Khúc Hân Trình đang sống động minh họa cho khái niệm “khóc đến mức không thở nổi”.
Tuy thường bị trêu là thái tử nhà Giải Trí Thiên Không, nhưng công ty chưa từng vỗ ngực đảm bảo cho cậu sẽ được debut. Ngược lại, trước khi tham gia chương trình, họ còn gây không ít áp lực lên cậu.
Ví dụ như việc cậu là thực tập sinh đầu tiên đại diện cho Thiên Không tham gia show tuyển chọn — nếu không debut, thì sẽ là nỗi xấu hổ của công ty.
Hoặc là đây chính là cơ hội tốt nhất cậu có thể nhận được, nếu lần này không bật lên được, thì sau này chỉ có thể đi đóng web drama kinh phí thấp, mà còn chưa chắc đã có vai.
Kỳ vọng quá cao, xếp hạng lớp từ B tụt xuống C, liên tục không nằm trong nhóm debut, từng tin xấu như đòn trí mạng muốn đè gãy cậu.
May mà kết quả cuối cùng là tốt, cậu đã thuận lợi debut.
Nhìn Khúc Hân Trình vừa nức nở vừa bước lên kim tự tháp vinh quang, Lại Vũ Đông mỉm cười vỗ tay cùng mọi người, nhưng trong lòng hắn thì không bình tĩnh chút nào.
Bởi vì đội hình sáu người chọn ba, vị trí của hắn là cuối cùng hàng đầu.
Sau khi công bố hạng năm và hạng sáu, hai chỗ bên cạnh hắn đều trống, áp lực vô hình khiến hắn càng thêm căng thẳng, chỉ sợ cuối cùng người bị bỏ lại ở hàng đầu tiên sẽ là hắn.
Nhưng hắn vẫn còn hi vọng.
Vị trí debut tiếp tục được công bố.
“Hạng tư!”
“Thực tập sinh này nhiều lần đảm nhận vai trò main vocal, giọng hát xuất sắc được các nhà tìm sao công nhận, và chưa từng rơi khỏi nhóm debut.”
Câu giới thiệu hạng tư vừa vang lên đã khiến Lại Vũ Đông biết chắc đó không phải là mình.
Hắn khó lòng trấn tĩnh bản thân, áp lực lớn đến mức ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn. Nhịp tim từng đập dồn dập giờ dần ổn định lại trong trạng thái gần như trống rỗng.
Theo như phân tích trước đó với Lý Tự, nếu muốn debut, hắn phải đứng hạng cao hơn Khúc Hân Trình, mà Khúc Hân Trình đã là hạng năm, nên suất hạng bảy khả năng cao sẽ không thuộc về hắn.
Số chỗ debut còn lại không nhiều, Lại Vũ Đông thật sự không thể tưởng tượng nổi bản thân còn có thể đứng ở vị trí nào.
Trong bốn suất còn lại, chỉ có hạng ba là còn chút hi vọng, còn mấy vị trí kia thì thôi khỏi mơ.
Dù luôn nói với bản thân rằng “tận nhân lực, nghe thiên mệnh”, nhưng khi thật sự đứng trên sân khấu chung kết để nghe công bố thứ hạng, hắn không thể dễ dàng tự an ủi rằng “không debut cũng không sao”.
Điều khiến hắn sợ hãi nhất chính là: trong bốn suất còn lại, đã chắc chắn có Tô Tuấn Triết và Mạc Lê chiếm hai chỗ, chỉ còn hai slot, đồng nghĩa với việc sẽ có rất nhiều người phải lỡ hẹn với giấc mơ debut.
Tình hình còn nghiêm trọng hơn cả hắn tưởng.
“Chúc mừng, Triệu Diệc Phong!”
Triệu Diệc Phong cúi đầu xuất hiện trên màn hình. Khi nghe thấy tên mình, anh hờ hững ngẩng đầu, ánh mắt khó đoán không biết đang nghĩ gì.
Bảng xếp hạng của anh là: 4 – 6 – 7 – 3 – 4.
【Ồ? Nhìn thế này thì Triệu Diệc Phong vẫn khá ổn đấy】
【Anh này giai đoạn đầu cứ tụt dần, tôi còn tưởng sẽ kiểu “lên cao rồi rơi mạnh”】
【Đúng chuẩn ví dụ điển hình của việc kéo lại bằng phiếu vote op】
【Tuyệt vời! Triệu Diệc Phong bước trên con đường hoa nhé!】
Lại Vũ Đông nghiêng đầu nhìn sang bên cạnh, đối phương cũng vừa lúc quay đầu lại, hai ánh mắt giao nhau không lệch chút nào.
Chỉ cần một ánh nhìn, không cần nói gì nhiều.
