hiện ra được, mà còn bị vũ đạo làm ảnh hưởng."
Sau khi nhận xét tổng thể, các huấn luyện viên lần lượt chỉ đích danh từng thí sinh, người duy nhất được khen là vocal của Triệu Diệc Phong, nhưng phần nhảy của anh lại bị Tào Ngạn “ném” cú chí mạng.
Nếu nhất quyết muốn nói, thì rap của Lý Tự cũng được khen. Nhưng nguyên văn lời Lý Kha là "Không tự viết lời thì còn tạm". Tâm trạng Lý Tự đại khái là thà không được khen còn hơn.
“Miura Yuki.”
"Có ạ."
Người đầu tiên lên tiếng là Lý Kha. Mở đầu là một nhân vật “nặng ký”, cách tiếp cận này khiến Lại Vũ Đông âm thầm thở dài, chuẩn bị tâm lý bị “hành”.
Nhưng bất ngờ là phản ứng của Lý Kha lại khá nhẹ nhàng.
“Cái phần rap của em ấy… Nếu mới tiếp xúc rap được ba, bốn ngày thì cũng tạm được. Có chút tố chất, cộng với việc em chịu khó luyện tập, đúng không?” Lý Kha dừng lại một nhịp “Nhưng vẫn còn cách rất xa so với tiêu chuẩn của tôi.”
Anh ngẩng đầu nhìn cậu thiếu niên tóc vàng nhạt đang nắm chặt vạt áo, qua bóng dáng ấy như nhìn thấy chính mình thời non trẻ.
“Chỉ cần em bước lên sân khấu, sẽ không ai quan tâm em là người mới hay luyện được bao lâu. Dù có ai rảnh rỗi đi tra, thì cũng không vì vậy mà hạ thấp tiêu chuẩn. Họ chỉ bảo em mau xuống sân khấu mà tập cho đàng hoàng rồi quay lại.”
“Nên là, không đạt.”
【Tôi lại không thấy dữ lắm?】
【Thế này mà không dữ á? Tôi sợ muốn chết luôn nè】
【So với những gì mấy người khác bị “sạc”, vậy là hiền rồi đó, mà còn gián tiếp khen Yuzuko nữa】
【Tôi cảm giác Lý Kha khá là quý Yuki đó, vòng công diễn 1 còn 'cà khịa' sinh vật xui xẻo nào đó, sướng cực】
【Vẫn nhớ mãi cảnh ảnh chọc Yuki trong vòng đánh giá chủ đề hahahaha】
【Vũ khí diệt rapper】
【Bỗng nhiên nhớ Bạch ca là vừa nhảy vừa rap giỏi luôn…】
【Cái gì cũng “ship” thì tôi mới đủ dinh dưỡng】
Lại Vũ Đông thực sự cảm nhận được "niềm vui nỗi buồn của con người không tương thông".
Hắn thì sắp ngộp vì căng thẳng, còn bình luận thì nghiêm túc phân tích quan hệ giữa hắn và các thực tập sinh chuyên rap.
Trong khi hắn nhớ là mình quen với mấy bạn nhảy nhiều hơn bạn rap mà?!
“Nhưng mà—”
Lý Kha đổi giọng, chống cằm nhìn lười nhác:
"Rap tốt bốn câu không khó đâu, chưa đến mười giây mà. Mấy ngày sau luyện tập cho tử tế vào. Trong thời gian ngắn phải đạt được tiêu chuẩn thấp nhất của tôi. Không đạt được tức là em lười biếng."
Lại Vũ Đông chớp chớp mắt, CPU trong đầu lập tức phân tích phần nhận xét “quanh co lòng vòng” kia.
Chẳng bao lâu sau, hắn mỉm cười chân thành: “Cảm ơn lão sư.”
Đợi các huấn luyện viên còn lại nhận xét xong phần nhảy và thanh nhạc của Lại Vũ Đông, Phó Hàm Vũ mới đưa ra lời tổng kết:
“Hiện giờ đã là giai đoạn sau của chương trình, mọi người không còn chỉ yêu cầu em có tiến bộ là được, mà là phải theo kịp độ khó đang tăng lên. Giả sử tốc độ tiến bộ của em là một, độ khó của bài hát là mười, vậy một tuần liệu có đủ không?”
“Em là một trong những thí sinh gần với suất debut nhất, tôi tin rằng em có thể chứng minh thực lực của mình qua sân khấu vòng ba.”
“Cố lên nhé, người luôn nỗ lực nhất.”