Giả Là Thí Sinh Nước Ngoài Trong Cuộc Thi Tuyển Chọn Nhóm Nhạc Nam

Chương 156

 
【Sao lại có chút cảm động nhẹ nhẹ thế này】

【Ảo giác như em trai nhào tới ôm anh trai làm nũng】

【Đúng là hai cục cưng ngoan w】

【Tiểu Doãn là bé trai vị thành niên. Khẩn cầu mọi người 'đẩy CP' một cách lý trí ạ】

【Có ai 'đẩy CP' đâu. Cặp này toàn là 'chemistry' theo hướng tình thân mà】

“Không phải vấn đề ở đoạn rap.” Lại Vũ Đông kiên nhẫn giải thích, “Cảm giác cá nhân thôi, về mặt thị giác thấy hơi thiếu điểm nhấn. Nhất là động tác giơ tay này, nhìn hơi… thường?”

Tống Nhan Hi cũng ghé qua: “Không phải có đeo nhẫn các kiểu rồi sao?”

“Không phải chỗ đó.”

Hôm nay đã thử phục trang ở hậu trường, Lại Vũ Đông có thể tưởng tượng được hiệu quả khi thay đồ luyện tập bằng đồ diễn, nhưng cho dù thêm mấy cái nhẫn kia vào, hắn vẫn cảm thấy chưa đủ.

Vấn đề lớn nhất là… không hợp chủ đề.

Nhưng đây là sân khấu công diễn, đâu phải triển lãm nghệ thuật dị biệt, không thể vẽ thêm mấy con mắt lên mặt hay làm bàn tay thành xúc tu được. Phong cách kiểu Lovecraft quá khó tiêu với số đông, hơn nữa hóa trang đặc biệt hoặc đạo cụ cũng rất tốn thời gian.

Vậy nên, làm sao để dùng chi phí thấp nhất tạo ra cái “quái đản” mà khán giả đại chúng có thể chấp nhận?

Lại Vũ Đông chìm vào suy nghĩ, trong đầu bỗng lóe lên một ý tưởng, những mảnh vụn chắp vá cuối cùng cũng ráp thành một kế hoạch hoàn chỉnh.

"Sơn móng tay màu đen."

Trong nhiều bộ truyện tranh và phim ảnh, móng tay đen thường được dùng để thể hiện những nhân vật phi nhân loại, như ác quỷ, yêu quái, hay linh hồn ma quái.

Nếu áp dụng chi tiết này vào bài hát, thì cả yếu tố quái đản lẫn phản nghịch đều được thể hiện.

Sự quái đản nằm ở cảm giác phi nhân loại, còn phản nghịch là vì trong mắt một số người có tư tưởng bảo thủ, việc con trai sơn móng tay bị xem là kỳ quặc, “ẻo lả”. Mà chủ đề của 《Quái Đản》 lại chính là khinh thường quy tắc.

Thị trấn quái đản, giống như một kiểu truyền thuyết đô thị có luật lệ kỳ quái, những quy tắc phi lý nhưng buộc phải tuân theo — chẳng phải cũng là một kiểu phản ánh sao?

【Woa, móng tay đen nhìn chất đấy】

【Tiểu Yuzu thiên tài 'giáng lâm'! Sân khấu 'level up' lộng lẫy!】

【Sau khi debut, album MV và sân khấu trình diễn có phải có thể trông đợi anh chàng này thiết kế không?】

【Được đấy, làm công ty trả lương gấp đôi đi】

【Chưa debut mà tính vặt lông bưởi rồi à?】

Lại Vũ Đông: …

Hắn vừa nhìn thấy một từ kỳ lạ.

Vớt trái cây, vỏ bưởi, mật bưởi vàng … mấy cái đó thôi còn chấp nhận được, “lông bưởi” là cái quỷ gì, mốc meo à?

"Sơn móng tay hả?" Tống Nhan Hi tròn mắt ngạc nhiên.

"Ừm, không biết có hợp không nữa?"

"Cực kỳ hợp, ý tưởng thiên tài!"

Tống Nhan Hi từng nghe từ bạn cùng phòng là Bạch Huyên Hách kể rằng thiết kế sân khấu của 《Bloody》 có công lao rất lớn từ đội trưởng này. Không ngờ đến vòng ba lại được đích thân trải nghiệm một lần.

Dù những điểm đưa ra rất nhỏ, như máu giả, sơn móng tay, nhưng nhiều lần lại đóng vai trò như "những nét bút thần kỳ".

