Giả Là Thí Sinh Nước Ngoài Trong Cuộc Thi Tuyển Chọn Nhóm Nhạc Nam

Chương 226

 
Dưới vai trò đội trưởng, Lại Vũ Đông sắp xếp xong thứ tự thì bảy người lần lượt rời khỏi phòng.

Theo kế hoạch ban đầu, nhóm đầu tiên ở lại là Bạch Huyên Hách và Khúc Hân Trình, hắn nghĩ đến việc hai người này nhát gan nhất, muốn họ đi ít bước hơn, kết quả đến góc tường đầu tiên, cả hai đồng thời đổi ý muốn sang nhóm thứ hai.

"Đằng sau không có ai, phải đợi các cậu đi xong mới có người, nhỡ đâu đằng sau đột nhiên xuất hiện NPC thì sao?" Bạch Huyên Hách cố gắng giành lấy một tia hy vọng.

Khúc Hân Trình quay đầu nhìn lại hành lang tối om, sợ đến mức rùng mình một cái, vội vàng dựa lưng vào tường để tìm cảm giác an toàn.

Lại Vũ Đông và Tô Tuấn Triết là nhóm cuối cùng với nhiệm vụ nặng nề, Mạc Lê và Lý Tự thì không khá hơn về mặt gan dạ, hy vọng duy nhất đặt vào Triệu Diệc Phong.

Triệu Diệc Phong chẳng màng thứ tự: “Vậy để tôi và đạo sĩ ở lại đi.”

Giữ nhóm đầu tiên ở lại, sáu người còn lại di chuyển tới góc hành lang thứ hai, y như đang bốc dỡ hàng hóa, càng đi người càng ít.

Tới góc thứ ba, Mạc Lê và Lý Tự ở lại, còn Lại Vũ Đông và Tô Tuấn Triết mang theo ngọc khí đi đến góc cuối cùng.

Sự thật chứng minh gan của Tô Tuấn Triết đúng là khá, rõ ràng là đoạn đường ít người nhất, cũng là đoạn kinh dị nhất, vậy mà bọn họ lại là nhóm đi nhanh nhất trong ba đoạn, thậm chí không cần khoác tay nhau mà vẫn tới nơi.

“Tụi mình tới rồi nè!” Tô Tuấn Triết vui vẻ hét lên, giọng điệu nghe như đang ở nhà Mickey chứ không phải nhà ma. Mọi nghi thức đã chuẩn bị xong, đạo sĩ bắt đầu thi triển pháp thuật.

【Cảm giác sắp có biến rồi】

【Nội gián tới giờ vẫn chưa ra tay, chắc sắp lộ rồi đó】

【Nếu ra tay rồi thì chắc là Tiểu Tô hoặc anh Bạch, hai người đó cứ lật tới lật lui trong phòng hoài mà】

【Số 1 không bàn tới, nhóm sáu người kia rõ là đang tìm manh mối】

【Không ai đoán là Yuzu sao? Ngọc khí hai chọn một cũng đáng ngờ lắm.】

【Bất kể ai đi solo đều phải hai chọn một, hơn nữa bất kể nội gián là ai, nhiệm vụ solo chắc chắn đều nói là Yuzu đi. Chi bằng nói người khác ngoài Yuzu đi solo càng giống nội gián hơn.】

"Không xong!" Đạo sĩ kinh hãi kêu lên, ứng nghiệm lời dự đoán của bình luận, "Vật phẩm bị tráo thành đồ tà ác, trận pháp thất bại!" 

"Đến cả có phải đồ tà ác hay không mà ông cũng không nhìn ra hả?" Giọng Lý Tự suy sụp truyền đến từ đầu bên kia hành lang.

Ngay giây tiếp theo, hành lang nổi gió lạnh rít rào, những cây đèn dầu treo trên tường đều bị thổi tắt, chỉ còn lại đèn pin trong tay nhóm Bạch - Khúc trở thành nguồn sáng duy nhất trong căn nhà, khiến hai người họ đặc biệt nổi bật trong khung cảnh hiện tại.

Hai người “vèo” một cái cùng lúc ngồi thụp xuống, run rẩy ôm nhau thành một cục, trông như hai chú chuột hamster nhỏ bé yếu đuối bất lực. “Tôi... tôi... tôi không mở mắt đâu!” Bạch Huyên Hách hét lớn lấy can đảm, ánh đèn pin theo đó cũng run lên bần bật.

Khúc Hân Trình ôm đầu im lặng, nghi ngờ đã tạm thời thoát tài khoản người chơi ở Earth One, cả người như mất kết nối chẳng có phản ứng gì.

Ngược lại là phong cách của nhóm cuối cùng.

"Ủa còn có máy thổi gió nữa kìa" Tô Tuấn Triết trong bóng tối ngó nghiêng, hoàn toàn không nghĩ tới hướng cốt truyện.

Lại Vũ Đông ngẩng đầu nhìn đèn dầu bị thổi tắt: “Nhưng máy thổi gió làm tắt đèn dầu điện tử thì hơi gượng ép.” Đèn điện tồn tại sau bao nhiêu năm bị bỏ hoang cũng gượng ép.

Cũng may, vẫn còn có thể giải thích hợp lý, chứng tỏ ma quỷ cũng không địch lại sự tiện lợi của công nghệ.

