Chuyển cảnh tiếp theo…
Chỉ trong một đoạn video ngắn ngủi, Lại Vũ Đông “biến hình” thành Bưởi Diệu Kỳ – số lượng tạo hình trong ngày còn nhiều hơn cả trong thời gian thi show. Một vài fan thậm chí mang theo mấy bộ phụ kiện khác nhau, tận hưởng niềm vui “thay đồ cho idol tại chỗ”.
Video được đăng lên nền tảng chia sẻ, lượng xem nhờ cộng đồng fan đẩy view tăng vùn vụt, thuật toán tiếp tục đề xuất cho người xem phổ thông, tạo hiệu ứng lan tỏa mạnh mẽ.
Phải công nhận, nhan sắc đúng là có sức mê hoặc.
Nhiều khán giả lướt qua chỉ vì bị visual thumbnail hút hồn, rồi click xem, kết quả là xem xong bị “quay xe” luôn, mê mẩn đến độ phải để lại bình luận hỏi: “Ai đây vậy trời?”, vài giây sau liền nhận được cả tá bình luận “truyền đạo” từ fan.
Kết quả vừa nhìn thấy cái tên — Miura Yuki.
Trời đất ơi, lại là cậu ấy nữa.
Người ta nói không thể vấp ngã hai lần ở cùng một chỗ, nhưng lại có thể yêu đi yêu lại cùng một gương mặt.
Lần nào cũng bị tạo hình "gây bão" đánh lừa mà rơi hố, lần nào cũng là cậu ấy, giờ mà không "lọt hố" thì đúng là thất lễ mất rồi.
Chặng ba của chương trình mà vẫn có thể tiếp tục hút fan, cũng xem như một năng lực hiếm thấy.
Cùng lúc đó, Lại Vũ Đông chẳng hay biết gì, ngồi xe quay về trường quay. Hôm nay là lần cuối cùng hắn truyền dịch, mấy ngày sau chỉ cần uống thuốc là được.
Dòng bình luận quen thuộc lại xuất hiện.
【Sống rồi! Em bé sống rồi!】
【Không thấy Yuzu mấy tiếng là tui ăn không ngon ngủ không yên QAQ】
【Chắc là Yuzu đi bệnh viện truyền nước rồi đúng không?】
【Thương em, người còn bệnh mà vẫn đi dự buổi ký tên không được chia xu nào】
Lại Vũ Đông mỉm cười vẫy tay với chiếc máy quay gần nhất, cố ý thể hiện vẻ mặt tỉnh táo, nhằm trấn an người hâm mộ.
"Mình về rồi, không sao nữa đâu, mấy ngày tới mình sẽ nghỉ ngơi đàng hoàng."
【Ngoan quá, còn biết báo bình an nữa, cứ như bưởi nhỏ đi du lịch vậy hhhh】
【Bao giờ mới gửi bưu thiếp cho mẹ đây】
【Yuzu nhớ giữ sức khỏe đó nha!】
Thang máy lên tới tầng bảy, Lại Vũ Đông đẩy cửa bước vào phòng ký túc xá 707, tiếng đàn du dương liền ùa ra.
Từ Án đang ngồi trước cây đàn organ mà Lương Chi Thịnh để lại, những ngón tay linh hoạt nhảy múa trên phím trắng đen, thỉnh thoảng còn ngân nga vài câu hát theo giai điệu, bên cạnh là Lý Tự với vẻ mặt như một fanboy thực thụ, chống cằm nhìn thần tượng say đắm.
Lại Vũ Đông cảm thấy mình có chút làm phiền hai người họ.
Hay là hắn sang phòng 706 ngồi tạm một lát nhỉ? Dù gì phòng bên cũng có hai người.
Hiếm khi Lý Tự và Từ Án được ở riêng với nhau, hắn không muốn làm bóng đèn giữa thần tượng và fan.
Ngay lúc Lại Vũ Đông định chu đáo đóng cửa lại, Lý Tự bất ngờ phát hiện ra sự hiện diện của hắn: "Yuki, cậu về từ lúc nào vậy? Không nghe cậu lên tiếng gì cả?"
Lại Vũ Đông bất đắc dĩ nhún vai: "Tôi có gõ cửa rồi mà, chỉ là hai người nhập tâm quá thôi."
Từ Án bị tiếng người bất ngờ phía sau làm giật mình, tiếng đàn cũng đột ngột chệch nhịp thành một chuỗi âm thanh hỗn loạn, cậu lập tức ngừng tay: "Đồ đạc của cậu tôi đã để hết trên bàn rồi, hơi nhiều nên Tô Tuấn Triết có giúp xách một ít."
"Cảm ơn hai người, tôi đi dọn chút đồ."
Lại Vũ Đông bước đến chỗ cái bàn chất đầy quà.
Trên bàn chất không ít thú nhồi bông và bờm tai thỏ, đủ để bày bán ngoài cổng, nhưng nhiều nhất vẫn là thư tay — nhiều fan không thể tới trực tiếp đã nhờ người mang thư đến giúp. Chỉ riêng hội fanclub của hắn đã gửi một chồng thư dày cộp.
