Giả Là Thí Sinh Nước Ngoài Trong Cuộc Thi Tuyển Chọn Nhóm Nhạc Nam

Chương 158

 
【Aaaaa tôi nên ghen tỵ với ai đây】

【Hồn tôi nhập vào Phong lão sư luôn được không】

【Nếu tôi là Triệu Diệc Phong, đời này tôi không bao giờ tẩy móng tay】

【Tỉnh lại đi, người ta chỉ cần một câu là xong】

Triệu Diệc Phong chẳng có việc gì làm, ngồi nhìn cái cọ lắc qua lắc lại, đến nỗi hơi buồn ngủ, liền tìm đại một chủ đề nói chuyện: “Cậu nói xem, liệu hai ta có vẻ giống..."

Anh ngừng một chút, chọn từ: “Buổi trà chiều của chị em không?”

Lại Vũ Đông liếc nhìn: “Tôi còn tưởng anh định nói là ‘bắt cặp’ cơ.”

【Mỗi người một kiểu gây sốc】

【Phong thì 'thái quá', Bưởi thì 'chấn động'】

【Ba người tổ 'drama' nhất 《 Tinh 》: Phong Mật Quả Bưởi Hồng Trà】

【Không không không, thế thì Triệu Diệc Phong vẫn phải 'cam bái hạ phong' (chịu thua) rồi】

【Lý Tự: Đau khổ vì bị gọi sai tên】

Triệu Diệc Phong không nhịn được bật cười, cố ý trêu: "Chúng ta thân nhau rồi à?"

“Hình như có chút.” Lại Vũ Đông cúi đầu, cầm ngón áp út của Triệu Diệc Phong, chăm chú làm việc nên hiếm khi không nhìn vào mắt người khác khi nói chuyện.

Triệu Diệc Phong nhướng mày: “Nghe sao mà không chắc chắn gì vậy?”

Trước khi đoạn đối thoại này xảy ra, Lại Vũ Đông đúng là vẫn chưa chắc chắn—dù sao thì lúc mới đến phòng 504, hắn cũng chỉ dừng lại ở suy nghĩ “tạm gọi là bạn bè”.

Nhưng giờ thì hắn chắc rồi.

Lại Vũ Đông nâng ngón út của Triệu Diệc Phong lên, chấm nhẹ một chút sơn móng: “Ngón cuối cùng được sơn xong là chúng ta thành bạn thật sự rồi đấy.”

Chúc mừng, lại có thêm một người bạn thật sự.

Buổi công diễn lần ba diễn ra đúng như dự kiến.

Do thay đổi thể lệ sang hình thức “mỗi người một phiếu”, số lượt bình chọn chia đều cho từng thí sinh chắc chắn sẽ giảm xuống. Để tránh việc tổng phiếu bị hiểu nhầm là giảm nhiệt, ban tổ chức quyết định nâng số lượng khán giả tại chỗ lên hai nghìn người, đồng thời chuyển sang một sân khấu lớn hơn để ghi hình.

Nghe nói, sân khấu đêm chung kết còn rộng hơn cả sân khấu lần ba, điều này càng khiến các thực tập sinh thêm khao khát được bước lên sân khấu cuối cùng đó.

Phía sau hậu trường, phòng trang điểm vô cùng náo nhiệt, các nhân viên và thực tập sinh đi đi lại lại, không hề có chút gì u ám dù đã trải qua hai vòng loại.

“Cù Quân Vĩ! Cậu có thấy tôi đưa cái GoPro cho ai không?”

“Hồi nãy thấy Trình Cảnh Hạo còn đang cầm.”

“Bạch Huyên Hách, cậu sắp cao bằng Bùi Lan rồi đấy.”

"Cao thế rồi sao còn độn giày tăng chiều cao! Mấy cậu thế có 'ý nghĩa' gì không hả!"

“Có ai đem sơn móng tay theo không? Doãn Tử Trăn lỡ làm tróc một bên rồi.”

“Không biết nữa, đi hỏi Miura thử xem.”

Lại Vũ Đông là một trong những người hoàn thành tạo hình cuối cùng. Hắn đứng trước gương toàn thân, cố gắng làm quen với kiểu tóc mới của mình.

Để phù hợp với concept của tiết mục 《Quái Đản》, stylist đã chia mái hắn ra làm hai bên, dùng máy uốn, keo xịt tóc và sáp vuốt tạo thành kiểu "bất biến" mà bão cấp mười cũng chẳng làm lệch nổi.

