Ba vòng đánh giá trôi qua, thông báo về trận chung kết nối tiếp đến ngay sau đó.
Phòng tập lớn ở tầng ba vắng vẻ lạ thường, một đội hình ba hàng sáu người là đủ bao trọn toàn bộ thực tập sinh, người khởi xướng chương trình đứng phía trước đội hình.
Lại Vũ Đông đứng ở hàng đầu bên trái. Dưới sự giám sát nghiêm ngặt của Tiểu Hồng hung dữ, gần một tuần nghỉ ngơi đã giúp cơ thể hắn hồi phục hoàn toàn, dù có phải lật ngày lộn đêm thêm mười ngày nữa cũng không thành vấn đề.
Mà thời gian chuẩn bị lần này cũng vừa vặn là mười ngày.
Thông báo về trận chung kết được đưa ra vào thứ Sáu, buổi phát sóng trực tiếp sẽ diễn ra vào Chủ Nhật tuần sau.
"Từ đánh giá ca khúc chủ đề, đến đánh giá theo nhóm, đến đánh giá vị trí, rồi đến đánh giá chủ đề, một đường đến nay đã chứng kiến sự tiến bộ và trưởng thành của các em, giờ đã đến thời khắc nghiệm thu." Người khởi xướng Phó Hàm Vũ công bố quy tắc, "Lần này các em sẽ phải đối mặt với khảo hạch cuối cùng, chính là đánh giá debut."
"Đánh giá debut bao gồm sân khấu nhóm và sân khấu cá nhân. Sân khấu nhóm có tổng cộng hai ca khúc, mỗi nhóm giới hạn chín người, vị trí center tự quyết định. Sân khấu cá nhân căn cứ theo nguyện vọng của học viên chia làm ba loại: vocal, dance và rap."
“Chung kết sẽ không có phiếu bình chọn trực tiếp tại hiện trường hay phiếu cộng thêm nào khác. Bảy thực tập sinh có thứ hạng cao nhất tại thời điểm công bố kết quả trực tiếp sẽ chính thức debut.”
【Mười ngày mà phải chuẩn bị hai sân khấu á?】
【Chưa hết đâu, còn phải học thêm bài debut nữa đó】
【Mở màn còn phải nhảy lại ca khúc chủ đề, đã bao lâu không luyện rồi, biết đâu có người quên mất luôn rồi ấy chứ】
【Dù thế nào đi nữa, vòng chung kết cũng chẳng quan trọng nữa rồi, dù có sự cố sân khấu thì fan vẫn sẽ mù quáng tiếp tục vote cho người mình thích thôi】
【Chỉ như biểu diễn văn nghệ thôi mà, bài vòng chung kết chắc cũng không quá khó đâu】
Lại Vũ Đông hít một hơi thật sâu, áp lực trong phút chốc tăng vọt.
Dù có khó đến đâu, hắn cũng bắt buộc phải hoàn thành thật tốt sân khấu này. Nếu lời của cư dân mạng là thật, vậy thì mười ngày mà phải tập bốn bài, cho dù có một bài là chủ đề đã học qua, thì thời gian vẫn rất gấp rút.
Điều khiến hắn đau đầu nhất chính là phần thi cá nhân. Chưa nói đến việc lại một lần nữa phải nhớ lại sân khấu đầu tiên đầy xấu hổ, vấn đề là… hắn nên chọn vào nhóm nào đây?
May mà sân khấu cá nhân chưa cần quyết định ngay, lần tập hợp này chỉ là để chọn sân khấu nhóm.
Ca khúc đêm chung kết sẽ được chọn theo thứ tự thứ hạng vòng ba. Học viên rời khỏi phòng luyện tập đến phòng tương ứng với ca khúc, trong lúc đó không được giao tiếp, đồng nghĩa với việc lần này không thể nhìn thấy đồng đội chọn bài.
Bài đầu tiên là 《Vendela》, đặt theo tên một loài hoa hồng trắng có sắc kem – hoa hồng Vendela. Lời bài hát tượng trưng cho ý nghĩa “chỉ yêu mình em”, cả bài toát lên phong cách lãng mạn, nhẹ nhàng, như kể lại một chuyện tình thắm thiết dịu dàng.
Bài thứ hai là 《Polar Aurora》, dịch ra là “Cực quang”. Cũng là một ca khúc mang ý nghĩa tình yêu lãng mạn, nhưng nếu bài trước nghiêng về sự thuần khiết, thì bài này lại mang tính chất rực rỡ và rạng ngời hơn.
Cả hai bài đều có độ khó tương đương, lựa chọn phụ thuộc hoàn toàn vào gu thẩm mỹ.
【Hoa tươi và ánh sáng kìa】
【Tự nhiên có cảm giác như đang bị khảo sát giá trị quan vậy】
【Tôi nghĩ là khác biệt giữa cái hữu hình và cái vô hình】
【Bài đầu tinh tế hơn, bài hai thì hoành tráng hơn chăng?】
“Phần phát bài vòng chung kết đã kết thúc, chắc hẳn trong lòng mọi người đã có quyết định. Các thí sinh được gọi tên hãy lập tức đi đến phòng tương ứng,” Phó Hàm Vũ thông báo, “Hạng nhất – Mạc Lê, hãy đưa ra lựa chọn của em.”