Chúng không phải những đạo cụ mà người bình thường không thể nghĩ ra. Có lẽ có người nghe xong sẽ thấy "Ồ, chỉ có vậy thôi sao?". Nhưng không phải ai cũng có thể nghĩ đến và vận dụng chúng một cách hợp lý khi cần. Giống như cùng một lượng kiến thức, có người nhìn cảnh đẹp nhân gian mãi mới thốt ra được câu "Tuyệt vời", còn có người đối diện thác nước Lư Sơn lại đọc 《 Nhạc Dương Lâu Ký 》.

Lùi lại một bước mà nói, đây cũng không phải trách nhiệm bắt buộc của thực tập sinh.

Nếu sân khấu dở, người bị mắng là tổ chương trình. Huống chi đã đến vòng ba thì chẳng ai kỳ vọng có thể lật ngược độ nổi bằng sân khấu nữa rồi, chỉ cần người biểu diễn không tự khui scandal thì phần còn lại đều trông vào fan và công ty.

Tống Nhan Hi nghĩ càng nhiều càng thấy nể, không nhịn được thốt lên: “Cậu có trách nhiệm với sân khấu thật đấy.”

Lại Vũ Đông nghiêng đầu khó hiểu: “Chuyện này không bình thường sao…?”

Đừng nói là idol, chỉ cần bước lên sân khấu thì phải có trách nhiệm với nó, chẳng phải đó là đạo đức nghề nghiệp cơ bản sao?

Tống Nhan Hi chỉ cười mà không đáp, có một số lời không tiện nói trước ống kính.

Doãn Tử Trăn nghe từ đầu đến cuối chỉ quan tâm một chuyện: “Anh Yuki, chúng ta đều phải sơn à?”

“Đồng bộ thì tốt hơn.”

Chuyện này không phải mình hắn nói là xong. Lại Vũ Đông trước tiên thảo luận với toàn đội, sau khi đạt được sự đồng thuận thì mới đề xuất với đạo diễn.

Có thành công của vòng hai làm nền, lại không có ý định bóp nhóm 《Quái Đản》, yêu cầu đơn giản vậy tổ chương trình lập tức đồng ý.

Thế nhưng, thời gian quá muộn, thợ trang điểm đã tan ca từ lâu.

Trước mắt có hai lựa chọn.

Một là chờ thợ trang điểm lên ca rồi từng người một làm móng, nhưng ngày mai là ghi hình công diễn rồi, có thể sẽ rất gấp, chưa chắc móng khô kịp trước khi vào sân khấu.

Hai là tự thân vận động. Trong phòng hóa trang có sẵn sơn móng tay đen, chuẩn bị trước thì yên tâm hơn, vấn đề là cả bảy người trong nhóm cộng lại chưa chắc có ai từng tự sơn móng một lần.

Lại Vũ Đông âm thầm lia mắt sang Tống Nhan Hi, người theo đuổi thời trang, gửi gắm niềm hy vọng.

Tống Nhan Hi: “…”

Anh bó tay chịu thua: “Tôi chuyên phối đồ với mỹ phẩm thôi, không nhận mảng nail nha.”

【Lần gần nhất Nhan Hi dính đến nail là cắt móng cho mèo】

【Nên mở rộng mảng làm ăn đi 233】

【Sơn một màu không khó mà đúng không?】

【Tùy người thôi, tôi thì tự học tự làm được, bạn cùng phòng tôi thì móng như bề mặt mặt trăng】

Lại Vũ Đông từng thấy mẹ sơn móng tay ở nhà, miễn cưỡng xem như có kinh nghiệm. Nhưng hắn không chắc tay nghề của mình có rơi vào kiểu “bề mặt mặt trăng” trong lời dân mạng nói hay không.

Lỡ mà lem nhem phải tẩy lại thì mất công mất thời gian.

Đúng lúc hắn còn đang do dự có nên tự làm không, thì bên cạnh vang lên một giọng thản nhiên: “Để tôi làm cho.”

Người vừa lên tiếng là Triệu Diệc Phong, đang buộc lại tóc đuôi sam. Quay clip luyện tập mấy chục lần, tóc anh nhảy đến rối cả lên.

Lại Vũ Đông mừng rỡ: “Anh biết làm hả?”

“Cũng không hẳn là biết, tôi từng tự sơn cho mình.” Triệu Diệc Phong một tay cầm lọn tóc con, tay kia giữ dây cột, động tác thành thạo luồn gọn lại, “Trước đây từng sơn móng trên livestream cho fan coi, dù chưa làm cho người khác nhưng chắc cũng không khác gì lắm.”

Ánh mắt Lại Vũ Đông sáng rỡ: "Nhờ anh nhé!"
 

Bình Luận (0)
Comment