Chắc phải mất kha khá thời gian mới đọc hết được.
Được một khoảng nghỉ ngơi hiếm hoi, ngồi đọc thư tay quả là lựa chọn không tệ.
Lại Vũ Đông dọn hết những món quà khác vào vali, sau đó tẩy trang, rửa mặt, uống thuốc. Mọi việc đâu vào đấy, hắn ôm chồng thư tay chui vào chăn, đặt chúng bên gối.
Mỗi bức thư tay đều rất khác nhau.
「Gửi em Yuzu đáng yêu nhất trên đời……」
「Gửi Lại Vũ Đông……」
「To vợ iu của tớ……」
「Chào cậu, Yuki……」
Có chữ viết và cách diễn đạt còn ngô nghê, trông là biết người viết còn nhỏ tuổi; có những bức lại mang nét chín chắn của người trưởng thành.
Có thư dài lê thê kể lại hành trình "lọt hố" chi tiết từ đầu đến cuối, có thư chỉ vỏn vẹn vài lời chúc hoặc vài nét vẽ nguệch ngoạc.
Có thư viết với giọng điệu thân quen như bạn lâu năm, có thư thì dè dặt dùng kính ngữ như sợ lỡ lời.
…
Điểm chung duy nhất là—
Tất cả những bức thư hắn nhận được, đều là tấm chân tình viết riêng cho hắn.
Có thể bây giờ họ chưa gặp nhau, thậm chí vĩnh viễn không thể gặp, nhưng họ đã cố gắng hết sức để biến tình cảm này thành chữ viết, đưa đến tay hắn — từ những dòng bình luận vô hình trên màn hình biến thành những bức thư có thể cầm nắm được.
Rào cản về không gian bị phá vỡ, rào cản về khoảng cách cũng bị phá vỡ.
Hắn thấy điều này thật lãng mạn.
Những điều hắn cảm nhận được từ buổi ký tặng này, có lẽ cũng chẳng thua gì cảm xúc của fan khi tham gia.
Lại Vũ Đông nhẹ nhàng mở từng phong bì, không sót một chữ mà đọc từng bức một. Dưới tác dụng phụ của thuốc cảm, đầu óc hắn dần trở nên mơ màng, tầm nhìn cũng trở nên mờ nhòe.
Không biết đã đọc tới bức thứ bao nhiêu, hắn ngủ thiếp đi với một bức thư còn cầm trên tay.
Giấy thư nhẹ nhàng phủ lên má hắn, tựa như tình cảm rơi trên khuôn mặt.
Khoảnh khắc ấy thật đẹp và yên bình.
…
"— Dậy đi! Lát nữa còn phải tập trung!"
Tiếng gọi quen thuộc kéo Lại Vũ Đông ra khỏi giấc mơ, một lực nhẹ nhàng lay lay người hắn, trong làn sương mù của thị giác, hắn nhận ra người đối diện nhờ sắc đỏ rực rỡ quen thuộc.
Trong khoảnh khắc mơ hồ, hắn cứ ngỡ mình lại ngủ gục trên sàn phòng tập.
Nhưng cảm giác mềm mại dưới lưng phủ định ngay ý nghĩ đó, ký ức trước khi ngủ cũng từ từ hiện lên.
Hắn nhớ ra rồi, mình ngủ gật trong lúc đọc thư tay.
Lại Vũ Đông dụi mắt, chợt nhận ra bức thư đang đọc dở biến mất.
“Thư đâu rồi?” Giọng hắn khàn khàn vì nghẹt mũi.
“Để bên gối cậu rồi đó, mở mắt ra mà nhìn đi.” Lý Tự không nỡ tiếp tục lay đứa bạn cùng phòng đang mê man, bình thường là hắn tỉnh ngay, đâu như hôm nay cứ nằm ì mãi không chịu dậy. “Hay xin nghỉ một bữa đi? Dù sao cũng không phải quay tập ba, chắc được vắng mặt đó.”
“Không cần đâu.” Lại Vũ Đông mất vài giây để hoàn hồn, lề mề ngồi dậy, chăn cũng trượt khỏi vai hắn, “Tôi đi rửa mặt… Có nói quay cái gì không?”
“Không biết, chỉ bảo đúng giờ tập hợp.” Lý Tự nhún vai, “Cậu đi nhanh lên, tôi chờ cậu cùng đi.”
"Cảm động quá." Lại Vũ Đông vui vẻ xỏ dép lê, hắn nhớ trước kia Lý Tự toàn tự mình đi thẳng, "Cuối cùng cậu cũng không còn là sói cô độc nữa rồi."
Quả nhiên, Lý Tự lập tức lộ ra vẻ mặt ước gì có thể chạy lấy người ngay tại chỗ, trừng mắt hung tợn: "Cậu im miệng cho tôi nhờ. Cho cậu ba phút, quá ba phút tôi đi luôn."
“Đừng mà, anh Tự chờ em chút đi~”
“…Một phút.”
“Xin lỗi, em đi liền!”