Thành quả cuối cùng là một kiểu tóc chia ngôi giữa đậm chất truyện tranh.

Phải thừa nhận, bộ phận tạo hình của Thiên Không rất có tay nghề . Tạo hình ba lần công diễn của hắn đều khác biệt, vừa làm tôn lên tối đa ngũ quan tinh xảo, lại vừa làm nổi bật cá tính của bản thân và đặc sắc của bài hát, chứ không phải kiểu trang điểm "công nghiệp" rập khuôn.

Có nhiều người mặt mộc hoặc chỉ trang điểm nhẹ là đẹp hơn trang điểm sân khấu, phần lớn là vì lớp makeup đại trà không hợp với đường nét gương mặt của họ, không những che mất ưu điểm mà còn dễ phóng đại khuyết điểm.

Ví dụ như ai có khoảng cách mắt hơi xa, gặp phải chuyên viên makeup kiểu “vù vù” hai đường eyeliner dài ngoằng, đang là ma cà rồng quyến rũ thì thành cá mắt lồi ngu ngơ, khoảng cách hai mắt đủ để gọi một cuốc xe ôm công nghệ.

Tất nhiên, với gương mặt không chê vào đâu được của Lại Vũ Đông thì dù có là makeup công nghiệp cũng vẫn đẹp thôi.

“Yuki ——! Có chuyện gấp!”

Phía sau vang lên giọng nói gấp gáp, sau đó bóng dáng của Tống Nhan Hi xông vào khung gương:

“Tiểu Trăn bị tróc một bên móng tay rồi! Cậu có đem sơn theo không?”

“……”

Lại Vũ Đông nghiêng đầu, nhẹ nhàng nhắc nhở: “Người phụ trách sơn móng tay là Triệu Diệc Phong.”

Ngụ ý rất rõ: muốn tìm đúng người thì nên tìm Triệu Diệc Phong.

Hắn bổ sung thêm: “Hồi sáng tan show tôi có nhắc anh ấy rồi, trước khi ra cửa tôi cũng nhắc thêm lần nữa, chắc là anh ấy có mang theo.”

“À ha đúng rồi!” Tống Nhan Hi vỗ mạnh vào đầu, “Lý Tự nói tôi đi hỏi cậu, tôi gấp quá nên không nghĩ kỹ. Trời ơi cái đầu tôi, để tôi dẫn Tiểu Trăn đi tìm cậu ấy!”

Dứt lời, anh vội vã quay đầu rời khỏi.

Nhìn theo bóng Tống Nhan Hi, Lại Vũ Đông không chắc có phải do mình nghĩ nhiều không, nhưng hắn cảm thấy hình như mình đang xây dựng một hình tượng mới trong đội ba.

Cảm giác như kiểu “có chuyện gì chưa rõ thì tìm đội trưởng”.

Cũng hay đấy, chứng tỏ hắn làm đội trưởng không quá tệ.

Dưới sự hướng dẫn của nhân viên, phòng nghỉ sau hậu trường dần được lấp đầy.

Lại Vũ Đông khẽ hỏi Doãn Tử Trăn bên cạnh: “Sơn lại được chưa?”

Doãn Tử Trăn giơ hai tay lên, khoe bộ móng đen đã được tút lại như mới, còn nhận được một cái xoa đầu kèm theo nụ cười nhẹ.

Chẳng mấy chốc, buổi công diễn lần ba chính thức bắt đầu.

Livestream mở, dòng bình luận đổ về dồn dập.

Phó Hàm Vũ bước lên sân khấu, đặc biệt nhấn mạnh quy tắc bình chọn mới: “Sau khi công diễn kết thúc, người theo dõi cần thực hiện hai lượt bình chọn. Đầu tiên là chọn ra nhóm biểu diễn xuất sắc nhất trong lòng mình, sau đó chọn ra thực tập sinh thể hiện tốt nhất trong nhóm đó.”

“Lưu ý, mỗi người theo dõi chỉ được bình chọn cho một thực tập sinh duy nhất.”

【Lần này không sợ chia phiếu nữa ha?】

【Cứ thấy ai có phiếu thấp là lại vin lý do chia phiếu, mấy fan não tàn coi mà mệt】

【Ai thích nhiều người thì một là chuyển sang chỉ ủng hộ một người, hai là bỏ phiếu trắng luôn đi】

【Fan only PK tại hiện trường, hóng ghê】
 

Bình Luận (0)
Comment