Tiếp theo là đến phần chia phòng ký túc xá.
Ở đây có tổng cộng hai phòng đôi và một phòng ba. Nhân viên công tác giải thích luật chơi, thông qua trò chơi sẽ chọn ra một người chơi may mắn chiến thắng, sáu người còn lại sẽ ghép cặp hai người, sau đó người chơi may mắn này sẽ quyết định cùng nhóm nào vào ở phòng ba.
“Ý là người thắng bắt buộc phải ở phòng ba hả?” Tô Tuấn Triết hỏi.
“Đúng vậy.”
Không vướng cái ‘debuff thí sinh nước ngoài’, Lại Vũ Đông cũng chẳng ngại ở đông người. Phòng đôi hơi vắng, phòng ba lại vừa đủ náo nhiệt. Dù vậy, hắn thấy ở đâu cũng được. Hắn đoán mấy người họ cũng chẳng ở đây được lâu, vì lịch trình chắc chắn sẽ bận rộn, suốt ngày bay đi bay về, ngủ khách sạn là chính.
Trò chơi có tên “Tôi có, bạn không”.
Mỗi người giơ bảy ngón tay, lần lượt nói một việc mình đã làm nhưng người khác chưa làm, những người chưa làm thì gập một ngón tay xuống, ai làm rồi thì không cần gập, nếu tất cả những người còn lại đều đã làm rồi, thì người đặt câu hỏi phải gập một ngón tay.
Không được nhắc lại những việc cùng loại, cũng không được nói những điều quá oái oăm, ví dụ như tên mình là gì, hay sinh nhật ngày mấy tháng mấy, hoặc là mình debut ở thứ hạng bao nhiêu.
Người nào còn lại ngón tay chưa gập hết sau cùng sẽ chiến thắng.
【Tưởng người thắng được chọn phòng chứ.】
【Không chắc là phần thưởng đâu. Có người muốn ở phòng đôi mà chơi hoài không thua được cũng khổ.】
【Muốn thua cũng không được, còn tùy người ta nói cái gì nữa haha, nói mấy chuyện bùng nổ hơn chút được không】
Trò chơi bắt đầu từ Lý Tự ở ngoài cùng bên phải.
Lý Tự giơ hai tay với bảy ngón lên: “Trong lúc tham gia show tuyển chọn, tôi từng rời khỏi địa điểm ghi hình.”
Tô Tuấn Triết cười tít mắt giơ tay: “Tôi từng đi bệnh viện.”
Lại Vũ Đông gật đầu phụ họa: “Tôi cũng đi rồi.”
Tuy rằng hắn không chỉ đến bệnh viện mà còn từng trèo tường lấy đồ ăn ngoài, nhưng đây là bí mật nhỏ không thể lan truyền. Nếu không phải cân nhắc xem có được phát sóng hay không, khéo Lý Tự còn nói mình giấu điện thoại ấy chứ. Lỡ như mọi người vì muốn thắng trò chơi mà ăn nói không kiêng dè, khui ra mấy người cũng giấu điện thoại giống vậy, thì đặc sắc phải biết.
Có bốn người bị hạ gục. Đến lượt Khúc Hân Trình.
Cậu suy nghĩ thật lâu, cuối cùng cũng nặn ra được một chuyện có phần riêng biệt: “Trò chơi hai người, tôi từng cùng đội với Lại Vũ Đông.”
Lại Vũ Đông: …
Được thôi.
【Anh Bạch hình như từng chơi “La hét trong im lặng”, khoảnh khắc kinh điển】
【Rõ ràng gọi tên trái bưởi, cuối cùng lại bị loại mất một mạng. Bưởi cũng muốn được cùng đội với chính mình…】
【Chiêu sát thương cuối: chiêu ném bưởi. Đổi lại là phải hy sinh ngón tay của Bưởi. Mấy bạn ở trên tả sinh động ghê!】
Hai lượt cuối là của Mạc Lê và Tô Tuấn Triết. Hai người chưa kịp nói, Lại Vũ Đông đã đoán được họ định nói gì.
Mạc Lê: “Tôi từng debut trong nhóm nhạc hai lần.”
Tô Tuấn Triết: “Tôi từng làm thực tập sinh ở Hàn Quốc.”
Đúng nghĩa "toàn quân bị diệt".
Lại Vũ Đông cũng gia nhập hội "dập team": “Tôi được đánh giá xếp lớp ban F.”