【Hai người kia ngồi đó soi bug à】

【Quá hợp lý, còn liên hệ cả ma với công nghệ nữa chứ】

【Từ nhóm nhát gan chạy sang nhóm gan dạ tự nhiên hết sợ luôn】

【Quan trọng là nhóm Bạch - Khúc có đèn pin, mấy người này chẳng thấy gì, chỉ nghe âm thanh thôi, mắc cười xỉu】

“Pháp trận thất bại rồi thì sao? Mình có bị diệt cả đội không?” Tô Tuấn Triết cuối cùng cũng nhớ ra mình là thành viên đội thám hiểm.

“Còn coi đạo sĩ có tiếp tục giao nhiệm vụ không, nhưng thời lượng chắc cũng gần hết rồi.” Lại Vũ Đông suy đoán dựa theo kinh nghiệm, nếu bước vào kết thúc, chắc là màn rượt đuổi cuối cùng.

Vừa dứt lời, từ xa vọng lại giọng hét cao vút của mấy đồng đội.

“A a a a đừng tới đây!”

“Má ơi cái gì vậy?! Khúc Hân Trình chạy mau!!”

Lại Vũ Đông và Tô Tuấn Triết nhìn nhau trong bóng tối. Mấy câu chửi này... cứ coi như chưa nghe thấy đi. Dù gì cũng trái với hình tượng idol, nhưng tình thế này thì thông cảm được.

Tiếng thét như cuộc chạy tiếp sức, dần dần truyền tới nhóm kế tiếp.

“Bọn cậu mang cái gì tới đây vậy hả?!” Giọng của Lý Tự càng lúc càng tuyệt vọng. “Không đi tìm tên lang băm kia, chạy đến chỗ bọn tôi làm gì?”

Theo lý mà nói, Bạch Huyên Hách và Khúc Hân Trình nên chạy về phía Triệu Diệc Phong và đạo sĩ, NPC sẽ không đuổi theo hai người họ, mà sẽ đi tìm Mạc Lê và Lý Tự, kết quả hai người kia lại vòng một vòng lớn, cứng rắn biến thành chạy marathon tập thể.

Đáp lại cậu là tiếng hét thảm thiết như heo bị chọc tiết của Bạch Huyên Hách và Khúc Hân Trình.

“A a a a a đừng đuổi nữa! Sao cái NPC này chạy nhanh dữ vậy trời?! Là vận động viên giải nghệ hả?”

【Góc nhìn của tổ sư đồ đang phát trực tiếp cười muốn ná thở luôn á trời ơi, hét nghe thảm chưa từng thấy】

【Tự dưng tui hiểu được niềm vui của bé Tô rồi, thì ra tui cũng là nội gián đó mọi người ơi】

Không lâu sau, đầu bên kia hành lang lóe lên ánh đèn pin lắc lư không ngừng, bốn người bị NPC đuổi theo như lũ khỉ họp ở Hoa Quả Sơn, la hét ầm ĩ chạy về phía Lại Vũ Đông và Tô Tuấn Triết.

Người chạy đầu lại chính là Bạch Huyên Hách.

Anh lấy hết sức bình sinh vượt qua Mạc Lê và Lý Tự, còn kéo theo Khúc Hân Trình đang hồn vía lơ lửng bên mép miệng. Tô Tuấn Triết vô cùng tỉnh táo: “Chạy trước đi.”

“Đi thôi.” Lại Vũ Đông gật đầu cái rụp.

Ngay lúc cuộc rượt đuổi bắt đầu, ngọn đèn dầu vốn đã tắt bỗng bùng sáng trở lại, không cần đèn pin vẫn có thể chạy trong hành lang. Trên đường bỏ chạy, Tô Tuấn Triết bất thình lình nói: “Cậu là nội gián đúng không?”

“Sao có thể.” Lại Vũ Đông giả vờ ngơ ngác.

Tô Tuấn Triết phân tích như đúng rồi: “Nếu cậu không phải nội gián, cậu sẽ chờ họ chạy đến bên cạnh rồi mới cùng nhau thoát, chứ không đời nào bỏ lại họ để chạy với tôi.”

"Cậu phân tích không đúng." Lại Vũ Đông cố gắng trấn tĩnh, đối phó một cách bình tĩnh, "Sáu người cùng nhau chạy không an toàn, đặc biệt là trong tình huống đèn tối như vậy, sơ ý một chút là sẽ va vào hoặc giẫm phải. Hơn nữa chạy trốn cùng cậu rất bình thường, chúng ta có thể đi trước tìm đạo sĩ."

“Lời này nói thì đúng, nhưng cậu vẫn đáng nghi.” Tô Tuấn Triết không dễ bị lừa như vậy. "Đạo sĩ nói vật phẩm bị tráo thành đồ tà ác, ngoại trừ ngọc khí của nhiệm vụ solo, những thứ khác đều là chúng ta cùng nhau tìm."

"Trận pháp là hai người một nhóm, chỉ cần đồng đội đủ gan nhỏ hoặc đủ gan lớn là có cơ hội tráo đổi."

"Bạch Huyên Hách và Khúc Hân Trình còn lo thân mình không xong, Triệu Diệc Phong dưới mắt đạo sĩ không thể giở trò, ngọc khí chưa từng qua tay tôi, cho nên mấy người chúng ta đều có thể loại trừ hiềm nghi. Nội gián hoặc là cậu, hoặc là ở nhóm kia."

Lại Vũ Đông chắc nịch: “Vậy thì chỉ còn Mạc Lê và Lý Tự, một trong hai.”
 

Bình Luận (0)
Comment