Điều hắn nghĩ tới, chắc chắn Triệu Diệc Phong cũng nghĩ tới.
Sau khi chào hỏi xong các thực tập sinh đến chúc mừng, Triệu Diệc Phong bước tới trước mặt Lại Vũ Đông, dang tay ôm chầm lấy người bạn vẫn chưa được xướng tên, như thể muốn chia sẻ một phần lo lắng cho hắn.
Triệu Diệc Phong nhẹ giọng nói: “Chờ cậu đó. Cậu chắc chắn nằm trong top 3.”
Lại Vũ Đông chỉ cười khẽ: “Ừm.”
Từng người bạn đã được debut đều đang đợi hắn qua chúc mừng, nhưng chữ “ừm” hắn thốt ra lại ngày càng thiếu tự tin.
Hàng ghế đầu chỉ còn ba người: Tô Tuấn Triết, Mạc Lê và hắn.
So với Lại Vũ Đông càng nóng lòng hơn là fan của Yuzu, khán giả tại hiện trường khản cổ gào thét tên hắn hết lần này đến lần khác.
“Lại Vũ Đông!!!”
“Đừng sợ nhé, cậu nhất định sẽ debut!”
“Fan Yuzu mãi là hậu phương của cậu!”
Lại Vũ Đông vẫn giữ nụ cười trên môi.
Dù hy vọng mong manh, nhưng trước khi bảng xếp hạng chính thức công bố, hắn không muốn để lộ bất kỳ vẻ bất an nào.
Dù là nụ cười hay nước mắt, hắn muốn để dành cho khoảnh khắc rực rỡ nhất.
Trên bục phát biểu, Triệu Diệc Phong bình tĩnh đọc xong phần cảm nghĩ đã chuẩn bị từ trước, ánh mắt dừng lại ở chàng trai tóc vàng nhạt phía đối diện:
“Cuối cùng, tôi muốn nói rằng, vì tính cách và hoàn cảnh cá nhân, tôi vốn rất ngại kết bạn trong chương trình, nhưng tôi đã sớm nhận ra thực tế không giống như tưởng tượng của mình.”
“Yuki, cảm ơn vì sự tử tế của cậu. Tôi muốn debut cùng cậu.”
Đạo diễn kịp thời chuyển góc máy.
Lại Vũ Đông nở nụ cười rạng rỡ, nước mắt ngân ngấn trong mắt, hắn cố cắn chặt môi để kìm nén cảm xúc nhưng vẫn không thể ngăn được làn sóng cảm xúc trào dâng.
"Hạng 3."
Khoảnh khắc quyết định việc hắn có thể debut hay không, đã đến.
“Thực tập sinh này từng biểu diễn trên sân khấu ‘Polar Aurora’…”
Ngay câu giới thiệu đầu tiên, tim Lại Vũ Đông đã lạnh đi một nửa, nụ cười trên môi cũng hóa thành nụ cười chua chát.
Hắn nhắm mắt lại, lòng bình thản đến kỳ lạ.
Liệu… vẫn còn cơ hội không?
Dưới khán đài, fan gào tên hắn đến lạc cả giọng.
Ai cũng hiểu rõ trong lòng, nếu vuột mất vị trí thứ ba, khả năng debut gần như bằng không.
“——Lại Vũ Đông! Lại Vũ Đông!”
Âm thanh vang lên rõ mồn một bên tai, chất chứa tiếng nức nở rất rõ ràng.
Lại Vũ Đông nhìn theo hướng âm thanh, người đó ngồi hàng ghế đầu của fan, khoảng cách gần đến mức hắn có thể thấy rõ khuôn mặt cô.
Cô gái đội băng đô màu đại diện cho hắn, cầm bảng cổ vũ, vừa khóc vừa hét tên hắn: “Lại Vũ Đông!”
Thấy hắn nhìn sang, cô càng khóc dữ dội hơn.
Lại Vũ Đông sững người giây lát, nhẹ nhàng lau nước mắt nơi khóe mắt, nở một nụ cười không chút u ám nào, sáng rực như đóa hoa anh thảo dưới ánh ban mai, lan tỏa hơi ấm mùa xuân.
Hắn mấp máy miệng, an ủi cô: “Không sao đâu, đừng khóc.”
Fan Yuzu vừa gạt nước mắt, vừa cắn môi gật đầu thật mạnh.
Đúng lúc đó, vị trí thứ ba được công bố——
“Chúc mừng, Mạc Lê.”
Cả trường quay xôn xao, ngay cả Mạc Lê cũng ngỡ ngàng, chẳng ai nghĩ sẽ gọi tên anh vào lúc này.
Đường cong xếp hạng hiện trên màn hình là: 1 – 1 – 2 – 1 – 3.