“Các cậu ác thật đấy.” Triệu Diệc Phong lại phải gập thêm một ngón, than thở: “Chưa tới lượt tôi mà còn đúng hai ngón nữa à.”
Miệng thì trách người khác quá tay, tới lượt mình thì chẳng hề nương nhẹ. Vừa mở miệng là diện rộng: “Tôi từng tết tóc.”
Lại Vũ Đông phản ứng nhanh như chớp, túm một nắm tóc con, vo lại thành một búi nhỏ: “Tôi tết luôn bây giờ nè.”
Triệu Diệc Phong bình tĩnh bắt bẻ: “Cậu không có dây buộc tóc.”
Lại Vũ Đông không chịu yếu thế: “Quan trọng là có tết hay không.”
“Không có dây thì buộc làm sao?”
“Tôi dùng tay.”
“Không tính.”
“Tính!”
【Anh Phong chẳng phải từng nói sẽ tết tóc cho cho Yuzu sao? Cái bánh vẽ đó em đợi tới tận giờ, bao giờ mới thực hiện đây?】
【Chỏm tóc trên đỉnh đầu cũng đáng yêu ghê. Vị trí Yuzu Bảo túm trông càng giống cuống bưởi hơn rồi.】
Cuối cùng, tổ chương trình thông báo hành vi không hợp lệ.
Lại Vũ Đông tiếc nuối buông tay, mái tóc thả xuống. Hắn vốn nghĩ ý tưởng của mình rất thiên tài. Bên kia, Bạch Huyên Hách vẫn còn do dự: “Mấy cái ảnh nghệ thuật hồi nhỏ tạo hình kiểu Na Tra có tính không nhỉ?”
Tô Tuấn Triết nghiêng đầu cười toe toét: “Có ảnh không?”
“Coi như tôi chưa nói gì.”
Bạch Huyên Hách bỏ qua chuyện tết tóc, đến lượt anh chủ động tung đòn.
“Đợt đánh giá lần hai tôi được tăng hạng.”
Khúc Hân Trình cúi ngón tay như thể đã nhìn thấu sự đời, chỉ còn một ngón trơ trọi. May mà cậu không cố chấp chuyện phòng ba người, ngược lại còn muốn ở phòng đôi hơn.
Từ lớp C lên A, Bạch Huyên Hách nhìn mọi người lần lượt gập ngón tay lại, cảm thấy mình vừa nghĩ ra điều gì đó siêu thông minh.
“Tôi từ lớp F lên lớp C.” Lại Vũ Đông lắc lắc tay, giơ ba ngón.
“Anh nên nói là ‘lần đánh giá thứ hai tôi ở lớp A’, như vậy thì toàn quân bị diệt rồi.”
“Không phải nói vậy là phạm quy à?” Bạch Huyên Hách ngơ ngác hỏi.
“Đợt đánh giá lần hai được vào A đâu có giới hạn chỉ một người.” Lại Vũ Đông nghiêng đầu, “Nếu nói mình là người thứ mấy vào lớp A thì mới không được.”
“Thật không đó?” Bạch Huyên Hách quay sang tổ chương trình xác nhận, nhận được câu trả lời khẳng định.
Bạch Huyên Hách: ...
Có lẽ anh thật sự là đồ ngốc.
【Trai đẹp ngốc nghếch chuẩn rồi】
【Nói Bạch ca ngốc cũng đúng mà không hẳn, vì anh ấy nhớ khá kỹ — 2 người được đánh giá kép A, 3 người tụt hạng, giờ mới phát hiện chỉ có ba thực tập sinh lớp A debut.】
Kết thúc trọn một vòng, Lại Vũ Đông tạm thời dẫn đầu với lợi thế sít sao, vẫn còn ba ngón tay.
Vòng hai bắt đầu lại từ đầu.
Lý Tự dùng đòn “đã từng nhuộm tóc” loại được Khúc Hân Trình và Mạc Lê. Nhưng cậu không ngờ Mạc Lê từng debut một lần lại chưa từng nhuộm tóc, càng không ngờ Triệu Diệc Phong tóc đen hiện tại lại không nằm trong phạm vi săn bắn.
Thật ra không phải Mạc Lê không muốn nhuộm tóc, mà là công ty quản lý nhóm trước chẳng quan tâm gì đến họ, muốn đổi tạo hình thì phải được công ty duyệt, không được tự ý thay đổi.