Mạc Lê bước ra khỏi hàng, đẩy cửa rời đi.
Phòng luyện tập cách âm khá tốt, hoàn toàn không nghe thấy tiếng bước chân, không thể đoán được đã chọn phòng nào.
Chẳng bao lâu sau, tai nghe bên tai vang lên chỉ đạo của ekip, Phó Hàm Vũ tiếp tục đọc tên: “Hạng nhì – Tô Tuấn Triết.”
“Hạng ba…”
Thời gian chờ đợi không lâu, nhưng vì số người ít, bầu không khí tại hiện trường im lặng hơn nhiều so với lần chọn đội vòng hai – cũng là chọn trong bóng tối. Không hề có chút tiếng rì rầm trò chuyện nào, thậm chí tiếng thở mạnh cũng trở nên đặc biệt nổi bật.
Trong sự giằng xé đó, hàng đầu tiên cuối cùng cũng được gọi hết.
“Hạng sáu – Miura Yuki.”
Lại Vũ Đông sải bước đi về phía cánh cửa, cánh cửa của phòng luyện tập giờ phút này tựa như cánh cửa định mệnh, mở ra hai lối đi tượng trưng cho hai sự lựa chọn.
Bên trái là 《Vendela》, bên phải là 《Polar Aurora》.
Tính năng chống spoil của hệ thống đã che sạch toàn bộ bình luận live, không để lại chút manh mối nào hữu dụng.
Cũng may là đến vòng này rồi thì đa phần đều là người bình thường, hắn không có thí sinh nào đặc biệt muốn tránh.
Ngay cả hai người "bán hủ" kia hắn còn có thể chấp nhận, việc quay phim ngắn luyện tập không có khả năng tiếp tục để toàn bộ mọi người nhường đường cho ân oán tình thù của họ, hơn nữa giai đoạn này thời lượng lên hình không quá quan trọng, trừ khi là cắt dựng ác ý cấp sử thi, nếu không rất khó lay động kết quả cuối cùng.
Nếu phải nói thì, hắn chỉ muốn tránh gặp Tần Húc – cái cậu "lai Tây" kia, mỗi lần nhìn thấy cậu ấy là ký ức đau thương lại ập về.
Sau vài giây suy nghĩ, Lại Vũ Đông rẽ trái.
Trước đó nhận được thư tay của fan, có một fan Yuzu nhắc đến ý nghĩa của hoa anh thảo là "Ngoài tình yêu của anh, không còn tình yêu nào khác", nghe có vẻ tương tự với ý nghĩa của hoa hồng Vendela.
Vì cả hai bài hát hắn đều thấy ổn, không nghiêng về bên nào rõ rệt, nên hắn quyết định chọn bài hát có "nhân duyên" nhất với mình.
Và thế là, hắn chọn 《Vendela》.
【Đoán đúng rồi! Bé trắng hoa hồng!!】
【Hợp cực kỳ luôn áaaa】
【Cục cưng là đóa hồng nhỏ của mẹ ^3^】
【Nhóm này hút fan ghê luôn, toàn mấy bé tui thích】
Lại Vũ Đông đẩy cửa phòng 《Vendela》, bên trong im lặng đến mức lạ thường, nhìn quanh một vòng chẳng thấy ai, dường như chưa có ai chọn bài này.
Nếu không nhờ những dòng bình luận bị ẩn đi, hắn suýt nữa tưởng mình là người đầu tiên.
Hắn bước thêm vài bước, vượt qua khoảng cách của cánh cửa.
Bất chợt, từ sau cánh cửa lao ra mấy bóng người, như mấy NPC trong nhà ma đột nhiên ập tới sát mặt Lại Vũ Đông, đồng loạt hét to:
“Á!!”
Một trò hù dọa nguyên thủy đến mức đơn giản.
Lại Vũ Đông: “…”
Hắn biết mà.
Lại Vũ Đông vẫn giữ nguyên nét mặt đứng tại chỗ, tâm lý đã chuẩn bị sẵn, hắn nhìn ba cái tên trẻ con cộng lại chưa nổi mười tuổi, càng làm nổi bật hình tượng người lớn điềm tĩnh của mình.
Trò chơi thất bại, không khí trở nên ngượng ngùng.
Yên tĩnh hai giây, Lại Vũ Đông bất ngờ nhào tới phía trước: “Á!”
"Oaaaaaa!!!"
Khúc Hân Trình định hù người ai ngờ lại bị hù ngược, mặt mày hoảng loạn lùi về sau, không cẩn thận đụng trúng Bạch Huyên Hách cũng bị dọa đến giật mình, lập tức hét lên chói tai, khiến người kia càng hoảng hơn.
"Cái gì thế!"
"Aaaaaaa!"
Cuối cùng, cả hai té nhào ra đất, vẻ mặt đầy tuyệt vọng như muốn độn thổ.
Người duy nhất còn sống sót – Tô Tuấn Triết cúi người ôm bụng cười: “Hai người làm cái gì vậy hahaha! Không chịu nổi luôn, tôi cười muốn xỉu luôn rồi hahahahaha!!”